May mà họ không thừa nhận Khương Thất Ngư là em gái của mình.
Không thì sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa!
Khương Ngũ Hồ tại hiện trường lại thấy Khương Thất Ngư rất thú vị.
Nhưng Khương Tử Nhiễm lại bước tới bên cạnh cậu ấy, thì thầm: "Anh Năm ơi, em thấy chị ấy hơi quá đáng. Ông lão đó cũng rất đáng thương, đã chừng ấy tuổi rồi mà..."
Khương Ngũ Hồ không nói gì, tiếp tục đào đất!
Cậu ấy phải cố gắng vì bánh bao thịt của mình!
Khương Thất Ngư chẳng thèm để ý người khác nghĩ gì về mình.
Cô chủ trương buông bỏ phẩm chất cá nhân, tận hưởng cuộc sống vô liêm sỉ.
Khi cô tỉnh dậy, phát hiện những người khác vẫn đang làm việc!
Cô tặc lưỡi vài tiếng, bĩu môi: "Chỉ là một miếng đất thôi mà? Đào gì mà lâu thế?"
Hạ Nam Thăng vừa đào đến cuối ruộng, nghe thấy câu nói của Khương Thất Ngư thì bực bội không vui: "Cô nói dễ nghe lắm, thử xuống đây đào xem."
Khương Thất Ngư nhe răng cười: "Không nhé."
Hạ Nam Thăng: "…"
Bây giờ phép khích tướng cũng không có tác dụng với cô luôn à?
Lão Vương ngồi dưới đất, thỉnh thoảng thở dài.
Khương Thất Ngư tỉnh ngủ rồi thì chống cằm ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt thế của Mạnh Kỳ Yến.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo được cởi bỏ hai cái, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng như băng tuyết.
Một giọt mồ hôi theo đường viền hàm dưới của anh chảy xuống, lướt qua nốt ruồi son đầy quyến rũ trên hầu kết, tạo ra sức hấp dẫn cực kỳ lớn.
Có cảm giác như vừa làm xong hoạt động nào đó vậy.
Anh đã đào xong một miếng đất, đang từ đầu kia của ruộng đi tới, ánh nắng chiếu lên vai anh, mái tóc ướt đẫm ánh lên từng tia sáng, xinh đẹp như nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Mặc dù đang ở trong ruộng, nhưng không làm giảm đi vẻ cao quý và cấm dục của anh chút nào.
"Đẹp trai! Thật sự đẹp trai!" Khương Thất Ngư cảm thán.
Lão Vương ngẩng đầu lên: "Tôi biết tôi đẹp trai mà! Con bé này, phẩm hạnh không tốt nhưng mắt nhìn lại khá được à nha."
Khương Thất Ngư: "…"
Khương Thất Ngư mặt không cảm xúc: "Lão Vương, nước tiểu của ông bị mờ đục đúng chứ?"
Lão Vương: "???"
Khương Thất Ngư lườm lão Vương một cái, thuận miệng hỏi: "Ở đây chỉ có thu hoạch ngô là bị hạn chế đúng không? Vậy còn đào đất và gánh phân thì sao?"
Những công việc nặng nhọc này chỉ có người làm được, lão Vương không lo Khương Thất Ngư có thể tìm được công cụ gì, ông ta trả lời: "Đào đất và gánh phân thì không."
Khương Thất Ngư sờ cằm, vừa định nói thêm gì đó.
Ánh mặt trời trước mặt bị che khuất, cô ngẩng đầu lên.
Chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Mạnh Kỳ Yến: "Đi thôi, tôi dẫn em đi mua bánh bao."