Tô Tấn Huy khựng lại.“Bà xã, hôm nay em đã quậy đủ nhiều rồi đấy!” Tô Thiên Lâm giữ cô lại như đang nhắc nhở, lại tựa như cảnh cáo.Phó Hi vờ như không nghe thấy gì, hất tay của hắn ra, chỉ nhìn về phía Tô Tấn Huy.“Con nói đi.” Ngồi xuống trở lại, ánh mắt chợt lóe lên.“Chăn mền trong phòng con đều bị ẩm ướt.
Với thời tiết này, không bị ẩm thấp, cũng không bị ngập úng.
Con muốn ở ngay trước mặt ba hỏi xem, ai đã làm ra trò này?”Ánh mắt Tô Thiên Mỹ chợt lóe lên.Lục Thảo thì lại bật cười đầy mỉa mai, “Cứ tưởng xảy ra chuyện gì to tát lắm, đến nỗi phải nói trước mặt chủ nhà?”Nhỏ nhen, hẹp hòi!“Thứ lỗi cho con không thể đồng ý với cách nói này của mẹ.”“Cô!”Chăn nệm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong nhà xuất hiện kẻ có tay chân không sạch sẽ, chuyện này đáng để cảnh giác đấy!”“Mày nói ai tay chân không sạch sẽ hả?”Phó Hi giả vờ king ngạc, “Thiên Mỹ, sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy? Chắc không phải… do cô làm đấy chứ?”“Mày… ngậm máu phun người!”“Vậy cô căng thẳng như thế làm gì?”“Mẹ tao quản lý hết việc nhà, tất cả mọi việc đều xử lý gọn gàng tươm tất, nếu không sao chăn mền của những người khác đều không bị gì, mà chỉ có mình mày lại có vấn đề?”“Hỏi rất hay!” Phó Hi nhún vai, búng ngón tay, “Tôi cũng đang thắc mắc chuyện này, tại sao chỉ nhắm vào một mình tôi? Nhưng nếu suy nghĩ lại, bỗng nhiên lại hiểu ra thôi.”“Mày… hiểu ra cái gì?”“Rất đơn giản, có người nhìn tôi ngứa mắt nên muốn gây khó dễ cho tôi đó mà!”“Mày!”“Đầu tiên, tôi đã khóa cửa, còn người này có thể tạt nước lên giường của tôi trong tình trạng khóa cửa hoàn toàn nguyên vẹn, chứng tỏ rằng người đó có chìa khóa.
Vả lại, những kẻ không mời mà vào chính là… trộm! Trong nhà có trộm, nếu con đã phát hiện ra thì phải báo lên trên.
Nếu không, hôm nay nếu nó đã có thể mở cửa phòng con tạt nước, biết đâu ngày mai lại xông vào phòng ngủ của ba tạt axit thì sao?”“Làm gì nghiêm trọng đến mức như mày nói…” Tô Thiên Mỹ lẩm bẩm, ngón tay vò vò vạt áo.“Ba thấy sao ạ?” Phó Hi đá vấn đề qua cho Tô Tấn Huy.Lục Thảo trừng mắt nhìn Tô Thiên Mỹ, không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà ta đã đoán ra được chuyện này và con gái cưng của mình chắc chắn có liên quan với nhau.Bây giờ thì tốt rồi, chọc rắn không được, còn bị nó cắn một nhát.Đột nhiên, bà ta cảm thấy vừa tức vừa căm hận.Tức là vì đứa con gái ngốc của mình lại sử dụng cái trò này, nó chẳng khác gì trò đùa quái đản, vừa thiếu đẳng cấp, vừa không hề có chút lực sát thương nào.
Tạt nước trên giường thì có tác dụng gì? Nếu muốn tạt thì phải tạt lên mặt đối phương!Còn căm hận là vì con nhỏ đê tiện Phó Hi lại dám báo chuyện này ra trước mặt Tô Tấn Huy, rõ ràng có thể xem như là một trò đùa dai nhưng lại bị cô ta nói thành chuyện lớn liên quan đến tính mạng, thật khó nhằn.“Con dâu hai nghi ngờ ai?” Uống một ngụm trà, ông ta lại đá vấn đề trở lại, trên mặt đã không còn tức giận nữa.Tầm mắt Phó Hi lóe lên, mắng một câu, lão hồ ly.Trong lòng Tô Thiên Mỹ quýnh lên, lại không thể biểu lộ ra ngoài, thần kinh rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ.“Cái này thì…” Tầm mắt lướt qua mẹ chồng, rồi ngừng lại trên người cô em chồng đang cực kỳ khủng hoảng, “Con cũng không rõ nữa...”Tô Tấn Huy gật đầu, nếu như Phó Hi không nhìn lầm thì trong đáy mắt của ông thoáng xuất hiện một thứ cảm xúc gọi là “hài lòng.”Trái tim bé bỏng của Tô Thiên Mỹ cứ như vừa làm một vòng trên tàu lượn siêu tốc, lên thật cao rồi lại rơi xuống nặng nề.
Đợi đến khi cảm giác mê mang khó hiểu vơi bớt thì chỉ còn lại sự sợ hãi.Đến tận bây giờ, cô ta không thể không thừa nhận, Phó Hi trước mặt đã không còn là “chị dâu Hai bánh bèo” quen việc chịu đắng nuốt cay như trước nữa.“Nếu đã như thế, chuyện này sẽ giao cho Lưu Toàn đi điều tra.
Con dâu hai có ý kiến gì không?”“Đều nghe theo ý ba.”Cái gì gọi là “dừng tay đúng lúc”, Phó Hi hiểu, cô không có bằng chứng gì về việc tạt nước, nếu Tô Thiên Mỹ quyết tâm chối bỏ, cô cũng chẳng có cách gì.
Quyết định giả vờ ngoan ngoãn trước mắt Tô Tấn Huy, sẵn tiện mượn thế thị uy hù dọa cô em chồng ngực to não phẳng này một tí cũng được.Nhưng hôm nay đã lỡ làm lớn chuyện, cũng đồng nghĩa với việc đối đầu công khai với Lục Thảo, về sau lại có cái để chơi rồi…Tô Tấn Huy rời đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, ông ta nhắc khéo Lục Thảo nên phát tiền tiêu vặt cho con dâu.Vài hôm trước, Sầm Vân Nhi đã lấy chi phiếu, còn “con dâu” này là ai, chắc không cần phải nói nhiều thì những người ngồi ở đây cũng đều hiểu cả.“Cảm ơn ba!”Phó Hi thản nhiên nhận lấy chi phiếu trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Thiên Mỹ, cô thuận thế nhìn lướt qua, ngon quá, những 5 con số, đáng giá!“Cảm ơn mẹ~” Dĩ nhiên cũng không thể lơ mẹ chồng đi được, nhanh trí cười tươi, mặt mũi sáng bừng.Lục Thảo tức xì khói, hừ lạnh một tiếng, dẫn con gái đi lên lầu.Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại “hai vợ chồng“.Tô Thiên Lâm: “Nhìn không ra, vợ của tôi còn có tài ăn nói giỏi đến vậy!”Phó Hi cười: “Do mắt anh mù thôi.”“Đùa bỡn người nhà trong lòng bàn tay, cô thấy rất vui đúng không?”“Có tiền dĩ nhiên là vui.” Dứt lời, hôn lên tờ tiền một cái thật kêu.Một dấu son môi nhàn nhạt.“Cô đang né tránh vấn đề.”“Ồ.
Vạch trần em gái anh, sẵn tiện làm mẹ anh tức tối khiến tôi rất happy.
Như vậy đã đủ thẳng thắn chưa?”“Phó Hi!”“Sao không gọi bà xã nữa rồi?”“Hừ, cô cũng xứng sao?”“Không xứng.” Nhún vai, “Cũng không muốn xứng.
Dù sao tôi là người, còn anh là tên cặn bã, không cùng chủng loại.”Hai mắt của Tô Thiên Lâm như muốn phun ra lửa, chuẩn bị túm lấy eo Phó Hi, Phó Hi nhanh tay lẹ mắt giơ tay ra…Chát!Tô Thiên Lâm bị đánh mạnh một cái, mu bàn tay lập tức sưng đỏ lên.Phó Hi vung tay, cô cũng đau chứ bộ!Không chỉ đau, còn tê nữa!Nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của cô, Tô Thiên Lâm cáu lên, “Đáng đời! Đau chết một kẻ vô ơn như cô!”Một ý cười nhàn nhạt xẹt qua mắt hắn, có khi ngay cả bản thân hắn cũng không thể phát hiện ra được.“Biến đi! Bớt động tay động chân lại!”“Lúc nãy không phải cô nhịn giỏi lắm sao?”“Bà đây có thể nhịn anh được một lúc, những không có nghĩa là sẽ nhịn anh cả đời!”“Hừ, đây chẳng phải là điều cô luôn muốn hay sao?”“Muốn bà mẹ nhà anh ấy!”“Chửi tục thêm một câu nữa thử xem?”“Định mệnh!”Thấy hắn ta chuẩn bị ra tay, Phó Hi vội vàng lết đôi dép lê, nhảy sang phía đối diện, “Anh kêu tôi chửi cơ mà!”“Ngứa đòn đúng không?” Hắn cũng đứng dậy.Phó Hi tiện tay nhặt một cái gối ném qua, trúng ngay đầu.Nếu biết chuẩn như vậy, cô đã trực tiếp dùng tách trà - ném chết hắn ta!Tô Thiên Lâm vốn không muốn ra tay, quá lắm thì đâm chọt cô vài câu, ai ngờ đâu cô lại ném thật, ngọn lửa giận trong lòng ùn ùn phun trào.Một khi đã tức điên lên, nói thế nào cũng phải bắt được con ả này!Không vì điều gì, chỉ vì không muốn thua kém ai đó.“Cô đứng lại!”“Bà đây không ngu, đứng lại đợi anh đến bắt à?” Vừa nói vừa trợn mắt khinh thường.Cơn tức giận của hắn càng tăng.Phó Hi né tránh rất nhanh, giống như một con cá chạch, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng.
Rầm!Đóng cửa, cài chốt.Trốn đằng sau cánh cửa, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, “Nguy hiểm quá…”Không đợi cô nghỉ xả hơi, tiếp đập cửa liền vang lên theo sau!“Phó Hi! Có gan thì cô lăn ra đây!”“Hừ, bà đây không có gan đâu.”“…” Hắn ta không nói gì, nhưng tiếng đập cửa cứ vang lên liên hồi.“Chậc chậc chậc, anh xem anh kìa, một thằng đàn ông to xác chơi trò chim ưng bắt gà con với tôi ở đây, mẹ nó, anh không thấy nhàm chán hả?”“MỞ CỬA.” Phảng phất nghe thấy tiếng nghiến răng, Phó Hi đành phải coi như mình bị điếc thôi.“Không mở.”“Cô dám!”“Tại sao lại không dám chứ? Có giỏi thì anh xông vào đi?”Dây dưa qua lại, hai người cứ như đang tranh luận, một người công, một kẻ thủ, quyết không nhường nhau.“Được, có giỏi thì cô cứ trốn ở trong đó cả đời không ra đi!”“Đi thong thả, không tiễn!”Phó Hi bĩu môi, hơi nghiêng người ngã vào ô chăn, “Con bà nó!”Ẩm ướt.Tháo ga giường ra, đổi luôn vỏ chăn, nhét hết tất cả những thứ dơ bẩn xuống gầm giường, sau đó cô mới quay về với chiếc giường ấm áp.Thật ra, cô rất mệt, rất muốn ngủ.Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là 6 giờ chiều.Ngáp một cái, lăn qua lăn lại, cọ tới cọ lui, cuối cùng vươn vai một cái đầy thoải mái.Ba tiếng đồng hồ, coi như đã ngủ no giấc, soi gương, thần thái sắc mặt đầy hồng hào.Mở cửa, đi kiếm ăn.Giữa đường, không thiếu được màn quan sát phân tích tình hình, chỉ sợ lại bị tên Tô biến thái bất ngờ tập kích.May mà mọi thứ đều thuận lợi đến tận khi cô mò đến được nhà bếp, tuyệt vời, hai bà thím làm bếp đang chuẩn bị bữa tối, vô cùng bận rộn.Nhìn thấy Phó Hi đứng ở trước cửa, bèn gọi một tiếng “mợ Hai”, không quá cung kính, cũng không quá qua loa, rất đúng bổn phận.Dù sao, chuyện xảy ra ở phòng khách hồi chiều là một sự răn đe vô hình đối với họ và thậm chí với tất cả các người làm khác.Tuy mợ Hai không được cậu Hai coi trọng nhưng vẫn còn có ông chủ làm chỗ dựa, không thấy bà chủ và cô chủ đều bị dạy dỗ hay sao?Chỉ có đồ ngốc mới đối đầu với cô ấy vào lúc này.“Có gì ăn không?”“Có ạ, có ạ.”“Gì vậy?”“Thịt kho dưa chua, cá chua Tây Hồ, giò heo kho tàu…”Rột rột…Nước miếng chảy xuống, con sâu tham ăn bắt đầu manh động.“À… mấy món khác thì thôi, cho tôi bốn cái móng giò, à, đừng quên rưới nước sốt lên, thấm vào ăn mới ngon…”Một người làm muốn nói lại thôi, bà thím còn lại nói thẳng: “Mợ Hai, tổng cộng chỉ nấu có bốn cái, một mình cô ăn hết… e rằng sẽ không tốt cho lắm?”Nụ cười tắt ngúm, “Bây giờ ngay cả cái quyền tự do ăn móng giò cũng không có nữa, có phải không?”Sắc mặt hai người chợt thay đổi.“Không, không phải…”“Vậy còn nói nhảm làm gì nữa? Mau chuẩn bị chén cho tôi, bà cô đây đang đói bụng đấy!”“Nhưng…”“Được rồi, hai người đừng có nói nhảm với tôi nữa, có người hỏi thì nói thẳng, thức ăn đã vào bụng mợ Hai xinh đẹp vô song, trẻ trung vô địch của các người rồi.”Ý ở đây là, cứ việc dọn ra, xảy ra chuyện thì có bà đây chống lưng cho rồi.Bưng lấy chiếc bát sứ, bên trong chứa bốn cái móng giò nóng hôi hổi, hai chiếc một hàng, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.Trong phòng khách không có ai, vừa hay cho cô một chỗ để ăn.Đặt bát lên bàn trà, đôi chân dài ngồi xếp bằng dưới đất, Đàm Hi mở tivi, đổi sang kênh CCTV6, tuyệt, đang chiếu “Đại Thoại Tây Du“.“… Đường Tam Tạng: “Người và yêu tinh đều có mẹ sinh ra, điểm không giống ở đây là người do mẹ của người sinh ra, yêu do mẹ của yêu sinh ra! Cho nên, làm yêu cũng giống như làm người, phải có lòng nhân từ, khi đã có lòng nhân từ rồi thì sẽ không còn là yêu nữa, mà là nhân yêu.”Phụt!Nghe đến đoạn này, Phó Hi phun thẳng thức ăn ra luôn.“Ha ha ha…”“Xem ra, tâm trạng của cô cũng không tồi nhỉ?”Hắn ta đứng đó, nhìn cô từ trên cao, nét mặt cười như không cười nhìn cực kỳ đáng sợ.Két…Phó Hi sửng sốt, hai mắt ngơ ngác.Sao hắn ta còn ở đây?
Danh Sách Chương: