Hôn nhau mặn nồng kịch liệt như vậy khiến một số bộ phận khác cùng nhau xúc tiến làm việc là điều khó tránh khỏi.
Tích Tiểu Mỹ đổi tư thế xoay ngồi trên người Khương Duệ, hai chân thon dài miên man kẹp hai bên hông hắn. Vừa vặn tiểu huyệt non mềm lại nằm trên côn thịt thô to đã sớm gõ cửa đòi ra.
" Bảo bối, không thể ... em đang có thai." - hơi thở của Khương Duệ cũng trở nên khó khăn hơn.
" Vậy ... vậy ... anh phải làm sao đây."
" Anh nhịn được."
" Hứ, không tin. Lúc trước em đối tốt với anh như vậy mà anh ngày nào cũng có đầy sicandan huống hồ bây giờ ... không thể làm."
" Bảo bối, tin anh được không. Từ khi có em thì anh không có cô gái nào khác, những tin nhảm nhí đó chỉ để Tích Tư Điềm cô ta không nghi ngờ em thôi."
" Nhưng ... nhưng anh vẫn cưới chị ta."
" Bảo bối, chờ đợi em lên tiếng thật khổ sở. Đến bây giờ anh và cô ta vẫn chưa đăng ký kết hôn."
" Thật sao? nhưng chị ta vẫn tiến vào Khương gia ỡ kia mà."
" Có một số chuyện, sau này anh sẽ giải thích với em. Bây giờ bảo bối ngoan, đừng xua đuổi anh được không?"
" Để xem biểu hiện của anh thế nào đã."
Khi mọi vấn đề được tháo gỡ cô cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Tình yêu bấy lâu nay giữa cô và hắn thật sự đã trở thành hiện thực. Điều quan trọng là cô không muốn bỏ cái thai này và hắn cũng vậy.
Hôm nay dù xảy ra rất nhiều chuyện khiến cô chưa tiêu hóa kiệp nhưng cô rất vui vẻ rồi. Thì ra tình yêu là thứ khiến con người suýt chút quên cả ý định ban đầu họ đến với nhau, tạm thời quên đi thù hận xem như là khắc cốt ghi tâm.
Cô thầm khẩn cầu mẹ cho cô có thể quên đi thù thận ấy để tận hưởng hạnh phúc tràn trề hiện tại mới có được nhưng mẹ xin đừng lo. Cô sẽ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần chuẩn bị cho bước trả thù cô hằng mong đợi.
Tích gia, chờ tôi tới nhé! ...