Một vận động viên muốn leo lên, chẳng nghi ngờ gì con đường chính đáng nhất là tăng dần chiến tích dựa vào thực lực của bản thân. Từ giải đấu nhỏ đến giải đấu lớn, từ các đối thủ xếp hạng thấp đến xếp hạng cao. Chiến thắng đối thủ càng nổi danh thì tiếng lan càng nhanh, thứ hạng của bản thân cũng tăng nhanh hơn.
Nhưng như trong các tiểu thuyết võ hiệp, một số người mới ra đời cũng thích khiêu chiến những danh môn giang hồ để tăng địa vị của bản thân thật nhanh, song danh môn càng lớn càng không muốn cho người mới khiêu chiến. Thắng chẳng được lợi bao nhiêu mà thua thì tổn thất nặng nề. Những tuyển thủ đứng đầu còn yêu quý danh dự của bản thân hơn cả, mỗi năm chỉ đánh hai, ba trận.
Bởi vậy, khi chiến tích còn chưa đủ, các tay đấm thường phải lan truyền được sự “đặc sắc” của mình. Tất cả các giải đấu chuyên nghiệp cũng cần tính đến lợi nhuận, nếu một tuyển thủ có danh tiếng cao, độc đáo, hấp dẫn được nhiều người xem, có thể tạo dựng được chủ đề thì tất nhiên người tổ chức các giải đấu ấy cũng muốn mời người này tham gia hơn, mà các tay đấm có xếp hạng cao cũng mới đồng ý cho chuyện “người có địa vị cao nhân nhượng trước người thấp hơn” mà đánh một trận.
Cho nên gần như tất cả các vận động viên võ thuật có danh tiếng đều có biệt danh, dù không có thì câu lạc bộ cũng phải nghĩ cách để tạo cho bọn họ một cái. Chuyện này cũng cùng cơ chế với việc các công ty giải trí nhét các ngôi sao vào một hình tượng nhất định, tính cách càng rõ ràng, rực rỡ thì người khác càng dễ nhớ.
Biệt danh của các tay đấm có thể đến từ phong cách thi đấu hoặc tính cách của cá nhân bọn họ. Ví dụ như một tay đấm thích mở lời giễu cợt, hạ nhục đối thủ được gọi là “Miệng pháo”, hay một người thành danh bằng các cú đá có độ khó rất cao được xưng là “Anh đá bay”.
Ngoài ra có một số biệt danh khá thú vị, như nữ vận động viên từng vô địch UFC Ronda* từng gọi buồng trứng của mình là mỏ vàng, tuyệt sẽ không lãng phí gen của mình nên bị những người hâm mộ bộ môn này gọi đùa là “Chị mỏ vàng”, còn bạn trai cũng là tuyển thủ UFC của cô được ké theo cái tên “Chủ quặng”.
(*) Ronda Rousey là một tuyển thủ judo, MMA chuyên nghiệp của Mỹ, đồng thời cũng là một diễn viên (nổi bật có Fast & Furious 7), được coi là nữ hoàng MMA. Hình như chuyện gọi buồng trứng là mỏ vàng có thật á, mọi người có thể tra với từ khóa “ovarian goldmine” để thấy bài phỏng vấn.
Bây giờ Lý Vinh Quang nhắc đến chuyện biệt danh, cho thấy câu lạc bộ Quyền Bá đã suy nghĩ đến cả giá trị thương mại của Thẩm Kình Vũ sau khi ký kết.
Về lý mà nói, đây là một tin tốt, nhưng anh nghe xong không biểu hiện gì, chỉ “à” một tiếng: “Lúc đó nói sau.”
“Nói sau?” Lý Vinh Quang cho rằng anh không nắm chắc được, dò hỏi. “Không phải cậu đã tập ba năm ở Thái Lan à? Bây giờ phải đánh Muay Thái tốt hơn chứ?” Cá sấu quẫy đuôi vốn là một chiêu trong Muay Thái.
“Ừ…” Thẩm Kình Vũ cúi đầu, nắm chặt găng tay đấm bốc. “Lúc thi đấu không nói rõ được.”
“Không cần cậu cam đoan, dù sao cậu cũng làm được mà.” Lý Vinh Quang cười. “Không phải thằng nhóc nhà cậu tự tin lắm à? Tôi tin cậu, hẳn không có vấn đề gì đâu!”
Khóe miệng Thẩm Kình Vũ trễ xuống, không có quá nhiều hứng thú với chủ đề này. Anh cúi đầu, vào tư thế tiếp tục tập luyện.
***
Khi bọn họ ngừng tập cũng đã muộn, Thẩm Kình Vũ mời Lý Vinh Quang ăn tối. Hai người tìm được một quán ăn gia đình nhỏ gần phòng tập, vừa gọi thức ăn xong thì nghe thấy nhân viên phục vụ hỏi: “Quý khách có uống gì không ạ?”
Lý Vinh Quang nhìn Thẩm Kình Vũ: “Cho tôi hai chai bia. Cậu thì sao?”
Thẩm Kình Vũ giơ cả bàn tay lên: “Lấy năm chai trước đi.”
Lý Vinh Quang ngạc nhiên: “Cậu uống nhiều vậy à?”
“Vài chai bia thôi, không sao chứ?”
Thỉnh thoảng vận động viên cũng uống đồ có cồn, chỉ cần không để say thì không ảnh hưởng nhiều lắm. Lý Vinh Quang không nói gì nữa.
Trong quán cơm có treo một chiếc TV trên vách tường, bây giờ đang mở một chương trình tạp kĩ. Nhân viên phục vụ đã xong việc bèn ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh, ngẩng đầu xem TV. Thẩm Kình Vũ và Lý Vinh Quang bị thu hút bởi tiếng động bên đó nên thỉnh thoảng cũng ngó qua.
Chỉ một lát sau, bia được đưa lên cùng mấy đĩa thức ăn khai vị, Lý Vinh Quang cầm chai lên tu ừng ực hai hợp, thở dài thích chí: “Đúng là uống bia thoải mái nhất!”
Thẩm Kình Vũ cầm một cái cốc rỗng, rót bia vào đó.
“Ầy,” Lý Vinh Quang gắp đậu phộng vào miệng, vừa nhai rôm rốp vừa hỏi chuyện. “Trước đây cậu tập luyện bên Thái thế nào? Có huấn luyện viên không?”
Thẩm Kình Vũ nâng cốc uống một hớp: “Cũng không coi là huấn luyện viên chính thức, nghe nói có phòng tập nào lợi hại thì đến tập thôi, cảm thấy không học được gì lại đổi.”
“Ồ? Ghê đấy, không có ai giám sát mà cậu vẫn kiên trì được như thế, chẳng phải hoàn toàn dựa vào tự giác của bản thân à?” Lý Vinh Quang cảm thán. “Trước kia ngày nào không nhìn chằm chằm vào mấy thằng nhóc các cậu thì các cậu hết lười biếng rồi lại gây chuyện, tôi còn tưởng cậu không có ai quản thúc thì hỏng chắc rồi. Ai mà ngờ… Hầy, đúng là trưởng thành rồi.”
Thẩm Kình Vũ cũng nhớ đến chuyện trước kia, vừa hoài niệm vừa thổn thức: “Ban đầu tôi học võ chỉ vì thích, vui thì tập mà buồn thì trốn, sau này nhận ra việc ấy có thể kiếm ra tiền nữa thì bắt đầu xem kiếm tiền làm mục tiêu, như thể tôi đánh chỉ vì tiền vậy… Đến một ngày nhận ra bản thân không thể kiếm được nữa, cũng không thể đánh ra quyền, tôi mới nhận ra vế đằng sau còn kinh khủng hơn cả.”
Anh lắc cái cốc trong tay, nhỏ giọng: “Nên cũng chẳng phải tự gò bó hay gì, chỉ là tôi nhận ra từ bỏ còn khó khăn hơn tiếp tục kiên trì với nó… Cứ vậy mà chống đỡ thôi.”
Lý Vinh Quang nhìn anh đầy ngạc nhiên. Nói thật, người có thể làm vận động viên nhất định phải thích võ thuật, bởi sự ham thích bạo lực, chiến đấu và thắng lợi vốn đã khắc vào trong gen của đàn ông, hơn nữa nghề này bạc bẽo quá, người không thích vốn không thể chịu nổi đến ngày được đứng trên võ đài. Chẳng nghi ngờ gì, chuyện đánh trong phòng tập ngầm năm năm trước là sai lầm to lớn của Thẩm Kình Vũ, nhưng danh lợi vốn là thanh kiếm hai lưỡi, người tự hủy hoại bản thân trên con đường theo đuổi sự nổi tiếng vốn gấp rất nhiều lần số người thật sự công thành danh toại.
Lý Vinh Quang đã làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, đã gặp quá đủ ví dụ rồi, song người đã mất hương phương, rơi xuống đáy mà tìm lại được bản tâm của mình thì đây là lần đầu tiên ông thấy.
“Đến đây.” Lý Vinh Quang giơ chai bia lên. “Thằng nhóc này, tôi mời cậu một chén.”
Thẩm Kình Vũ bèn nâng cốc lên: “Phải là tôi mời huấn luyện viên chứ.”
Hai người chạm cốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đồ ăn dần được bưng lên, hai thầy trò nói chuyện câu được câu không, vừa uống bia vừa dùng bữa.
Quán ăn dần đông khách, mọi người ai nấy kể những câu chuyện của riêng mình, chiếc TV trên tường vẫn phát tiếng ầm ĩ, xung quanh chìm trong tiếng động huyên náo.
Một cảnh đầy vẻ khói lửa như vậy thật ra có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
***
Ba năm trước, Thái Lan.
PL là một quán rượu nhỏ ở Pattaya. Bốn giờ chiều chưa phải thời điểm náo nhiệt nhất, trong quán thưa thớt khách khứa. Cậu bartender trẻ lười biếng dọn dẹp quầy bar, tay cầm khăn lau mặt bàn suốt cả phút nhưng mắt không hề rời khỏi màn hình TV treo trên tường.
Đây là một quán rượu Hoa-Thái, cả chủ và nhân viên phục vụ đều là người Hoa, phần đông khách khứa cũng thế, vậy nên trên TV cũng chiếu chương trình từ Trung Quốc – ấy là một chương trình tìm kiếm tài năng đang nổi.
“Leng keng…” Tiếng chuông cửa vang lên, bartender quay đầu lại thì thấy một vị khách đang chống gậy bước vào.
Quán rượu này nằm ở nơi tương đối hẻo lánh, chủ yếu phục vụ cho khách quen. Cậu bartender vừa nhìn đã nhận ra đối phương là tay đấm trong phòng tập của người Hoa gần đó, không khỏi giật mình: “Anh Vũ? Chân anh sao thế? Gãy rồi à?”
Khi ấy trong quán rượu có mấy kathoey*, thấy một người đẹp trai cao ráo đi đến, dù đối phương đang chống gậy vẫn khiến bọn họ sáng mắt. Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng thì thầm, người to gan nhất thậm chí còn huýt sáo về phía anh.
(*) tác giả dùng từ 人妖 (nhân yêu), mình xin phép dùng thuật ngữ kathoey (tiếng Thái, gần đồng nghĩa với ladyboy trong tiếng Anh), chỉ những người có giới tính sinh học ban đầu là nam nhưng biểu hiện tính nữ ở những mức độ khác nhau (mặc trang phục/trang điểm như nữ giới, phẫu thuật chuyển giới, liệu pháp hormone,…)
Người bước đến vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, chống gậy về phía quầy bar: “Tôi muốn mua rượu.”
Bartender hỏi: “Anh Vũ muốn rượu gì?”
“Dễ say là được, tôi mua về.”
Cậu bartender nghe vậy thì ngạc nhiên. Quán rượu của bọn họ không chỉ bán rượu mà còn cả đồ ăn, đồ uống khác, còn các tay đấm rất kị say rượu, khi đến đây hầu hết bọn họ chỉ ăn đồ nhắm, thi thoảng mới uống vài hớp rượu để góp vui. Câu “dễ say là được” này có vẻ không chỉ đơn giản để vui như vậy.
Cậu không kìm lòng được, hướng mắt về phía đùi phải đang bó thạch cao của Thẩm Kình Vũ, cũng đoán được đại khái nguyên nhân anh mua rượu. Không biết có phải vì ánh sáng mờ trong quán rượu hay không, cậu còn thấy mắt Thẩm Kình Vũ hơi sưng như thể vừa khóc.
“Đồ có cồn là dễ say rồi.” Cậu bartender cười, có lòng tốt không giới thiệu rượu mạnh. “Anh mua chút bia là được. Bia cũng dễ cầm đi, mấy thứ khác không tiện như thế.”
Thẩm Kình Vũ không biết nhiều về mấy thứ này, bèn gật đầu: “Vậy cậu lấy cho tôi nửa tá* bia.”
(*) tá = 12, nửa tá = 6 = 1 lốc
“Được được, anh chờ một chút, em ra đằng sau gói cho anh.”
Cậu bartender rời khỏi quầy bar, Thẩm Kình Vũ dựa vào đó, dùng đôi mắt không có tiêu cự nhìn bức tường phía đối diện. Chiếc TV trên tường vẫn đang phát chương trình, anh vô tình bị thu hút vào màn hình.
Một chàng trai nhuộm tóc màu bạch kim, mặc áo khoác da màu xanh lam, cả người đeo toàn trang sức hoa hòe hoa sói bước lên sân khấu làm Thẩm Kình Vũ bất giác nhíu mày. Anh không quan tâm đến giới giải trí cũng không biết về thời trang, trên thực tế, tất cả những người ăn mặc theo phong cách này mà anh từng gặp đều là các kathoey Thái Lan, trong đầu anh thầm nhảy ra hai chữ: làm màu!
Ống kính di chuyển theo chàng trai ấy, cậu ta bước đến trước cây đàn dương cầm, ngồi xuống, nâng tay lên thành tư thế chuẩn bị đàn.
Thẩm Kình Vũ ngẩn ra. Khi chàng trai ấy ngồi xuống trước đàn, cảm giác đối phương đang làm màu đột nhiên biến mất, ánh đèn xung quanh cũng tối dần đi, dường như cậu là nguồn sáng duy nhất trên sân khấu.
Khi cậu ấn xuống phím đàn đầu tiên, âm nhạc như một dòng nước tuôn ra từ bàn tay ấy.
“Tôi chạy băng băng về phía trước
Đến nơi theo đuổi giấc mộng của tôi
Dù mây đen bao phủ mọi phương
Con đường đầy những vũng bùn và gai nhọn
Tôi vẫn chạy về phía trước
Từng bước, từng bước lưu lại dấu chân của tôi
Không để ý đã chịu bao tổn thương
Cũng không quan tâm cho đi hết thảy liệu có phải tiếc nuối
Dù bọn họ cười nhạo tôi cứng đầu và lỗ mãng
Tôi vẫn cố gắng chạy thật nhanh
Đi qua bão táp mới có thể thấy ánh mặt trời…”
Ca từ truyền cảm như vậy, nhưng bài hát này không phải kiểu dâng trào cảm xúc mà dịu dàng vô cùng. Thẩm Kình Vũ không nghe nhạc nhiều, đây là lần đầu anh thấy có người không cần khàn cả giọng để hát về việc theo đuổi giấc mơ mà chỉ ngồi trước đàn dương cầm, dùng một chất giọng dịu dàng, thậm chí pha một chút đau thương để hát bài này.
Anh ngồi trước TV mà thất thần.
Khi cậu bartender lấy bia trở lại thì thấy Thẩm Kình Vũ đang rưng rưng, sợ đến ngây người. Thẩm Kình Vũ lấy lại tinh thần, vội lau nước mắt, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Ba trăm sáu…”
Thẩm Kình Vũ mò ra mấy đồng Baht Thái để lên quầy bar, treo túi bia lên gậy chống rồi quay người đi ra ngoài.
Ca sĩ trên TV vẫn chưa hát xong, anh đi hai bước rồi chợt dừng lại: “Đây là ai? Đang hát bài gì?”
Bartender thấy anh hướng cằm về TV, bèn trả lời. “Đây là chương trình tìm kiếm tài năng đang nổi trong nước, cậu ấy là Kỷ Cẩm, một tuyển thủ dự thi. Bài này tên gì em cũng không biết, nhưng người này rất tài năng, nhiều bài hát đều do cậu ấy tự viết.”
Thẩm Kình Vũ không nói gì, chống gậy rời khỏi quán rượu.
Bên cạnh quán rượu có một tòa nhà tập thể tám tầng, quản lý dân cư ở Thái Lan khá loạn nên sân thượng không hề khóa. Mười phút sau, Thẩm Kình Vũ cầm bia lên đến tầng cao nhất. Anh đến rìa sân thượng, thả gậy chống xuống rồi ngồi bệt dưới đất, lấy một chai bia ra bắt đầu uống.
Hai chữ “kiên trì” bật ra khỏi miệng chẳng cần đến một giây, nhưng cả quá trình dài đằng đẵng, đau khổ chua xót trong lòng, nhẫn nhục chịu đựng, mê mang vì mất đi hi vọng thì nói cả mấy ngày đêm cũng không hết.
Năm đầu tiên sau khi giải nghệ, anh vẫn phân vân không biết có nên đi tiếp trên con đường thi đấu này không. Sau cùng anh quyết định liều chết đến Thái Lan huấn luyện, cho rằng mình có thể tìm một hướng đi khác để chứng minh bản thân ở nơi đất khách quê người ấy, nhưng rốt cuộc tất cả lòng tự tôn và kiêu ngạo của anh đều bị nghiền nát thành từng mảnh ở cái nơi quỷ quái ấy!
Trăm lần đánh là cả trăm lần thua, anh biết trong mấy phòng tập ấy đã lan truyền những trò cười liên quan đến mình, một thằng Trung Quốc cứ lên võ đài là đứng đực ra như một khúc gỗ, khiêu chiến khắp nơi để rồi ở chỗ nào cũng phải mất mặt. Anh cũng chẳng biết mình không hợp khí hậu hay gặp phải quỷ, tại sao chỉ vừa đặt chân lên nơi từng mang đến vô số vinh quang cho mình, anh lại không thể vung nổi một nắm đấm, nhấc không nổi chân?!
Trong trận đấu hôm qua, anh vất vả lắm mới có thể vượt qua chướng ngại tâm lý để quét chân thì bị đầu gối của đối phương đỡ lấy rồi ép thẳng chân anh xuống, làm gãy cả phần xương ống trên bắp chân!
Gãy xương có thể phục hồi, nhưng vết thương trong lòng không thể lành lại dễ dàng như vậy được. Anh biết mình đã phế rồi. Không thể đánh, cũng không lên được võ đài. Anh vốn không quan tâm đến người thân cũng chẳng có bao nhiêu bạn, nếu còn mất cả võ đài nữa thì sống trên đời này có ý nghĩa gì? Lãng phí đồ ăn? Hay để trở thành trò cười của người khác?
Anh uống xong một chai bia, ném nó đi rồi mở lấy thứ hai.
Vì theo đuổi cuộc sống vận động viên anh đã bỏ rất nhiều thứ, không hút thuốc lá, không rượu bia gái gú, tâm nguyện cuối cùng trước khi rời khỏi thế giới này là phải biết cảm giác uống say như thế nào. Cuối cùng cũng không lãng phí hai mốt năm trên đời rồi.
Chẳng bao lâu, bên cạnh anh đã có năm chai bia rỗng, anh cũng không biết mình có đang say hay không, chỉ thấy cả người nóng phừng, động tác trở nên chậm chạp. Anh cầm lấy chai bia cuối cùng, thầm nhớ lại từng người mình chưa kịp nói lời tạm biệt, và chẳng hiểu vì sao, chàng ca sĩ tóc bạch kim trên TV khi nãy lại xuất hiện trong đầu của anh.
Anh nghĩ một lát, đặt bia xuống để lấy điện thoại tìm tên Kỷ Cẩm, rồi nhanh chóng thấy bài hát “Chạy vội” vừa được mở trong quán rượu. Anh bật video lên, đặt điện thoại dọc theo lan can. Bấy giờ anh mới mở nắp chai ra, coi như đây là bài hát vĩnh biệt cho cuộc đời mình.
Chàng thanh niên anh tuấn tóc bạch kim ngồi trước đàn dương cầm, hát một cách dịu dàng.
“Tôi chạy băng băng về phía trước
Tự do là phần thưởng của tôi
Dù thế giới đầy ắp sóng gió
Cũng đừng dễ dàng từ bỏ
Tiếp tục chạy thật nhanh về phía trước
Người dũng cảm rồi sẽ nhận được hoa và những tiếng vỗ tay
Không để ý đã chịu bao tổn thương
Cũng không quan tâm cho đi hết thảy liệu có phải tiếc nuối
Dù bọn họ không hiểu nổi sự kiên trì của tôi
Một ngày kia tôi sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất”
Bất giác, Thẩm Kình Vũ rơi nước mắt lã chã, không nhịn được khẽ mắng một tiếng “đệt” rồi giơ tay gạt nước mắt đi. Đây là gì? Sao cứ phải nghe thứ nhạc ấy vào đúng lúc này?!
Bài hát chỉ dài bốn phút, anh vẫn chưa uống xong chai bia, bèn tua lại video từ đầu để nó phát lại một lần nữa.
Gió đêm bắt đầu thôi, hoàng hôn chìm trong men say, tiếng ca trong điện thoại phát đi phát lại bốn, năm lần, chỉ còn hớp bia cuối cùng mà mãi anh không thể uống cạn.
Thẩm Kình Vũ nhặt di động lên, chống gậy nhìn xuống lan can.
Chợ đêm bên dưới bắt đầu trở nên náo nhiệt, người xe như nước, kẻ đến người đi. Trong đó có kẻ mang vẻ mặt tươi cười, có người cúi đầu ủ rũ, có những tốp kề vai sát cánh và cả những bóng hình lẻ loi. Anh không quen biết những người ấy, bọn họ cũng không biết anh. Tất cả mọi người đều tự lo liệu cho cuộc đời của chính mình, không ai chú ý đến anh, cũng chẳng ai cất tiếng cười nhạo.
Thẩm Kình Vũ ngẩn người một lúc trên sân thượng, đến tận khi cảm nhận được cái lạnh của gió đêm, anh mới chống gậy, quay người lại. Anh khẽ ngâm nga giai điệu đang lặp lại trong đầu, đi chậm rãi xuống tầng.
***
Kỷ Cẩm ngồi trên sofa lướt Weibo một cách chán chường, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đồng hồ: đã gần chín giờ rồi, Thẩm Kình Vũ vẫn chưa về!
Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Kình Vũ: “Anh định bao giờ về?”
Cậu ấn phím gửi rồi cầm điện thoại chờ đợi. Khoảng một phút, cậu không nhận được hồi âm nhưng lại nghe thấy tiếng mở cửa từ phía thang máy.
Kỷ Cẩm vội thò đầu nhìn về bậc cửa, chẳng mất bao lâu đã thấy Thẩm Kình Vũ đang thay giày bên ngoài.
“Sao muộn thế này anh mới về?” Kỷ Cẩm vứt điện thoại qua một bên. Lúc Thẩm Kình Vũ ra khỏi cửa chỉ nói mình đi tập một lúc rồi về, bình thường anh nói như vậy đều sẽ trở lại trước bữa tối.
Thẩm Kình Vũ không lên tiếng, từ từ bước đến sofa rồi ngồi xuống.
Kỷ Cẩm thấy mặt anh hơi đỏ, động tác cũng tương đối chậm chạp, hỏi một cách ngạc nhiên: “Anh uống rượu à?”
Thẩm Kình Vũ khẽ gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào sofa nghỉ. Anh uống ba chai bia xong vẫn chưa hết hứng nên gọi thêm hai chai nữa, uống tổng cộng năm chai.
Kỷ Cẩm hỏi: “Anh không say đấy chứ?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu. Đầu óc anh vẫn tỉnh táo, chẳng qua cảm thấy cả người nóng rực, không kiềm chế được bắt đầu kéo cổ áo.
Kỷ Cẩm im lặng nhíu mày, vào bếp táy máy một lúc rồi bưng một cốc nước ra, đặt trước mặt anh: “Uống chút nước mật ong đi, giải rượu đấy.”
Thẩm Kình Vũ vẫn nhắm tịt mắt, không để ý đến cậu.
Kỷ Cẩm đợi một lúc, cảm giác như anh đã ngủ thiếp đi rồi nên ngạc nhiên đến gần, đung đưa tay trước mặt anh: “Này, anh buồn ngủ lắm à? Đừng có ngủ trên sofa chứ.”
Cậu vẫy tay vài lần, Thẩm Kình Vũ thấy ánh sáng thay đổi liên tục như vậy vô cùng đáng ghét nên bắt lấy cổ tay cậu. Kỷ Cẩm giật mình giãy ra, nhưng sức của đối phương quá lớn, cậu không thể rút tay ra được.
Cuối cùng Thẩm Kình Vũ từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm nhìn thẳng vào Kỷ Cẩm. Cậu bị anh bắt lấy cổ tay nên khuôn mặt đã rất gần với anh rồi, nhịp tim vốn “thịch” một cái đột nhiên tăng tốc.
“Anh không sao chứ?” Cậu hỏi vô cùng cẩn thận, cảm thấy cổ họng mình cũng căng lên theo.
Thẩm Kình Vũ vẫn không lên tiếng. Kỷ Cẩm thấy hình như anh đang nhìn mình chằm chằm, mà đồng thời như thể đã thất thần rồi– móa, đừng nói tên này uống say thật đấy?
Mấy giây sau, ánh nhìn của Thẩm Kình Vũ chuyên chú trở lại, hướng thẳng về Kỷ Cẩm.
“Sao em lại hôn anh?” Anh đột ném ra một câu hỏi không đầu không đuôi, giọng điệu vừa mơ màng vừa nghiêm túc.
Kỷ Cẩm ngạc nhiên đến sững người: “Gì cơ?” Anh mê sảng xong nói cái gì đấy? Này là uống bao nhiêu rồi?
Thẩm Kình Vũ dùng bàn tay trống chạm lên môi mình, hỏi lại một lần nữa: “Sao tối hôm ấy em lại hôn anh?”
Kỷ Cẩm nhìn chằm chằm vào anh.
Sấm sét giáng xuống trong phút chốc, Kỷ Cẩm hé miệng mà hồi lâu không thốt được một chữ nào.
“Anh, anh, anh lúc đấy tỉnh à?”
Thẩm Kình Vũ khẽ gật đầu.
Kỷ Cẩm bị sét đánh chết sững, thừa nhận không được mà phủ nhận cũng không xong. Hai người bốn mắt nhìn vào nhau, không ai nói gì.
Đến khi hồi hồn, não Kỷ Cẩm chạy hết tốc lực, vô số suy nghĩ lung tung nhảy ra.
— Thẩm Kình Vũ biết mình hôn anh ấy rồi? Biết ngay hôm ấy? Vậy sao cứ giả vờ không biết, không tỏ ra gì hết??
— Không, không đúng! Anh ấy đột nhiên muốn từ chức để thi đấu mà, có phải vì chuyện này nên tìm cớ chạy không??
— Nhưng nếu đã muốn chạy thì sao còn làm cơm trứng dỗ mình? Sao cứ dịu dàng với mình như thế? Rốt cuộc anh ấy nghĩ cái gì??
Thẩm Kình Vũ đợi một lúc mà không nhận được câu trả lời của Kỷ Cẩm nên bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Anh “chậc” một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ của cậu.
Động tác quá đỗi mập mờ này như một tia sét nữa đánh vào giữa đầu Kỷ Cẩm, tất cả suy nghĩ lung tung của cậu biến mất, đến hơi thở cũng ngừng lại, đờ người nhìn Thẩm Kình Vũ, chờ anh đưa ra hình phạt cho mình.
Thẩm Kình Vũ kéo cậu vào trong ngực, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Đọc tiếp
Lời của editor:
Hãy lướt qua phần lời bài hát với tinh thần vị tha nhất vì tự em cũng biết nó ngang phè phè =))))))
À tình hình là máy em mới bị nước vào, bay màu ổ cứng và dữ liệu nên nếu không sửa kịp (thứ 2 tuần sau không thấy chương mới) thì mọi người thông cảm nhé ạ (╥_╥) Em sẽ cố gắng khắc phục nhanh nhất có thể