• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu xếp ổn thỏa cho mẹ xong rồi, Tòng Thanh Vũ kéo lê thân thể mệt mỏi, đơn giản rửa mặt rồi định rời khỏi.

"Thanh Vũ, con muốn đi đâu?" Chồng xảy ra chuyện, Diêu Vi đã cảm thấy lực bất tòng tâm, con gái bây giờ là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà. Chỉ cần Tòng Thanh Vũ rời khỏi trong chốc lát, bà đều cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Tòng Thanh Vũ nói: "Về nhà lấy ít đồ cho ba, còn có ít thứ cần thiết cho sinh hoạt. Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con quay lại ngay." Cô cũng biết mẹ mình mấy ngày đây tinh thần chịu kích thích rất lớn, nhu cầu cấp bách của bà ở đây là có được chút cảm giác an toàn cùng an ủi tinh thần. Nhưng mà, có một số việc cô cũng nhất định phải biết rõ ràng.
"Trên đường nhất định phải cẩn thận. Ba con đã xảy ra chuyện, mẹ cũng không hy vọng con xảy ra điều gì ngoài ý muốn." Diêu Vi ôm cô, đối với Tòng Thanh Vũ cũng đau lòng đến cực điểm, bận đến bây giờ cô cũng không chợp mắt, "Nếu như mệt, cứ ở nhà ngủ một giấc. Ở đây mẹ rồi."
Trong mắt Tòng Thanh Vũ đều là tơ máu, nhẹ nhàng đáp lời: "Vâng ạ. Có việc gì nhớ gọi cho con." Bị mẹ ôm vào trong ngực, cái loại ấm áp này vẫn truyền tới tâm hồn. Không phải thân sinh thì sao? Những thứ đứa trẻ bình thường nên có cũng giống cô không ít, còn có cái gì thật oan ức nữa? Về phần cái gọi là ba mẹ ruột, bất kể vì cái gì bỏ rơi cô, cô đối với bọn họ không có chút hứng thú nào.
Tòng Thanh Vũ mạnh mẽ giữ vững tinh thần, vội vã rời đi. Về nhà lấy đồ gì đó, chẳng qua là lấy cớ mà thôi, cô thật sự muốn đi chính là Trịnh gia.
"Hiện tại thế nào?" Trịnh Dương cầm bút lông, thoạt nhìn thản nhiên tự đắc viết thư pháp. Dáng vẻ nho nhã đó, rất khó làm cho người ta nghĩ đến ông ta là nhân vật lợi hại trong hắc đạo.
"Theo phân phó của ngài, những bức ảnh kia của Lương Mộng Hàm cùng Triệu Y Ninh đều gửi đến các tòa soạn cùng tập san, hiện tại đã huyên náo xôn xao rồi. Cộng thêm việc phát hiện ma túy bên trong hàng hóa công ty chi nhánh Lương thị, cổ phiếu Lương thị mấy ngày nay đã hạ đến rối tinh rối mù." Trịnh Tường đem toàn bộ tin tức mình lấy được báo cho Trịnh Dương.
Trịnh Dương không có dừng bút trong tay lại, qua một hồi lâu mới nói: "Ừm."
"Chúng ta có cần tiếp tục nữa không?"
"Yên lặng theo dõi diễn biến." Trịnh Dương tích chữ như vàng, "Hiện tại dưới loại hình thức này, Lương Dật Thanh sẽ rất bận rộn, không có cần thiết lại đi đá một cước. Sau hành động lần này, bây giờ cảnh sát đối với chúng ta rất đề phòng, vì loại người như Lương Dật Thanh xảy ra sự cố, tổn hại sinh lực chính mình, không đáng." Giọng nói của Trịnh Dương cơ bản đều bình tĩnh không hề dao động, nhưng mà duy nhất vào thời điểm nhắc đến Lương Dật Thanh, rõ ràng có thể từ đó cảm nhận được nồng đậm hận ý không thể giết đối phương cho thống khoái.
Trịnh Tường tuổi không lớn lắm, lại là người ngoài, tự nhiên đối với ân oán tình cừu của Trịnh Dương cùng Lương Dật Thanh không rõ lắm. Hắn chỉ biết là, từ khi hắn vào Trịnh gia cho tới nay, Trịnh Dương đã thông báo hắn không được phép có bất kỳ quan hệ nào với họ Lương. Không chỉ là hắn, tất cả người Trịnh gia đều được cho biết như vậy.
"Chiêm Học kia chúng ta nên làm thế nào ạ?" Trịnh Dương lợi dụng Chiêm Học căm ghét Triệu Y Cách, dụ dỗ anh ta làm việc vì mình, hiện tại Chiêm Học nhất định nên vì ngu xuẩn cùng ghen ghét của mình mà trả giá. Lô hàng kia của Lương thị, chính là vận chuyển qua Nam Mĩ cho Chiêm Học. Hiện tại xảy ra chuyện, anh ta vô luận như thế nào cũng không thoát được có liên quan. Lợi dụng anh ta, Trịnh Dương tương đương với đã có một tảng đá kê chân.
"Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời tôi vì anh ta giải quyết hậu quả sao?" Trịnh Dương viết xong nét cuối cùng, đặt bút lông xuống, "Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là để mắt tới nhất cử nhất động của Lương gia cùng cảnh sát, hơi có gió thổi cỏ lay, phải lập tức báo cáo với tôi."
"Vâng." Trịnh Tường gật đầu.
Trịnh Dương lại nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Gần đây Trịnh Khuynh đang bận cái gì? Sao không thấy bóng dáng nó đâu cả?"
Hỏi cái này, Trịnh Tường do dự. Gần đây Trịnh Khuynh tìm kiếm Hàng Vũ Tình, tìm kiếm đến phát điên, nhưng Hàng Vũ Tình giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, một chút tung tích cũng không có.
"Sao? Như thế nào, cậu căn bản là không biết, hay cố ý muốn gạt tội?" Mặc dù lời nói của Trịnh Dương rất bình thản, nhưng mà bên trong uy nghiêm cùng tàn nhẫn vẫn ở đây như cũ, Trịnh Tường rất rõ ràng.
Cân nhắc xong, Trịnh Tường mở miệng: "Gần đây cô chủ tìm người."
"Tìm người? Là tìm Hàng Vũ Tình kia?" Trịnh Dương đối với Hàng Vũ Tình ở nhà mình một thời gian cũng có chút ấn tượng. Sinh hoạt cá nhân từ trước đến nay của Trịnh Khuynh ông rất ít can thiệp vào, cho nên cũng tạo thành rất nhiều phụ nữ của Trịnh Khuynh, nguyên nhân sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.
Trịnh Tường mấp máy miệng, chỉ cúi đầu, cái gì cũng không nói. Gần như là thái độ cam chịu, khiến Trịnh Dương nhịn không được trở nên bực bội: "Thật sự không biết thu lại mà, tôi không nói nó, chẳng lẽ nó vẫn tiếp tục tùy tính như vậy?" Lúc này Trịnh Dương miễn cưỡng có dáng vẻ của một người ba, "Cũng sắp ba mươi rồi, một chút cũng không biết an định lại." Lời tuy như thế, trong lòng ông ta vẫn có áy náy. Từ nhỏ không quan tâm Trịnh Khuynh, còn rất nghiêm khắc. Sau đó lớn một chút lại thuận theo cô, biến thành như bây giờ, trách nhiệm của ông là lớn nhất. Tuy trừ đi sinh hoạt cá nhân, Trịnh Khuynh coi như là người ưu tú.
Điều Trịnh Tường lúc này có thể làm đúng là giữ im lặng, sau đó im lặng nghe Trịnh Dương oán giận.
Đang nói qua, đã có người gõ cửa: "Ông chủ." Giọng nói của một thủ hạ xuyên qua cửa truyền tới.
"Chuyện gì?" Trịnh Dương quay đầu.
"Có một vị Tòng tiểu thư tìm ngài."
Trịnh Dương khép lông mày, rồi sau đó còn nói: "Mang cô ta vào." Thời gian giống như sớm một chút, có điều không sao, dù sao kết quả cũng giống nhau mà.
Tòng Thanh Vũ bình thản ung dung đi đến: "Chào Trịnh tiên sinh."
Trịnh Dương nhìn Trịnh Tường một lần, sau đó khiến hắn lui xuống.
"Tòng tiểu thư vì chuyện gì tìm tôi?" Ánh mắt lợi hại của Trịnh Dương nhìn chằm chằm vào Tòng Thanh Vũ, cô rõ ràng rất mệt mỏi, tuy có trang điểm một chút, nhưng vẫn không thể che hết mệt mỏi của cô. Trịnh Dương có chút nâng khóe miệng, ba gặp chuyện không may, cũng khó trách.
Tòng Thanh Vũ rất rõ ràng người đàn ông trước mặt rất khó đối phó, ông giả nhân giả nghĩa làm cho người ta sợ hãi: "Tôi cho rằng Trịnh tiên sinh biết rõ, như vậy xem ra, thì ra ngài cũng bị giấu giếm ư? Nói trắng ra là, tôi là vì chuyện ba mình mà đến."
"Tiếp tục." Trịnh Dương nhìn cô, từ vầng trán của cô, lờ mờ có thể nhìn thấy được bóng dáng Liễu Húc. Chỉ có điều, tính cách của cô, mười phần đều di truyền từ người ba chết tiệt của cô —— Lương Dật Thanh.
Không sai, Tòng Thanh Vũ chính là đứa nhỏ thất lạc hai mươi mấy năm trước của Lương gia. Càng buồn cười chính là, là Lương Dật Thanh tự tay vứt bỏ con gái mình. Bởi vì, đố kị là chất xúc tác đáng sợ nhất.
Lần trước sau khi ông ta biết được Tòng Thanh Vũ là con gái Tòng Khải, đã cảm thấy chuyện này không đúng, cộng thêm tướng mạo cô, trong lòng có hoài nghi, sau đó phái người điều tra, quả nhiên là như vậy. Như vậy, việc này không khác lại cho ông ta thêm một thẻ đánh bạc để trả thù Lương Dật Thanh.
"Nghe nói ngài cùng ba tôi hai mươi mấy năm trước có ân oán?" Tòng Thanh Vũ dùng kính ngữ với Trịnh Dương, tuy Trịnh Dương không phải loại tốt lành gì, nhưng từ mức độ nào đó, ông ta một đời kiêu hùng. Dùng kính ngữ, cũng không đại biểu cô đối với ông ta có cảm giác tốt gì.
Trịnh Dương quay lưng đi, nhìn thấy khuôn mặt này của cô, làm ông nhớ đến Liêu Húc, còn có —— Lương Dật Thanh.
"Nói chính xác, chỉ có oán, không có ân." Trịnh Dương không e dè, nếu cô đã tìm đến mình, thì nên biết một chút chuyện.
"Nói chính xác, chỉ có oán, không có ân." Trịnh Dương không e dè, nếu nàng đều tìm đến mình, thì nên biết một chút sự.
Tòng Thanh Vũ nói: "Oán? Có liên quan đến con gái ruột của ba tôi sao? Tôi biết, tôi không phải con gái của ông ấy." Nói xong lời cuối cùng, cô thở dài, bao hàm tiếc nuối vô hạn.
Trịnh Dương xoay người lại: "Ba cô vì điều này nên rất hận tôi, cho nên lần này rất ra sức đi thăm dò lô hàng kia. Tôi rất hiếu kì, làm sao cô biết được thân thế của mình cùng chuyện hai mươi năm trước?"
"Ông quản không được."
Trịnh Dương cười, nhìn như tùy ý nói: "Tôi còn tưởng rằng người nhà họ Lương nói cho cô biết!"
Tiếng nói của ông ta không lớn, nhưng không tên làm tâm Tòng Thanh Vũ náo loạn lên, cô luôn cảm giác chuyện gì đó đáng sợ được che lấp rất lâu, bây giờ dưới hai đôi bàn tay đáng sợ của Trịnh Dương đào bới lên, moi từ dưới đất lên. Giọng nói Tòng Thanh Vũ run rẩy, hỏi hết sức cẩn thận: "Lời này của ông là có gì?" Tòng Thanh Vũ cảm thấy Trịnh Dương dường như là chiếc hộp pandora thần bí, mà bản thân mình đang chầm chậm mở nó ra, bên trong đang che đấu tội ác cùng tai nạn, dưới tay mình sắp được thả ra ngoài. Tâm cô lập tức bị nâng lên rất cao, vẻ mặt Trịnh Dương quái dị khiến cho cô khiếp đảm.
Trịnh Dương cong khóe miệng, cố ý giữ lại chân tướng không nói: "Tôi còn tưởng rằng, cô biết Lương Dật Thanh có liên quan đến chuyện hai mươi mấy năm trước."
Nghe đến đó, Tòng Thanh Vũ chỉ cảm thấy đau đầu, tại sao lại là họ Lương, cái gì cũng liên quan đến bọn họ! "Rút cuộc là xảy ra chuyện gì? Đem những gì ông biết nói cho tôi đi." Cô cũng không thể nhẫn nại nữa, họ Lương rút cuộc có liên quan đến bao nhiêu chuyện?
Thấy cô tức giận cùng thiếu kiên nhẫn như thế, trong lòng Trịnh Dương càng ngày càng đắc ý: "Cô xác định cô muốn nghe sao? Có thể —— lời tiếp theo đối với cô rất tàn nhẫn đó. Sao?"
Cái loại người này thực sự làm cho người ta chán ghét, Tòng Thanh Vũ kiên trì đã sớm bị hao mòn gần như đã không còn, kiên định nói: "Tàn nhẫn như thế nào tôi cũng phải biết."
"Được."
...
"Tàn nhẫn chứ hả?" Nói xong tất cả, Trịnh Dương vân đạm phong khinh nhìn Tòng Thanh Vũ.
Vẻ mặt Tòng Thanh Vũ dại ra, như chịu đả kích rất nặng nề, nửa ngày cũng không đáp lại. Sau đó, kinh ngạc cùng cừu hận dần dần nhuộm trắng khuôn mặt cô, tâm tình trong lòng tụ trong mắt, cuối cùng hóa thành hai hàng nước mắt, rơi xuống hai gò má.
Quá tàn nhẫn... Cô dùng tay lau nước mắt, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống như cũ: "Ông nói dối! Tôi dựa vào cái gì để tin ông! !"
Trịnh Dương đối với sự không đồng tình của cô, chỉ cười: "Không tin tự mình đi điều tra xem, chờ cô tra được, cô sẽ tin Lương Dật Thanh có bao nhiêu tàn nhẫn, có bao nhiêu nhẫn tâm!"
"Tại sao ông lại nói cho tôi biết những điều này?"
"Không phải cô yêu cầu tôi cho cô biết sao?" Trịnh Dương hỏi ngược lại.
Tòng Thanh Vũ không ngừng lắc đầu, nếu như chuyện đúng như ông ta nói, cô tình nguyện không biết những cái gọi là sự thật kia. Điều này khiến cô không biết làm thế nào để tiếp thu?
"Nói chung, chuyện ba cô cùng chuyện con gái cậu ta tôi đã nói toàn bộ cho cô rồi, còn cô có tin hay không, không liên quan đến tôi." Trịnh Dương nói xong, cúi đầu lật tờ giấy vừa nãy mình vừa viết xong, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
"Nói cho tôi biết, rút cuộc ông có mục đích gì?" Trịnh Dương cảm thấy huyệt thái dương có vật gì đó đâm vào.
Ông ta không ó hoảng loạn, vẫn cười nhạt: "Người trẻ, bình tĩnh đi, nổ súng với tôi, cô cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây. Huống hồ, cô hẳn phải biết, tàn trữ súng ống là ngồi tù. Cha cô là cảnh sát, kiến thức thông thường như thế, cô hẳn phải biết chứ?" Thực sự lỗ mãng kích động, cùng người cha họ Lương kia của cô ta giống như đúc.
Sau khi Tòng Thanh Vũ nghe xông, cụt hứng để súng xuống. Trịnh Dương nói: "Lúc này. Mục đích của tôi sao? Đơn giản chính là hi vọng cô hận Lương Dật Thanh, chẳng lẽ tôi muốn cô đi giết cậu ta sao? Tôi có ý nghĩ này, cô cũng chưa chắc đã đáp ứng? Hơn nữa, đừng quên, tôi căn bản không biết cô hôm nay sẽ đến tìm tôi."
Ông ta nói rất đúng, mình đến tìm ông ta là vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cục trưởng Trương, bằng không mình căn bản sẽ không nghĩ đến việc tìm đến ông ta.
"Nếu như ông chỉ hy vọng tôi hận ông ta, ông làm được rồi đó." Tòng Thanh Vũ chậm rãi ngừng khóc, "Sau này, tôi sẽ không đến tìm ông nữa, hi vọng ông cũng không nên can thiệp vào cuộc sống của tôi . Còn ân oán của tôi với họ Lương, ông cũng đừng hòng nhúng tay vào." Cô nói kiên quyết, loại người tăm tối như Trịnh Dương, bất luận thế nào, vẫn ít tiếp xúc thôi. Huống hồ, lần này Tòng Khải bị thương là do thủ hạ Trịnh Dương làm, cô cũng hận hắn. Nhưng bằng năng lực của cô, muốn đối kháng Trịnh Dương chỉ là lấy trứng chọi đá.
Trịnh Dương thấy cô như vậy, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, mục đích của ông ta thật sự đã đạt được. Ông ta không tin, người như Tòng Thanh Vũ, sau khi biết những chuyện kia, thù mới hận cũ, cô sẽ không hành động gì đó với Lương gia? Vẻ nham hiểm dần nổi lên trên mặt Trịnh Dương, cảm giác bị con gái ruột căm hận cùng trả thù, nhất định so với chuyện công ty phá sản còn dày vò hơn nhiều?
"Trịnh Khuynh?" Tòng Thanh Vũ ra khỏi cửa nhà họ Trịnh, vừa vặn bắt gặp Trịnh Khuynh vừa trở về, chỉ là thân người còn tiều tụy hơn cả mình, để Tòng Thanh Vũ lần nữa hoài nghi đây có phải Trịnh tiểu thư phong lưu hay không.
Trịnh Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, miễn cưỡng cười cười, mở miệng vẫn như cũ là làn điều không đứng đắn: "Ô kìa, bác sĩ Tòng, sao có thể nhàn hạ thoải mái đến nhà tôi làm khách vậy, sao, không chịu nổi cô quạnh tìm tôi sao?"
Mặc dù câu nói của cô mang theo ý cười, nhưng không che giấu được nồng đậm ủ rũ. Cô cũng nhận ra con mắt sưng đỏ của Tòng Thanh Vũ, nhìn dáng dấp là mới vừa khóc. "Chuyện cười của cô không buồn cười như trước." Tòng Thanh Vũ nói, "Nhưng, nếu như nghĩ như thế có thể khiến cô bớt mệt mỏi một chút, vậy cứ như thế đi."
"Em đang đồng tình tôi hay châm biếm tôi đấy?" Trịnh Khuynh nói câu đã từng nói qua với Tòng Thanh Vũ, cảm khái vạn ngàn.
"Đều có đi. Có điều, cô xảy ra chuyện gì? Còn có, Vũ Tình tiểu thư của cô đâu, sao không thấy cô ấy?" Tòng Thanh Vũ xấu xa cực kỳ, biết rõ Hàng Vũ Tình là một uy hiếp đối với Trịnh Khuynh, vào lúc này còn nhắc đến. Phỏng chừng Trần Mộ Ninh đem Hàng Vũ Tình bảo vệ rất tốt.
Quả nhiên, nhắc đến Hàng Vũ Tình, vẻ tươi cười còn sót lại của Trịnh Khuynh cũng không còn: "Chạy rồi."
"Thê lương ghê nha!" Tòng Thanh Vũ trêu tức, bày ra dáng vẻ đồng tình vạn phần.
"Nghe nói ba em xảy ra chuyện, em vẫn ở đây nói đùa với tôi sao?" Trịnh Khuynh chuyển đề tài, bằng không vết thương lòng sẽ bị xé đến chảy máu, "Hơn nữa, theo tôi biết, chuyện ba em, là người ba tôi làm. Theo lý thuyết, bác sĩ Tòng, em không nên xuất hiện ở đây."
Tòng Thanh Vũ sờ sờ khóe miệng: "Cô còn quan tâm cái này sao? Trước tiên vẫn là cho người đem Vũ Tình về đi rồi hẵng nói, không phải vậy, tôi thấy cứ như vậy, sớm muộn gì cô cũng thành bộ giường, đến lúc đó, sức đâu mà cùng tình nhân ở trên giường cùng cô lăn qua lăn lại đây?"
Trịnh Khuynh bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Bác sĩ Tòng muộn tao, rất xứng đôi với Triệu Đại tiểu thư."
Nhắc tới Triệu Y Cách, Tòng Thanh Vũ cũng đau đầu: "Quên đi, tôi lăn đây. Chúng ta không nhất thiết phải ở đây đào bới vết thương của nhau lên."
"Không tiễn." Trịnh Khuynh nhìn cô đi xa, thở dài một hơi, đi về phòng. Hàng Vũ Tình, cô thật gan dạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK