• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ừm, đây là biểu hiện tốt, sau này có hai thằng nhóc yểm hộ giúp mình, có thể loại bỏ không ít phiền toái.

Nhưng nếu đã diễn trò thì phải diễn hoàn hảo một chút, nàng quyết định đi theo hai thằng nhóc tìm một ít cạm bẫy mà Chu Thành An đã đặt lúc trước, tránh đến lúc Chu Thành An hỏi nàng lại không biết gì.

Không có gì bất ngờ, mọi cạm bẫy đều trống rỗng.

Nhưng mà nàng vẫn làm một vài cách để che giấu, lỡ như một ngày nào đó chân Chu Thành An khỏi rồi, tự mình đến đây xem lại lộ chuyện.

Bắt được dã thú rồi, mọi người định rời khỏi núi lại đột nhiên nghe thấy từng tiếng “ngao ô” yếu ớt.

Đi theo hướng âm thanh phát ra, Khương Nhiên tìm được một con hổ nhỏ như con mèo bị kẹt trong khe đá.

Hay đúng hơn là “Bưu”.


Hai thằng nhóc cũng không biết Bưu nguy hiểm cỡ nào, thấy nó chỉ chừng con mèo, lại có nét ngây thơ như trẻ con bèn vội vàng chạy tới muốn cứu Bưu bị kẹt trong khe đá ra ngoài.

Khương Nhiên muốn ngăn cản cũng không kịp.

Cũng may lực uy hiếp của nàng vẫn còn dùng được, tuy Bưu hung ác nhưng vẫn có phần kiêng kỵ, bị Chu Tham bế trong tay cũng chỉ dám kêu gào, không dám làm gì khác.

Nhưng rất nhanh Chu Tham và Chu Du cũng đã ý thức được đây không phải mèo con, lại nhìn dáng vẻ của nó, hai đứa nhóc bị dọa đến mức tay run lên.

Lần này, Bưu bị chọc giận, muốn nhào thẳng về phía hai đứa nhóc.

Thời điểm mấu chốt, vẫn là Khương Nhiên kịp thời dùng tia sét đánh nó, làm cho Bưu choáng váng.

Chỉ là dưới tình thế cấp bách nàng đã lộ ra long nhãn đỏ rực như lửa, sau đó mang đại long nhãn đỏ rực kia trực tiếp nhào qua, hung hăng đập lên đầu nó.


“Không nể mặt ta đúng không, không biết hai thằng nhóc này do lão nương che chở, nên đánh, nên đánh, nên đánh!”Đã rất lâu rồi Khương Nhiên không nổi giận như vậy, gần như quên mất bên cạnh còn có hai đứa nhóc nhân loại mới được trấn an xong.

Chờ khi nàng đánh đến con Bưu phải ngoan ngoãn co đầu rụt cổ run rẩy phát ra mấy tiếng “ngao ô”, “ngao ô” mỏng manh, nàng mới như nhớ tới điều gì.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Diệu và Chu Tham đang mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nhìn chằm chằm nàng và bưu con đã bị nàng đánh tới thoi thóp.

Khương Nhiên lại ảo não kêu lên một tiếng, đè nén tức giận, đổi sang gương mặt hiện từ, mỉm cười với hai đứa nhỏ: “Đây là Bưu, không phải mèo.

““Bưu?” Quả nhiên lòng hiếu kỳ của Chu Du đã bị khơi dậy.

Khương Nhiên cũng nắm lấy cơ hội này, bắt đầu phổ biến cho bọn nhóc một chút.

Nói trắng ra đây chính là con hổ con, chỉ có điều vì sinh quá nhiêu, sợ không thể nuôi được nên hổ mẹ sẽ nhẫn tâm ném đi một con hổ con có thể trạng yếu ớt nhất.

Mà nếu con hổ con kia có thể sinh tồn trong hoàn cảnh tứ cố vô thân lại ác liệt như vậy, sẽ dưỡng thành tính cách hung tàn có thù tất báo.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK