Tô Mộ Nghiên nghe thấy câu hỏi của Thái Văn Kỳ thì xấu hổ, ngay lập tức phủ nhận: “Ý tớ không phải là như thế!”
Thái Văn Kỳ thấy Tô Mộ Nghiên thẹn thùng thì khẽ bật cười, bỗng nhiên anh lại chú ý đến giày của Tô Mộ Nghiên.
Dây giày của cô lại bị lỏng, anh liền ngồi xổm xuống, tỉ mỉ buộc lại dây giày cho cô.
Tô Mộ Nghiên thấy vậy thì chăm chú nhìn Thái Văn Kỳ.
Nhìn chàng trai trước kia còn kiêu ngạo lạnh lùng, vậy mà giờ đây lúc nào cũng đối xử tốt với cô, còn dịu dàng ngồi xuống buộc dây giày cho cô, Tô Mộ Nghiên thật sự cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.
Cô mỉm cười, lại bất chợt nhớ đến lúc anh nói rằng sẽ chỉ buộc dây giày cho một người duy nhất là cô, Tô Mộ Nghiên liền quyết định hỏi: “Nếu mai sau cậu có người yêu, cậu vẫn sẽ chỉ buộc dây giày cho một mình tôi à?”
Không ngờ rằng Thái Văn Kỳ lại đáp: “Ừ.”
Anh sẽ vẫn chỉ buộc dây giày cho cô, bởi vì người yêu của anh chỉ có thể là cô.
Nếu không phải cô thì anh sẽ không yêu ai cả.
Anh biết điều đó, bởi vì trong tiểu thuyết không có sự xuất hiện của cô, anh đã phải cô đơn suốt đời.
Tô Mộ Nghiên dường như đã hiểu được suy nghĩ của Thái Văn Kỳ, thế nhưng cô lại nói: “Cậu làm vậy là không được đâu.
Có người yêu thì không nên thân thiết với những người bạn khác giới.
Nếu tôi mà có người yêu thì tôi cũng sẽ không thân thiết với bạn khác giới nữa, cũng sẽ không cho bất cứ người bạn khác giới nào buộc dây giày cho mình.”
Lúc này Thái Văn Kỳ đã buộc dây giày xong nhưng vẫn ngồi xổm trước Tô Mộ Nghiên.
Nghe Tô Mộ Nghiên nói, anh liền ngẩng đầu nhìn cô.
Cô lại lấy hết dũng khí rồi nói tiếp: “Nếu mai sau người yêu của tôi không phải là cậu thì tôi không cho cậu buộc dây giày đâu.
Nếu cậu vẫn muốn buộc dây giày cho tôi, vậy thì… Vậy thì…” Nói đến đây mặt Tô Mộ Nghiên đã đỏ bừng.
Cô liền quay mặt đi chỗ khác, không dám nói tiếp nữa.
Thái Văn Kỳ thì ngây ngẩn nhìn Tô Mộ Nghiên không rời, trái tim anh đập nhanh và mạnh như muốn nổ tung.
Lúc này đây anh đang rất kích động, cũng rất lo lắng.
Cuối cùng phải lấy hết dũng khí, anh mới có thể hỏi Tô Mộ Nghiên: “Vậy… Cậu có thể để tôi trở thành bạn trai cậu, được không?”
Tô Mộ Nghiên nghe được câu hỏi này thì liền quay xuống nhìn Thái Văn Kỳ.
Anh vẫn đang ngồi trước cô, ánh mắt chân thành mà nhìn lên khuôn mặt cô.
Tô Mộ Nghiên vô cùng kích động, vô cùng mừng rỡ.
Nhưng bỗng nhiên, âm thanh của hệ thống vang lên: [Ký chủ, xin hãy từ chối.
Nếu ký chủ đồng ý thì sẽ phải chịu sự trừng phạt.]
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì sự vui vẻ trên khuôn mặt liền tan đi.
Thái Văn Kỳ vẫn luôn nhìn cô nên ngay lập tức phát hiện tâm trạng cô thay đổi.
Là vì cô đang do dự sao?
Cảm giác bất an dần dần xuất hiện trong lòng Thái Văn Kỳ.
Hệ thống lại nhắc nhở: [Ký chủ, sự trừng phạt của hệ thống chắc chắn không hề nhẹ.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nhất định sẽ nghiêm trọng.
Xin ký chủ hãy từ chối Thái Kỳ.]
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì nhíu mày, trong lòng có chút lo sợ.
Thái Văn Kỳ lúc này cũng vô cùng lo lắng, anh gần như đã xác định rằng Tô Mộ Nghiên sẽ từ chối mình.
Vì vậy, bây giờ anh đang cố gắng nghĩ cách để mối quan hệ hiện tại của hai người không bị ảnh hưởng.
Anh nghĩ bây giờ Tô Mộ Nghiên từ chối anh cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cô cách xa anh.
Nếu cô lạnh nhạt và ghét bỏ anh thì anh thật sự không chịu nổi.
Mà lúc này, Tô Mộ Nghiên đã nhìn thấy sự bất an trên gương mặt Thái Văn Kỳ.
Vì thế, cô biết anh đang rất căng thẳng, cô biết anh lo rằng cô sẽ không đồng ý.
Bây giờ hệ thống bảo cô phải từ chối lời tỏ tình của anh, lần trước hệ thống cũng đã cảnh báo cô không nên yêu thích rồi.
Thế nhưng lúc đó không phải cô đã quyết định rồi sao?
Cô muốn thử đánh cược một lần còn hơn là phải hối tiếc.
Lần này mạo hiểm, cô không biết mình sẽ hối hận hay không.
Nhưng nếu cô từ chối Thái Văn Kỳ, cô chắc chắn mình sẽ hối hận.
Hôm nay là chủ nhật, thời tiết rất đẹp, không khí trong lành.
Tô Mộ Nghiên thầm nghĩ mình sẽ ghi nhớ thật kỹ ngày hôm nay - ngày Thái Văn Kỳ ngỏ ý làm người yêu cô.
Và đương nhiên là cô đồng ý.
“Thái Văn Kỳ.” Tô Mộ Nghiên mỉm cười gọi tên anh rồi nói: “Tôi cho phép cậu trở thành bạn trai của tôi đấy!”
Lời nói mang theo hạnh phúc của Tô Mộ Nghiên xuất hiện quá bất ngờ.
Thái Văn Kỳ nghe xong mà hạnh phúc đến thất thần, ngay sau đó liền đứng phắt dậy mà ôm chầm lấy Tô Mộ Nghiên rồi nghẹn ngào nói: “Tôi còn tưởng là cậu sẽ từ chối.”
Tô Mộ Nghiên bị ôm gọn trong vòng tay của Thái Văn Kỳ.
Lúc này đây cô có thể cảm nhận được cơ thể đang run run của anh.
Không biết là run vì quá vui vẻ, hay là run vì vừa rồi quá lo lắng rằng cô sẽ nói ra lời từ chối.
Tô Mộ Nghiên thầm nghĩ: Làm sao tôi có thể từ chối chứ?
“Tôi thích cậu mà.” Tô Mộ Nghiên vòng tay qua lưng Thái Văn Kỳ rồi ôm lấy anh.
Lúc này cơ thể của anh lại cứng đờ, Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên nghe thấy anh hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ?”
Tô Mộ Nghiên liền mỉm cười, nhắc lại: “Tôi thích cậu mà, làm sao tôi có thể từ chối cậu chứ?”
Không ngờ rằng Thái Văn Kỳ nghe thấy vậy thì lại ôm Tô Mộ Nghiên chặt hơn.
Lúc này anh đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Anh vô cùng vui vẻ, phấn khích mà thổ lộ với Tô Mộ Nghiên: “Tôi cũng thích cậu, thật sự rất thích cậu, sẽ mãi mãi thích cậu.
Tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu cả đời này, bằng mọi giá tôi sẽ khiến cho cậu được hạnh phúc.
Tôi…” Nói đến đây Thái Văn Kỳ đã đỏ mặt, anh cúi đầu, vùi mặt vào vai Tô Mộ Nghiên rồi thổ lộ một lần nữa: “Tôi rất thích cậu.”
…
Tô Mộ Nghiên đã hoàn toàn đổ gục trước lời tỏ tình giống hệt như lời cầu hôn của Thái Văn Kỳ: Tôi sẽ đối tốt với cậu cả đời, tôi sẽ khiến cho cậu được hạnh phúc.
Sau khi tỏ tình xong, Thái Văn Kỳ liền dẫn cô đi uống trà sữa.
Cô thì gọi cho anh một cốc trà gừng rồi hỏi anh còn đau đầu không? Không ngờ rằng anh liền mỉm cười rồi đáp: “Từ lúc có bạn gái thì tớ hết đau đầu rồi.”
Tô Mộ Nghiên: “…” cạn lời, nhưng cũng rất vui vẻ trước câu trả lời của Thái Văn Kỳ.
Uống trà uống nước xong, Tô Mộ Nghiên cùng Thái Văn Kỳ đi mua thuốc cho anh.
Anh đã nói là mình không sao nhưng cô cứ nằng nặc đòi mua thuốc cho bằng được.
Mua thuốc xong hai người liền cùng nhau quay về CLB.
Trên đường đi Thái Văn Kỳ cười cười nói nói với Tô Mộ Nghiên rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộ Nghiên thấy Tháo Văn Kỳ cười nhiều như vậy, xem ra anh thật sự rất vui vẻ.
Lúc về đến CLB, hoạt động ở CLB cũng sắp kết thúc luôn rồi.
May mà lần này hai người chỉ đóng vai phụ ít đất diễn, nếu không chắc chắn sẽ bị la rầy vì tội về trễ.
Một lát sau, hoạt động ở CLB kết thúc.
Thái Văn Kỳ chạy liền đến bên cạnh Tô Mộ Nghiên rồi bảo: “Bây giờ về với tớ đi, Hà Tuyết Sam thì cứ để chú tài xế nhà cậu đưa về là được rồi.”
Tô Mộ Nghiên liền nói không được, nếu bỏ Hà Tuyết Sam lại mà đi với anh thì không hay lắm.
Hơn nữa ngồi một mình với chú tài xế thì có lẽ Hà Tuyết Sam sẽ sợ nên Tô Mộ Nghiên nói rằng mình phải về cùng cô ấy.
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì cũng không khuyên Tô Mộ Nghiên về cùng mình nữa, nhưng rõ ràng tâm trạng của anh không hề tốt chút nào.
Đến lúc rời khỏi CLB, Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân đi cùng nhau để nói chuyện.
Còn Thái Văn Kỳ thì cố tình kéo Tô Mộ Nghiên ở lại phía sau cùng để có thể nắm tay cô mà không bị ai nhìn thấy.
Tạm thời Tô Mộ Nghiên chưa muốn công khai, Thái Văn Kỳ chỉ có thể lén lút thân thiết với cô.
Đến lúc gần ra tới cổng trường, Thái Văn Kỳ liền bất ngờ quay lại hôn vào má Tô Mộ Nghiên một cái.
Tô Mộ Nghiên giật mình, liền quay lại trừng Thái Văn Kỳ thì lại nghe anh nói: “Bây giờ sắp phải về nhà rồi, tớ sẽ rất nhớ cậu.”
Nhớ ư? Không phải vừa mới ở cạnh nhau sao?
Tô Mộ Nghiên phì cười, liền nói: “Ngày mai gặp nhau rồi.”
Thái Văn Kỳ cũng mỉm cười, tự nói với mình rằng: “Đúng, ngày mai gặp nhau rồi.”
…
Sau khi ra ngoài cổng trường thì Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ liền tách nhau ra.
Sắc mặt của Thái Văn Kỳ ngay lập tức trầm xuống, còn Tô Mộ Nghiên thì vẫn vui vẻ chạy về phía Hà Tuyết Sam rồi cùng cô ấy về nhà.
Xe đi đến nhà Hà Tuyết Sam, cô ấy xuống xe rồi cảm ơn Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên nói không cần khách sáo, sau đó hai người liền tạm biệt nhau, xe của Tô Mộ Nghiên liền đi về hướng biệt thự nhà họ Tô.
Tô Mộ Nghiên thầm nghĩ sắp về tới nhà rồi.
Thái Văn Kỳ nói nhớ cô, cho nên cô đã bảo anh rằng sau khi về nhà thì hai người sẽ nhắn tin với nhau.
Chỉ là cô không biết rằng hôm nay mình sẽ không thể nào trả lời tin nhắn của anh được.
Bời vì lúc đi đến ngã tư, một chiếc xe ô tô màu xám vượt đèn đỏ đã đột nhiên lao về phía xe của Tô Mộ Nghiên..
Danh Sách Chương: