• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nozomi

16/09/2020



Minh Thiếu Diễm không dùng nước hoa, chợt lại gần chỉ có thể cảm nhận được hơi thở sạch sẽ và lạnh lẽo.

Minh Thiếu Diễm dùng tay phải giữ chặt Đường Đường cho đến khi hai người vào đến biệt thự thì lập tức buông tay, sắc mặt nhàn nhạt và biểu tình lãnh đạm như cũ.

Đường Đường cất ô, liếc nhìn căn nhà liền thấy khác biệt, quay đầu hỏi Minh Thiếu Diễm: "Dì Trình không ở nhà sao chú?"

Chỉ cần dì Trình ở nhà sẽ luôn nhiệt tình ra đón bọn họ, sao hôm nay không thấy đâu.

"Dì Trình có việc phải về quê, đã xin nghỉ phép nửa tháng." Minh Thiếu Diễm cởi âu phục đã ướt sũng tay trái, hơi nhíu mày, dừng một chút mới nói với Đường Đường.

"Đi lên thay quần áo trước."

Minh Thiếu Diễm nhớ tới thân thể vừa mới nửa ôm trong tay, mặc mỏng như vậy, xuyên qua lớp áo sơmi có thể cảm giác được cánh tay Đường Đường lạnh lẽo.

Đường Đường chỉ nghĩ là quần áo đã ướt ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi lên lầu. Hôm nay bên ngoài thật lạnh, Đường Đường đi tắm nước nóng, thay áo len ấm áp. Lúc xuống lầu nhìn thấy Minh Thiếu Diễm đang cau mày không biết nhìn cái gì, thấy cô đi xuống thì buông di động, "Tối nay muốn ăn món gì?"

Đúng ha, suýt chút nữa thì quên, dì Trình không có ở nhà.

Minh Thiếu Diễm không thích trong nhà nhiều người, càng không thích những người không liên quan lúc ẩn lúc hiện, nên căn biệt thự ba tầng to như vậy chỉ có hai chú cháu bọn họ và dì Trình. Bất kể là người dọn dẹp vệ sinh, tu sửa cây cối bên ngoài hay chăm sóc hồ bơi đều có thời gian cố định tới nhà làm việc rồi ra về, tuyệt đối không ở lại lâu.

Thường ngày là dì Trình nấu cơm, hôm nay không có người nấu, Minh Thiếu Diễm hỏi cô muốn ăn gì để Jason mang đến, Đường Đường chợt nhớ lúc tham gia gameshow đã học làm bít tết với Trương Nhã Trúc.

"Để cháu nấu", Đường Đường háo hức muốn thử.

Minh Thiếu Diễm buông di động, dựa vào sofa liếc nhìn Đường Đường, "Được thôi"

Người mới học nấu ăn có nhiệt huyết nấu nướng rất cao, nguyên liệu ở nhà cũng rất đầy đủ, Đường Đường nhớ tới cách làm Trương Nhã Trúc đã dạy, lấy bít tết, tiêu đen và các nguyên liệu khác cần chuẩn bị, buộc tạp dề, vỗ vỗ tay tự khuyến khích mình.

Khi Minh Thiếu Diễm bước vào phòng bếp liền thấy Đường Đường đang ngốc ngốc tự vỗ tay cho mình, môi bất giác nhếch lên.

Hắn không có hứng thú nhìn người khác nấu cơm nhưng nếu là Đường Đường thì lại khác.

Người chưa bao giờ nấu cơm không biết có thể làm ra món gì.

Đường Đường đeo tạp dề làm đủ thứ tư thế, vừa xoa vừa bóp thịt bò, kết quả quay đầu nhìn thấy Minh Thiếu Diễm đang lười nhác dựa cửa nhìn mình nấu cơm.

Tự dưng thấy hơi xấu hổ.

Sao Minh Thiếu Diễm lại vào đây? Bộ dạng vừa rồi thật quá mất mặt. Đường Đường giả bộ ho khan một tiếng, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, quay đầu giải thích với Minh Thiếu Diễm, "Xoa bóp thịt bò một chút sẽ có vị ngon hơn."

"Ừ", trong mắt Minh Thiếu Diễm mang theo ý cười, "Tiếp đi."

Đường Đường:......

Quên đi, cô cứ làm tiếp, hi vọng sẽ ngon hơn thật.

Để nhận được sự tán thưởng của Minh Thiếu Diễm, khỏi phải nói Đường Đường có bao nhiêu nghiêm túc làm món bít tết này, cô còn nhớ rõ trước đó Minh Thiếu Diễm nói thích ăn chín 100%.

Nhưng mà bít tết chín 70% là ngon nhất, nhớ tới ngữ cảnh lúc Minh Thiếu Diễm nói lời này, Đường Đường hoài nghi lần trước có phải Minh Thiếu Diễm cố ý cho cô mặt mũi hay không.

Làm bộ lơ đãng nhắc tới, "Chú, chín 70% hay 100%?"

"70%."

Biết ngay mà!

Lần trước Minh Thiếu Diễm cho cô mặt mũi nên mới nói mình thích chín 100%.

Thừa dịp Minh Thiếu Diễm ra ngoài một chút, vội vàng móc di động ra tra cứu sau đó nhanh chóng cất đi, vừa cẩn thận khống chế lửa vừa thầm nhớ kỹ các bước vừa xem.

Chiên mặt một hai phút, rắc muối, xoay 90 độ, tiếp tục chiên một phút rưỡi, sau đó lật lại, tiếp tục chiên mặt hai với thao tác tương tự.

Tổng cộng chiên bảy phút...

Mùi thơm tỏa ra từng chút, Đường Đường thở ra, miếng bít tết lần này chiên đẹp hơn lần trước rất nhiều!

Minh Thiếu Diễm thực sự rất mong đợi nhưng nhìn dáng vẻ vụng về của Đường Đường lại cảm thấy không nên kỳ vọng quá nhiều, đến khi Đường Đường đem dĩa bít tết lên, nhìn màu sắc và bề ngoài Minh Thiếu Diễm thấy mình có thể cho điểm tuyệt đối.

Đường Đường cũng có chút cầu toàn, đĩa ăn rất tinh xảo, sau khi sắp xếp dao nĩa thì ngồi ở vị trí đối diện, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

Minh Thiếu Diễm lại muốn cười.

Hắn là một người không thích cười cũng không quen cười, quỷ mới biết tại sao luôn muốn cười với Đường Đường.

Minh Thiếu Diễm rất nhiệt tình bắt đầu ăn.

Đường Đường cầm dao nĩa thấy mình tựa như một học sinh tiểu học chờ giáo viên phát bài thi, cho đến khi giáo viên ngẩng đầu lên và đưa cho cô hai chữ.

"Rất ngon."

Rất ngon!

Chúa ơi, Minh Thiếu Diễm nói rất ngon kìa!

Lúc trước khi cô pha một ly cà phê tự nhận là không chê vào đâu được, Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng nói "chắp vá". Dì Trình nấu ăn ngon như vậy, Minh Thiếu Diễm nhiều nhất cũng chỉ nói "không tệ"

Vậy mà bây giờ nói rất ngon, Minh Thiếu Diễm đã nói rất ngon vậy là thật sự rất, rất ngon nha.

Minh Thiếu Diễm trong lòng dậy sóng, chỉ có hai chữ đã có thể thỏa mãn đến vậy sao?

Đường Đường thực sự rất hài lòng, tâm trạng bỗng nhiên đặc biệt tốt, đôi mắt đẹp cong lên ý cười, vui vẻ cắn một miếng.

Ah, ngon.

Sao mình lại giỏi như vậy.

"Chờ cháu học thêm vài món lại làm cho chú ăn"

"Ừ," Minh Thiếu Diễm nhìn Đường Đường vui vẻ, trong lòng có một cỗ ấm áp không nói nên lời.

Sau khi ăn xong, Đường Đường theo Minh Thiếu Diễm tập thể dục một lúc, nhớ lần trước Minh Thiếu Diễm đưa quần áo cho cô nên lần này Đường Đường mặc đồ thể thao kín mít lên máy chạy bộ.

