“Úy Vân.”
Hắn ngẩng đầu, là bà vú.
“Bà vú, thói quen này bà nên sửa đi, ta không thích có người tùy tiện vào phòng.” Hắn cố ý hung ác nói.
Bà vú dường như không nghe thấy, hòa ái cười cười với hắn:
“Nếu như là Nhạc Bình thì không sao đúng không?”
Nhạc Bình? Hắn vì chuyện của nàng mà thập phần thương tâm, nhưng là….
“Ta vừa đi xem Nhạc Bình, nàng đang ngủ.”
Hắn biết nàng ngủ, Úy Vân ở bên cạnh giường nàng chờ cho đến khi nàng ngủ mới đi. Hắn nhắm mắt lại, Nhạc Bình ngủ say ngay trước mắt hắn.
“Ngươi định làm thế nào?” Bà vú chất vấn.
Hắn mở mắt mờ mịt hỏi:
“Cái gì làm sao?”
“Nhạc Bình ấy!” Bà nhìn hắn trách cứ, “Ngươi không cần giả ngu với bà vú.”
Úy Vân cười khổ:
“Vấn đề này bà nên hỏi nàng, ta không biết phải làm gì bây giờ?”
“Khó giải quyết như vậy sao?”
Hắn than một tiếng, “Ta không biết có chuyện gì phức tạp? Ta yêu nàng, nàng yêu ta, chúng ta không có lý do gì không thành thân, không có lý do gì không ở bên nhau.” Hắn đột nhiên kích động đứng lên, “Chúng ta thậm chí đã có hài tử rồi.”
“Nàng phải đi.” Bà vú nói thẳng.
Lời của bà vú quả thật đau xót, Úy Vân đau đớn co rúm lại một chút.
“Nàng nói như vậy với ta.” Hắn khô khan nói.
“Ta không tin được ngươi lại khuất phục nhanh như vậy, ngươi không cần biết lý do của nàng sao?”
Úy Vân muốn nở một nụ cười, nhưng thất bại.
“Nàng không tin ta yêu nàng, đây là lý do của nàng.” Hắn cảm giác lòng chua xót, “Ta nói ta thật sự yêu nàng,” Thanh âm của hắn khô ráp, “Nàng cho rằng ta thương hại nàng, bằng không chính là vì hài tử mà kết hôn với nàng, trời biết trong lòng ta yêu nàng như thế nào….” Hắn ai oán không thành tiếng: “Ta nghĩ đến hài tử kia chỉ vì nàng…. Nếu không có nàng….” Úy Vân thở sâu, cố gắng hoàn thành câu nói, “Hài tử không có ý nghĩa.”
“Nếu biết nguyên do thì phải vượt qua nó.” Bà vú tin tưởng hơn Úy Vân.
“Ta đang cố gắng.” Úy Vân khống chế tâm tình của mình, “Nhưng hiệu quả không nhiều lắm, ta….” Hắn nói không được, “Bà vú, ta nhận ra…. nàng muốn tin tưởng ta, nhưng mà…” Đôi mắt hắn đỏ lên, “Nàng không làm được, ta đã khiến nàng nghi ngờ quá lớn, ngay cả chính mình cũng không có cách nào diệt trừ….”
“Không cần nói nữa.” Bà vú vỗ vỗ vai hắn, cảm thấy Úy Vân đang nhớ lại những tổn thương thời còn là tiểu nam hài, có lẽ Nhạc Bình thật sự giúp được hắn, “Bà vú biết ngươi có nỗi khổ, Nhạc Bình cũng sẽ hiểu.”
Úy Vân mệt mỏi lắc đầu:
“Lòng tự trọng của nàng quá mạnh mẽ, khi nàng cho rằng ta thương hại nàng, ta một chút cơ hội cũng không có; nàng luôn oán ta thay nàng quyết định…” Hắn thống khổ ôm lấy đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, “Về điểm này, ta không có cách nào phủ nhận, ta không nhịn được làm vậy… Ta không tự chủ được nghĩ phải bảo vệ nàng…” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bà vú, trong mắt tràn ngập yêu thương, “Vì không muốn nàng bị thương tổn, ta sẽ bỏ hết mọi tâm tư, nếu có thể che chở cho nàng, ta làm như vậy cũng không sao.”
Bà vú khiếp sợ nhìn hắn, bà luôn biết Nhạc Bình và Úy Vân yêu nhau, chỉ là vẫn cho rằng Nhạc Bình yêu Úy Vân sâu sắc, thật không ngờ Úy Vân đối với Nhạc Bình cũng là yêu mãnh liệt như vậy.
“Nói cho nàng biết.”
“Cái gì?” Úy Vân trừng to mắt.
“Nói cho Nhạc Bình ngươi yêu nàng thế nào.” Bà vú nhìn thẳng hắn.
“Nàng sẽ không tin” Hắn thống khổ nói: “Nếu không có chuyện lần kia, có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu chúng ta không có hài tử, có thể cũng có khả năng, nhưng mà….” Hắn không nói tiếp.
“Đem nguyên nhân chuyện lần trước nói cho nàng biết.”
Úy Vân khiếp sợ nhìn bà:
“Không.”
Bà vú xoa xoa tay, “Nếu ngươi không nói cho nàng hiểu, Nhạc Bình sẽ đi, hơn nữa nàng có thể sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, ngươi có thể tiếp nhận kết quả này sao?”
Hắn nhớ tới lời “tuyên ngôn” sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi mắt hắn của nàng, nghĩ đến không thể thấy nàng nữa, Úy Vân vô cùng đau lòng.
“Không, ta sẽ không nói cho nàng bất cứ chuyện gì.”
“Vậy ngươi quyết định mất đi nàng?”
Trong mắt Úy Vân ánh lên tia kiên định, “Ta sẽ không mất nàng,” Hắn ưỡn ngực, “Chỉ cần ta biết Nhạc Bình đối với ta còn một tia tình ý, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta, ta sẽ không để nàng đi.”
Bà vú thở dài, chuyện nếu có thể dễ dàng như vậy thì tốt rồi.