Nhìn đèn chùm pha lê và các họa tiết điêu khắc theo phong cách châu Âu trên trần nhà.
Y lập tức bật dậy.
Có chút ánh nắng xuyên qua tấm màn dày, chiếc đèn ngủ bên đầu giường vẫn còn sáng. Y lại quay sang trái nhìn người đàn ông đã thay bộ tây trang mới, đang đứng trước gương đeo cà vạt.
Chương Quyết chưa lên tiếng, Trần Bạc Kiều đã liếc thấy, hỏi: “Dậy rồi à?” Chương Quyết nói “Ừm”, Trần Bạc Kiều lại nhìn vào gương, xác nhận chỉn chu rồi mới đi về phía Chương Quyết.
Anh thong thả bước đến, nhìn xuống Chương Quyết, dừng một chốc, anh lại khom người hôn nhẹ lên trán y.
Đôi môi ấm áp ở trên trán Chương Quyết ba giây mới rời đi.
Lúc này, đồng hồ trên bàn tích một tiếng báo hiệu, Chương Quyết hơi hoảng hốt, chỉ nghĩ chín giờ rồi Trần Bạc Kiều phải đi.
Nhưng Trần Bạc Kiều vẫn không di chuyển, như không hề nghe thấy tiếng chuông, anh đặt tay lên bờ vai trần của Chương Quyết, chăm chú nhìn y ở khoảng cách gần, ngón tay cái hơi thô ráp còn khẽ vuốt ve làn da mịn màng của y.
Trong căn phòng tối cùng người tình trầm mặc áo mũ chỉnh tề, cộng thêm hương vị ái muội chưa hoàn toàn tiêu thất trong không khí, thật làm người ta liên tưởng đến một đêm tân hôn mật ngọt tình nồng.
Có lẽ vì ôm nhau ngủ cả đêm nên trên người Trần Bạc Kiều cũng lẫn thêm mùi pheromone của Chương Quyết, cùng mùi nước hoa nhè nhẹ không giống như hôm qua và mùi vị của riêng Trần Bạc Kiều, đều hiển lộ một sự mập mờ đầy ám muội.
“Em ngủ thêm lát nữa đi,” Trần Bạc Kiều nói, “Tối về nhớ báo cho tôi một tiếng.”
Thấy Chương Quyết khẽ gật đầu, Trần Bạc Kiều lại đứng lên, thấp giọng nói tạm biệt với y xong quay lại chỗ gương, kéo chiếc vali không biết được đưa tới khi nào đi ra cửa.
Ngồi trên giường không thể nhìn thấy bên ngoài, Chương Quyết ôm chăn cẩn thận lắng nghe tiếng đế giày da của Trần Bạc Kiều bước đi trên nền đá hoa cương, sau vài giây lại nghe thấy tiếng “cạch” rất khẽ.
Chương Quyết sững sờ một lúc liền tung chăn ra, bước nhanh về phía cửa mới phát hiện Trần Bạc Kiều đã đi thật rồi.
Y thoáng do dự chạm vào tay nắm mà Trần Bạc Kiều vừa cầm qua, nhớ chỉ mới tối qua thôi còn thấy anh ở đây nở nụ cười với mình, y lại cầm lấy tay nắm nhưng không đè xuống.
Dù sao cũng không còn ai đợi ngoài cửa nữa.
Trần Bạc Kiều rời đi chưa đầy mười phút, mẹ của Chương Quyết gọi tới.
“Tiểu Quyết à,” Bà hỏi, “Lát nữa con có muốn cùng ăn trưa không?”
Bà bảo ngoài gia đình của Chúc tiên sinh còn có một gia đình khác, chỉ cần mặc quần áo bình thường, vừa ăn vừa trò chuyện ở hoa viên của nhà hàng trong khách sạn.
Chương Quyết hẹn nửa tiếng sau gặp bà ở dưới lầu. Sau khi làm vệ sinh cá nhân, y mở vali để thay quần áo thì mới chợt nhớ ra đây là chiếc vali mà y mang từ Thái Lan đến Bắc Mỹ, hộp chứa súng và dao vẫn còn nguyên trong ngăn bí mật.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Chương Quyết lại ngồi xuống tìm nút ẩn mở khóa.
Bản thân y cũng không biết mình đang muốn gì mà chỉ theo một sự thôi thúc nào đó ấn nút mở đầu tiên.
Ổ khóa chợt bung ra, giống như đang chứa thứ gì đó rất là dày, bật hẳn ra ngoài vang lên tiếng “Bang”.
Chương Quyết hoảng hồn, cảm thấy thật kỳ quái, bởi vì hộp đựng súng và dao rất vừa vặn với ngăn chứa này, theo lý sẽ không bị bật ra như thế, mà giống như có thứ gì khác bên trong hơn. Y lại nhấn một cái nút khác, ngăn chứa bí mật ngay lập tức phồng lên.
Bắn ra một vật thể mềm mại.
Chương Quyết nhìn chằm chằm vào cái túi lụa nhàu nát vài giây lại giơ tay cầm nó lên, kéo dây rút, lấy ra món quà vốn được đặt trong tủ nhà an toàn ở Thái Lan.
Cũng là con mèo bông mà y tặng cho Trần Bạc Kiều.
Do ngăn chứa quá hẹp, ép xẹp hai lỗ tai mèo, cũng không biết phải dùng lực mạnh đến cỡ nào mới có thể gộp cả mèo bông cùng hộp đựng súng và dao nhồi vào một cái ngăn chứa vốn đã không bao nhiêu lớn thế này.
Chương Quyết vuốt lông của mèo bông, lại nắm một bên tai nhấc nó lên, muốn làm cho đôi tai dựng lên như cũ thì bất chợt nhìn thấy trên bụng nó còn đính theo một tờ giấy. Tờ giấy tuy không nhăn lắm nhưng cũng không còn phẳng, mực trên tờ giấy có vẻ như đã viết được một thời gian, có nội dung rất đơn giản, “Xin hãy nhẹ tay, sau này nhớ trả lại cho tôi”, ký tên Trần Bạc Kiều.
Chương Quyết thầm nghĩ, anh nhắc mình nhẹ tay mà bản thân thì chẳng nhẹ tay chút nào, còn nhét mèo bông vào một nơi như thế, quả là không hề quý trọng.
Nhưng Chương Quyết vẫn ngồi trong phòng một lúc lâu, muốn làm cho mèo bông của Trần Bạc Kiều trông khá hơn, mãi đến khi mẹ y gọi hỏi sao còn chưa xuống dưới.
Lúc Chương Quyết cùng cha mẹ đến hoa viên trong nhà hàng, những người còn lại đã ngồi vào chỗ chờ họ.
Hôm nay trời nắng đẹp, trong hoa viên còn trồng rất nhiều loại hoa tỏa hương thơm tươi mát. Chu tiểu thư vận trang phục thường ngày, gương mặt trang điểm nhẹ, mỉm cười chào hỏi Chương Quyết.
Một gia đình khác là đôi vợ chồng trung niên Chương Quyết đã gặp tối qua, trong đó người chồng tên là Lý Tu, một quan chức cấp cao của Bộ Tài chính, cũng là một người bạn của cha Chương Quyết, còn người vợ thì khá là thân với mẹ của y.
Sau khi ngồi xuống, những người lớn bắt đầu bàn luận với nhau về tình hình thời sự. Chương Quyết ngồi bên cạnh Chúc tiểu thư, cảm thấy hơi uể oải, tinh thần cũng không được tốt lắm, nên chỉ im lặng uống nước lắng nghe bọn họ nói.
Nếu bàn về các vấn đề hiện tại thì không thể tránh nói tới Liên minh châu Á và Trần Bạc Kiều. Chương Quyết cảm thấy cha mình không muốn tham gia vào chủ đề này, nhưng hình như ông cũng chưa nói gì với mẹ của y.
Bởi vì khi Lý phu nhân khen ngợi Trần Bạc Kiều không những tuổi trẻ tài cao lại có trí nhớ tốt, vẫn nhớ rủ bạn học cũ chụp ảnh chung, mẹ của Chương Quyết không hề tỏ ra mất hứng mà còn gật đầu tán thành nữa.
Chúc tiểu thư với tính tình hoạt bát cũng nói thêm: “Xem ra chuyện Đại tá Trần rất đơn thuần trong truyền thuyết là có thật đó. Còn nhớ tối qua lúc mới vào tiệc ảnh vẫn để cho con khoác tay, vậy mà sau đó toàn cách xa con ít nhất hai bước.”
Chương Quyết cảm thấy hơi buồn cười, nhưng thấy cha liếc nhìn mình, y lại cúi đầu mím môi nhịn xuống.
Sau khi quay về quốc gia mới, cha của Chương Quyết không biết vì sao còn bận rộn hơn, chỉ là do ở nhà ông rất ít khi đề cập đến công việc nên Chương Quyết cũng không biết ông đang bận việc gì.
Mà Trần Bạc Kiều cũng vậy, thời gian nói chuyện điện thoại của anh và Chương Quyết nay được điều chỉnh thành sáng sớm năm sáu giờ ở Liên minh châu Á, và cũng là buổi chiều bên quốc gia mới, tựa như chỉ đến buổi sáng anh mới có chút thời gian riêng tư vậy. Nhưng cho dù là mấy giờ đi chăng nữa, họ vẫn chưa từng gián đoạn liên lạc với nhau.
Năm mươi ngày sau khi phẫu thuật, Chương Quyết quay lại bệnh viện để kiểm tra. Mẹ y cũng đi cùng, và bác sĩ Hà vẫn là người phụ trách tiếp nhận.
Đầu tiên ông tháo băng cho Chương Quyết. Chương Quyết lại nhờ mẹ chụp vết sẹo sau cổ cho mình xem.
Mẹ Chương Quyết cầm di động của Chương Quyết hồi lâu vẫn chưa chịu chụp. Chương Quyết bèn dùng ngón tay chạm vào, cảm nhận vết sẹo ngoằn ngoèo sau gáy, trong lòng cũng không quá bất mãn, chỉ muốn sớm liên hệ với bác sĩ thẩm mỹ rồi thu tay lại.
Quy trình kiểm tra cũng tương tự như trước khi nhập viện. Cơ thể Chương Quyết gần đây không có gì bất thường, tâm trạng xem như thả lỏng. Sau đó bác sĩ Hà lại đưa y đến phòng siêu âm, lần này mẹ Chương Quyết cũng bước vào, đứng bên ngoài tấm rèm.
Chương Quyết vẫn như lần trước, kéo quần xuống một ít rồi lên giường nằm đợi bác sĩ Hà bôi gel vào bụng dưới xong cầm đầu dò ấn xuống.
Khi di đến vùng bụng dưới, bác sĩ Hà đột nhiên dừng lại.
Sau vài giây, ông nhấc tay lên làm hình ảnh trên màn hình biến mất, nhìn thoáng qua Chương Quyết, sắc mặt có phần căng thẳng.
Lát sau ông lại cầm đầu dò, quay đầu nhìn vào màn hình.
Đầu dò lạnh như băng chậm rãi di qua bụng dưới của Chương Quyết, bác sĩ Hà trầm mặc nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.
“Có gì không ổn sao?” Mẹ Chương Quyết nhẹ giọng hỏi qua tấm rèm.
Tâm trạng của Chương Quyết cũng theo từng phúc từng giây trôi qua mà chìm xuống tận đáy.
“Bác sĩ Hà?” Y nghe thấy giọng mình khô khốc.
Bác sĩ Hà rốt cuộc cũng rời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn mẹ Chương Quyết bên kia tấm rèm rồi thấp giọng nói với y: “Trong tử cung có một bào thai.”