Đằng Thanh Sơn gật đầu cười theo:
- Sư phụ nghĩ còn toàn diện hơn cả con tưởng tượng nhiều. À sư phụ, có thể cho con đem theo một chút Bắc Hải Chi Linh được không?
- Bắc Hải Chi Linh này là do lúc trước con liều mạng lấy được. Nói đi, con muốn bao nhiêu giọt? - Gia Cát Nguyên Hồng hỏi.
Đằng Thanh Sơn trả lời:
- Có khoảng ba ngàn bộ áo giáp Hỏa Lưu Thiết, tại Thái A Sơn Mạch con sẽ lập một đội kỳ binh khoảng một ngàn năm trăm người là được. Sư phụ cho con một năm trăm giọt Bắc Hải Chi Linh là đủ rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía Vũ trưởng lão, cung kính nói:
- Sư tổ, Bắc Hải Chi Linh để ở chỗ người. Thỉnh sư tổ đem hai bình tới đây.
- Ừm.
Vũ trưởng lão mỉm cười, lão hóa thành một đạo tàn ảnh rồi sau đó biến mất khỏi phòng.
Chỉ một lát sau Vũ trưởng lão đã trở lại.
- Thanh Sơn.
Vũ trưởng lão đưa tới hai bình ngọc đen đầy tràn.
- Một bình có chừng một ngàn giọt Bắc Hải Chi Linh, hai bình tổng cộng là hai ngàn giọi.
Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ dặn:
- Nếu không đủ, cứ nói.
- Thủ hạ của con cũng chỉ vài người thôi, như vậy là đủ rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nhận hai bình ngọc đút vào túi đeo sau lưng.
- Sư phụ, hạt sen 'Hỏa Diễm Hồng Liên' đây. Người muốn mấy hột? Hạt sen này có thể làm cho cao thủ hậu thiên cực hạn đột phá trở thành tiên thiên hư đan, cũng có thể làm tiên thiên thực đan đạt tới tiên thiên kim đan!
- Quả thật là linh bảo thần kỳ.
Vũ trưởng lão không kìm được tán thưởng.
- Ba viên là đủ lắm rồi. - Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu.
Đằng Thanh Sơn thò tay vào trong bao mở hộp ngọc ra, bên trong còn lại tám hạt sen. Lấy ba hạt ra đưa cho Gia Cát Nguyên Hồng. Ai không muốn có nhiều bảo bối? Kỳ thật Gia Cát Nguyên Hồng cũng muốn có nhiều hơn nhưng... Gia Cát Nguyên Hồng cũng hiểu, cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi có thể nói là trước nay chưa từng có. Cũng có thể sau này cũng không có được!
Tương lai Đằng Thanh Sơn chắc chắn có thể đạt tới hư cảnh đại thành, đạt tới động hư. Cũng không phải là không thể trở thành chí cường giả trong truyền thuyết, sánh vai với bọn người Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế! Quy Nguyên Tông muốn truyền thừa được mấy ngàn năm nữa e rằng phải dựa vào Đằng Thanh Sơn. Nên tự nhiên rất nhiều việc, Gia Cát Nguyên Hồng cũng chỉ đề nghị, cho dù có bảo bối ông cũng sẽ không tham ô.
- Sư phụ.
Thanh âm Đằng Thanh Sơn đột nhiên trầm xuống.
- Hả? Chuyện gì? - Gia Cát Nguyên Hồng dò hỏi.
- Tro cốt của Thanh Thanh... ở đâu?
Đằng Thanh Sơn vừa nói vậy, ẩn sâu trong lòng hắn chợt cảm thấy đau xót.
Gia Cát Nguyên Hồng mặt khẽ biến, thở dài:
- Đi theo ta.
...
Cửu Châu vì sát phạt không ngừng, do đó rất ít khi kiến tạo mộ địa. Tỷ như một vài đại tông phái, nếu lập mộ địa ở ngoài thành cũng lo bị người ta đào. Nhưng ở trong thành thì với một đại tông phái hơn một ngàn năm sẽ cần bao nhiêu mộ địa? Căn bản không có nơi kiến tạo mộ địa. Do đó thi thể sẽ được hoả táng, được bảo vệ trong bình tro cốt. Thiên hạ cơ hồ nơi nơi đều làm như vậy.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng lại trên một tòa tháp. Đồng môn các thế hệ Quy Nguyên Tông khi chết thì bình tro cốt sau khi hoả táng được cất ở đây rất nhiều.
- Thanh Sơn, bình tro cốt của Thanh Thanh ở lầu ba của trong tòa tháp này, là bình tro cốt làm bằng băng lăng ngọc thạch, con đi lên nhìn một cái là có thể thấy ngay.
Trong hai mắt Gia Cát Nguyên Hồng dâng lên chút bi ai. Trong thiên hạ việc đau đớn nhất là việc người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Lúc trước cái chết của Gia Cát Thanh quả đã đả kích Gia Cát Nguyên Hồng rất lớn.
- Vâng, sư phụ.
Đằng Thanh Sơn xách một cái làn, trong làn có hương, nến, bầu rượu, chén và nhiều vật phẩm tế bái khác, rồi bước vào trong tòa tháp. Toà tháp này mặc dù có cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào, nhưng cả tòa tháp lại không hiểu vì sao lại có vẻ rất âm lãnh. Mỗi một tầng đều có những tấm bia đá cao gần ba trượng, trên mỗi tấm bia đá đều khắc rất nhiều tên dày đặc.
Cộp! Cộp! Cộp!
Đạp trên thang lầu bằng đá, bên trong tòa tháp từng đợt gió lạnh thổi qua.
Tới lầu ba rồi!
Trên lầu ba cũng không nhiều bình tro cốt lắm, hiển nhiên còn chưa để đầy. Mặc dù có mười khối bia đá dựng ở đây nhưng chỉ có một tấm bia đá là ghi tên, những tấm bia đá khác đều trống không.
- Thanh Thanh.
Đằng Thanh Sơn đứng trước tấm bia đá đầu tiên, đảo mắt qua một chút.
Bài thứ năm, tên thứ mười bảy... 'Gia Cát Thanh'
Cô thiếu nữ thanh thuần như một nàng tiên năm ấy, bây giờ chỉ còn là cái tên trên bia mộ chung với rất nhiều cái tên khác.
- Bốn năm đã qua rồi... Thanh Thanh...
Đằng Thanh Sơn đi đến trước cái bia mộ, nơi có rất nhiều bình tro cốt. Một chiếc bình giống như được đúc bằng một khối băng trong suốt. Mặt bên bình cốt còn khắc ba chữ 'Gia Cát Thanh'. Phía dưới ba chữ này còn có vài dòng chữ nhỏ... cha Gia Cát Nguyên Hồng lưu tự!
- Thanh Thanh, đã bốn năm rồi nhưng ta lại cảm giác như vừa phát sinh ngày hôm qua.
Đằng Thanh Sơn ngồi xổm xuống, đặt các loại tế bái trên đất, châm hương nến, rồi bày các chén rượu.
- Đằng đại ca.
- Có thể... hôn... hôn ta một chút được không. Tựa như trượng phu... hôn... thê... tử!
Cảnh thảm thiết như xảy ra trước mắt. Đằng Thanh Sơn nhìn bình tro cốt trước mắt không khỏi cảm thấy đau lòng.
Tay cầm bầu rượu, trong bầu rượu vẫn còn lại hơn phân nửa. Đằng Thanh Sơn ngửa đầu dốc hết rượu trong hồ vào họng, ồng ộc... Đằng Thanh Sơn uống không ngừng, một hơi cơ hồ cạn sạch, chỉ có chút rượu chảy tràn xuống vạt áo. Cảm giác nóng rực tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt trong ngực.
- Thanh Thanh, lâu như vậy rồi Đằng đại ca không gặp được muội, hôm nay rốt cục tới được đây rồi.
- Rốt cục đã trở lại!
Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ vuốt ve bình tro cốt. Bình tro cốt làm bằng băng lăng ngọc thạch lạnh thấu xương. Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhè nhẹ hôn lên bình cốt. Đây là thiếu nữ đáng thương trước khi chết chỉ cầu Đằng Thanh Sơn hôn, giống như trượng phu hôn thê tử vậy.
- Thanh Thanh, Đằng đại ca không thể làm cho muội được gì.
- Huynh chỉ có thể cam đoan làm ca ca của muội, cho cha mẹ ngươi được sống tốt... làm cho Quy Nguyên Tông vĩnh cửu tương truyền. Làm cho Thanh Hồ Đảo hại chết muội phải tan thành mây khói!
Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng thề trước bình tro cốt của tiểu Thanh.
...
Hoàng hôn cùng ngày, Đằng Thanh Sơn mang theo hai bình 'Bắc Hải Chi Linh' về tới Lý Phủ ở Nam Tinh quận.
Buổi sáng ngày hôm sau.
- Vù vù...
Buổi sáng gió lạnh thổi vù vù. Trên luyện võ trường, con Lục Túc Đao Trì khổng lồ nằm dài trong hố. Con mắt thô lố kim sắc thật lớn nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền. Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn luyện xong, nó lại nằm dài cái thân khổng lồ, bắt đầu tư duy.
- Vù... Hấp...
Hô hấp của Lục Túc Đao Trì có một luồng tanh hôi thổi ra.
- A Thú, A Đông.
Đằng Thanh Sơn quát.
- Sư phụ (thầy)!
Đằng Thú và Dương Đông hai người nói liên tục.
(nguyên văn: lão sư, và sư phó. Tiếng Việt dịch là sư phụ cả.)
Đằng Thanh Sơn không khỏi liếc mắt nhìn Đằng Thú:
- A Thú.
- Sư huynh lại quên phải là gọi là 'sư phụ' rồi.
Dương Đông cười. Sau khi tới Cửu Châu, Đằng Thanh Sơn cũng buộc hai người thay đổi thói quen, không cho gọi là thầy mà phải gọi mà là sư phụ. Môn đồ cũng đổi thành đệ tử. Đằng Thú xấu hổ vò đầu, nói nhỏ:
- Vâng, sư phụ. Đệ tử nhớ rồi.
Đằng Thanh Sơn gật đầu rồi nhìn về phía Dương Đông:
- A Đông, quyền pháp đã luyện được thế nào rồi?
- Chỉ có thế thôi ạ.
Dương Đông chán nản lắc đầu nói:
- Con vẫn không có cảm giác gì.
Đằng Thú bên cạnh đế theo:
- Sư phụ, A Đông rất không thích hợp với việc luyện nội gia quyền.
Từ sau khi thu Dương Đông làm đệ tử cho tới bây giờ đã hơn nửa năm nhưng Dương Đông chẳng có tiến triển gì về nội gia quyền cả. Chênh lệch so với Đằng Thú vốn có nhận thức rất cao quá lớn.
- Thích hợp mới là tốt nhất, không nên bắt buộc.
Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. Hắn thu đệ tử, ngay từ đầu nếu có thể luyện được nội gia quyền, tương lai sẽ phát dương quang đại nội gia quyền tốt hơn. Đáng tiếc nội gia quyền lại yêu cầu về tư chất hơi cao một chút.
- A Đông, há miệng ra.
Đằng Thanh Sơn bảo.
- Hả?
Dương Đông ngơ ngác.
Đằng Thanh Sơn đi đến gần một cái bao để trên mặt đất, mở miệng bao, lấy một cái bình ngọc từ trong bao ra, nhè nhẹ rút ra một cái bình gỗ.
- Há miệng ra.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
- Vâng, thưa thầy.
Dương Đông tỏ ra rất căng thẳng, lại buột miệng gọi là thầy.
Trong tay Đằng Thanh Sơn xuất hiện một cương kình màu thủy lam, trích ra một giọt 'Bắc Hải Chi Linh' trong bình ngọc, rồi sau đó dùng cương kình bao lấy đưa đến miệng Dương Đông, rồi nhả cương kình.
Tách!
Một giọt Bắc Hải Chi Linh rơi vào cơ thể Dương Đông. Sắc mặt Dương Đông đột nhiên trở nên đỏ rực, rồi sau đó lại xanh lè, toàn thân run bần bật.
Hả?
- Đằng Thanh Sơn đưa tay đặt lên vai Dương Đông, một chút cương kình màu thủy lam lập tức rót vào trong cơ thể Dương Đông. Đằng Thanh Sơn lập tức cảm nhận được những biến động trong cơ thể, trong kinh mạch Dương Đông, Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
Không hổ là Bắc Hải Chi Linh, còn tốt hơn cả Chu Quả vài phần.
Qua thời gian uống cạn một chén trà.
Trên mặt Dương Đông khôi phục vẻ bình tĩnh, rồi sau đó nó mở mắt ra.
- Ủa, sư phụ.
Dương Đông kinh hỉ nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Con... con cảm thấy trong cơ thể mình có nội kình rất mạnh.
- Con bây giờ đã đạt tới hậu thiên cực hạn, đến cả kinh mạch cũng đã được cải tạo.
Đằng Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra một quyển bí tịch, chữ viết trên đó là chữ ở Đoan Mộc Đại Lục.
- Đây là bí tịch thượng đẳng của gia tộc Thiên Phong - Liệt Phong bí điển, đủ để con tu luyện tới cảnh giới tiên thiên kim đan. Sau này con luyện bản bí tịch này nhé.
Nói rồi hắn tiện tay ném qua, Dương Đông vui vẻ tiếp nhận, nhưng nó lại phát hiện ra đây là Tiên Nhân Tam Thập Lục Tán Thủ.
Lúc trước Mục gia không quan tâm gì tới bí tịch trong bảo tàng của gia tộc Thiên Phong, vì Mục gia có truyền thừa của Đoan Mộc Thiên Thần. Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn thấy rất cần thiết.
Gia tộc Thiên Phong nhiều bí tịch như vậy, hơn nữa còn cướp đoạt những bí tịch của các gia tộc khác. Số lượng bí tịch lớn hơn của Quy Nguyên Tông mấy lần.
- Từ hôm nay trở đi ta truyền cho con kiếm pháp Thanh Liên Tứ Thập Thất Kiếm. Xét về uy lực thì Thanh Liên Tứ Thập Thất Kiếm không chênh lệch với Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức nhiều, con nhất thiết không được qua loa đại ý. Nếu con luyện kiếm không thành, sau này ta cũng sẽ không truyền cho con võ công nữa đâu.
Đằng Thanh Sơn nghiêm nghị bảo.
- Vâng, sư phụ.
Dương Đông cảm thấy áp lực khá nặng, nó cũng không dám lơ là, vội cung kính đáp.
Dạy Dương Đông luyện kiếm đến buổi sáng ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn lập tức thuê làm vài nhân mã cùng đám hộ vệ rời nhà, hộ tống ba cái rương Hỏa Lưu Lưu Thiết tiến về Giang Ninh quận thành. Dù sao cũng không thể để Lục Túc Đao Trì nghênh ngang đáp xuống Quy Nguyên Tông được. Lục Túc Đao Trì quá lớn, rất dễ dàng bị lộ.
- Tiểu Quân, huynh đi ra ngoài một chút, vài ngày sẽ trở về.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Trên đường chàng cẩn thận một chút.
Ở cửa Lý Phủ, Lý Quân đưa mắt nhìn theo Đằng Thanh Sơn và đám hộ vệ chở rương gỗ đựng Hỏa Lưu Thiết đi xa dần.
- Hả? Nhị ca, huynh nhìn nữ nhân kia kìa.
Trên đường phố gần đó, hai thanh niên bình thường đang hướng mắt nhìn Lý Quân.
- Ủa, nàng không phải là người được tìm à, dường như ba năm trước đây đã bắt đầu tìm người phụ nữ này rồi?
- Đúng, chính là nàng. Rất giống người trên bức họa. Không ngờ ba năm rồi chúng ta lại tìm được.
Hai thanh niên này nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng, lần này họ phát tài rồi!