Minh Thiếu Diễm vẫn mặc trang phục thể thao giản dị như cũ.

Trang phục của Minh Thiếu Diễm rất đơn giản, Đường Đường chỉ từng nhìn thấy hắn mặc hai loại quần áo, một là âu phục còn lại là quần áo thể thao bình thường, à đúng rồi còn có một lần vô tình nhìn thấy chú Minh mặc áo ngủ.

Nhưng mà chưa kịp nhìn rõ Minh Thiếu Diễm đã kéo lại kín mít, nên thực ra không thấy được gì.

Ánh mắt Đường Đường dừng trên người Minh Thiếu Diễm

Mặc đồ thể thao nhìn không thấy gì nhưng nhớ tới bộ dáng ngày thường Minh Thiếu Diễm mặc âu phục, vai rộng, eo thon, chân dài, tỷ lệ cân đối không có chỗ chê, mỗi ngày còn tập thể dục thế này, thân hình hẳn là rất tốt.

Thành thật mà nói, có chút tò mò.

Dáng người tốt như vậy phải khoe đúng không?

Tiếc gì mà phải giấu.

Đường Đường thở dài lắc đầu, làm xong một chuỗi động tác kéo duỗi thì chào tạm biệt Minh Thiếu Diễm rồi lên lầu, chờ Đường Đường ra khỏi phòng tập, Minh Thiếu Diễm nhíu mày quay đầu nhìn cánh cửa không người.

Hắn rất nhạy cảm với tầm mắt của người khác và ống kính, huống chi tên ngốc nhỏ này nhìn một cách trắng trợn, Minh Thiếu Diễm mấy lần để ý không biết tại sao Đường Đường lại nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.

Cúi đầu nhìn quần áo cũng không có vấn đề, đến gương bên cạnh kiểm tra, mặt mũi cũng sạch sẽ.

Vậy vừa rồi Đường Đường nhìn cái gì?

Không hiểu.

Ngày hôm sau, Minh Thiếu Diễm như thường lệ đi Thánh Ngu, còn Đường Đường vẫn có thể tận hưởng mấy ngày nghỉ đông cuối cùng của mình.

Thật ra cũng không có nhiều thời gian hưởng thụ vì kỳ thi nghệ thuật sắp đến, tuy không phải vấn đề gì lớn nhưng Đường Đường vẫn cần ôn tập.

Hơn nữa không biết tại sao tin tức lại bị lộ ra, ngay cả Đái Na cũng không kịp phản ứng, trên mạng có người tung tin nói Đường Đường sẽ nộp đơn vào học viện hí kịch thành phố S khoa đạo diễn.

Người đưa tin là một account marketing, khẳng định đây là tin tức nội bộ, tuyệt đối đáng tin cậy, không chỉ vậy tài khoản này còn mang theo một đợt tiết tấu.

Hắn đem thành tích nghệ khảo lúc trước của Nhan Nghiên đào ra, cùng là ghi danh học viện hí kịch thành phố S, Nhan Nghiên thi vào trường với thành tích thủ khoa môn văn hóa.

Mặc dù thành tích của các thí sinh nghệ thuật ở các môn văn hóa thấp hơn nhiều so với các thí sinh bình thường nhưng việc giành được ngôi đầu trong số rất nhiều thí sinh nghệ thuật vẫn rất tốt.

Mọi người đều biết Đường Đường (Tang Tang) và Nhan Nghiên (Yan Yan) có tên gần giống nhau, lại vì Bách Thần mà tạo ra một sợi dây liên kết không rời, Đường Đường đã từng nói muốn trở thành Nhan Nghiên thứ hai nên bây giờ nộp đơn vào học viện hí kích thành phố S có phải cũng chịu tác động từ Nhan Nghiên?

Tác động cái đầu mấy người.

Đái Na tức giận muốn chửi thề.

Tin tức bị tung ra cũng là chuyện bình thường, ai bảo Đường Đường nổi tiếng vì scandal, ở đâu cũng có người nhìn chằm chằm nhưng mà nhắc đến Nhan Nghiên làm gì?

Người sáng suốt sẽ nhận ra có người muốn bôi đen Đường Đường, nhưng cư dân mạng lại không cho là vậy, cũng mù mắt không nhìn ra, đặc biệt là fans của Nhan Nghiên, đại khái cảm thấy việc so sánh Đường Đường với Nhan Nghiên thật mất mặt nên tích cực kiểm soát bình luận bên dưới.

[Gần đây Nhan Nghiên đang chuẩn bị cho một bộ phim truyền hình mới, không hẹn mà gặp. ]

[ Nhan Nghiên rất ưu tú, tôi tuyên bố Nhan Bảo toàn năng. ]

[chúc Đường Đường nghệ khảo thuận lợi, nhưng làm ơn đừng mang Nhan Nghiên lên sân khấu.]

Có những người vẫn thấy Đường Đường không vừa mắt lúc này chất vấn.

[Đường Đường muốn thi khoa đạo diễn? Xác định không phải khoa diễn xuất?]

[không phải anti-fan của Đường Đường nhưng vẫn muốn nói, nghệ khảo không dễ đâu, Đường Đường không có cửa.]

[Nhiều thí sinh không đậu khoa diễn xuất thường lùi một bước chọn khoa đạo diễn, nhưng là sinh viên khoa đạo diễn, tôi rất muốn nói với Đường Đường rằng khoa đạo diễn chắc chắn khó hơn khoa diễn xuất, và tính toán của Đường Đường sai rồi. ]

Bình luận này nhanh chóng được đẩy lên đầu.

Mọi người có thể giải thích lý do Đường Đường ghi danh khoa diễn xuất nhưng lại không giải thích được tại sao lại ghi danh khoa đạo diễn.

Thật là một chuyện hài hước.

Chắc nghĩ mình không đậu được khoa diễn xuất nên mới chọn khoa đạo diễn.

Bình luận này bắt đầu ngay lập tức xuất hiện rất nhiều sinh viên theo học khoa đạo diễn, từng người một bắt đầu phổ cập học khoa đạo diễn khó thế nào, lúc trước vì nghệ khảo phải vất vả bao lâu.

Cuối cùng kết luận Đường Đường là người không có nền tảng, chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực điện ảnh, không có kiến thức chuyên môn, tuyệt đối sẽ thi không đậu!

Tuyệt đối, tuyệt đối!

Nếu Đường Đường có thể thi đậu thì những học sinh học tập cực khổ sẽ cảm thấy thế nào?

Còn mặt mũi để sống sao?

Đái Na chán nản ném điện thoại, đợi Đường Đường thi đậu, chị nhất định sẽ phát thông cáo để những người qua đường này phải xấu hổ.

Nhưng sau khi thề xong thì lại nhụt chí.

Nói thật chính chị cũng không tin.

Đường Đường chưa tiếp xúc với những thứ này, ngay cả biểu diễn tài năng cơ bản nhất cũng có thể không qua được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Đường Đường, Đái Na nghi ngờ không lẽ Minh Thiếu Diễm đã nhét tiền cho học viện hí kịch thành phố S?

Chắc không phải đâu, nếu thật sự đi cửa sau cũng sẽ không giấu chị.

Đái Na lại bắt đầu lo lắng, chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Đường nói cô ôn tập cho tốt, "Nếu không hai ngày nữa em đến công ty, chị cho người phụ đạo em phần tài năng"

"Dạ được", Đường Đường đồng ý rồi cúp điện thoại sau đó mở nhóm wechat, Đổng Ngọc trong nhóm chat tìm cô, nói sắp sửa khai giảng, cô cũng đã ghi hình xong gameshow và trở về nếu được bọn họ tụ tập cùng nhau.

Không có vấn đề gì cả.

Đổng Ngọc quyết định gặp nhau ở một quán bar mà họ thường đến. Nơi đây không ồn ào như những quán bar bình thường. Không khí rất tốt lại có chút thanh tĩnh, Phong Thiên Dương không biết từ đâu vụt ra:"Không tệ. "

Đường Đường giật mình, nhìn thấy Phong Thiên Dương liền nở nụ cười, "Đã lâu không gặp."

"Haha đã lâu không gặp" Phong Thiên Dương nhìn Đường Đường, gần một tháng không gặp, Đường Đường có vẻ càng xinh đẹp, ríu rít mang Đường Đường vào bên trong, Đổng Ngọc, Phong Khinh Dương còn có một mét chín Gia Kỳ đều ở đó, người em họ ngốc bạch ngọt Minh Lãng cũng có mặt.

Các bạn trẻ tụ tập đông đủ, không khí rất náo nhiệt, sau một hồi nói chuyện liền bàn về gameshow mà Đường Đường tham gia gần đây.

Phong Thiên Dương giả vờ bình tĩnh nói, "Hình như Bách Thần cũng tham gia gameshow này."

"Uhm" Đường Đường gật đầu, "Có ba khách mời nam, Bách Thần, Trần Vũ và Mễ Việt."

Mấy người khác không biết mở miệng hỏi thế nào cho khéo, Minh Lãng không để ý chút nào trực tiếp hỏi ngay vấn đề mà mọi người muốn hỏi, "Chị, em nhớ lúc trước chị rất thích Bách Thần đúng không, lần này ở cùng nhau nhiều ngày như vậy không có gì phát triển sao?"

"Đương nhiên không có", Đường Đường quyết đoán lắc đầu, "Chị không thích mẫu người như vậy nữa"

Phong Thiên Dương hưng phấn, "Vậy cậu thích mẫu người thế nào?"

"Thành thục", Đường Đường không chút suy nghĩ, bất luận là trước đây hay bây giờ, mẫu người yêu thích của Đường Đường vẫn không thay đổi.

Mẫu người trưởng thành, ổn định và cho cảm giác an toàn.

Trẻ con như Bách Thần thì không cần cân nhắc.

Phong Thiên Dương cố gắng xác định xem mình đã thành thục hay chưa, Minh Lãng bên cạnh ăn một miệng dưa hấu, hàm hàm hồ hồ nói, "Mẫu người như vậy không phải giống chú sao?"

Đường Đường:......

"Chú đẹp trai lại có tiền, là loại hình thành thục lại là kim cương vương lão ngũ* của giới giải trí, chị đã quen nhìn người ưu tú như chú thì sau này còn có thể nhìn trúng ai nữa."

* Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình - Đẹp trai, anh tuấn, độc thân - Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài - Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh - Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.

Đường Đường:......

"Chị, em thấy chị sẽ độc thân đến 30 tuổi."

Đường Đường: "...... Im đi."

Minh Lãng im lặng ngậm miệng, Phong Thiên Dương hồi tưởng lại cảnh tượng mấy lần gặp qua Minh Thiếu Diễm, nhớ đến khí thế bức người của Minh Thiếu Diễm.

Lời của Minh Lãng không sai, trong nhà có người chú ưu tú như vậy thì khi tìm đối tượng nhất định sẽ có sự so sánh.

So với Minh Thiếu Diễm thì làm sao so đây.

Phong Thiên Dương cũng khá giàu, nhưng tiền đều là của cha mẹ, chỉ dựa vào điểm này liền rất không thành thục có đúng không?

Phong Thiên Dương buồn bã nằm trên sofa hoài nghi nhân sinh, Đường Đường và mấy người Đổng Ngọc cùng nói chuyện phiếm, lúc nói về kỳ nghệ khảo sắp tới, Đổng Ngọc vỗ vai Đường Đường hét lớn, "Sợ cái gì, làm thịt nó!"

"Đúng"

Minh Lãng nâng ly rượu lên, "Thịt nó", nói xong dừng lại một chút, "Không được cũng không sao đâu, chú chúng ta có tiền có nhân lực, chúng ta lén bỏ tiền là vào được"

Đường Đường:......

Tốt nhất em đừng nói chuyện, hễ mở miệng là muốn đánh chết em.

Mọi người tụ tập là để nói chuyện nên không uống quá nhiều rượu, lúc gần về Đổng Ngọc ra ngoài một chuyến, lát sau quay lại đưa cho Đường Đường một tấm thẻ, " Quán bar của gia đình tôi, cậu muốn đến lúc nào cũng được."

Chậc chậc, đều là thiếu gia nhà giàu, Đường Đường đem thẻ cất đi.

Sau khi ra khỏi quán bar, rõ ràng bên ngoài có một chiếc siêu xe, nhưng nhìn thoáng qua vẫn bị ấn tượng với chiếc Aston Martin thể thao màu đỏ rượu cực kỳ sang trọng và người đàn ông ngồi trong xe.

Đôi mắt đào hoa nhướng lên, trong mắt đều là ý xuân, khóe môi hồng hào hơn người bình thường nhếch lên.

Bề ngoài phù phiếm nhất, bệ vệ nhất, nhưng bởi vì ngũ quan xuất sắc nên thêm vào một chút ngông cuồng trong cuộc sống.

Người này tham gia vào giới giải trí sẽ không thua kém, Đường Đường khó tránh khỏi nhìn nhiều hơn một chút.

Kết quả vừa lúc bắt gặp ánh mắt mất hết hứng thú của người đàn ông, sau đó vẫy vẫy tay, "Thiên Dương."

Phong Thiên Dương quay đầu, vui vẻ chạy qua, "Anh Minh Vũ."

Minh Vũ?

Tên này sao nghe quen quá vậy, không đợi Đường Đường nghĩ lâu, Phong Khinh Dương bên cạnh đã mở miệng trước, "Thẩm Minh Vũ của Thẩm gia, nhà họ cũng được coi như thế giao với Minh gia"

*thế giao: hai gia đình thân thiết với nhau đã nhiều đời.

Thẩm Minh Vũ!

Thảo nào nghe quen tai như vậy.

Không phải trong cuốn tiểu thuyết này ngoại trừ Bách Thần và Minh Thiếu Diễm còn có một nam chính khác sao.

Nhớ tới miêu tả trong sách chỉ có một từ tổng kết - - phong tao*.

*phong tao: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.

Trăm nghe không bằng mắt thấy, cứ như một chương trình thực tế, bất kể là xe, quần áo hay diện mạo, Đường Đường phục sát đất, như vầy cũng quá sát với tiểu thuyết rồi.

Lại nói tiếp Thẩm Minh Vũ và Đường Đường cũng có liên quan đến nhau, Thẩm gia và Minh gia là thế giao, sau khi đón Đường Đường trở về, chú hai Minh gia còn làm chủ mai mối Thẩm Minh Vũ với Đường Đường.

Thẩm Minh Vũ là lãng tử phong lưu sống giữa ngàn bụi hoa, Đường Đường xinh đẹp như vậy nên lúc đầu Thẩm Minh Vũ rất thích, đáng tiếc Đường Đường chỉ thích Bách Thần, lại thiếu đi vẻ đẹp nội tâm vì thế sau này Thẩm Minh Vũ cũng không còn hứng thú.

Sau đó hắn bắt đầu quan tâm đến người bị Đường Đường nhằm vào là Nhan Nghiên

Cho nên người đàn ông này nói không chừng còn có chút liên quan đến mình?

Đường Đường theo bản năng cự tuyệt, quay đi không nhìn Thẩm Minh Vũ nữa.

Về phần Thẩm Minh Vũ đang ngồi trong xe, đôi mắt như hồ ly đảo qua Phong Thiên Dương, dư quang dừng trên người Đường Đường.

Ngay cả cô gái nhỏ nhà họ Phong cũng không nổi bật bằng Đường Đường, Đường Đường ngoài đời thực sự còn đẹp hơn trong trên màn ảnh.

Chậc, hắn thích những cô gái xinh đẹp.

Nghe nói Đường Đường là thiên kim lưu lạc của Minh gia, dựa vào quan hệ giữa hắn và Minh Thiếu Diễm sau này có rất nhiều cơ hội.

*Editor: Vì rất yêu thích truyện này nên mình tham khảo nhiều nguồn để có thể chuyển tải nội dung sang tiếng Việt sát với nguyên tác nhất. Nếu đăng chương chậm mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ! Thanks!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK