• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đậu xanh, chờ đèn đỏ thì 1 phút như 60s mà sao ở bên chị thời gian trôi nhanh quá”. Ánh chiều tà buống xuống đem theo ánh nắng nhẹ nhẹ làm giảm bớt đi cái nóng oi ả của ban ngày, tôi và chị đang thu dọn đồ trên tầng 3, tôi và chị vừa thu đồ vừa nhìn nhau cười cười không nói, 1 cảm xúc ngọt ngào khó tả, khẽ ôm chị 1 cái, hôn nhẹ lên môi chị, trước khi chị về tôi hỏi với theo :– Thế tối nay chị có nhà không ?– Có, có gì không em ?– Không có gì, em hỏi thế thôi ?

Chị quay người đi, tôi tủm tỉm cười nghĩ kế hoạch cho tối nay…Đúng 8 giờ tối:– Alo, chị ah, chị ra ngay đầu đường Trần Phú nhé, em bị tai nạn này, chị qua chở em đi bệnh viện cái. – Tiếng tôi oang oang, bên cạnh tiếng xe máy tấp nập, ồn ã .– Sao, cái gì, em bị tai nạn ở đâu, có bị làm sao không vậy ? – Tiếng chị hốt hoảng la lên .– Em bị người ta tông vào, không biết có bị sao không mà người em đâu ê ẩm cả, chắc là chảy máu trong rồi– Em bị tai nạn chỗ nào, nói rõ ra xem nào, báo với bố mẹ chưa.– Nói cho bố mẹ em có mà chết ah, em bị ở ngay đầu đường Trần Phú đó, chị đi cuối phố nhà mình rồi rẽ phải,đến trước nhà số 9 là thấy em .– Được được, chị ra ngay, ngồi ở đó, không được đi đâu đâu đấy.. tút tút .

“Ha ha ha, mắc mưu ta rồi, chờ xem không biết chị sẽ như thế nào” tôi cười đểu, khẽ vuốt vuốt lại quần áo cho thật bảnh,dù gì hôm nay cũng là hôm đầu tiên hẹn chị đi chơi, phải ra dáng người lớn chứ, nhớ lại hồi đầu hè tôi đi ĐH trở về, ai cũng khen tôi chững chạc hẳn lên, trông như người lớn, không còn vẻ trẻ con của cấp III nữa “Mà gần 20 tuổi, không lớn thì nhỏ chắc”, lại được cái giống bố, nhìn rất bảnh trai .Đứng ngóng ngóng trên vỉa hè nhà sô 9 chờ bóng dánh chị.

“Kia rồi” tôi ngó thấy chiếc AB đen đang phi từ trong phố ra, chị mặc bộ đồ ngủ, đến cả cái quái nón bảo hiểm cũng không kịp cài, chắc là do vội và lo cho tôi đây mà, tôi cảm thấy vui vui. Chị đảo mắt tìm tôi, tôi đi ra đứng trước xe chị cười cười. Thấy tôi chị hỏi luôn :– Sao rồi, có bị sao không, cho chị em nào, mà ai đâm, sao đi đứng kỳ vậy để người ta đâm.

Chị vừa nói vừa xuống xe, khuôn mặt hốt hoảng lo lắng cho tôi, rồi lại thấy tôi ăn mặc chỉnh tề đang đứng cười cười, chị ngớ người ra rồi mặt hầm hầm lại, cầm cái mũ bảo hiểm muốn nện lên đầu tôi, tôi tránh gấp, bị đập trúng vai, tôi bảo :– Em mới bị tông thật mà, nhưng em có võ nên ngã khéo nên không bị bẩn quần áo đó.– Lại còn nói dối nữa ah, lừa chị làm chị lo muốn chết, tưởng bị làm sao chứ, phải đập cho một trận.

“ Chị giận thật rồi “ Nhìn khuôn mặt chị đỏ lên, hàng lông mày nhíu lại, đang mím môi cầm mũ bảo hiểm đập tôi tới tấp (cái mũ giống kiểu lưỡi trai bây h ý, loại 40k/ cái đó, với tay chị đập thì có thấm gì ) tôi thôi không đùa chị nữa bảo :– Thôi đánh em mấy cái rồi, đánh thêm không chảy máu trong cũng gãy xương đó, cái mũ cứng lắm đó nha, với lại em muốn chị ra đây là có chuyện muốn nói.– Chuyên gì, nói nhanh lên – Chị vẫn đang tức lắm hùng hổ nói.– Tối nay đi chơi với em nhé, tối nay chị rảnh mà.

Tôi định sang nhà rủ chị đi nhưng nhỡ may 2 chị em lai nhau từ nhà đi ra, hàng xóm thấy thì biết làm sao, mà gọi bà ấy chắc gì bà ấy đã đi, phải lừa để bà ấy ra khỏi nhà chứ “cao minh, đúng là cao minh a, hé hé”– Không đi đâu hết, ở nhà, bực cả mình, ớ ớ cái thằng kia… Này này, làm cái gì thế.. muốn chết ah, đi lại đây đi .

Thấy tôi lao ra giữa đường đứng, chị kinh hãi la lên, thấy chị nói không muốn đi, tôi bực quá, lao ra giữa đường đứng luôn dọa chị 1 phen, y chang cắn câu luôn, tôi chậm chậm đi lại nói :– Chị không đi, em ra cho xe nó tông, cho chị chở đi bệnh viện luôn, dù sao em cũng không muốn về nhà…Tôi giả bộ buồn bã. Chị nhìn tôi, như đang định nói gì thì chuông điện thoại của tôi reo lên :– Cái gì đó mày.– Mày.. mày đi ra quán nhà bà Tâm đi, anh em làm team đêm nay, cả ngày không chơi ngứa ngáy, tối nay tự nhiên đông đủ, thiếu mỗi mày này, ra nhanh, hôm nay làm trận tới sáng, mấy đứa mới từ quê ra.

“Gái và đế chế – gái và đế chế – GÁI – quyết định là gái”– Àhhh ưmmm… tao đang bận lắm, đang tiếp khách hàng tiềm năng loại nhất, tối nay không đi được, thông cảm nhé, có gì mai tao khao nước cả team, được chưa ..– Bận cái đéo gì mày, ra nhanh lên, tao bực, đéo biết chia team này.

“Thằng ranh này, lâu chưa ăn đập nên ngứa nghề đây mà, dám chửi đại ca xóm ”– Không được đâu mà, tao nghiêm túc đấy, thông cảm nhé, thôi tao đi đây bye.

Rồi cúp luôn không cho thằng bé nói thêm câu nào nữa. Chị phì cười :– Cái gì mà khách hàng tiềm năng loại nhất chứ, em cứ đi chơi với bạn đi, chị không đi đâu .– Ài, chị đừng có mà ép em tự tử đó, tối thứ 7 ở nhà thì chán chết.

Vừa nói tôi vừa leo lên xe, vẫy vẫy ngón tay ra mời chị lên, chị do dự 1 lúc rồi bảo :– Vậy để chị về mặc đồ đã, ai lại mặc thế này.

Tôi nhìn lại chị, tóc tai bù xù, quần áo đang mặc là bộ quần áo ngủ ở nhà, nhưng có là sao, chị mặc gì mà chả đẹp, nhìn dáng người chị quến rũ đứng đó, gió buổi tối làm tà ào và tóc bay phần phật, chị vuốt ve mớ tóc mai rối tung nhìn mê hoặc cực điểm, tôi bảo :– Chị mặc cái gì mà chả đẹp, lên nhanh đi nào, phí thời gian quá.– Không được, em mặc đồ chỉnh tề mà chị mặc đồ thế này sao mà coi được, em ở đây trông xe, chị về mặc đồ rồi đi ra, nhanh thôi.– Thế chị lấy xe mà về cho nhanh này.– Không cần, chị muốn đi bộ 1 chút. – Rồi xoay người bước điTôi kéo tay chị lại, nói thầm vào tai :– Chị nhớ mặc bộ đồ hôm chủ nhật trước nhé, em rất thích bộ đồ đó.

Chị lườm tôi không nói rồi rảo bước quặt vào khu phố.

“Trời ơi là trời, có tý buổi tối mà từ nãy đến giờ hơn 30p rồi chưa thấy ra, làm gì mà lâu thế không biết nữa”

Tôi tính định phi xe về đón chị, bất chấp hàng xóm thì từ trong phố ,chợt thấy 1 người con gái từ từ đi ra, chậm chậm bước về phía tôi. Tôi như ngớ ngẩn, ngây người ra nhìn “là chị đó sao ” , khuôn mặt chị tủm tỉm cười, mái tóc ngắn buông xóa ngang vai đang bay lên trong gió, chị nhẹ nhàng vuốt vuốt hàng tóc mai, khiều mị đến lặng người, dáng người chị vốn cao, lại đi thêm đôi guốc nhìn càng hấp dẫn, chị mặc 1 chiếc sơ mi màu trắng xắn lên ngang tay, bó sát thân hình của chị, ngực nở eo thon, nhấp nhô hấp dẫn, cái váy Zíp màu đen ngắn đến đầu gối bó cặp đùi nhỏ nhắn, hàng chân dài, trắng mịn đang từng bước từng bước tiến về phía tôi.

Tôi như không tin vào mắt, trong màn đêm với ánh đèn điện rực rỡ, chị bước đi xinh đến không ngờ, chị bước đến gần tôi mà tôi vẫn cứ ngẩn người ra, không nói được câu nào.– Thế có đi nữa hay không để chị biết nào .

Tôi choàng tỉnh, nhìn rõ lên khuôn mặt chị, dưới ánh đèn điện, khuôn mặt bé nhỏ xinh xắn như phủ 1 lớp phấn nhẹ, trắng hồng, lông mày như được tô đen thêm,cái mũi bé bé nhô cao, bờ môi chín mọng được chị điểm chút son môi hồng lên quyến rũ, đang cười rạng rỡ, hàng răng trắng đều tắp. “Treo máy, cái này gọi là hệ thống bị virus xâm nhập, tạm thời đình trệ”.

Tôi chớp chớp mắt rồi mới tỉnh, ngậm cái miệng nãy h há ra, gật gật :– Đi chứ, đi chứ, chị lên xe đi.

Giờ tôi mới tỉnh táo, tiếng xe khởi động, xe hơi nhún 1 cái, rồi 2 cánh tay đang chạm hờ lên bờ eo tôi. Tôi cười cười, kéo ga vụt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK