Mấy ngày kế tiếp, Hoắc Ngôn Trăn, Tống Dương cùng lão Hồ mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ ra ngoài, kiếm được không ít vật tư trở về.
Lúc này, trong đại sảnh dị năng giả.
Trước màn hình Led khổng lồ, vây quanh không ít dị năng giả cấp một đến cấp hai, bọn họ nhìn chằm chằm danh sách nhiệm vụ lăn qua lăn lại phía trên, vừa nhìn thấy có thù lao phong phú liền tranh nhau tiến lên cướp.
Ba người Hoắc Ngôn Trăn sau khi vừa cứu hơn mười người sống sót ở tây thành, theo lệ đến nhận thù lao.
Dị năng giả chung quanh nhìn thấy bọn họ, nhao nhao nhượng bộ, túm tụm lại thì thầm bàn tán.
Gần đây, hầu như không có dị năng giả nào không biết tiểu đội ba người này, bọn họ do kim hệ cấp ba, phong hệ cấp hai cùng một dị năng giả lực lượng tạo thành. Trong ba ngày nhận được mười mấy nhiệm vụ tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là trăm phần trăm.
Loại hiệu quả và thực lực kinh người này chưa từng có ở căn cứ Miên Thành. Đại đa số mọi người không thể theo kịp cho nên thanh danh của ba người rất nhanh đã có tiếng vang.
Hoắc Ngôn Trăn đến quầy lễ tân nhận thù lao nhiệm vụ, chỉ có ba viên tinh hạch cấp hai, số lượng so với hai ngày trước ít hơn rất nhiều.
Lão Hồ thở dài nói: "
Mấy ngày nay không biết có chuyện gì xảy ra. Tang thi xung quanh căn cứ giống như điên rồi, tụ tập cùng một chỗ khiến nhiệm vụ của chúng ta độ khó càng ngày càng cao."
Hoắc Ngôn Trăn khẽ mím môi dưới: "
Gần đây bên ngoài quá loạn, không an toàn lắm. Bằng không từ ngày mai chúng ta bắt đầu giảm bớt nhiệm vụ đi. "
Lời này chính là ý của Tống Dương: "Được! Cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Mấy người chúng ta suốt ngày ở bên ngoài mệt đến sắp chết, tiểu tử họ Thẩm kia cùng Nguyễn Ngải thì ở trong nhà ăn ngon, ngủ ngon thật không công bằng."
Hoắc Ngôn Trăn không biết nghĩ đến cái gì, mi tâm khẽ động: "
Trở về đi chợ giao dịch trước một chuyến, tôi muốn mua một món đồ."
Gần đến khi trời tối, rất nhiều người đều đang thu dọn sạp hàng. Tống Dương và lão Hồ không hiểu ra sao đi theo Hoắc Ngôn Trăn nửa ngày đi tới bên cạnh một quầy hàng nhỏ bình thường không có gì lạ.
Bày hàng là một người phụ nữ trung niên và một cô bé mười lăm hoặc mười sáu tuổi. Quầy hàng trước mặt họ khá tồi tàn và đơn giản nhưng trên đó đầy đồ trang sức tinh tế và xinh đẹp cùng chút ít quần áo.
Mấy thứ này đặt ở trước mạt thế, tiện tay bán một món giá cả đều là mấy ngàn vạn. Chủ nhân sở hữu chúng nhất định có gia cảnh giàu có, sống trong nhung lụa từ bé.
Nhưng mà tiểu cô nương ngồi xổm trước quầy hàng sắc mặt ố vàng, hai má lõm xuống hiển nhiên là đã bị bỏ đói rất lâu. Mấy thứ cô bán căn bản không ai ngó tới.
Hoắc Ngôn Trăn rũ mắt xuống, cầm lấy một cái ba lô nhỏ màu hồng hỏi: "
Cái này bán như thế nào?"
Sau khi cô bé sửng sốt một chút, cô giật giật đôi môi nhợt nhạt khô nứt: "
Một viên tinh hạch."
Tống Dương ở bên cạnh ngạc nhiên "ầm ầm" một tiếng.
Tiền tệ lưu thông trước mắt của căn cứ Miên Thành là tinh hạch, mức giá đại khái là một viên tinh hạch cấp một đổi ba cân gạo hoặc năm hộp bánh quy.
Một cái ba lô hoa thực tế bán không đến một viên tinh hạch, thực sự là quá đắt.
Bất quá Hoắc Ngôn Trăn cũng không nói thêm gì anh kẹp túi xách dưới nách lấy ra hai viên tinh hạch đặt lên quầy hàng: "
Ba lô rất đẹp, cho cô thêm một viên nữa." -Cô bé sững sờ nhìn anh nhất thời chưa định thần người phụ nữ trung niên bên cạnh vội vàng nâng tinh hạch lên nói: "
Cám ơn ngươi, cám ơn!" -Trên đường trở về, Tống Dương nhìn lướt qua túi xách trong tay Hoắc Ngôn Trăn, thờ ơ nói: "
Mua cho vị tiểu công chúa kia?"
Hoắc Ngôn Trăn thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Tuy rằng mấy ngày nay Nguyễn Ngải vẫn không có biểu hiện khác thường nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra cô có chút rầu rĩ không vui.
Trước kia cô nhìn thấy kẹo cô thích đều theo bản năng nhét vào trong túi. Nhưng gần đây khi đối mặt với những viên kẹo đặt trước mắt ngay cả chạm vào cô cũng không chạm.
Hoắc Ngôn Trăn cũng không dám khẳng định vấn đề nằm ở cái balo bị mất kia, nhưng vẫn muốn mua cho cô một cái khác tinh xảo hơn.
Dù sao con gái đều thích những đồ vật xinh đẹp này.
Nơi ở của Tống Dương và lão Hồ không ở cùng hướng với Hoắc Ngôn Trăn cho nên bọn họ nửa đường nói lời tạm biệt.
Lúc Hoắc Ngôn Trăn trở lại chỗ ở, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tôn Phách và Tôn Dĩ Mạt đang ngồi trên sô pha.
Thẩm Lê Xuyên và Nguyễn Ngải đang ngồi trên ghế cách đó không xa. Người trước nhìn chằm chằm Tôn Phách, người sau nhìn chằm chằm Tôn Dĩ Mạt ánh mắt đều lộ ra vẻ phòng bị và cảnh giác.
Mấy người đều không nói lời nào, không khí có chút ngưng trệ.
Hoắc Ngôn Trăn ho nhẹ một tiếng: "
Tôi vừa mới từ bên ngoài căn cứ trở về, ngay cả có khách đến nhà cũng không biết. Thật sự xin lỗi! "
Tôn Phách thoạt nhìn thương thế đã tốt anh đứng lên lễ phép cười: "
Là tôi không chào hỏi liền tới cửa. Mấy ngày trước đa tạ cậu và bác sĩ Thẩm đã cứu Mạt Mạt lại chữa khỏi vết thương của tôi. Đây là một chút tâm ý của tôi.
Nói xong anh chỉ vào một hộp lớn trái cây, rau quả tươi và yến mạch trên bàn.
Danh Sách Chương: