Một lát sau, Phong Diên về đến nhà không thấy Tư Niệm và Bảo Bảo đâu, anh liền vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Tư Niệm đang ngồi với mẹ, tâm trạng vừa ổn định được một chút thì điện thoại reo lên.
Thấy con trai tay cầm điện thoại mà lưỡng lự không muốn trả lời, bà Lưu dường như hiểu ra điều gì liền lên tiếng hỏi:
“Là cậu ta đúng chứ? Người đã khiến con phải đau khổ như thế này?”
Tư Niệm ngậm ngùi gật đầu, nhưng rồi cậu vẫn bấm nghe điện thoại.
“Châu Tư Niệm, cậu đưa Bảo Bảo đi đâu rồi?”
Tư Niệm vẫn trả lời một cách lạnh lùng:
“Tôi đưa thằng bé tới bệnh viện thăm mẹ.
Bác sĩ đã gọi điện cho tôi.”
“Bệnh viện nào? Gửi vị trí cho tôi.
Bây giờ tôi đến đón cậu.”
“Không cần phức tạp như vậy.
Tôi có thể tự đưa thằng bé về.”
Dứt lời, Tư Niệm chủ động cúp máy.
Sau đó Phong Diên đã gọi lại cho cậu thêm vài cuộc nữa, nhưng tất cả cậu đều không nghe.
Tạm biệt mẹ xong, cậu tới phòng bác sĩ Trương đón Bảo Bảo.
Thấy khoé mắt cậu có chút đỏ, anh không hỏi cậu có chuyện gì mà chỉ vỗ nhẹ vào lưng cậu mỉm cười.
“Cậu vất vả rồi.”
Bây giờ Tư Niệm thực sự không muốn về nhà.
Cậu không biết phải đối mặt với Phong Diên thế nào.
Xuống đến sảnh của bệnh viện, cậu lại dắt Bảo Bảo đi bộ tới trạm xe.
Trong lúc ngồi chờ xe, thấy tâm trạng ba nhỏ có vẻ không vui, Bảo Bảo cũng không nói câu gì, cứ ngồi yên bên cạnh nắm tay cậu như vậy.
Đứa trẻ này quả thực là quá hiểu chuyện rồi.
Không lâu sau, xe buýt lúc này đã tới trước mặt.
Tưởng rằng ba không để ý, Bảo Bảo khẽ lay nhẹ tay ba.
Tư Niệm lại quay sang nhìn thằng bé bằng ánh mắt mệt mỏi, vậy mà miệng vẫn nở nụ cười.
“Bảo Bảo à, ba bây giờ không muốn đi xe buýt nữa.
Ba sẽ ngủ quên mất.
Chúng ta đi bộ về nhà có được không?”
Không suy nghĩ nhiều thằng bé lập tức gật đầu theo ý ba.
Nhóc con nhanh nhảu chạy tới trước cửa xe buýt mà bác tài đã mở sẵn, lễ phép nói:
“Ba nhỏ không đi xe buýt nữa.
Bác lái xe đi tiếp đi ạ!”
Thế rồi, Tư Niệm tay dắt Bảo Bảo, cứ thế lững thững đi bộ về nhà.
Đoạn đường từ bệnh viện về nhà rất xa, thế nhưng nhóc con lại không một lời kêu ca gì hết.
Đã gần 2 tiếng kể từ lúc Phong Diên gọi cho Tư Niệm.
Vẫn chưa thấy cậu về, anh lại càng lo lắng hơn.
Anh lại tiếp tục không ngừng gọi cho cậu, nhưng sau tất cả, anh đều không nhận được câu trả lời nào.
Sốt ruột, không thể chờ được nữa, Phong Diên quyết định lái xe đi tìm.
Sau suốt 20 phút lái xe trên đường, Phong Diên cuối cùng cũng nhìn thấy Tư Niệm và Bảo Bảo đang dắt tay nhau đi bộ trên một vỉa hè ven hồ.
Anh lúc này thấy khó hiểu vô cùng, không hiểu tại sao Tư Niệm lại không đi xe buýt hay taxi mà lại đi bộ.
Anh dừng xe bên đường rồi lập tức chạy xuống gọi:
“Châu Tư Niệm!”
Nghe tiếng gọi, chưa cần quay lại Tư Niệm cũng biết người gọi mình ở đằng sau chính là Phong Diên.
Cậu chỉ dừng lại chứ không quay lại nhìn anh.
Còn anh thì vội vàng chạy thật nhanh về phía cậu.
“Châu Tư Niệm, nói tôi nghe, tại sao em không đi xe mà lại đi bộ?”
“Tôi thích đi bộ.”
“Nói chuyện cho đàng hoàng!” Phong Diên tức giận không kiềm chế được mà sẵng giọng.
Nghe đến đây Bảo Bảo bỗng nhiên chạy lại, thẳng thừng đẩy anh ra.
Thằng bé mặt mày cau có nhìn anh vậy mà cũng lớn tiếng nói:
“Ba không được bắt nạt ba nhỏ! Ba nhỏ không muốn đi xe buýt vì ba nhỏ sợ sẽ ngủ quên trên xe.”
Tư Niệm im lặng không nói gì thêm.
Sau cùng Phong Diên cũng chỉ thể nuốt giận vào trong, thở dài một hơi rồi hạ giọng.
“Được.
Sao cũng được.
Bây giờ đã muộn rồi, một lát nữa trời sẽ rất nắng, chúng ta về nhà thôi.”.
truyện ngôn tình
Lần này cũng vậy, Tư Niệm không ngồi ghế phụ đằng trước cùng Phong Diên.
Cậu vẫn ngồi cùng Bảo Bảo ở ghế sau, suốt cả đoạn đường không mở miệng dù chỉ một chút.
Phong Diên cũng nhận ra có vẻ hôm nay tâm trạng của cậu không tốt, tuy không biết vì lí do gì nhưng anh biết cậu bây giờ không có tâm trạng nấu ăn.
Gần đến nhà anh dừng lại trước một quán ăn, mua lấy 3 hộp cơm rồi mới lái xe về.
Vừa lên đến nhà Tư Niệm liền đi thẳng vào phòng.
Trước khi đi còn không quên nói:
“Tôi không đói, không ăn cơm đâu.”
Điều đó lại càng khiến Phong Diên vừa khó hiểu vừa khó chịu hơn.
Nghĩ rằng Bảo Bảo hôm nay đi cùng cậu chắc chắn sẽ biết chuyện gì, anh liền tiến tới hỏi:
“Bảo Bảo, có phải hôm nay ba nhỏ đã gặp chuyện gì không vui không?”
Nhóc con vậy mà vẫn giận chuyện anh to tiếng với Tư Niệm khi nãy.
Thằng bé đang ăn ngon lành liền dừng lại, quay ngoắt mặt đi.
“Con không chơi với ba nữa đâu.
Ba bắt nạt ba nhỏ rồi, con sẽ không nói chuyện với ba nữa.”
Lúc này Phong Diên đã hoàn toàn cảm thấy bất lực.
Đầu anh nặng trịch, rối tung lên, không hiểu chuyện gì ra chuyện gì..
Danh Sách Chương: