• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44:


Như Ngư Tức đã nói, thanh lâu và Thưởng Phong lâu cùng nằm trong một con hẻm nhỏ trong phố Câu Lan, thường là nơi cho những tên ăn chơi trác táng tới mua vui.
Yến Hành Dục lệnh cho A Mãn dịch dung giúp mình, bộ dáng này kém sắc hơn không ít, dù cho phụ mẫu thân sinh có ở đây thì cũng không nhận ra được.
Yến Hành Dục rất vừa lòng.
Y mặc bộ y phục màu xanh thẫm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chịu đau mà lấy phát quan mà Kinh Hàn Chương cho y xuống, tránh bị bại lộ thân phận.
Biết là sắp đi nghe kịch, Yến Hành Dục còn cố ý bỏ mứt hoa quả A Mãn mua về vào trong hà bao, tính toán lát nữa nghe kịch thì lén lút lấy ra ăn.
Ngư Tức một lời khó nói hết mà nhìn cái hà bao đầy phồng của y, gian nan nói: "Tiểu Ngọc Nhi, coi như ta van cầu ngươi, lát nữa đi vào, ngươi ngàn lần vạn lần không được lấy thứ trong hà bao của ngươi ra."
Yến Hành Dục nghi hoặc hỏi: "Vì sao? Nghe kịch không cho ăn mứt hoa quả à?"
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức tự làm tự chịu, xoa xoa ấn đường, sắc mặt xanh như tàu lá chuối: "Ta sợ mất mặt."
Yến Hành Dục lắp bắp kinh hoảng, không biết vì sao đi nghe kịch mà ăn miếng mứt hoa quả thôi cũng bị người khác chế giễu, quý nhân ở kinh thành đều xem thường người như vậy sao?
Người nhà quê Yến Hành Dục đã bị kinh hách.
Ngư Tức không giải thích nhiều, mang theo y chậm rãi đi vào.
Yến Hành Dục đang đi theo sau, nhưng đi chưa được hai bước, đột nhiên có người đi tới đây, cầm lấy tay y.
Yến Hành Dục theo bản năng muốn cho tên lớn mật này một mũi tên, nhưng chưa đợi thân thể y kịp phản ứng, thì mũi đã ngửi thấy mùi mứt hoa quả cùng với hương thuốc làm mềm ngọc mát lạnh thuộc riêng về Kinh Hàn Chương trước rồi.
Yến Hành Dục nghiêng đầu lại nhìn, quả nhiên, người đang kéo y đúng là Kinh Hàn Chương.
Mặt Kinh Hàn Chương đều tái cả rồi, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ được hắn gằn ra từ trong cổ họng: "Yến, Hành, Dục!"
Hai mắt Yến Hành Dục sáng lên: "Điện hạ, ngài nhận ra ta sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cố gắng hạ thấp giọng: "Ngươi ở đây làm cái gì?"
Yến Hành Dục thành thật công đạo: "Ngư Tức muốn đưa ta đi thanh lâu."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không thể tin được mà nhìn y, môi đều run cả lên.

Đi dạo thanh lâu, loại việc này...!Có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng sao?! Nếu không thì y nghĩ tại sao những thanh lâu này đều mở trong hẻm vắng chứ?
Hơn nữa Yến Hành Dục còn quang minh chính đại đi đến thanh lâu, giống như người hỏi ra vấn đề này là Kinh Hàn Chương mới là người kỳ quái.
Kinh Hàn Chương hít sâu vài hơi, tránh cho bản thân bị tức chết.
"Đi dạo thanh lâu à." Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc nói, "Được, dẫn theo điện hạ của ngươi đi."
Hắn muốn xem thử tiểu mỹ nhân này định đi dạo trong này kiểu gì.
Không phải y sợ nữ nhân sao?
Yến Hành Dục căn bản không nhìn ra Kinh Hàn Chương đang nghiến răng nghiến lợi, nghe vậy còn vui mừng kéo tay áo của hắn: "Được."
Kinh Hàn Chương giận tới nhanh, mà biến mất cũng nhanh, nhìn đến phản ứng kỳ quái của Yến Hành Dục cũng biết chính mình hình như hiểu lầm gì đó rồi, hắn vẻ mặt rối rắm hỏi: "Quyển sách kia, có phải ngươi chưa đọc xong đúng không?"
Yến Hành Dục đang lôi kéo hắn đi vào con hẻm vắng, gật đầu: "Ừm, ca không cho ta đọc."
Trước đó Kinh Hàn Chương từng nghe y nói vậy, không nghĩ tới lâu vậy rồi mà y vẫn còn nghe lời, bảo không được đọc là không đọc.
Kinh Hàn Chương hữu khí vô lực, cũng không tức giận, thở dài một tiếng.
Yến Hành Dục quay đầu lại nhìn hắn: "Điện hạ làm sao vậy, ta nên đọc quyển sách kia sao?"
Kinh Hàn Chương chưa từng thấy qua người nào như tờ giấy trắng như này, cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như nào, chỉ có thể lập lửng nói: "Ngươi đi dạo thanh lâu xong là biết có nên hay không thôi."
Yến Hành Dục càng nghi hoặc.
Ngư Tức ở đằng trước tìm người, đang quay đầu lại xem Yến Hành Dục có theo kịp không, thì nhìn thấy Kinh Hàn Chương nghênh ngang đi cùng Yến Hành Dục tới đây.
Ngư Tức: "..."
Ờm...
Thật bất ngờ.
Ngư Tức không hổ danh là thần y nổi danh thiên hạ, chỉ thất thố trong chớp mắt liền lập tức khôi phục bình thường, hắn cũng không sợ gì Kinh Hàn Chương—— dù sao Kinh Hàn Chương thường xuyên vào thân thể Yến Hành Dục, dù cho hắn cố tình cho thêm một phần thuốc đắng, Kinh Hàn Chương không phải vẫn ngoan ngoãn uống thuốc của hắn à.
Ngư Tức cúi đầu, xem như hành lễ, vô cùng không khách khí mà nói: "Thất điện hạ cũng tới đây mua vui sao."
Kinh Hàn Chương ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Ngư Tức, nếu hôm nay hắn không tới đây, có lẽ tên lang băm này sẽ kéo con nai con đang sạch sẽ này lăn lộn mấy vòng trong vũng bùn lầy rồi.
"Đúng vậy." Kinh Hàn Chương chậm rì rì nói, "Nếu hôm nay ta không tới, thì làm sao có thể biết được nai nhà ta sẽ bị ngươi lừa đi vào dạo thanh lâu chứ?"

Ngư Tức: "..."
Yến Hành Dục không chú ý tới cuộc đối đầu của bọn họ, còn nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn bên trong: "Có phải đang hát hí khúc hay không?"
Kinh Hàn Chương cùng Ngư Tức dùng ánh mắt sâu sa nhìn y.
Yến Hành Dục nắm lấy hà bao đựng mứt hoa quả, nghi hoặc nhìn bọn họ.
Đến khi Yến Hành Dục đi vào "nghe kịch" thì biết vì sao ánh mắt của hai người lại kỳ quái như vậy rồi.
Mấy năm nay Yến Hành Dục chưa từng chạm vào nữ nhân, dù trong vòng ba bước cũng không cho người ta tới gần quá, hôm qua thật vất vả dùng "liệu pháp lấy độc trị độc" ở cùng Yến phu nhân, rốt cuộc có chuyển biến tốt hơn, không ngờ tới ngày thứ hai lại đụng phải một đám nữ nhân.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục lần đầu cảm nhận được luống cuống chân tay là như thế nào, y sợ tới mức liên tục lui về phía sau, nhưng vừa lui được nửa bước thì nữ nhân mặc hồng y tiến lên nghênh đón đã đến trước mặt y, mỉm cười với y.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục cảm thấy bệnh sợ nữ nhân của mình nặng thêm rồi.
Y nhìn y phục đơn bạc của nữ tử, có chút lắp bắp mà nói: "Ngươi ngươi...!Ngươi không lạnh sao?"
Nữ tử mặc hồng y đang chuẩn bị mở lời thì bị sửng sốt, sau đó bật cười.
Ngư Tức ở một bên liều mạng nhịn cười thì bị Kinh Hàn Chương hung tợn mà dẫm vào chân một phát.
Ngư Tức bị đau, lúc này mới tiến lên giải vây cho Yến Hành Dục bị dọa ngốc: "Khách của nhã gian chữ Thiên ở lầu hai tới rồi sao?"
Nữ tử đang miết lên hà bao căng phồng của Yến Hành Dục nghe vậy hơi cúi đầu nói: "Phong đại nhân sớm đã đến, đang nghe đàn."
Ngư Tức gật đầu: "Ừ."
Hắn vứt cho nữ tử một nén bạc, nữ tử vô cùng dứt khoát nhận lấy, không nhìn chằm chằm hà bao của Yến Hành Dục nữa, quy củ dẫn bọn họ đi.
Mày Yến Hành Dục nhăn lại, tầm mắt hướng về bàn tay của nữ tử kia, không hiểu nổi vì sao nữ tử này còn chưa làm gì mà Ngư Tức lại đưa tiền cho người ta.
Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy ánh mắt của y liền biết y đang nghĩ gì, hắn cầm lấy tay Yến Hành Dục, thấp giọng cảnh cáo: "Ngươi đừng nghĩ quá nhiều."
Lúc này Yến Hành Dục mới thu hồi lại tầm mắt, ngoan ngoãn nói: "Ừm, được."
Kinh Hàn Chương: "..."

Ngươi thật sự có suy nghĩ đó à?!
Kinh Hàn Chương hít một hơi khí lạnh, không dám nghĩ lại vừa rồi Yến Hành Dục rốt cuộc đang nghĩ tới cái gì.
Sau khi nói vài câu, ba người đã tới nhã gian trên lầu hai.
Khi đẩy cửa vào, chỉ thấy một nam nhân mặc bạch y đang đứng trước cửa sổ, nhìn về con sông đã kết băng cách đó không xa, cả người tỏa ra khí chất nho nhã.
Đúng là Phong Trần Chu.
Nghe được tiếng mở cửa, Phong Trần Chu làm bộ như không để ý mà quay đầu lại, ý đồ muốn xóa bỏ ấn tượng như tên ăn mày trong khoảng thời gian ở ngục lúc trước, thay vào đó là hình tượng quý công tử phong độ nhẹ nhàng.
Hắn ra vẻ thâm sâu khó lường mà quay đầu lại, lập tức đối diện với hai cặp mắt cá chết của Kinh Hàn Chương và Ngư Tức.
Phong Trần Chu: "..."
Hai người này hiểu rõ mồn một tính tình của hắn, căn bản sẽ không bị tấm mặt nạ ngụy trang này lừa gạt.
May là Yến Hành Dục tuy đã dịch dung, nhưng đôi mắt nai vẫn thuần triệt như cũ, trở nên vô cùng rõ ràng khi kẹp giữa hai cặp mắt cá chết kia.
Phong Trần Chu...!Phong Trần Chu cảm thấy bản thân lại có thể diễn tiếp.
Đầu tiên Phong Trần Chu hành lễ, nói: "Tham kiến Thất điện hạ."
Kinh Hàn Chương cười như không cười: "Ngươi còn muốn vào ngục không?"
Phong Trần Chu không còn "co được giãn được" như trong ngục giam nữa, chỉ một lòng muốn Yến Hành Dục thay đổi ý kiến của mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà chắp tay, ống tay áo rũ xuống, ngoài ý muốn mà có chút tao nhã ung dung phong độ.
"Điện hạ nói đùa, thần đã phá giải được tai họa, tất nhiên sẽ không tự tìm khổ ở trong ngục nữa."
Ngụ ý, giải thích với Yến Hành Dục bản thân chỉ vì phá giải tai họa mà vào ngục, chứ thật sự không phải là đạo tặc.
Phong Trần Chu nói xong trộm nhìn phản ứng của Yến Hành Dục, sau đó liền phát hiện, tầm mắt của Yến Hành Dục từ khi vào chỉ vội vàng lướt qua hắn, thời gian còn lại thì đều dùng để nhìn Kinh Hàn Chương, đáy mắt đều là sự chuyên chú.
Coi thường hết thảy mọi thứ xung quanh.
Phong Trần Chu: "..."
Một ngụm lão huyết của Phong Trần Chu suýt nữa thì phun ra.
Hắn âm thầm ấn ngực, tuyệt vọng nghĩ thầm, tiểu mỹ nhân này sẽ thật sự có tâm tư không thể nói với Thất điện hạ đi?
Tiểu mỹ nhân vẫn còn nhìn Kinh Hàn Chương, giống như khắp thiên hạ cũng chỉ có người này mới khiến y chú ý tới.
Tầm mắt y quá mức mãnh liệt, vành tai của Kinh Hàn Chương bị nhìn tới đỏ lên, hắn ho khan một tiếng, nghiêng đầu nói khẽ với Yến Hành Dục: "Bây giờ đang ở bên ngoài, ngươi thu liễm chút, đừng cứ nhìn ta mãi."
Yến Hành Dục hỏi: "Nếu về nhà thì có thể tùy ý nhìn điện hạ rồi sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương đều muốn kêu lên thảm thiết, người này rốt cuộc có biết bản thân đang nói cái gì không a a a a?!

Không biết e lệ!
Phong Trần Chu ở một bên kéo lấy bạn tốt, nước mắt đều muốn chảy xuống, hắn run run rẩy rẩy hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi nhà ngươi chẳng lẽ cùng với Thất điện hạ..."
Hắn hít sâu một hơi.
Ngư Tức nói: "Trước đừng hít vào vội."
Phong Trần Chu đem khẩu khí kia nuốt về.
Ngư Tức nghiêm túc nói: "Nể tình ngươi là bạn tốt, ta sẽ uyển chuyển chút."
Đôi mắt của Phong Trần Chu trông mong nhìn hắn.
Ngư Tức "uyển chuyển" nói: "Dù sao thì...!Ngươi không có cơ hội."
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu rốt cuộc cũng hít lấy một hơi đầy khí lạnh.
Hắn dù có lợi hại, thì cũng không có gan cướp người với Thất điện hạ, huống chi nhìn bộ dáng kia của Yến Hành Dục, thì tám phần đều không có hứng thú với những người khác.
Phong Trần Chu yên lặng mà đau lòng, nhưng vẫn giãy dụa trước khi chết: "Khắp kinh thành này nam nhân tốt không phải không có, Thất điện hạ...!Hẳn không phải là đoạn tụ đi? Lại nói, nếu Đại hoàng tử biết, sẽ không đánh gãy chân hắn chứ?"
Ngư Tức nói: "Không sao, ta có thể nối lại chân cho hắn."
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu bị sắc đẹp che mắt lúc này mới nhận ra, nhìn về phía chân của Yến Hành Dục: "Ngươi thật sự chữa khỏi cho y? Không phải mấy năm trước đây ngươi nói chân y rất khó chữa hay sao?"
"Cũng không hẳn?" Hai tay Ngư Tức khoanh lại trước ngực, "Khen ta đi."
Phong Trần Chu kinh hô: "Hoa Đà tái thế! Biển Thước trọng sinh! Thần y!"
Yến Hành Dục tín nhiệm vô điều kiện với Ngư Tức, biết Phong Trần Chu là bạn tốt của hắn nên cũng không che giấu, ôn hòa mà cúi đầu chào hỏi: "Phong đại nhân."
Phong Trần Chu nhất thời không chống đỡ được dáng vẻ này của Yến Hành Dục, cho dù dung mạo bị che đi phần lớn, nhưng ánh mắt y vẫn xinh đẹp như vậy.
Phong Trần Chu ấn ngực, đối với ánh mắt như muốn giết người của Kinh Hàn Chương, ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, mưu toan lôi kéo làm quen: "Công tử gọi ta là Độ Chi là được."
Độ Chi là tên tự của Phong Trần Chu, Yến Hành Dục suy nghĩ, gật đầu nói: "Được..."
Kinh Hàn Chương: "Khụ."
"Được." Yến Hành Dục nói, "Phong đại nhân."
Phong Trần Chu: "...".

Chương 45:


Kinh Hàn Chương vẫy tay, nói: "Đến, Yến Hành Dục, ngồi ở đây."


Yến Hành Dục lập tức buông tha Phong Trần Chu đang âm thầm hao tổn tâm trí, bước nhanh tới bên cạnh Kinh Hàn Chương, đoan chính mà ngồi xuống.


"Điện hạ không thể gọi ta là Hành Dục sao?"


Kinh Hàn Chương lạnh nhạt liếc y một cái: "Được a."


Yến Hành Dục còn chưa kịp vui sướng, thì nghe thấy Kinh Hàn Chương gọi y: "Hành Lộc."


Yến Hành Dục: "..."


Yến Hành Dục nhớ lại khi y về kinh người y gặp đầu tiên là Kinh Hàn Chương, câu thứ nhất hắn nói với y lại gọi sai tên y "Yến Hành Lộc", nên y không những không cảm thấy tức giận mà còn ôn hòa gật đầu.


"Cũng được."


Yến Hành Dục cũng không kén chọn.


Đối với y mà nói, cái tên cũng không có quá nhiều ý nghĩa.


Kinh Hàn Chương: "..."


Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là bật cười lên, thấy tư thế ngồi của Yến Hành Dục rất ngoan ngoãn, tay còn nắm giữ chiếc hà bao phồng to, nhịn không được mà trêu đùa y: "Ngươi chỉ đi dạo thanh lâu, sao còn mang nhiều bạc như thế?"


Nhìn tư thế hận không thể giúp Ngư Tức lấy lại bạc từ tay nữ tử kia của Yến Hành Dục lúc nãy, hắn thật sự không thể hiểu được vì sao y lại mang nhiều bạc như vậy tới đây.




Yến Hành Dục nghe vậy, vội quỳ gối xích lại, lén lút chui vào trong lòng ngực Kinh Hàn Chương.


Kinh Hàn Chương: "..."


Kinh Hàn Chương lập tức đè lại trán Yến Hành Dục, hoảng sợ nhìn y: "Ngươi làm gì đấy?"


Yến Hành Dục nhìn trái nhìn phải, phát hiện Phong Trần Chu đang nói chuyện với Ngư Tức, cách một tấm bình phong làm từ lụa trắng mơ hồ nhìn thấy có một nữ tử đang rũ mắt đánh đàn, không có ai nhìn bọn họ.


Yến Hành Dục như kẻ trộm mà mở hà bao ra, cho Kinh Hàn Chương nhìn một đống mứt hoa quả bên trong.


Kinh Hàn Chương: "..."


Yến Hành Dục để ý câu "mất mặt" của Ngư Tức, không dám cho người khác nhìn thấy, chỉ cho điện hạ của y nhìn.


Kinh Hàn Chương muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt có chút chờ mong của Yến Hành Dục, đưa tay nhéo lấy một miếng mứt hoa quả cho vào miệng.


Lúc này Yến Hành Dục mới vui vẻ.


Nhã gian rộng lớn, bốn người tách ra ngồi, Phong Trần Chu đang nhìn Yến Hành Dục, mà Yến Hành Dục nhìn Kinh Hàn Chương, chỉ có mỗi Ngư Tức nghiêm túc nghe tiếng đàn.


Qua một khúc đàn, Phong Trần Chu thật sự nhịn không được nữa, nhỏ giọng nói với Ngư Tức: "Cho ta ở một mình với công tử một khắc, được chứ?"


Ngư Tức biết thừa tật xấu của hắn, nhíu mày nói: "Ngươi còn chưa chết tâm hay sao?"


Phong Trần Chu cả giận nói: "Y như vậy, ta làm sao có thể chết tâm một cách tùy tiện như vậy?!"


"A." Ngư Tức tỏ vẻ chẳng liên quan tới mình, "Được, vậy ngươi chuẩn bị tốt tinh thần bị đánh đi."


Phong Trần Chu: "???"


Phong Trần Chu âm thầm nhìn y, căn bản sẽ không tin: "Ngươi đừng hù ta, nai con còn biết đá sao?"


Ngư Tức cũng không tính khuyên hắn, định cho hắn thấy bộ mặt thật của Yến Hành Dục, đỡ bị hắn suốt ngày lải nhải bên tai mình.


Bọn họ tới đây không phải để nghe đàn, chờ khúc đàn thứ hai được đàn xong, Phong Trần Chu hỏi Kinh Hàn Chương: "Điện hạ, ngài muốn gọi vài người tới hầu hạ không?"


Kinh Hàn Chương ngồi ở một bên, chậm rãi đưa tay xuống bàn nhận lấy mứt hoa quả Yến Hành Dục lén lút đưa cho hắn, hắn đại khái cũng đoán được ý định của Phong Trần Chu, cười như không cười nói: "Có người dám đến hầu hạ ta sao?"


Yến Hành Dục không hiểu ý tứ của từ "hầu hạ" này là gì, khi đưa mứt hoa quả còn trộm cào nhẹ lòng bàn tay Kinh Hàn Chương, lí nha lí nhí nói: "Hành Dục dám hầu hạ điện hạ."


Kinh Hàn Chương: "..."


Vừa rồi Kinh Hàn Chương còn cao thâm khó lường khiến người ta không dám nhìn thẳng, mà một câu không đầu không đuôi của Yến Hành Dục trực tiếp phá tan khí thế của hắn, hắn thẹn quá hóa giận nói: "Yến Hành Lộc! Ngươi còn nói hươu nói vượn! Tin bản điện hạ..."


Hắn nghẹn lại một chút, không tìm được gì để uy hiếp y, chỉ có thể hạ giọng, dùng khuôn mặt cực kỳ âm độc nói: "... Không giúp ngươi uống thuốc nữa hay không!"


Yến Hành Dục: "..."


Yến Hành Dục không biết bản thân lại nói sai cái gì nữa rồi, đành phải cúi đầu, không lên tiếng.


Mới nãy khi Kinh Hàn Chương cứ ăn xong một miếng mứt hoa quả thì Yến Hành Dục sẽ đưa thêm một miếng, một người đưa một người nhận, ngược lại rất hài hòa, lúc này y biết chính mình có lỗi, liền cúi đầu liên tiếp đưa hai miếng qua.


Kinh Hàn Chương: "..."


Kinh Hàn Chương vừa tức lại vừa muốn cười.


Phong Trần Chu ở một bên nhìn Kinh Hàn Chương nổi giận, nhất thời câm như ve sầu mùa đông, chỉ có thể đánh rớt ý định vừa rồi, tiếp tục thống khổ vừa nhìn Yến Hành Dục vừa nghe đàn.


Kinh Hàn Chương tức giận mà nhận lấy mứt hoa quả, thấp giọng nói: "Ngư Tức tại sao lại đưa ngươi tới thanh lâu?"


Yến Hành Dục nói chi tiết những gì xảy ra hôm qua.





Kinh Hàn Chương hồ nghi nói: "Ngươi không sợ thật?"


Yến Hành Dục nghĩ nghĩ: "Dù sao Ngư Tức giả trang thành nữ nhân ta cũng không sợ, vừa rồi nữ nhân kia... Ta hình như cũng không quá bài xích."


Kinh Hàn Chương suy nghĩ, nói: "Đây là chuyện tốt, nếu ngươi không sợ nữ nhân, vậy sau này có thể lấy thê tử..."


Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nhíu mày lại.


Yến Hành Dục thấy hắn im bặt không nói, nghi hoặc hỏi: "Điện hạ nói cái gì?"


Kinh Hàn Chương đột nhiên có chút nóng nảy, hắn lạnh lùng trừng mắt liếc Yến Hành Dục một cái, nói: "Không có gì—— vậy ngươi cũng đã kiểm nghiệm rồi, có thể đi được chưa?"


Yến Hành Dục "A" một tiếng, nhìn về phía Ngư Tức: "Ta muốn về nhà."


Phong Trần Chu nghe vậy lập tức điên cuồng vỗ đùi Ngư Tức ở dưới bàn, liều mạng ám chỉ "Một chỗ, ở cùng một chỗ!"


Ngư Tức gật đầu: "Được, đợt lát nữa về nhà."


Yến Hành Dục nhìn về phía Kinh Hàn Chương, có chút vui mừng mà nói: "Điện hạ sẽ về nhà cùng ta chứ?"


Kinh Hàn Chương hừ nói: "Hôm nay ta ra ngoài giúp đại ca ta làm việc, lát nữa phải đi trước."


Yến Hành Dục có chút thất vọng, nhưng cũng không yêu cầu quá nhiều, nói: "Điện hạ làm việc quan trọng hơn."




Kinh Hàn Chương biết Yến Hành Dục có suy nghĩ riêng của mình, ở khắp kinh thành sợ cũng sẽ không chịu thiệt, hắn đứng dậy muốn đi, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt liếc Phong Trần Chu một cái, không biết là cảnh cáo cái gì.


Yến Hành Dục đôi mắt trông mong mà nhìn hắn rời đi.


Ngư Tức dưới sự ám chỉ liều mạng của Phong Trần Chu rốt cuộc cũng đứng lên, nói: "Tiểu Ngọc Nhi, năm ngoái có phải ngươi nói với ta muốn nghe đàn Không Hầu* không?"


*Đàn Không Hầu: là nhạc cụ tương tự như đàn hạc của Trung Quốc.


Yến Hành Dục gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Kịch lâu này cũng có đàn Không Hầu sao?"


Ngư Tức nói: "Ừ, ta đi hỏi giúp ngươi."


Yến Hành Dục trả lời được.


Ngư Tức đi ngay.


Yến Hành Dục không thích nói chuyện với Phong Trần Chu, nhưng nể mặt Ngư Tức nên cũng không cố ý cô lập hắn, y không bỏ được mà lấy mứt hoa quả, liền tùy tay cầm một khối điểm tâm trên bàn, hỏi hắn: "Ngươi ăn không?"


Phong Trần Chu... Phong Trần Chu lập tức bị chọt trúng điểm yếu, hắn nước mắt lưng tròng mà nói: "Ăn, đa tạ công tử."




Phong Trần Chu ở kinh thành đã lâu, tuổi còn trẻ mà đã ngồi trên vị trí này, lục đục nội bộ và mưu kế tính kế cũng nhìn thấy nhiều, nên hắn không chống đỡ nổi với người thuần triệt vô hại không hề tâm cơ như Yến Hành Dục.


Phong Trần Chu lớn gan dịch gần tới ngồi bên cạnh Yến Hành Dục, y không nói chuyện chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay áo, hai ngón tay không tự giác mà vuốt ve, thoạt nhìn có chút câu nệ.


Phong Trần Chu thấy động tác nhỏ này của y, tức thì bị chọt trúng điểm mềm mại trong tim, cảm thấy người này từ trên xuống dưới đều hoàn toàn hợp tâm ý của mình.


Nếu bỏ qua, hắn sợ là sẽ hối hận cả đời.


Phong Trần Chu hít sâu một hơi, nghiêng đầu, định nói sao cho uyển chuyển chút: "Công tử... có lòng ái mộ với điện hạ sao?"


Hắn vừa nói xong đã muốn tát miệng mình một cái.


Phi! Hắn nói cái chuyện quỷ quái gì đây?!


Yến Hành Dục hơi nghiêng đầu: "Ái mộ?"


Phong Trần Chu gật đầu.


Yến Hành Dục tất nhiên biết ái mộ là gì, nhưng nếu đặt từ này trên người y và Kinh Hàn Chương, y đã cảm thấy có chút kỳ quái.


Ái mộ không phải dùng trên hai người nam nữ hay sao, y và điện hạ rõ ràng đều là nam tử.


Yến Hành Dục trầm mặc nửa ngày, mới hậu tri hậu giác "đoạn tụ" trong quyến sách kia có nghĩa là gì.


"Ta không có ái mộ điện hạ." Yến Hành Dục liếc nhìn Phong Trần Chu một cái, con ngươi có chút hờ hững, "Ngươi đừng tùy tiện bôi nhọ thanh danh của điện hạ."


Phong Trần Chu thiếu chút nữa mà vui vẻ kêu lên, không có là được, không có là tốt nhất!


Hắn to gan mà muốn vươn tay nắm lấy tay áo rũ xuống một bên của Yến Hành Dục, nhưng Yến Hành Dục thập phần cảnh giác, lập tức nâng tay áo vung ra, nắm chặt kéo lấy cổ tay áo, nhíu mày nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"


***


Kinh Hàn Chương đã phóng ngựa chạy một con phố cứ cảm thấy trong tim đang nghẹn đến phát hoảng, giống như câu "Ngươi có thể lấy thê tử sinh con" làm bản thân hắn nghẹn quá sức, khó hiểu mà khó chịu.


Hắn mặt bình tĩnh mà phóng ngựa tới Kinh Chập Xử, nhưng đi được nửa đường mí mắt cứ giật liên tục, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng ghìm cương ngựa, trực tiếp quay đầu, vọt tới phố Câu Lan lần thứ hai.


"Ta chỉ là quay trở về cho y một chút giáo huấn!" Kinh Hàn Chương oán hận mà nghĩ, "Cho y biết cái gì nói, cái gì không nên nói!"


Một đường nghĩ như vậy, hắn về tới thanh lâu, trong tầm mắt hoảng sợ của gã sai vặt nhanh chóng quay trở về nhã gian chữ Thiên ở lầu hai.


Nhưng còn chưa tới nơi, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ bên trong phòng.


Kinh Hàn Chương vẻ mặt sắc lạnh, bước nhanh đi tới, một cước đá văng cửa gỗ khắc hoa mà đi vào.





"Hành Dục!"


Hắn đi vào, những câu lo lắng theo đó mà im bặt.


Trong nhã gian đều là những đồ vật xa hoa, Yến Hành Dục trường thân ngọc lập*, đứng ở bên cạnh cửa sổ đưa lưng về phía hắn, trường bào màu xanh hơi rũ xuống, bị ngọn gió xuyên qua khe cửa sổ thổi làm cho tà áo nhẹ nhàng tung bay.


*Trường thân ngọc lập: miêu tả dáng người to lớn.


Tiếng kêu thảm thiết phát ra lại đến từ Phong Trần Chu đang nằm trên mặt đất.


Phong Trần Chu giống như bị người đánh cho một trận, lúc này đang chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày vẫn chưa đứng dậy nổi, khuôn mặt kia nghiêng nghiêng, mà chân phải của Yến Hành Dục đang chậm rãi mà giẫm lên khuôn mặt như hoa như ngọc của Phong Trần Chu.


Kinh Hàn Chương: "..."


Yến Hành Dục hơi rũ mắt, nhìn chằm chắm ánh mắt ôn nhu như tích nước của Phong Trần Chu, nhưng động tác dưới chân lại càng dùng thêm sức, phảng phất như dưới chân y không phải là một người, mà là một con kiến có thể tùy tay giết chết.


Kinh Hàn Chương còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy Yến Hành Dục nói bằng giọng nói còn chưa vỡ giọng của thiếu niên, ôn nhu nói: "Ngươi đau à? Ta còn chưa dùng lực, tại sao ngươi lại kêu đau đâu? Ngươi không cần kêu đau."


Ý trong lời nói, dĩ nhiên là đang chỉ trích Phong Trần Chu chịu đau kém, thế nhưng không biết xấu hổ mà kêu đau.


Phong Trần Chu: "..."


Kinh Hàn Chương: "..."


Yến Hành Dục nghe thấy động tĩnh của cửa, nhẹ nhàng đưa tầm mắt quét về phía cửa phòng.


Y vốn tưởng là Ngư Tức về, không nghĩ tới nhìn thấy là Kinh Hàn Chương thần tình kinh ngạc.




Yến Hành Dục sửng sốt một chút, con ngươi cong cong, mới nở nụ cười, có chút vui vẻ hỏi: "Điện hạ sao lại trở về?"


Kinh Hàn Chương đóng cửa lại, tránh bị người khác nhìn thấy có người mưu sát Đại Lý tự Thiếu khanh.


Kinh Hàn Chương cổ quái mà đi qua, nhìn trên mặt Phong Trần Chu bị đạp ra một dấu giày, một lời khó nói hết: "Các ngươi đang làm cái gì?"


Yến Hành Dục cũng không biết hành động này của mình bị Kinh Hàn Chương nhìn thấy có vấn đề gì không, ngoan ngoãn chắp tay sau mông, ôn nhu lên tiếng: "Đang chơi thôi."


Kinh Hàn Chương: "..."


Phong Trần Chu bị "chơi" thiếu chút nữa khóc thành tiếng.


Đây nào phải nai con mà hắn yêu nhất, rõ ràng là một con mãnh thú khoác da nai con mà.


Phong Trần Chu xin thề về sau sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc nữa!


Kinh Hàn Chương trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể thử dò hỏi: "Ngươi... Chơi đạp người?"


"Vâng, nhưng chơi không được vui lắm, cộm quá."


Yến Hành Dục đại phát từ bi thu lại chân, phảng phất như chưa có chuyện gì ra mà đi đến bên cạnh Kinh Hàn Chương, kéo lấy tay áo hắn mà lắc qua lắc lại, ánh mắt tỏa sáng nhìn hắn, hỏi: "Điện hạ cố ý quay lại tìm ta sao?"


Kinh Hàn Chương rũ mắt nhìn Phong Trần Chu bị dọa cho mặt đầy hoảng sợ, biết rõ Phong Trần Chu to gan lớn mật đã làm ra cử chỉ quá phận nào đó khiến Yến Hành Dục không chịu nổi nên mới bị đối đãi như này, cũng không biết nên đồng tình hay không.


Hắn trầm mặc nửa ngày, những phiền muộn trong lòng lúc nãy đột nhiên đã biến mất không thấy.


Ít nhất ở trước mặt Yến Hành Dục, hình như hắn là đặc biệt nhất.


Có được nhận thức này, Thất điện hạ muốn gió được gió muốn mưa được mưa đột nhiên khó hiểu mà cảm thấy mỹ mãn.


"Đúng vậy." Tâm tình Kinh Hàn Chương rất tốt, cũng không có khẩu thị tâm phi nữa, "Ta sợ ngươi bị người khác bắt nạt."


Yến Hành Dục càng vui vẻ: "Ta sẽ không bị người khác bắt nạt."


Kinh Hàn Chương cổ quái gật đầu.


Đã nhìn thấy rồi.


Chỉ có y có thể bắt nạt người khác.


Yến Hành Dục lôi kéo Kinh Hàn Chương đi ra ngoài: "Điện hạ muốn đi làm việc ở đâu?"


"Kinh Chập Xử."


"Hành Dục đi cùng ngài đi." Yến Hành Dục nói, "Cũng đúng lúc ta có việc muốn tìm huynh trưởng."


Phong Trần Chu nghe hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi.


Ngư Tức sau khi trở về thấy bộ dạng này của hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đưa thuốc mỡ cất trong vạt áo trước ngực cho hắn, hỏi: "Còn thích y sao?"


"Ngươi thấy được?"


Ngư Tức gật đầu.


"Vừa rồi y đạp đến không phải là mặt của ta." Phong Trần Chu yên lặng rơi lệ, trái tim như chết lặng, "Mà là trái tim thủy tinh dễ vỡ của ta."


Ngư Tức: "..."


Chưa giết chết ngươi là may rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK