“Vậy mẹ anh đâu?”
“Bà ấy là bác sĩ quân y, vô cùng bận rộn, bình thường cũng là ăn cơm ở nhà ăn.” Đường Tự Lập nói, “Nếu như cô thật lòng muốn cảm ơn tôi, không bằng thế này…tranh thủ thời gian cô vẫn ở thành phố, nấu thêm cho tôi vài bữa ăn nữa.”
Tạ Bạch Lộ không ngờ cậu ấm nhà sư trưởng lại thảm như vậy, ngay cả bữa cơm gia đình cũng khó được ăn, liền nói: “Sang ngày kia tôi về nhà rồi, vẫn có thể nấu cho anh ăn 3 bữa nữa.”
“Vậy buổi chiều tôi tan học sẽ đến đón cô qua?” Đường Tự Lập không phát hiện bản thân vui mừng mà cười đến híp hết cả mắt.
Tạ Bạch Lộ nói: “Vậy thì phiền anh quá rồi, giờ tôi có thể nấu bữa tối cho anh, đợi anh tan học quay về, tự mình hâm lại chút là có thể ăn. Tôi thấy anh biết nhóm bếp than, hâm nóng đồ ăn chắc là được chứ?”
Đường Tạ Lập ít nhiều có chút thất vọng vì buổi tối không thể lại được gặp cô, nhưng đối phương đã nói như vậy rồi, anh không nỡ miễn cưỡng, chỉ có thể gật đầu.
Hai người xách sách đã buộc gọn gàng đi xuống lầu, Tiểu Thạch Đầu vẫn đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Tạ Bạch Lộ đi qua sờ sờ trán cậu bé, liền đi vào nhà bếp nấu bữa tối cho Đường Tự Lập.
Cô nấu một nồi cơm trắng nhỏ, dùng củ cải, bắp cải, miến cùng một miếng thịt muối hầm một nồi thức ăn, cuối cùng xào một đ ĩa nõn bắp cải nấm hương của nhiệm vụ.
Cảm ơn Đường Tự Lập, cô lại tiến gần thêm 1 bước hoàn thành nhiệm vụ cấp 2.
Nấu cơm xong, Đường Tự Lập gọi Tiểu Thạch Đầu dậy, trèo qua tường trả cậu bé về lại nhà mình, sau đó về phòng khách tìm một lát, cầm ra một hộp bánh quy, một túi kẹo bỏ vào trong túi, xách ra ngoài.
Ở trong sân, Tạ Bạch Lộ xách hai chồng sách định nói tạm biệt, liền nhìn thấy Đường Tự Lập đẩy xe đạp của mình ra, vỗ vỗ vào yên sau, nói: “Lên đi, tôi đưa cô về.”
“Anh không cần đi học sao?”
“Vẫn còn sớm.” Đường Tự Lập lắc lắc đồng hồ Mai Hoa trên cổ tay.
Tạ Bạch Lộ vẫn thực sự ngưỡng mộ, bởi vì thời buổi này, ở dưới quê cho dù có tiền, cũng không có phiếu mua đồng hồ đeo tay.
Đường Tự Lập đi xe đạp đưa Tạ Bạch Lọ o về đến cửa nhà Phạm Bảo Mộc, người nhà họ Phạm đã ra ngoài đi làm đi học rồi, Tạ Bạch Lộ vẫn thở phào một hơi, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ hỏi đông hỏi tây.
“Anh mau đến trường đi.” Tạ Bạch Lộ thúc giục.
Đường Tự Lập đem hai chồng sách và cái túi kia bỏ lên cột đá trước cửa nhà họ Phạm, mới cười nói: “Vậy đã thống nhất rồi nhé, trưa mai cô vẫn đến nấu cơm cho tôi! Tôi có phiếu thịt, ngày mai chúng ta ăn thịt!”