Mục lục
Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phạm Gia Huân đang ngây người thì đã có một thiếu nữ xông đến: "Sư huynh, đại hội diễn ra rồi đó, huynh không đi xem sao? Kia kia kia!!! Sư huynh, sao trống trải thế này?"
Hiển nhiên thiếu nữ cũng bị cảnh tượng vườn không nhà trống dọa không nhẹ.

Phải biết sư huynh Lâm Thư rất thích những thứ trang trí ở đây, cũng mất không ít công sức và tiền bạc mới mang về được.

Đây, đây là xảy ra chuyện gì? Nhìn mặt sư huynh đần ra trông thấy, có vẻ cũng không giống như biết được nguyên nhân của hiện trạng này!
Phạm Gia Huân ngửng mặt nhìn trần nhà, thở một hơi thật dài, diễn một màn cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu trong lòng là lửa giận đang vùng vẫy trỗi dậy.
Không nói gì, Phạm Gia Huân quay qua thiếu nữ bảo rằng mình sẽ đến sau.

Tính cách của Lâm Thư đúng là không để ai kém mình vào mắt thật nhưng cũng không đến nỗi nổi giận vô cớ với người không liên quan.
Hệ thống: "Nơi này có quá nhiều cao thủ, tôi sẽ phải tạm thời treo máy để tránh người ta thấy linh hồn cậu đang liên kết với thứ gì lai lịch không rõ; cậu lo mà tự ứng xử đi"
Nói xong, hệ thống Mười Năm Thất Bát quyết đoán offline giả chết.
Thiếu nữ vừa đi thì Phạm Gia Huân cũng lập tức lấy kiếm phi hành đến bên ngoài Huyễn Sơn Tông.


Có vẻ là ngày tuyển chọn đệ tử nên náo nhiệt hẳn ra.

Trên cao cao nơi kia là các trưởng lão, tông chủ, phong chủ, dưới một chút thì có các đệ tử chân truyền, thiếu mỗi mấy vị thái thượng trưởng lão trấn tông xuất hiện ngay sau nam chính thôi.
Phạm Gia Huân vừa đứng vào chỗ thì bên trái đã có một thanh niên nói mát: "Sư huynh, lần này bế quan trở về không biết có vừa lòng với quà ra mắt của đệ không?"
Phạm Gia Huân giả như không hiểu: "Quà? Quà nào cơ? Lúc ta trở về thì bên trong viện đã trong tình trạng vườn không nhà trống, đến cái chén cũng bị trộm ôm đi rồi! Không biết sư đệ đã để quà ở đâu vậy?"
Thanh niên: "…" Sao không giống kịch bản chút nào nhỉ?
Thanh niên tên là Túy Lưu Tinh, thực lực trong đám đệ tử nội môn chỉ đứng sau Lâm Thư, thi đấu năm nào cũng chỉ bại dưới tay nguyên chủ hoặc nguyên chủ và Nhạc Khương.

Hắn chưa bao giờ đánh nhau với nguyên chủ mà có thể giành phần thắng về mình.

Bị đè ép lâu ngày, ban đầu Túy Lưu Tinh còn coi điều đó như động lực phấn đấu, về sau thì lại biến thành không cam tâm, nơi nơi gây sự với Lâm Thư để khiến mình ưu việt hơn.
Chỉ là Lâm Thư cũng không vừa, hành động có tùy ý, hành vi có phách lối cỡ nào cũng không bao giờ khiến hình tượng của mình sụp đổ trước các trưởng bối.

Cho dù có tức đến thổ huyết, Lâm Thư cũng sẽ duy trì một bộ công tử tao nhã ôn hòa, cười tươi như hoa; đẩy đối phương vào tình thế bị động, cố ý gây sự với người ta.
Không đánh thắng được Lâm Thư, không thể khiến nguyên chủ mất mặt, càng không thể khiến hắn bị những người khác đánh giá không hay; Túy Lưu Tinh dần dần trở nên quên đi mục đích tu luyện của mình, dẫn đến sự hình thành tâm ma.

Cũng vì tâm ma, tâm cảnh của hắn không chạy kịp tu vi, về sau thì tâm ma quấy phá, tu vi của Túy Lưu Tinh cũng trở nên trì trệ, không thể đột phá.
Thực lực của Lâm Thư và Túy Lưu Tinh cách biệt không nhỏ.

Tính ra thụ chính Nhạc Khương năm nào cũng tranh giành vị trí thứ hai với hắn sẽ khiến hắn có tâm lý chống đối hơn mới đúng nhưng hắn lại chỉ muốn đối đầu với một mình nguyên chủ.

Bởi vì Lâm Thư đáng ghét hơn, tự cao tự đại hơn, quan trọng hơn là nguyên chủ khá nóng tính, dễ chọc giận; còn Nhạc Khương thì có vẻ ngoài tương đối lạnh lùng, có vẻ nguy hiểm nên Túy Lưu Tinh không dám chọc vào.
Chuyện tiểu viện của Lâm Thư bị khuân đi hết đồ đạc, ngay cả trận pháp bên ngoài cũng bị bóc sạch triệt để, nói không liên quan đến Túy Lưu Tinh thì cũng khó tin lắm.
Rõ ràng thực lực vốn Lâm Thư cao hơn, lẽ ra Túy Lưu Tinh không có khả năng phá bỏ trận pháp chứ đừng nói bóc tách toàn bộ.

Cái này phải nói đến việc Túy Lưu Tinh khá thân thiết với một đệ tử chân truyền của một phong chủ, sau đó lừa y cho mượn pháp khí để dùng.


Đệ tử chân truyền kia lại bái một sư tôn có slogan "Không đánh lại người ta thì cũng sẽ dùng tiền đè người ta ngạt thở"; về lâu về dài, người kia cũng sớm không quá coi trọng mấy thứ pháp khí cấp thấp.

Khi Túy Lưu Tinh mở miệng muốn mượn đồ thì vị sư huynh đó đã cho luôn.
Hai hồi trống vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, buổi đại hội chọn đệ tử chính thức bắt đầu.

Phạm Gia Huân nhìn qua nhìn lại, rất nhanh đã thấy được công chính Âu Đình Quan một thân cao ráo, mặt mày pha lẫn giữa thiếu niên non nớt cùng sự cương nghị của người trưởng thành.

Giống như thời gian tìm đường đến Huyễn Sơn Tông khiến Âu Đình Quan trải qua sóng gió nên nhìn có vẻ trưởng thành, hiểu thấu hồng trần hơn những thiếu niên cùng lứa đến đây.
Cửa ải đầu tiên trong việc lựa chọn đệ tử của Huyễn Sơn Tông không phải xem thiên phú mà xem tâm của và ý chí của mỗi người đến đâu.

Có tâm ý vững vàng thì cho dù không có thiên phú, các thiếu niên nếu muốn cũng có thể ở lại dưới dạng người chăm sóc linh thảo.
Để có thể vượt qua bài thi đầu tiên, hai mươi người sẽ bước vào một trận pháp, ai có thể một đường bước vào mà không bị ảo ảnh quấy phá thì sẽ được chấm qua.
Nam chính Âu Đình Quan hình như thuộc nhóm sau, nhóm đầu tiên đa số là người chưa từng tu luyện, có được một thiếu niên luyện khí tầng bảy thì bước đi liêu xiêu lẹo xẹo cứ như một tên say rượu.

Nhóm thứ hai thì có một thiếu nữ vừa nhắm mắt chạy qua trận pháp vừa cầm đao khua loạn xạ.

Nhóm thứ ba thì có một nam thanh niên ôm đầu chạy tới chạy lui, tuy rằng cũng đi qua trận pháp chứ không quay lại vạch xuất phát nhưng mà cái biểu hiện này là sao chứ? Nhìn thấy cái gì mà chạy thục mạng thế kia?
Đến nhóm của nam chính, người xung quanh nhanh chóng nhìn thấy ảo cảnh mà bước đi lung tung, cũng có người vừa bước được ba bước đã bị ảo cảnh dẫn quay lại vạch xuất phát.


Chỉ có Âu Đình Quan đường đường đi thẳng, xung quanh người tỏa ra một ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, biểu tượng cho Liêm Chính Đạo dẫn dắt hắn phân biệt thật giả.

Chỉ cần hắn còn giữ vững tâm đạo thì đạo cũng sẽ luôn trợ giúp hắn, cho hắn biết đâu là đúng, đâu là sai.
Cho đến lúc này, Âu Đình Quan là người xuất sắc nhất.

Các trưởng lão và phong chủ cùng tông chủ quay ra nhìn nhau, nở một nụ cười hiền hậu kiểu "người này ta chấm".
Thấy những người khác cũng nở nụ cười này, họ lại nghiêm nghị quay qua quan sát quá trình thi cử của các thiếu niên khác, kiểu "khởi đầu đã như vậy thì chắc chắn kiểu gì rồi cũng sẽ có những thiếu niên xuất sắc khác, không vội!".
Nhưng mà nếu không có ai xuất sắc bằng hoặc hơn người kia thì họ phải tính toán lại xem với chỉ số vũ lực của mình thì sẽ có bao nhiêu phần thắng!
Phạm Gia Huân sau khi đọc nguyên tác và biết được biểu hiện lời ít ý nhiều của các bậc cao nhân đức cao vọng trọng: "…" Có lẽ phần hấp dẫn nhất trong ngày đại hội là màn huynh đệ tương tàn của các cao nhân để giành quyền chọn đệ tử.
Theo thời gian, có lẽ mới là vòng thi đấu đầu tiên nên người có thể đi thẳng một mạch không chỉ có Âu Đình Quan mà còn hơn hai mươi người khác.

Ngoại trừ công chính thì còn hai người cũng đã là trúc cơ và đã ngộ đạo.
Những người có thể đi thẳng một mạch sẽ được xếp vào nhóm số một, những nhóm số sau thì sẽ căn cứ theo thời gian họ đi qua trận pháp mà quyết định..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK