“Viễn cảnh tồi tệ nhất xảy ra rồi!”
Bây giờ toàn mạng đều đang mắng Thư Nhiên, đến người trong cuộc cũng nhảy lên chĩa mũi sào về phía cô. Cho dù Hà Cảnh có lên tiếng thì cũng chẳng khác nào muối bỏ biển, căn bản không xoay chuyển được tình thế.
Thư Nhiên cuộn chặt tay, răng trắng cắn mạnh vào cánh môi. Không ngờ Du gia bên kia cũng thật tuyệt tình! Cái gì mà tĩnh nghĩa bạn bè bền lâu, đều là giả hết! Hơn nữa, rõ ràng hiện tại này là do con trai họ gây nên, vậy mà bây giờ liền gắp lửa bỏ tay người, chụp nguyên cái chậu xấu xí này lên đầu cô, còn hắn lại là nạn nhân vô tội.
Cô hít vào một hơi sâu, bình tĩnh nói
“Chị Tiêu, chuyện này trước hết cứ để vậy đã, bây giờ em có nói gì thì mọi người cũng không chịu lắng nghe đâu! Chi bằng đợi mọi chuyện lắng xuống một chút rồi chúng ta thanh minh sau, cũng có thêm thời gian để tìm bằng chứng!”
Tiêu Kiều gật đầu
“Ừm, vậy cũng được! Nhưng còn đoàn phim thì sao?”
Cô yên lặng một lát rồi tiếp lời
“Để em nói chuyện với đạo diễn Trương xem sao.”
_______
Khả Ninh an nhàn nghỉ ngơi trong phòng xông hơi của khách sạn. Cô trợ lý bên cạnh hí hửng nói
“Chị Ninh à, lần này Tạ Thư Nhiên kia xong đời rồi! Ha ha! Có thần tiên cũng cứu không nổi ả đâu!”
Khả Ninh đắc ý uống một ngụm sữa chua rồi nói
“Hừ, ai bảo cô ta chọc nhầm người chứ! Có tí nhan sắc mà bày đặt đè đầu cưỡi cổ người khác, đây coi như bài học nhớ đời đi!”
“Đúng vậy! Cũng may đêm đó chúng ta bắt được cảnh bọn họ lôi lôi kéo kéo, nếu không làm gì có được bức hình sống động như vậy chứ!”
Khả Ninh cười lên một tiếng rồi làm vẻ nghiêm túc hỏi
“Camera ở cửa khách sạn xóa hết rồi chứ?”
“Vâng, em xóa rồi! Đảm bảo cô ta không tra ra được bất cứ thứ gì!”
_______
Sáng hôm sau, đoàn làm phim tiếp tục quay những cảnh không có Tạ Thư Nhiên, còn cô thì tạm thời rời khỏi đoàn. Điều này khiến cho không ít người vui mừng
Tập đoàn Tạ thị.
Nam nhân ngồi trước máy tính và đống văn kiện, hai hàng lông mày cau chặt, đôi mắt sắc bén lướt qua từng trang hợp đồng rồi để lại chữ ký ở cuối trang.
Trong căn phòng chỉ vang lên tiếng giấy xoàn xoạt và âm thanh lách tách của bàn phím vô cảm đột ngột bị tiếng mở cửa phá tan.
Tạ Bắc Thần bực bội vì không gian riêng của mình bị xâm phạm khi chưa có sự cho phép, anh ngẩng đầu lên tính mắng một trận, nhưng không ngờ, lời tới đầu lưỡi rồi liền phải nuốt trở lại.
“Bạn trai, em tới chơi với anh nè!”
Thư Nhiên cầm theo túi bánh chạy vào phòng, gương mặt xinh đẹp tươi cười như làm bừng sáng cả căn phòng lạnh lẽo. Cơn bực bội của người đàn ông kia chưa đầy một giây liền biến mất sạch sẽ, chỉ để lại nụ cười cưng chiều hết mực.
“Nhiên Nhiên, lại đây nào!”
Thư Nhiên ngoan ngoãn đi tới chỗ anh. Cô đặt túi bánh lên trên đống văn kiện nghìn tỷ kia rồi thản nhiên ngồi vào lòng chủ nhân của chúng nó. Tạ Bắc Thần nhìn cô gái mềm mại trong lòng mình, nhịn không được mà cúi xuống hôn lên một cô một cái thật sâu.
Cô cũng rất phối hợp mà dây dưa với anh một hồi lâu.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, cô liền vỗ vỗ vai anh
“Ưm… Có người tới kìa! Mau buông em ra!”
“Mặc kệ họ đi!”
Anh nói rồi tiếp tục đòi hỏi trên làn môi ngọt ngào của cô.
Tiếng gõ cửa vẫn không chịu dừng lại, điều này liền khiến người đàn ông cáu
“Được rồi, em có chạy đi mất đâu!” – cô dỗ dành hôn chụt một cái vào má anh rồi đứng dậy đi tới sô pha bên cạnh ngồi ăn bánh.
Tạ Bắc Thần đành cất giọng nặng nề
“Vào đi!”
Một nam nhân viên vội vã đi vào, trên tay cầm theo một đống giấy. Có vẻ cậu ta là người mới nên không biết để ý không khí gì cả, ngay cả sắc mặt u ám của tổng tài cũng bỏ qua hết, vẫn rất tự nhiên báo cáo công việc với giọng điều cực kì vui vẻ
“Tạ tổng, đây là văn kiện anh yêu cầu!”
Anh nhướng mày, ánh mắt lạnh ngắt khiến cậu ta thoáng rùng mình
“Chỉ có vậy?”
Cậu ta liền tắt nắng, ngơ người hỏi
“Dạ? Anh yêu cầu mang tới trước giờ nghỉ trưa nên… nên…”
Ánh mắt anh ngày càng đậm khiến cho cậu ta run tới nỗi ăn nói lắp bắp. Thư Nhiên ngồi nhìn mà nhịn cười không nổi. Ai da, bạn trai cô thiệt đáng sợ nhe! Cô vội vàng nhét vào miệng mình miếng bánh lớn trước khi tiếng cười ha hả phụt ra ngoài.
Tạ tổng kia xoa xoa thái dương
“Thư kí Hà không nhắc nhở cậu trước hả?”
“Tôi… tôi…”
Cậu ta nghĩ mình đã làm sai cái gì, chân tay liền cuống hết cả lên.
“Nào nào! Anh đừng dọa anh ấy chứ!” – Thư Nhiên đồng cảm với phận lính mới của cậu ta liền lên tiếng an ủi – “Đây, tặng anh chiếc bánh này, anh ăn xong rồi nỗ lực làm việc nha! Tạ Bắc Thần khó tính lắm, làm việc với cấp trên như vậy, anh cực khổ rồi!”
Cậu ta như gặp phải thiên sứ, ánh mắt lấp lánh như sao, nói
“Cảm ơn tiểu thư! Cô đúng là người tốt!”
Cấp trên khó tính kia mặt sớm đã đen như đít nồi
“Cậu ra ngoài ngay cho tôi!”
_____
Like nào!