Mục lục
Võ Đạo Tinh Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu rọi cả hoàng cung Diệp quốc, tòa cung điện cổ xưa nhuốm đầy hào quang kim sắc.



Một luồng uy nghiêm đáng sợ tràn ngập đến từ đàng xa, Nhân Hoàng nằm ở trên giường, mở mắt ra, có tia sáng chợt lóe, ngay sau đó chỉ thấy Nhân Hoàng lên tiếng hô:



- Thiết yến!



Lời ấy vừa ra, lập tức ở ngoài hoàng cung, có những bóng dáng cất bước về phía trước, đi vào trong hoàng cung, không có một ai đứng ra ngăn cản.



Những bóng dáng này cuồn cuộn tiến tới, nơi họ đi qua đều có áp lực khiến người ta hít thở không thông.



Đồng thời, ở ngoài tẩm cung của Nhân Hoàng, phía trên con đường cổ Bạch Long là từ ngọc thạch, không ngừng có người phủ xuống, bọn họ xếp bàn, không ngừng đưa lên rượu ngon quả quý, ở trong thời gian một nén nhang ngắn ngủn, mà đã bầy được mấy trăm chỗ ngồi, xếp ở hai bên con đường cổ ngọc thạch Bạch Long, ở giữa như một cái hành lang dài, không ngừng có người từ xa đến gần, đứng ở trên hành lang là có thể dõi mắt nhìn ra xa xa phía trước.



- Trước đến quấy rầy Nhân Hoàng, mong được thứ tội!



Những người này lên tiếng, tuy là xin tội, nhưng không có quá nhiều sự thành kính.



- Không vấn đề gì, mời chư vị nhập tọa.



Giọng của Nhân Hoàng lần nữa truyền ra, người của các thế lực lập tức ngồi xuống hai bên, tất cả quân sĩ thuộc Nhân Hoàng nhất mạch đứng ở xung quanh đều cực kỳ khẩn trương, hiển nhiên là bọn họ có thể cảm nhận được những người này rất mạnh, bất kỳ một người nào trong đây, cũng đều mang uy áp có thể làm cho người ta ngạt thở.




Đặc biệt là mấy người phía trước nhất, trong đó có một nhân vật trung niên, tướng mạo vô cùng uy nghiêm, người mặc hoàng bào kim sắc, chỉ tùy ý ngồi ở đó thôi, lại làm cho người cảm giác chiến ý ngập trời, giống là như một Chiến Thần, nơi ánh mắt của ông ta đảo qua, lại có rất ít người dám đối mắt nhìn lại, người này chính là Đại Vũ vương, vị vương hầu mạnh nhất Chiến quốc.



Ở bên cạnh ông ta, có một vị thanh niên, gương mặt tuấn tú, cặp mắt trong veo sáng sủa ngắm nhìn bốn phía, lại không hề sợ hãi uy thế của các vị cường giả ngồi đây, người này là hoàng tử Chiến quốc.



Lúc mà thanh niên này nhìn về phía một vị nữ tử ở đối diện, vẻ mặt hơi dừng lại chốc lát, trong đôi con ngươi trong suốt hiện lên một tia sáng, nàng kia rực rỡ sáng chói, trên người như có hào quang bao phủ, làm cho người ta không dám đến gần hào quang của nàng, xinh đẹp không gì sánh được, nàng này chính là Thiên Loan công chúa của Linh Loan quốc, ở bên cạnh nàng, là một vị nữ tử có tướng mạo xuất chúng, uy phong hiển hách, chính là Thanh Huyền, nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Linh Loan quốc.



Ở phía bên dưới, là nhân vật lãnh tụ của Lý tộc và Man tộc, vóc người người Man tộc đều rất khôi ngô, làm cho người ta cảm nhận được lực lượng tràn đầy, mà người của Lý tộc thì nội hàm, không biểu hiện ra ngoài, làm cho người ta cảm nhận được vẻ trầm tĩnh, duy chỉ có Lý Hàn U kia, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía mấy vị thanh niên kiệt xuất, thoáng có ý tranh chấp, nhất là Thiên Loan công chúa, có danh khí lớn hơn hẳn nàng, mỗi lần nhìn về bên kia, trong đôi mắt đẹp của Lý Hàn U liền dâng lên chiến ý.



- Tề vương, Túc vương, U vương, Hàn vương... đến đây bái kiến Nhân Hoàng bệ hạ.



Từng âm thanh chấn động truyền đến từ xa, lại có mấy bóng dáng tiến vào hoàng cung, thời gian mới chỉ trong phút chốc, liền thấy rất nhiều bóng dáng dẫn nhau đi tới, từ người cầm đầu, tất cả đều là vương hầu Diệp quốc, Nhân Hoàng không hạ lệnh, bọn họ lại trực tiếp tiến thẳng vào, vì sao hôm lại đến, tất cả mọi người đều biết rõ lý do.



- Thưởng ngồi.



Trong tẩm cung của Nhân Hoàng, có tiếng nói truyền ra, chư vương mang mưu đồ bí mật, trừ Tề vương cầm đầu ra, phần lớn đều ở trong bóng tối, song hôm nay rốt cuộc cấc vị vương hầu này đã không còn che dấu nữa, tất cả đều đứng dậy, đến đây ép Nhân Hoàng thoái vị.



Các vị vương hầu ngồi xuống, rất nhiều ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người vị thanh niên ngồi bên cạnh Tề vương, chính là đệ tử Tử Lôi tông Diệp Không Phàm.



Trong tẩm cung của Nhân Hoàng, lần lượt có người đi ra, chính là các vị hoàng tử cùng với Diệp Lăng Sương, tiếp đó là các vị vương phi.



Lại nói tiếp, đám người Dược Hoàng cốc vây quanh Mạc Khuynh Thành chậm rãi bước ra, ở bên cạnh Mạc Khuynh Thành, có một vị thanh niên, chỉ thấy khí chất của hắn ôn hòa lặng lẽ, không chút gợn sóng, song cặp mắt sâu thẳm kia lại như vũ trụ mênh mông, sáng chói, sâu không thấy đáy, đó chính là Tần Vấn Thiên.



Khoảnh khắc trông thấy Mạc Khuynh Thành, rất nhiều người đều lóe sáng hai mắt, cho dù là hoàng tử Chiến quốc cùng với Thiên Loan công chúa cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm, thầm nghĩ trong lòng, người này thật là đẹp, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục như thế, không hổ là Thánh nữ Dược Hoàng cốc, cũng khó trách tên Diệp Không Phàm kia lại vì yêu mà sinh hận, tung tin nói xấu nàng.



Những người này tách ra hai bên, ngay sau đó có một bóng người từ tốn bước ra từ trong cung điện, bóng dáng ấy nhìn như bình tĩnh, không để lộ một chút hơi thở nào, nhưng khi ông vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người ông.



Nhân Hoàng Diệp quốc, Diệp Thanh Vân.



Đám người Tề vương và Túc vương không kiềm chế được mà co rút con ngươi lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, Diệp Thanh Vân, vậy mà lại… mang sắc mặt hồng hào, thần thái khỏe mạnh, không có một chút uể oải mệt mỏi nào, nhưng khi nghĩ đến loại độc mà bọn họ hạ là loại độc dược rất khó giải, trừ khi Dược Hoàng đích thân tới đấy, nếu không chỉ dựa vào Thánh nữ thì không thể nào giải hết, vì vậy bọn họ mới có thể yên tâm như thế.



Ngày hôm nay, có lẽ là Nhân Hoàng chuẩn bị thực hiện một lần trở mình cuối cùng, tiến hành đánh một trận tử chiến, đích thị là đã sử dụng một loại bí pháp gì đó, giúp hồi quang phản chiếu, nghĩ đến đây, bọn họ lại an lòng, bất động ngồi im lặng tại chỗ, chẳng qua là vẫn không tránh khỏi kinh ngạc trước sự kiên cường của vị Nhân Hoàng này, trúng phải loại độc tố như thế, lại vẫn có thể kéo dài được lâu như thế mà vẫn chưa về với tây thiên.



Chỉ thấy có bóng dáng thị vệ xuất hiện, đưa long ỷ đến đặt phía trên bậc thang, Nhân Hoàng ngồi thẳng bên trên, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, nhàn nhạt lên tiếng:



- Chư vị tới bái phóng, là muốn làm chuyện gì đây?



Lời vừa nói ra, mọi người đều không biết đáp lại như thế nào, chỉ thấy trong con ngươi của Nhân Hoàng hiện lên ý cười buốt lạnh, ánh mắt lại hướng về phía đám người Tề vương, cười hỏi:



- Chư vị vương đệ đến hoàng cung, mà chưa được ta cho phép, trực tiếp bước vào, phải chăng là có gì bất mãn đối với hoàng huynh ta đây?




Vẻ mặt Tề vương lóe lên, nhìn mặt mũi Nhân Hoàng mỉm cười, đoán không ra được suy nghĩ của Nhân Hoàng.



- Diệp Thanh Vân, tính tình ngươi tàn bạo, ngay từ năm đó lúc ngươi đoạt vị đã tàn sát rất nhiều người, lấy đầu lâu của họ để thị uy, tội ác tày trời, hôm nay, ngươi thống ngự Diệp quốc nhiều năm như vậy, giết chóc không biết bao nhiêu người, lại còn sai quân lính xông thẳng vào Tề vương phủ, hoành hành vô đạo, ta cho là, hoàng huynh nên đi xuống thôi.



Hàn vương lạnh lùng nói, ông vừa dứt lời, cả không gian lập tức hơi đọng lại, lời ấy đã là đại nghịch bất đạo, lại hoàn toàn làm rõ ý đồ đến đây hôm nay, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận quyết chiến này.



Nhân Hoàng đưa mắt nhìn Hàn vương, cặp mắt kia mỉm cười, nhưng lại khiến cho hàn vương cảm thấy toàn người đều rét lạnh như sắp bị đóng băng.



- Muốn ta thoái vị thì rất đơn giản, chỉ cần ngươi chém đầu ta thị uy, vị trí Nhân Hoàng này sẽ là của ngươi, chẳng qua trước đó, ta vẫn là Nhân Hoàng Diệp quốc, đoạn thời gian trước ta có nghe nói nhi tử không nên thân kia của Tề vương ngươi tung tin đồn sỉ nhục Thánh nữ Dược Hoàng cốc, lại còn khiêu khích Đông Sơn hầu đi giết nghĩa tử của ta, quả là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.



Ánh mắt Nhân Hoàng lại nhìn về phía phụ tử Tề vương, ông lạnh nhạt lên tiếng:



- Đại trượng phu có tâm tư độc ác quyết đón, nếu chỉ là độc ác thì cũng thôi, song ngươi thân là hậu duệ của hoàng thất, thiên tài của Tử Lôi tông, nghĩa tử của ta mời ngươi lên đài chiến đấu hoàng gia đánh một trận ngươi lại không dám ứng chiến, làm mất hết thể diện của hoàng tộc ta, có một người chất nhi giống như thế này, bổn hoàng cảm thấy vì ngươi mà hổ thẹn.



Diệp Không Phàm đưa mắt nhìn Nhân Hoàng, thân thể khẽ run, Nhân Hoàng nhục nhã hắn trước mặt mọi người, mặc dù trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng khi đối diện với cặp mắt kia, hắn lại không dám mở miệng phản bác.



- Hoàng huynh, bắt nạt hài tử, không khỏi quá mất thân phận rồi!



Tề vương nhàn nhạt lên tiếng, Tần Vấn Thiên đánh giá Tề vương, chỉ thấy tướng mạo lão ta thường thường, toàn thân không thả ra một chút khí thế nào, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sự nguy hiểm, nói vậy người này cũng rất giỏi nhẫn nại.



- Nếu không phải hắn là hậu duệ của hoàng tộc ta, ta cũng lười phải dạy dỗ hắn, Diệp Không Phàm, nếu như ngươi đúng là nam nhi của hoàng tộc ta, liền nói cho mọi người biết có phải chuyện này là do ngươi gây nên không?



Nhân Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Không Phàm, khiến cho Diệp Không Phàm cắn răng, thế rồi hắn lạnh nhạt nói:



- Là Diệp Không Phàm ta làm, vậy thì như thế nào?



- Tốt, lúc này mới giống một người nam nhi!



Nhân Hoàng lạnh nhạt đáp lại, ngay sau đó nhìn về phía Tần Vấn Thiên đứng ở bên cạnh.



Tần Vấn Thiên đi về phía trước một bước, đưa mắt nhìn Diệp Không Phàm, ánh mắt hai người va chạm nhau trên hư không, tất cả đều là chiến ý ác liệt.



- Đùng!



Đạp ra một bước, thân thể Tần Vấn Thiên bay lên trời, Diệp Không Phàm thấy cảnh tượng này thì cũng bay lên hư không, hơi thở trên người điên cuồng bộc phát, không hề che dấu uy thế của Thiên Cương cảnh tầng bảy đỉnh phong, trong phút chốc gió lốc tràn ngập khắp cả vòm trới, hắn phẫn nộ quát lên:



- Tần Vấn Thiên, nếu ngươi muốn tìm cái chết, ta đây sẽ thỏa mãn ngươi!



Vừa dứt lười, Diệp Không Phàm bộc phát huyết mạch, trong hư không có lôi đình gào thét, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, nhưng lại có một luồng lôi đình sáng lóa đánh xuống, ở phía sau hắn, có một Lôi Đình Cự Nhân xuất hiện, cứ tựa như là Lôi Thần.




Giờ khắc này Diệp Không Phàm bộc phát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, như muốn lấy lôi đình để hủy diệt hết thảy.



- Chết nhát không giám ứng chiến, mà cũng dám nói lời ngông cuồng như thế, đúng là chẳng biết xấu hổ là gì!



Ánh mắt Tần Vấn Thiên sâu thẳm, chỉ thấy khí chất của hắn bất chợt thay đổi, yêu dị khôn cùng, huyết mạch gầm thét, ánh sao chói mắt, giống như là hậu duệ của Thái Cổ Yêu Vương, lại có hơi thở sắc bén tuyệt thế tràn ngập.



- Cảnh giới Thiên Cương tầng năm, xem ra hắn đã đột phá, còn có cả huyết mạch tăng phúc, hơi thở tựa như Thiên Cương cảnh tầng sáu, loại huyết mạch này có thể phá vỡ trói buộc của cảnh giới, lại có yêu khí ngất trời, không biết là cái loại huyết mạch lực lượng gì, song, huyết mạch của Diệp Không Phàm vẫn mạnh mẽ như trước, huyết mạch kiếp lôi, không biết uy năng công kích của hắn sẽ mạnh gấp bao nhiêu lần.



Mọi người ngẩng đầu nhìn lên hư không, nhìn hai người bộc phát khí thế, đều thoáng thấy hãi hùng, sợ rằng hôm nay đánh một trận, có ít nhất một người sẽ phải chết, chẳng qua là không biết người phải chết là ai.



Yêu Thần Biến nở rộ, trên người Tần Vấn Thiên thật như được phủ thêm một lớp áo giáp Cổ Yêu, toàn thân hắn đều lộ ra hơi thở khiến lòng người run sợ, ở mi tâm của hắn, có một sọc sáng, giống như là một con mắt vô cùng yêu dị.



- Sức mạnh của ngươi là thế này sao?



Diệp Không Phàm nhìn thấy sự biến hóa trên người Tần Vấn Thiên, như cũ vô cùng tự tin, chỉ thấy trong đồng tử của hắn tràn ngập sát ý đáng sợ, hắn thong thẩ tiến lên, nói:



- Chỉ có như thế, việc ngươi phải chết là điều không thể nghi ngờ!



Lôi quang ngập trời, giống như từng tia sáng của kiếp nạn, dày đặc bao quanh tay Diệp Không Phàm, bóng dáng của hắn như gió, ngay lập tức hạ xuống trước mặt Tần Vấn Thiên, nổi giận gầm lên một tiếng, tung ra một quyền, uy thế ngập trời, Lôi Thần phía sau hắn giống như cũng đang gầm thét, bầu trời phía trên hắn xuất hiện một bóng dáng Cổ Yêu đáng sợ, phát ra tiếng gào thét đầy giận dữ, toàn bộ uy năng vô tận hội tụ ở trên tay hắn, mạnh mẽ đánh tới, toàn bộ hư không như đều sắp bị phá hủy.



Một quyền này, giống như là một trận lôi đình có thể đánh ra một cái hố sâu thẳm không thấy đấy, lại như có thể cắn nuốt hết thảy mọi thứ.



- Lôi Thần Diệt của Tử Lôi tông, thuật thần thông này phát ra từ trong tay Diệp Không Phàm, không biết uy năng sẽ đáng sợ đến mức nào.



Tần Vấn Thiên giơ tay lên đáp lại, Thần Nguyên trong cơ thể bộc phát, bốn tòa Nguyên Phủ như cũng đang gầm thét, hơn nữa tại tòa Nguyên Phủ thứ nhất, mỗi một viên Thần Nguyên đều lộ ra khí thế hủy diệt.



- Thình thịch...



Công kích của hai người va chạm, khí lưu hủy diệt thổi quét mà qua, xé nát cả lớp áó trên thân hai người, chật vật không chịu nổi, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy từng luồng kiếp lôi hủy diệt đánh vào trong cơ thể, Diệp Không Phàm thì cảm giác cánh tay của mình như bị lực lượng hủy diệt trực đánh nát, cả hai người đều khổ sở đến khó nhịn.



- Tần Vấn Thiên, chết đi!



Diệp Không Phàm gào lên, trên đỉnh đầu có từng trận kiếp lôi rất lớn đánh xuống, hội tụ thành từng lưỡi dao sắc nhọn vô cùng, muốn cắt vào thân thể Tần Vấn Thiên, mặc dù đau đớn, nhưng hắn cũng không hề lùi bước, muốn nhanh chóng g iết chết Tần Vấn Thiên, chỉ cần lấy lực lượng tuyệt đối để gi ết chết người này, còn ai dám nói Diệp Không Phàm hắn sợ hãi không dám ứng chiến? Người thắng làm vua!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK