• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối ngày hôm đó, Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh chỉ ăn ít đồ rồi đi ngủ sớm. Còn về mèo mập nhỏ, tinh thần nó tốt lắm, chạy vào sân chơi rồi.

Nhóc con lúc trước cũng tự mình chạy vào đó chơi, đặc biệt thích vào tiệm bánh bao ngồi một cục trên quầy thu ngân giả làm mèo chiêu tài. Hình như là bị nhân viên trong tiệm dụ dỗ, khen nó khen đến nỗi cam tâm tình nguyện mà ngồi đó chiêu tài vận.

Mộc Tử Dịch thấy nhân viên trong tiệm nói sẽ trông chừng nó, lại thêm mấy lần trước cũng không xảy ra chuyện gì, cậu cũng an tâm không quản nữa.

Đương nhiên, mấy quỷ hồn trong tiệm lại không cách nào an tâm được. Phải biết con mèo này, không phải yêu không phải quỷ lại vô cùng tinh thông, còn bạo lực y như chủ nhân nó. Ngươi chọc nó một chút, tâm tình nó tốt nó sẽ không để ý đến ngươi. Tâm tình nó không tốt, một vuốt đánh sang liền. Mèo bình thường không tổn thương quỷ hồn được, nhưng mèo mập nhà bao lão bản, một vuốt liền đem quỷ hồn đánh rớt một lớp da.

Ngươi muốn cùng nó khiêu chiến? Nhưng bất luận ngươi đánh lại nó hay không, chỉ dựa vào việc nó là thú cưng của bao lão bản, ngươi dám động vào nó không? Bao lão bản là người vô cùng bao che khuyết điểm, phàm là tổn thương mèo của cậu một chút, e rằng bao lão bản có thể vác đại đao đến giết ngươi!

May là mèo này cũng không phải không nghe đạo lý, chỉ cần không trêu chọc nó, nó vẫn ngoan vô cùng. Mà, con mèo này cũng không thường xuất hiện.

Mấy nữ quỷ hồn trong tiệm đối với con mèo mập hay ngồi quơ móng làm mèo chiêu tài này vô cùng yêu thích, hay cho nó đồ ăn hoặc chơi với nó. Đáng tiếc là nhóc con vô cùng cao lãnh, mấy quỷ hồn không thân quen nó đều tỏ ra không để ý đến.

Còn có một điểm --- Ngươi không thể ở trong tiệm nói xấu chủ nhân nó, nếu không nhóc con này nghe thấy liền nhào lên cho mấy vuốt.

Trong lúc Mộc Tử Dịch không hay biết, mèo mập nhỏ nhà cậu đã sớm dựa hơi cậu cùng móng vuốt của nó mà tung hoành với các quỷ hồn trong tiệm bánh bao rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mộc Tử Dịch đã rời giường từ sớm. Vừa ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Cố Cảnh đã ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm một quyển sách chậm rãi lật xem.

Sáng sớm, chính là lúc ánh nắng dễ chịu nhất. Dương quang ấm áp xuyên qua cửa sổ, phủ lên sofa và cả người ngồi trên đó, giống như là phủ lên trên người Cố Cảnh một vầng hào quang. Trên khay trà bên cạnh, không biết từ bao giờ đã có thêm một bình hoa cổ, trong đó còn đang cắm một bông hồng đỏ tươi --- chính là bông hồng tối hôm trước Mộc Tử Dịch dùng tiền Cố Cảnh mua, lại quay sang dùng bông hoa đó tặng người ta.

Rõ ràng tối hôm qua bọn họ chạy trốn chật vật như thế, nhưng bông hoa này lại được Cố Cảnh bảo vệ vô cùng tốt, ngay cả một cánh hoa cũng không rụng.

Khung cảnh này như một bức tranh lắng đọng lại, lộ ra mùi vị năm tháng bình yên.

Cánh tay chuẩn bị đóng cửa của Mộc Tử Dịch khẽ khựng lại, cả người cũng lặng xuống. Cậu ngơ ngẩn nhìn người đàn ông mặt mày điềm đạm này, tim đập cực nhanh.

Chậm rãi xoa lấy trái tim loạn động không ngừng, Mộc Tử Dịch thầm nghĩ, hình như không ổn rồi.....

Loại cảm giác vi diệu này, làm sao lại giống như "thích" trong truyền thuyết vậy nhỉ?

Vừa hay lúc này người kia cũng quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời nhìn thẳng vào cậu. Chỉ thấy anh ta khẽ cười, hơi cong mắt nói: "Chào buổi sáng."

Mộc Tử Dịch nhất thời mơ hồ, như phụ họa mà nói: "Chào buổi sáng."

Cố Cảnh thấy Mộc Tử Dịch vừa xoa ngực, thần tình lại hoang mang, lập tức quan tâm hỏi: "Người cậu không thoải mái sao?"

Mộc Tử Dịch hồi thần, nhanh chóng xua xua tay: "Không có."

Nhìn sắc mặt cậu cũng không giống như có bệnh, lúc này Cố Cảnh mới yên tâm, đứng dậy cười nói: "Vị trí của cái sofa này cậu đặt ở đây cũng tốt lắm."

Mộc Tử Dịch cười nói: "Là cố ý an bài đó. Nhóc mập thích nằm phơi nắng, nhưng nắng mùa hè chỉ được buổi sáng sớm, thời gian khác đều là nắng gắt. Tôi chỉ có thể để cái sofa ở đó như vậy, sáng sớm nó thức dậy còn có thể nằm đây phơi."

Nụ cười của Cố Cảnh thu lại, anh nhàn nhạt nói: "Cậu rất để tâm nó."

"Nhóc con nhà tôi mà." Mộc Tử Dịch không phát hiện thần sắc vi diệu của Cố Cảnh, trực tiếp bước tới kéo tay anh đi ra ngoài, còn vừa đi vừa nói: "Ăn chút điểm tâm lót bụng, ăn xong buổi trưa cùng ra ngoài tìm chỗ ăn thịt nướng. Hôm nay tôi phải livestream, nếu không sẽ bị trừ tiền....."

Hai người đi vào sân, Mộc Tử Dịch đi đến tiền viện lấy chút đồ ăn tới, cùng nhau ăn. Vừa ăn, cậu vừa cầm điện thoại cùng người khác nhắn tin tán gẫu.

Cố Cảnh mấy lần muốn nói với cậu, để cho cậu ăn đàng hoàng. Nhưng lần nào lời nói đến miệng đều lại nuốt vào – anh có hơi sợ Mộc Tử Dịch sẽ chê anh phiền, đuổi anh đi.

Lúc trước nói chỉ tạm ở một đêm, nhưng bây giờ đã qua hai đêm rồi. Mộc Tử Dịch cũng không có mở cửa đuổi người, Cố Cảnh cũng liền vờ như đã quên. Anh có chút không nỡ rời khỏi đây, rời khỏi Mộc Tử Dịch. Còn nguyên nhân của việc này, anh nghĩ có thể đợi đến lúc gặp lại Trần thúc, hỏi kỹ một phen mới có thể biết được.

Thứ duy nhất anh có thể xác định, chính là anh rất để ý Mộc Tử Dịch.

Lúc Mộc Tử Dịch đang ăn sáng, vô tình ngẩng đầu lên, liền thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Cố Cảnh.

"Làm sao vậy?" Cậu hỏi.

Cố Cảnh do dự: "Cậu..... nếu không có việc gì gấp thì ăn xong rồi lại chơi điện thoại được không? Sữa đậu với bánh bao rất nóng, không để ý sẽ dễ bị phỏng."

Mộc Tử Dịch ngơ ra một lúc, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn. Sau đó cậu thật sự bỏ điện thoại xuống, chăm chú ăn bữa sáng.

Thật ngoan nha..... Khóe môi Cố Cảnh mang theo ý cười, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại vô cùng.

Xong bữa sáng, Mộc Tử Dịch lại cầm điện thoại tán gẫu với người khác, vẻ mặt nghiêm túc. Cố Cảnh thấy thế cũng không làm phiền cậu, tự thu dọn bàn ghế, sau đó cầm sách ngồi xuống phía đối diện Mộc Tử Dịch.

Một người chơi điện thoại, một người đọc sách, không khí giữa hai người ấy thế mà lại rất hài hòa.

Gần tới buổi trưa, Mộc Tử Dịch liền lôi Cố Cảnh đi ăn. Vừa đi vừa nói: "Nhân lúc nhóc con kia còn đang ngủ, hai người chúng ta chạy nhanh một chút. Nhóc con kia tối hôm qua phỏng chừng ở trong tiệm chơi cả đêm, lúc này vẫn còn chưa dậy......"

Cố Cảnh chỉ mong cậu không mang theo con mèo ngốc kia, nhất thời tăng nhanh cước bộ, ba bước thành hai, biến thành cảnh anh kéo Mộc Tử Dịch chạy đi.

Xe của Cố Cảnh không ở đây, Mộc Tử Dịch cũng không có xe. Hai người chỉ có thể ngồi xe buýt vào trung tâm thành phố, lần này còn phải ủy khuất Cố Cảnh cùng ngụy trang một chút.

Đợi đến nơi cần đến, hai người gọi một gian phòng nhỏ, lúc này mới gỡ khẩu trang cùng mũ xuống.

"Phù....." Mộc Tử Dịch thở dài một tiếng, dùng tay làm quạt, khá là tuyệt vọng nói: "Ngày hè nắng nóng, thiếu chút nữa tôi ngộp chết luôn!"

Cố Cảnh nhịn không được tò mò hỏi: "Không thể dùng thuật che mắt, đem dung mạo giấu đi sao?"

Tay Mộc Tử Dịch khựng lại, sau đó bật ngồi thẳng dậy, đỏ mắt nói: "Sao anh không nói sớm!" Nếu nói sớm, cậu làm sao lại bị khẩu trang cùng mũ làm ngộp một đường, thiếu chút say nắng. Nếu nói sớm, cậu tối qua làm sao đến mức bị người nhận ra, còn bị "truy sát"!

Cố Cảnh vô tội chớp chớp mắt, anh cho rằng nhân giới cũng có quy định, không cho thuật sĩ sử dụng thuật che mắt thay đổi dung mạo.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, Mộc Tử Dịch thở dài một hơi, vô lực ngồi xuống. Bỏ đi bỏ đi, việc lần đó nên trách chính mình mới đúng, quá ngốc rồi! Rõ ràng mấy ngày trước còn dùng phép che mắt đổi màu lông của nhóc mập, làm cho người ngoài nhìn vào là thấy nó màu trắng, lại chẳng hề nhớ tới, dùng phép để thay đổi dung mạo của mình.......

Ngốc, thật ngốc! Mộc Tử Dịch trong lòng hung hăng mắng chính mình, nhất định là bị mèo ngốc cùng Cố Cảnh lây rồi!

Cố Cảnh yên lặng rót cho cậu ly trà, đẩy tới trước mặt cậu, anh đang sắp xếp lại từ ngữ chuẩn bị nói gì đó lại bị nhân viên tiến vào đưa món lên gián đoạn. Tay anh khẽ vung, làm cho mình cùng Mộc Tử Dịch trong mắt người ngoài chỉ là gương mặt phổ thông đại chúng.

Một chiêu này quả thực có tác dụng, nhân viên sau khi đặt đồ ăn lên xong liền rời đi, toàn bộ quá trình chưa từng nhìn bọn họ.

Cố Cảnh thiếu khuyết thường thức sinh hoạt tay chân luống cuống nói: "Cái lò này làm sao đây?"

Mộc Tử Dịch chỉ đành phải nhận mệnh đứng dậy nhóm lửa, lại gắp thêm mấy miếng thịt bỏ lên. Sau đó để cho Cố Cảnh canh giờ trở thịt, mình thì lấy điện thoại di động mở app livestream ra.

Cũng không biết tình huống của cư dân mạng như thế nào, cậu vừa online, phòng livestream liền có một đống người chen vào.

Mộc Tử Dịch đem camera quay vào thịt nướng xì xèo trên bàn, đặc biệt chuyên nghiệp nói: "Hế lô mọi người, tôi là Mộc Tử. Hôn nay livestream thịt nướng cho mọi người xem....."

Trên màn hình, khắp nơi đều là "quỳ cầu Dịch lão sư lộ mặt", "Xin chào nam tân nương đẹp nhất", "Chào tân nương ca ah", "Quỷ tân nương buổi trưa vui vẻ"......

Mộc Tử Dịch: ".......Thương lượng một chút, đừng nhắc đến chuyện này được không? Tối hôm qua bị nhiều người như vậy vây xem, tôi bị dọa đến nỗi xuất hiện bóng ma tâm lý luôn nè, thật đó!"

[Đau lòng chủ phòng, ôm ôm chủ phòng]

[Lầu trên tránh ra, chủ phòng là của tôi!]

[Lúc đó tôi có ở hiện trường, lúc phát hiện chủ phòng tôi cùng bạn mình rất vui, chính là chỉ chuẩn bị đứng từ xa mà nhìn bọn họ, không làm phiền bọn họ. Thế nhưng đột nhiên có người lớn tiếng kêu chủ phòng ở đó, sau đó liền có mấy người đuổi theo. Tôi cùng bạn mình vẫn luôn kêu bọn họ dừng lại mà chả có ai nghe]

[Quá đáng sợ rồi, người gì vậy ah!]

[Điều đáng sợ thật sự là mấy người chụp ảnh chủ phòng mà không làm mờ đi! Tin tức báo đài chính thống đều đã làm mờ rồi, chứng tỏ chủ phòng ngay từ đầu đã không muốn lộ măt, nhưng tên truyền thông bất lương thật sự là.........]

[Đau lòng Dịch lão sư, rõ ràng không phải minh tinh, lại phải chịu đựng như vậy......]

[Nếu không phải Dịch lão sư cùng bạn cậu ấy chạy nhanh, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!]

[Lúc thấy mấy việc này trên hot search, ban đầu còn thấy buồn cười nhưng bình tĩnh xem xét lại thấy khủng bố cực kì!]

[Bất kể là chuyện âm hôn, hay là do bên truyền thông bất lương, cả mấy người không khác fan cuồng kia nữa, đều thật là....]

............

Mộc Tử Dịch cười nhạt nói: "Quả thực không hay, tối hôm qua con đường kia nhiều người như vậy, mọi người nói xem vạn nhất lúc mấy người đó đuổi theo chúng tôi ngộ thương người khác thì làm sao? Hoặc là, không cẩn thận đụng đổ quầy hàng của người ta lại làm thế nào?"

"Bất kể là đuổi theo vì thích hay vì hiếu kỳ, hy vọng mọi người đều lý trí mà nhìn nhận. Còn về phía truyền thông bất lương kia...."

Khóe môi Mộc Tử Dịch khẽ cong, ánh mắt nguy hiểm, cười tà: "Phỏng chừng đều nhận được thư từ phía luật sư của tôi rồi. Xâm phạm quyền riêng tư cùng các quyền lợi hợp pháp của tôi, gián tiếp gây cho tôi phiền toái lớn như vậy, không trả giá một chút thì không được."

Trong phòng livestream mọi người đều gào thét "Cái biểu tình này soái muốn bùng nổ", "A muốn chết"*, "thật tà khí" các kiểu. Đương nhiên, cũng không ít người nói giang tinh* này nọ.

A: chỉ alpha trong thể loại ABO đó.

Giang tinh: chỉ những người thích lấy tranh cãi làm niềm vui, trong cuộc tranh cãi nhất quyết phải thắng, khiến cho người khác cạn lời.

Vừa hay lúc này Cố Cảnh gắp cho Mộc Tử Dịch một miếng thịt, hỏi: "Cậu buổi sáng cứ cùng người khác nhắn tin, chính là vì việc này?"

"Đương nhiên rồi." Mộc Tử Dịch cười nói, "Tôi có quen một vị luật sư, rất lợi hại, nói trong vòng hai ngày liền cho tôi kết quả."

Cậu lại cúi đầu xem bình luận, đúng lúc nhìn thấy một câu nổi lên: [Cười chết người rồi, nhiều truyền thông bất lương như vậy, ngươi kiện nổi không? Đừng có ăn to nói lớn, cẩn thận bị quật! Nhân yêu!]

Mộc Tử Dịch nhướng mày, vừa nổi một chút quả nhiên đã có anti. Cậu cười lạnh: "Nếu như ta đều kiện được hết, ngươi làm sao đây?"

[Nếu như ngươi đều kiện được thành công, ta gọi ngươi ba ba! Cái thứ bất nam bất nữ!]

"Đừng, nhóc mập nhà ta không muốn ngươi làm anh em của nó đâu!" Mộc Tử Dịch cười híp mắt, "Ngươi liền chép "Xuất sư biểu" một ngàn lần, như thế nào?"

*Xuất sư biểu: do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc. Hai bài biểu này ngoài việc trình bày nguyên nhân xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước. Với giọng văn thống thiết, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu sau đó đã trở nên nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc như là đại diện xuất sắc của thể loại biểu và là tượng trưng cho lòng trung thành trong thời phong kiến. (Theo wikipedia)

Cố Cảnh lần này lạnh giọng nói: "Hay là để hắn chép kinh Phật đi, chép một trăm tám mươi lần, hẳn là cái miệng cẩu này cũng có thể sạch sẽ chút."

Mộc Tử Dịch hướng anh giơ lên ngón cái, không ngờ người này miệng cũng độc vậy nha!

Cậu cười híp mắt nói với người có ác ý với mình kia: "Lời của bạn ta ngươi cũng nghe rồi chứ? Cứ theo lời anh ấy nói đi, vừa hay có thể giúp ngươi tu thân dưỡng tính. Còn có, ID của ngươi ta cũng nhớ rồi, trong vòng năm ngày sẽ thấy kết quả."

Tên kia lại văng ra mấy lời thô tục, kết quả bị fan của Mộc Tử Dịch báo cáo, đuổi ra khỏi phòng livestream.

Sau đó Mộc Tử Dịch ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh, mặt mày vui vẻ nói: "Anh cũng ăn đi, đừng chỉ gắp cho tôi."

Công sức nãy giờ, trong chén của cậu đã đầy thịt nướng thơm ngon rồi.

Cố Cảnh đáp một tiếng, đem miếng thịt cuối cùng bỏ vào chén mình, sau đó lại không ngừng đem một dĩa thịt khác bỏ lên trên lò.

Lúc bỏ thịt lên, tiếng xì xèo vang lên không dứt.

Mộc Tử Dịch hít hít mũi, chuẩn bị khen hương vị không tồi, liền nghe thấy một tiếng kêu khẽ.

"A!"

Cậu liền vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, thấy Cố Cảnh ôm cổ, biểu tình trên mặt lãnh đạm, nhìn không ra anh đang đau đớn.

Chắc là bị dầu văng trúng rồi! Mộc Tử Dịch vội vàng bỏ điện thoại xuống, đi qua kéo tay anh xuống, tiến đến gần để kiểm tra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK