• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là chưa từng bị người nào đối đãi như vậy, cho nên lúc mới bị tôi ấn ngang người lên trên đùi, Bàng Dục bị dọa sợ ngây cả người, cho đến lúc bị tôi đánh cho vài cái vào mông, mới tỉnh táo lại, sau đó dùng sức giãy giụlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

Bất quá so với Bàng Dục tay trói gà không chặt mà nói, tôi tốt xấu gì cũng đã trải qua sự huấn luyện của tên chuột bạch hai ngày, dù sao cũng khỏe hơn Bàng Dục, cho nên khẽ ấn mạnh thêm một chút, hắn liền hoàn toàn không thể động đậy được.

Phản kháng không được, Bàng Dục theo bản năng muốn kêu lên, tôi khom lưng xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói "Tiểu Hầu gia, ngươi thật sự muốn cho tất cả mọi người trong Nhuyễn Hồng Đường quây đến đây xem ngươi bị đánh hay sao?"

Bàng Dục cả người cứng đờ, lập tức quay đầu lại, hung hăng trừng tôi, sau đó, khi chạm phải ánh mắt tôi, liền sửng sốt.

Tôi đột nhiên ý thức được chính mình đang rơi nước mắt, ước chừng cũng làm lem hết mặt rồi cũng nên, vội vàng thả hắn ra, quay đầu đi, nâng ống tay áo lên lau nước mắt.

Bàng Dục vừa được thả xuống đất, theo phản xả lui vài bước, một bộ dáng hoảng sợ.

Tôi lau khô nước mắt, tức giận cũng đã tức giận rồi, mắng cũng đã mắng, đánh hắn cũng có ích lợi gì đây, hoàng kim dưới côn sẽ thành người tốt được hay sao?

Haiz, thật sự là trò cười, nếu thật sự là như vậy, trên thế giới này sẽ không có người xấlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

"Ngươi, ngươi đánh ta, ta sẽ tống ngươi vào nhà lao!" Ngay sau đó, âm thanh tức giận của Bàng Dục truyền đến.

Tôi ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái "Tiểu Hầu gia, tùy ngươi, ngươi muốn đem ta tống vào nhà giam cũng được, tùy ngươi." Tôi dừng một chút, cắn cắn môi dưới "Bất quá, đánh ngươi quả thật là ta không đúng, ta đã quá xúc động, thật xin lỗi."

Bàng Dục sửng sốt, lập tức cười lạnh "Ngươi cũng biết là mình đã sai sao?"

"Phải" tôi nói, nhìn thẳng vào mắt hắn "Ta biết ta đã sai, vậy còn Tiểu Hầu gia thì sao? Ngươi có biết mình đã làm sai không?"

Bàng Dục nghe vậy, không chút nghĩ ngợi lên tiếng quát tôi "Bản hầu không có làm sai cái gì cả, bản hầu từ nhỏ cao quý hơn so với bọn họ, nghĩ muốn cái gì là phải có được cái đó!"

"Tiểu Hầu gia......"

Tôi còn muốn nói thêm, Bàng Dục lại không đợi tôi lên tiếng, liền chỉ vào mũi tôi nói "Ngươi, ngươi, ngươi là người đầu tiên dám đánh bản hầu, bản hầu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hắn nói xong, hung hăng phẩy tay áo một cái, xoay người bỏ đi. Sau đó, sai người khóa cửa phòng lại.

Tôi lắc đầu cười khổ, sự tình tựa hồ đã bị tôi từ lợn lành chữa thành lợn què mất rồi. Đáng lẽ phải dùng lời ngon tiếng ngọt mà khuyên bảo hắn, mọi người ai mà chả thích nghe lời ngon tiếng ngọt, không phải sao? Nếu tôi lựa lời nói chuyện với hắn, nói không chừng hắn lại nghe cũng nên, kết quả là tôi lại quá xúc động..... langngoccac.wordpress.com">[email protected]@

Rửa sạch sẽ mặt mũi, tôi lại đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, xoa nhẹ cái trán, hiện tại, nên làm cái gì bây giờ?

"An Chi, An Chi?" thanh âm quen thuộc truyền vào tai tôi, tôi sau một lúc lâu mới giật mình hồi phục lại tinh thần "A?"

"An Chi, đang suy nghĩ cái gì vậy, ta gọi muội nhiều lần rồi mà không thấy muội có phản ứng gì." Triển Chiêu đã ngồi xuống đối diện tôi, đang nở nụ cười ôn hòa "Đang phát ngốc cái gì?"

Nhìn thấy nụ cười đó của Triển Chiêu, trong lòng tôi được thả lỏng không ít "Triển đại ca, huynh đến rồi."

"Ừ, sắp tới buổi trưa rồi." Triển Chiêu nói xong, có chút kỳ quái liếc mắt nhìn tôi một cái.

"Làm sao vậy?" Tôi khó hiểu.

"Không có chuyện gì" Triển Chiêu lắc đầu "Chính là An Chi, Nhuyễn Hồng Đường xảy ra chuyện gì sao? Vì sao ở bên ngoài phòng muội lại tăng cường thêm thị vệ."

"Hả" Tôi sửng sốt "Vậy Triển đại ca vào bằng cách nào?"

Đối với việc tôi đột nhiên trở nên ngây ngốc, Triển Chiêu chỉ có thể dở khóc dở cười "Đại ca khi nào thì đi từ cửa chính vào?"

Tôi tự cốc đầu một cái, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đã quên mất hắn đều đi vào bằng lối cửa sổ.

Triển Chiêu bất đắc dĩ cười cười, sau đó lại hỏi "An Chi, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tôi có chút ngượng ngùng cúi đầu "Kỳ thật, là do muội nhất thời xúc động."@[email protected]

Triển Chiêu nghe vậy nhíu mày "Là sao?"

"...... Đánh An Lạc Hầu." Tôi nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Triển Chiêu cả kinh.

"Muội đánh Anh Lạc Hầu!" Tôi ngẩng đầu lên nói "Bởi vì hắn không biết hối cải, cho nên muội nhất thời xúc động đã......"

Triển Chiêu cơ hồ là sắc mặt đột biến, hắn bỗng dưng đứng dậy, "Đi, mau cùng ta rời khỏi Nhuyễn Hồng Đường."

"A? Vì sao?"

"Muội đánh An Lạc Hầu, hắn nhất định sẽ trả thù, chính là hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cách trả thù muội mà thôi. Đi mau" Triển Chiêu nói xong, không quan tâm túm lấy tôi "Sắp đến buổi trưa rồi, thừa dịp bây giờ chúng ta bỏ đi, may ra còn kịp."

"Chờ một chút......" tôi vừa dứt lời, tầm mắt của tôi bỗng dưng chuyển, ngay sau đó, tôi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt mình ở phía sau vẫn còn đang mang theo chút kinh hoàng "Không còn kịp nữa rồi."

Kỳ thật không cần nghĩ cũng biết, vì sợ bị phát hiện, Triển Chiêu trên cơ bản là lựa vừa khít thời gian mới tới, vừa rồi lại còn mất thời gian hỏi thăm nhau vài câu, không sai biệt lắm thời gian tráo đổi thân thể đã tớlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

Tôi cùng Triển Chiêu bốn mắt nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ một lần nữa ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, chỉ thấy trên gương mặt tôi mày đang nhíu chặt lại, lộ ra sắc mặt khó xử "Phải làm sao bây giờ?"

"Hẳn là...... Không có vẫn đề gì đâu." Tôi không quá xác định nói "Kỳ thật, muội cảm thấy được, tuy rằng Bàng Dục phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng là, hắn là không biết mình phạm phải sai lầm, dường như chưa có người nào nói cho hắn biết điều đó. Nói hắn là đứa trẻ bị làm hư hỏng cũng không có gì không đúng. Cho nên, muội cảm thấy được hắn sẽ không đối với muội quá đáng như vậy đâu. Trong khoảng thời gian này, đại ca cũng tiếp xúc với hắn không ít, huynh chắc cũng biết được điểm này."

Triển Chiêu lắc đầu "Không, buổi chiều hắn rất ít lại đây, dường như là hắn ở chỗ của Kim Ngọc Nương. Ta nghe Kim Ngọc Nương nói, Bàng Dục kiên trì phải làm cho Kim Ngọc Nương cam tâm tình nguyện gả cho hắn, cho nên tựa hồ còn chưa có động vào nàng. Mấy ngày nay, buổi sáng hắn nhưng thật ra thường tìm đến muội, có phải..... Hắn đã nói gì với muội đúng không? Cho nên muội mới cho là như vậy."

"Hắn không nói gì với muội cả, chính là cùng hắn tiếp xúc vài ngày, muội cảm thấy như thế mà thôi, muội cũng đã thử khuyên bảo hắn, nói cho hắn cái gì đúng, cái gì sai, đáng tiếc hắn nghe không lọt." Tôi giận dữ nói.

Triển Chiêu mày nhíu càng chặt, ánh mắt không bằng lòng nhìn tôi "An Chi, hắn là An Lạc Hầu, từ bên trong thành đến ngoại thành Trần Châu tiếng kêu than dậy khắp trời, đều là do một mình hắn gây nên."@[email protected]

Tôi gật đầu "Muội biết, là do muội nghĩ ít nhất cũng nên để cho hắn biết chính mình đã làm sai mà thôi, đáng tiếc" nhịn không được cười khổ, tôi nắm chặt tay thành quyền "Tựa hồ là do muội ở dưới mái hiên nhà người ta, nên không thể không khuất phục mất rồi."

Sau một lúc, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang nắm chặt thành quyền của tôi, tôi có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên gương mặt của chính mình lộ ra một nụ cười ôn hòa mang theo an ủi "An Chi, chỉ vì muội quá thiện lương mà thôi."

"Không, muội không được vĩ đại như vậy, Triển đại ca đừng đánh giá muội cao như thế." Tôi nghiêng đầu "Vài ngày tiếp xúc, muội chỉ là vì thích đứa nhỏ này, cho nên mới không muốn hắn cứ tuột dốc như vậy mà thôi."

"Cái gì?" Bên kia, Triển Chiêu vụt đứng dậy, sau đó, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình luống cuống đến như vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ, những lời này nói ra, nhằm xúc tiến mối quan hệ giữa hai người, cơ hội cũng sắp tới rồi, ha ha [email protected]@

——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK