• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Em đang mơ mộng hả?" Cô đó giờ vẫn luôn gạt đi ước mơ được làm người nổi tiếng của Linh, cũng vì gia cảnh điều kiện nên cho con bé học ở ngôi trường nó không thích.

Sau khi tốt nghiệp, Linh cũng không đi làm theo đúng cái ngành nghề của mình đã học.
Bị chị bác bỏ đi suy nghĩ viển vông, Linh lại lần nữa khơi mào lên ước muốn: "Trời ơi! Chị suốt ngày như vậy, lần này là cơ hội có một không hai, nếu như không đi em sẽ hối hận cả đời, cho nên chị đừng cản em."
"Ai cản em đâu? Bộ được bao vé miễn phí hả? Sao nhìn hớn hở quá vậy?"
"Đừng nhắc đến nữa, em phải trả năm triệu cho vé đi này đó.

Mấy người làm lâu năm hơn thì được miễn phí, chỉ có ma mới như em bị bắt xòe tiền ra thôi." Nhắc tới tiền bạc Linh lại ủ rũ không thôi, cô phải đánh đổi cả tháng lương mới được một vé.

"Năm triệu đổi sự nổi tiếng hả? Vậy chị chúc em thành công ha!" San chỉ biết cười trừ, cô không ngăn cản được Linh.

Thôi thì cứ để cho nó tự tìm cách, lỡ đâu vận may đến, bản thân có cô em gái là người nổi tiếng lúc nào không hay.

"Nhìn chị giống gượng ép thấy sợ, thôi thì em sẽ vui vẻ nhận lấy lời chúc này vậy." Linh trề môi thái độ, miễn cưỡng nhận lời chúc của chị mình: "À, đúng rồi! Mai em đi rồi đó, chị ở nhà một mình phải cẩn thận đó."
"Chị ổn."


Không ổn thật rồi…
Đúng là nói trước bước không qua, Linh đã đi từ sớm chỉ còn mỗi cô và Luân ở nhà.

Bản thân có thói quen hay tắm sáng sớm, ỷ y mình có thể dựa vào bờ tường mà đi vào.

Ai ngờ tắm xong chân lại bị xà phòng làm trơn cho té ngửa ra sau, toàn bộ ướt nhẹp.

*rầm*
"Sao vậy San?" Luân thấy tiếng động lớn bên trong phòng, lo lắng chạy lại trước cửa hỏi: "Có cần tớ giúp đỡ gì không?"
San ở bên trong vì tiếp đất khá đau, lại không dám la lớn: "Tớ… tớ không sao, cậu đừng bước vào!"
Sợ hãi quá, cô hiện tại chưa có mặc gì hết.

Nếu như Luân xông vào thấy cảnh này cô sẽ ngất vì mắc cỡ mất.
Cố gắng lết người vào gần vòi nước, cô nắm chặt lấy nó để lấy sức đứng lên.

Nhưng xà phòng cứ mãi trơn trượt, tay chưa kịp nắm vào khăn tắm thì cơ thể lần nữa ngã úp người xuống sàn.

"A!!" Lần này đau gấp đôi, vì bộ ng ực bị ép mạnh xuống sàn, tay vô ý lúc té chạm vào nút bật, nước từ cao cứ thế tuôn ra như mưa: "Đau… đau quá!"
"San!!! Chờ tớ một tí!!" Không thể chờ đợi thêm nữa, cậu gấp rút tháo tạp dề ra đi kiếm chìa khóa dự phòng.
Loay hoay một lúc, cuối cùng cũng mở được cánh cửa ra.

Nhưng thứ cậu thấy lại là một thân không có quần áo đang chật vật nằm dưới sàn nhà, nước từ vòi sen liên tục tuôn ra làm cho tóc San rũ rượi nhìn vô cùng quyến rũ.

Chứng kiến cảnh tượng phía trước, nước miếng trong miệng vô thức chảy ra, cứ khiến cho cậu nuốt xuống liên tục.
"Cậu… ổn chứ?" Đứng đơ ra như máy một lúc, sau khi định hình lại cậu mới bác bỏ đi suy nghĩ xấu xa kia, chạy lại tắt nước đỡ San đứng lên.

"Không sao…" Miệng thì nói không sao nhưng thâm tâm đang nhảy múa điên cuồng.

Mặt cô bây giờ đã đỏ gấp đôi trái cà chua, cả cơ thể vì lạnh mà run rẩy liên tục.


Không một câu hó hé, chỉ chờ lời nói của Luân.

Hai người cứ đứng mãi ở đó, cô vì chịu lạnh không được, với đang k.h.o.ả t.h.â.n nên mới ngẩng đầu lên định nói, nhưng lại bị đôi mắt nóng bỏng của Luân làm cho ngại ngùng cúi xuống lần nữa.

Cô lấy hết can đảm, nhỏ giọng thủ thỉ nói: "Cậu đừng có nhìn tôi chăm chú như vậy được không? Tôi muốn mặc đồ…"
Không phải là cậu muốn đứng im đâu, nhưng bản thân cũng có nhu cầu s1nh lý của mình.

Nhìn San ngại ngùng thủ thỉ bên tai, nó lại càng khiến cho cơn d.ụ.c v.ọ.ng bên trong nổi lên như sấm chớp.

C.ậ.u b.é phía dưới không biết từ lúc nào đã phồng to trở thành ô.n.g c.h.ú, hiểu bản thân đang muốn gì lại chẳng dám manh động cậu chỉ nhẹ nhàng nâng mặt San lên hôn vào đôi môi trước.

Thấy bản thân cô run rẩy, cậu lại càng ôm chặt cơ thể cô hơn.
"Ưm…" Bị hôn đột ngột miệng cô vô thức r.ê.n lên thành tiếng, đây cũng là lần đầu tiên thực hành trong hoàn cảnh này.

Cho nên cơ thể cô cứ đứng im bất động, không đẩy cũng không la hét.

Cứ thế thuận theo nụ hôn sâu đầy ước át này, được Luân dẫn dắt mở rộng khoang miệng ra, lưỡi chạm vào nhau như lần đầu hai người gặp mặt, Luân cứ ào ạt chủ động tiến tới, còn cô thì ngại ngùng e thẹn trốn tránh.
Luân cứ tưởng đó là sự đồng ý ngầm đến từ San, cậu mạnh dạn một tay ghì chặt đầu cô, tay còn lại từ từ hạ xuống bờ m ông căng mọng ra sức x0a nắn.

"Hừ…" Cảm nhận sự đàn hồi từ cặp mông, Luân không kiềm chế nổi mà rên lên một tiếng.


Khiến cho ô.n.g c.h.ú phía dưới căng cứng rục rịch muốn thoát ra.
"Ưm… khó… thở…" San bị hôn và x0a nắn kịch liệt, cô vô thức khép đôi chân mình lại cựa quậy trong lòng của Luân.

Mặt đỏ cả lên vì nụ hôn kéo dài hơn ba phút này, cứ được một lúc lại đẩy người Luân ra tìm lấy một xíu không khí ít ỏi.

Nhưng người đối diện lại giống như dã thú tìm được mồi ngon, cứ vồ vập táp lấy đôi môi của cô mà hôn ngấu nghiến.

Bị chạm vào phía dưới, cô không chịu nổi sự k1ch thích kinh khủng này miệng không ngừng r.ê.n to: "Đừng… Luân, Luân….

Huhh!!!" Từng câu nói bị đứt quãng, phát ra lọt vào tai Luân lại thành tiếng r.ê.n nỉ non yêu kiều tràn đầy mê hoặc.

"Hửm? Sao vậy San?" Cậu cuối cùng cũng luyến tiếc thả đôi môi của San ra, nhìn nó sưng tấy lên vì mình ô.n.g c.h.ú phía dưới lần nữa rục rịch muốn thoát ra ngoài.

Ánh mắt mơ hồ ngắm nhìn người phía trước, trên trán của Luân đã đổ đầy mồ hôi lúc nào không hay.

Nó cứ lần lượt chảy xuống khiến cho cô vô thức lấy tay lau đi những giọt mồ hôi: "Cậu chảy mồ hôi nhiều quá."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK