• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Mục Thanh có một căn nhà trong vùng nông thôn của Bình Thành.

Nơi đây phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu ôn hòa và dễ chịu, mùa hè không quá nóng, rất thích hợp để tránh nóng và nghỉ dưỡng.

Trước đây, căn nhà này là nơi ông bà của Tống Mục Thanh sống.

Hai người lớn tuổi ở đây để dưỡng sức, cuộc sống thanh thản và thoải mái.

Sau khi ông bà qua đời, căn nhà không bán đi, mỗi năm Mục Đình và Tống Hồng Phàm vẫn quay lại đây nghỉ ngơi một thời gian.

Họ dọn dẹp lại mỗi lần về.

Mùa hè năm nay, họ không đến, mà lên kế hoạch đi du lịch một thời gian.

Lục Tuyết Phong đã xin nghỉ hơn nửa tháng, ngày hôm sau khi công việc của Tống Mục Thanh ở trường kết thúc, cả hai cùng với Orly bắt đầu lên đường.

Lúc này, trời đã vào giữa mùa hè, nóng bức nhất trong năm.

Họ lái xe, mang theo hai chiếc vali và một chú chó, đến nơi vào khoảng ba bốn giờ chiều.

Trước khi đi, vì căn nhà đã lâu không có người ở, Mục Đình nghĩ rằng khi họ quay lại, việc dọn dẹp chắc sẽ rất mệt, nên bà đã nhờ người đến dọn dẹp sạch sẽ trước.

Bà rất ủng hộ Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh đến Bình Thành để tránh nóng, tận hưởng phong cảnh thiên nhiên, nghỉ ngơi và còn có thể tận hưởng thời gian bên nhau, gắn kết tình cảm.

Cũng tiện thể đưa Orly đi chơi.

Xe dừng lại trước cổng.

Hai người kéo vali đi vào bên trong, Orly vui mừng chạy trước, lăn một vòng trên sân cỏ.

Ánh nắng vẫn còn rất mạnh, nhưng không bằng cái nóng thiêu đốt da thịt như ở Vũ Thành.

"Anh lâu rồi không trở lại đây." Tống Mục Thanh nhìn ngôi biệt thự màu trắng trước mặt, vẫn giống như trong ký ức của anh.

Nó không phải kiểu kiến trúc hoành tráng, nguy nga, mà là một ngôi nhà hai tầng, đơn giản nhưng tinh tế.

Khi mới xây, căn nhà khá giản dị, nhưng sau đó dần được sửa sang và cải tạo theo phong cách mà Mục Đình rất thích, đồ đạc và trang trí đều là loại tốt nhất.

Lục Tuyết Phong bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, không mở mắt ra được, chỉ có thể nheo mắt lại nói: "Rất đẹp."

Trên đường đến đây, cậu đã thấy cảnh sắc dọc theo tuyến đường rất tuyệt vời, núi non bao quanh, cây cối xanh tươi, và còn có một hồ nước yên tĩnh.

Sân vườn được chia thành những khu cỏ xanh, cây cối um tùm, nhưng vì lâu không được chăm sóc nên có vẻ hơi lộn xộn, dọc theo rìa mọc đầy hoa dại và cỏ dại.

Orly ngoan ngoãn dừng lại chờ hai người, rồi lại chạy tới ngửi ngửi những bông hoa dại nhỏ. Ở đây, nó đã từng đến cùng với Mục Đình và Tống Hồng Phàm, nên quen thuộc hơn cả Lục Tuyết Phong.

Họ đi trên con đường đá cuội màu xanh vào nhà, rồi để đồ đạc xuống trước.

Bên trong ngôi nhà có phong cách thiết kế đơn giản và sạch sẽ, đủ rộng rãi, tất cả đều do Mục Đình tự tay chuẩn bị. Bà có gu thẩm mỹ rất tốt, chỉ cần nhìn xung quanh một cái là có thể tưởng tượng được cuộc sống ở đây sẽ tuyệt vời như thế nào.

Cả hai người đã mệt mỏi và nóng bức sau chuyến đi, chưa kịp dọn dẹp đồ đạc, họ liền ngã xuống ghế sofa nghỉ ngơi.

Ánh nắng ngoài trời gay gắt, qua cửa kính có thể nhìn thấy làn sóng nhiệt của mùa hè.

Bên trong nhà thì mát mẻ.

Lục Tuyết Phong cảm thấy cơn nóng trong lòng cũng dần dịu đi.

Chú chó chạy khắp nơi, rồi lại chạy ra sân sau chơi đùa, không ai để ý đến nó.

Lục Tuyết Phong quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảng xanh mướt khiến người ta cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào của thành phố.

"Vào lúc Tấn Hồng hỏi em xin nghỉ đi đâu, em bảo là đi tránh nóng, anh ấy còn không tin." Lục Tuyết Phong nói, "Phong cảnh ở đây tuyệt quá, cứ như đang đi nghỉ dưỡng vậy."

Tống Mục Thanh mỉm cười: "Vậy thì cứ tận hưởng kỳ nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa."

"Ừ."

Cậu trước đây chưa bao giờ nghĩ mình lại xin nghỉ để thư giãn như vậy, chỉ vì mùa hè này quá nóng.

Thật kỳ lạ.

Nhưng chính Tống Mục Thanh đã đưa cậu làm như vậy, không cần phải lo lắng quá nhiều.

Một lúc lâu sau, hai người mới lên tầng đặt đồ đạc. Tầng hai có nhiều phòng, Tống Mục Thanh có một phòng ngủ riêng ở đó.

Tầm nhìn ở tầng hai tốt hơn, cửa sổ mở rộng, gió mát lành cứ liên tục thổi vào, rèm cửa trắng bay phấp phới, trong không khí tạo thành những làn sóng nhẹ.

Lục Tuyết Phong đứng bên cửa sổ, chiếc áo phông rộng thùng thình bị gió thổi bay phồng lên, như chứa đầy gió.

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi qua cơ thể mình.

Gió xua tan cái nóng mùa hè.

"Thoải mái quá." Lục Tuyết Phong nói.

Tống Mục Thanh bước tới bên cạnh cậu, cũng đứng cảm nhận làn gió.

Đây là ngày đầu tiên đến, còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị.

Nhà còn chẳng có gì, không có đồ ăn. Sân vườn cũng rất lộn xộn.

Buổi chiều hôm đó, sau khi nghỉ ngơi đủ, họ lại lái xe vào thành phố mua đồ ăn.

Mua đủ nguyên liệu cho một tuần, trái cây và thức ăn cho chó.

Khi về, vì trời quá nóng, Lục Tuyết Phong cầm một cây kem que màu trắng trong tay.

Cậu cắn một miếng, thấy ngọt quá, hơi ngấy, liền đưa cho Tống Mục Thanh.

Mua rồi thì không thể để lãng phí.

Khi về, xe dừng lại đúng chỗ, họ xuống xe và mang các thùng đồ vào nhà.

Orly chạy theo họ, không giúp được gì, chỉ chạy qua chạy lại mấy lần làm mình mệt, cuối cùng ngồi dưới mái hiên của ngôi nhà, thè lưỡi ra để giải nhiệt.

Tống Mục Thanh mang thùng đồ cuối cùng vào trong, rồi quay lại chuẩn bị đỗ xe ở vị trí phù hợp hơn, đúng lúc đó có một cô bé khoảng sáu bảy tuổi xuất hiện, tò mò nhìn vào sân.

Tống Mục Thanh rất kiên nhẫn, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: "Có chuyện gì vậy, cô bé?"

Cô bé không nói gì, đôi mắt tròn xoe và đen láy, chớp chớp vài lần, có vẻ hơi ngại ngùng, không dám lên tiếng.

Phía sau có người gọi: "Nguyên Nguyên!"

Người phụ nữ chạy lại, kéo tay bé lại, rồi xin lỗi Tống Mục Thanh: "Xin lỗi, con bé thích chạy lung tung."

Tống Mục Thanh đứng dậy, cười nói không sao.

Người phụ nữ nhìn Tống Mục Thanh một hồi, rồi lại nhìn vào ngôi biệt thự phía sau anh, có vẻ ngạc nhiên: "Cái này... trước đây là nhà của ông nội nhà họ Tống phải không? Cô thấy cháu hơi giống ông ấy, cháu là...?"

Tống Mục Thanh giải thích: "Đúng vậy, ông ấy là ông nội cháu."

"À." người phụ nữ gật đầu, cười một chút, "Cô chưa từng gặp, không nhận ra."

Cô ấy nói gia đình mình sống ngay nhà bên cạnh.

Cô chú trong nhà có qua lại với ông bà Tống, quan hệ rất tốt, cũng đã nhận được sự giúp đỡ nhiều lần.

Cô nói, thế mà cháu trai của ông Tống đã lớn thế này rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.

Khi họ nói chuyện, Lục Tuyết Phong từ trong nhà đi ra, nghĩ không biết Tống Mục Thanh dừng xe làm gì mà lâu thế.

Cậu cầm một chai nước đi tới, thấy Tống Mục Thanh đang nói chuyện với người khác.

"Nguyên Nguyên thích biệt thự nhà các cháu, lại thích những bông hoa đó, thường xuyên đến đây xem, cô vừa nhìn, sao lại có xe dừng lại ở đây vậy?"

Người phụ nữ nói về những bông hồng gần cổng sắp tàn. Cô nói rồi lại nhìn Lục Tuyết Phong: "Hóa ra là các cháu về rồi."

"Có kỳ nghỉ nên cháu về đây ở một thời gian."

Người phụ nữ cười nói: "Vậy thì tốt quá, có thể nghỉ ngơi một chút."

Cô nhìn Tống Mục Thanh một lượt rồi chuyển sang Lục Tuyết Phong, ánh mắt nghi hoặc: "Hai anh em các cháu nhìn rất giống nhau."

Nghe vậy, cả hai đều cười.

Ánh mặt trời chiếu lên người nóng bức, họ nói chuyện lâu như vậy mà trán đã đẫm mồ hôi.

Tống Mục Thanh mời: "Hay cô vào trong ngồi một chút nhé?”

"Không không, cô còn có việc." Người phụ nữ từ chối, kéo Nguyên Nguyên chuẩn bị đi, rồi bảo nếu hai người cần gì cứ qua nhà bên cạnh tìm họ, không cần khách sáo.

Nguyên Nguyên nhìn thấy Orly đi theo Lục Tuyết Phong, liền lùi về phía mẹ.

Lục Tuyết Phong nói đừng sợ, nó không cắn người đâu.

Orly rất thân thiện và dễ mến, lần đầu tiên gặp ai sợ mình, ánh mắt trông rất tội nghiệp.

Lục Tuyết Phong xoa đầu Orly.

Nguyên Nguyên nhỏ nhẹ hỏi: "Chú ơi, con có thể đến chơi không?"

Tống Mục Thanh nói: "Được, con cứ đến chơi nhé."

Người phụ nữ vội vã nói cảm ơn, rồi bảo Nguyên Nguyên đừng làm phiền hai chú, kéo con gái về nhà mình.

Hai người vừa dọn đồ xong, trời rất nóng dưới ánh nắng.

Vội vàng quay về.

Tống Mục Thanh uống một ngụm nước lạnh, rồi vứt chai vào thùng rác.

Lục Tuyết Phong nghĩ đến chuyện lúc nãy người phụ nữ bảo họ giống nhau, thấy cũng khá thú vị.

Cô ấy không nghĩ quá nhiều, cũng không phải cố ý.

Lục Tuyết Phong cũng không giải thích, dù bị hiểu lầm cũng không sao, dù sao bọn họ cũng không ở đây lâu.

Tống Mục Thanh cúi người lại gần, hôn cậu một cái.

Họ thuận theo động tác mà hôn nhau.

Làn da của cả hai đều nóng rực, chưa làm gì mà đã đầy mồ hôi.

Lục Tuyết Phong cảm thấy càng hôn càng nóng, nên không tiếp tục hôn nữa.

Lục Tuyết Phong nói cậu giờ muốn đi tắm.

Tống Mục Thanh áp sát người cậu, nói cùng tắm.

Tắm xong ra khỏi phòng tắm đã gần chiều, cả hai thay đồ rộng rãi thoải mái, mặc áo phông và quần short, trông rất thư thái.

Suốt cả ngày không ăn gì nhiều, giờ thì cả hai đều đói cồn cào, Tống Mục Thanh vào bếp nấu một bữa tối đơn giản, rồi mang ra ngoài ăn, cùng với ánh hoàng hôn.

Orly nằm bên cạnh họ, cũng ăn cơm.

Chờ đến khi hoàng hôn tắt, màn đêm buông xuống, không khí vẫn còn hơi oi ả, ẩm ướt và bám dính vào da.

Chỉ có làn gió đêm mang lại chút mát mẻ.

Trên trời, vầng trăng cong lơ lửng.

Lục Tuyết Phong ngước nhìn lên, nghe tiếng côn trùng râm ran trong đêm hè, vang lên nhưng lại rất xa, bên cạnh là Tống Mục Thanh, giọng nói ấm áp, dịu dàng đang nói chuyện với cậu.

Ở đây, một mùa hè nồng nhiệt và ngắn ngủi bắt đầu.

- --

Sáng hôm sau, cả hai bắt đầu dọn dẹp sân vườn.

Mặc dù là để nghỉ ngơi thật sự, nhưng có một số việc vẫn phải làm.

Trong kho đồ có rất nhiều dụng cụ, tất cả đều là đồ cũ, được dùng để chăm sóc và cắt tỉa cây cối trong vườn.

Dưới ánh nắng dịu dàng buổi sáng, không quá nóng, họ dùng máy cắt cỏ để cắt tỉa cỏ dại trong cả sân trước và sân sau.

Tiếng máy cắt vang lên không ngừng, cứ như đang rung động màng nhĩ.

Hai khu vườn rộng lớn, tuy nhìn có vẻ thư giãn, nhưng cũng đã tốn không ít công sức.

Hoa cẩm tú cầu dưới vườn nở đẹp, những bông hoa lớn và dày đặc tụ lại với nhau, tràn đầy sức sống, điểm thêm một màu sắc tươi mới trong không gian.

Làm xong những việc đó, Lục Tuyết Phong nằm nghỉ trên cỏ.

Orly đang chơi bóng bên cạnh, vui vẻ không thôi.

Bây giờ đã là buổi trưa, ánh sáng mặt trời gay gắt, không khí đầy mùi cỏ và đất, cỏ vừa mới cắt xong toả ra mùi thơm, hoà lẫn với mùi đất, dưới cái nắng nóng ngột ngạt lại có chút ngọt ngào khó tả.

Tống Mục Thanh đi đến, tay cầm một chiếc khăn ướt, quỳ xuống bên cạnh cậu, bóng của anh che bớt ánh nắng trên mặt cậu.

Dưới ánh sáng chói chang này, làn da Lục Tuyết Phong trắng đến chói mắt.

“Em không thấy nóng sao?”

Tống Mục Thanh nói rồi đặt chiếc khăn lên mắt cậu.

Lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc này, cảm giác mát lạnh như xoa dịu làn da ấm nóng của cậu.

Lục Tuyết Phong lau mặt bằng khăn.

Chỉ mới cắt cỏ trong vườn thôi đã khiến cậu mệt mỏi. Những đống cỏ bị cắt xong sẽ được gom lại và liên lạc người đến xử lý sau.

Vườn sau còn có một khu vườn nhỏ, được bao quanh bởi hàng rào gỗ, có một giá đỡ hoa, bên trong đầy lá xanh um, chậu hoa bị bỏ hoang, cũng rất hỗn độn.

Cả hai quyết định chiều nay có thời gian sẽ dọn dẹp sau.

Tống Mục Thanh đứng dậy, nhìn xung quanh, khá hài lòng.

Anh giơ tay về phía Lục Tuyết Phong, muốn kéo cậu đứng dậy.

Lục Tuyết Phong nheo mắt, cũng giơ tay lên.

Hai tay một cao một thấp, dường như cách nhau một khoảng rất xa, mãi mà không thể chạm được.

Lục Tuyết Phong ngồi dậy, Tống Mục Thanh nhân cơ hội kéo cậu lên, mạnh mẽ kéo cậu đứng dậy.

Lục Tuyết Phong không đứng vững, nghiêng người về phía Tống Mục Thanh, nhưng Tống Mục Thanh giữ chặt, họ dựa vào nhau mà không ngã.

“Mới trưa thôi mà đã lao vào lòng anh rồi à?”

Tống Mục Thanh cười nói.

Lục Tuyết Phong liếc anh, nói anh thật nhạt.

“Trên bàn có nước ép, anh vừa mới ép, có đá lạnh đấy.”

Tống Mục Thanh chỉ về khu nghỉ ngơi gần đó, bảo Lục Tuyết Phong nghỉ ngơi một chút.

Lục Tuyết Phong ngồi trên ghế, uống vài ngụm nước ép ngọt mát, nhìn Tống Mục Thanh đang tưới cây trước vườn, động tác rất kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Chờ anh quay lại, hai người mới vào nhà chuẩn bị bữa trưa.

Quạt trần trong phòng khách thổi vù vù.

Sau bữa trưa, cả hai ngồi trên sofa, lười biếng lướt điện thoại, trả lời tin nhắn trong nhóm.

Mục Đình hỏi họ ở khu này có nóng không.

Lục Tuyết Phong cắn một quả đào, nói cũng được, không nóng như Vũ Thành, có gió thổi rất dễ chịu.

Tống Mục Thanh quay một video cho Mục Đình xem, là đoạn cỏ đã được dọn dẹp gọn gàng.

Mục Đình lại hỏi anh có muốn hoa hồng nhỏ không.

Còn bảo anh nhớ dọn dẹp luôn cả vườn hoa.

Lục Tuyết Phong không nhịn được cười, vứt hạt đào đi, trả lời một biểu cảm trong nhóm.

Tống Mục Thanh ném điện thoại, lao tới ôm lấy cậu.

Lục Tuyết Phong không phòng bị gì, cùng anh ngã xuống chiếc sofa.

Mùa hè, bọn họ mặc ít, dựa vào nhau, da thịt sát gần, có quạt thổi, không ra mồ hôi, thật thoải mái.

Lục Tuyết Phong bị anh đè lên, cậu động đậy, nhưng không thoát ra được, nhìn người bên cạnh, nói: “Anh đè lên em rồi.”

“Ừm.” Tống Mục Thanh lười biếng đáp lại, không hề nhúc nhích, nói một cách đương nhiên: “Chính là đè em.”

Câu nói này hình như không chỉ có nghĩa bề ngoài.

Lục Tuyết Phong cười nhẹ, tay chống lên vai Tống Mục Thanh, dùng sức lật người, đè anh xuống.

“Ai đè ai nào?” cậu hỏi.

Lục Tuyết Phong quỳ trên người anh, hai chân thon dài trắng nõn, đầu gối điểm lên sofa.

Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi mê mẩn.

Tống Mục Thanh đặt tay lên người cậu, làn da cậu mịn màng, chặt chẽ,  rất dễ chịu khi sờ vào.

“Em đè anh.” Tống Mục Thanh khẽ cười, ánh mắt mơ màng, “Thế này thì có hài lòng không, Tuyết Phong?”

Lục Tuyết Phong từ trước đến nay đều không thể chống lại cái giọng này của anh.

Mỗi lần gọi tên cậu đều mềm mại, như những lời mật ngọt, làm trái tim cậu dần dần bị bao bọc, như một cái bẫy tình yêu, dẫn dụ cậu lao vào.

“Đương nhiên em rất hài lòng.” Lục Tuyết Phong đáp lại.

Bàn tay Tống Mục Thanh thong thả di chuyển lên trên, theo vạt áo rộng thùng thình thăm dò vào bên trong, sau đó chạm xuống chỗ phía trong bắp đùi cậu.

Nơi đó thật mẫn cảm.

Lục Tuyết Phong hơi dừng một chút, lập tức đè ray anh lại.

Cậu rũ mắt, ra lệnh: “Anh thành thật chút đi.”

Cậu phát hiện anh hình như rất thích chân cậu, không chỉ thích sờ, còn rất thích cắn và để lại dấu vết.

Phía đùi trong cậu còn lưu lại những vết cắn hôm trước.

Tống Mục Thanh thấp giọng cười, bả vai hơi run: “Được.”

Hai người vẫn chưa làm gì, Lục Tuyết Phong ngồi trên người anh cũng không thấy nặng.

Tống Mục Thanh dịu dàng nhìn người trước mặt, nói: “Tuyết Phong, em lại gần anh chút đi.”

“Anh muốn làm gì.”

“Muốn hôn môi.”

Tống Mục Thanh nói trực tiếp, giờ phút này đôi mắt anh tràn đầy mật ngọt, dịu dàng như nước, làm người ta không nhịn được mà chìm đắm. Lục Tuyết Phong khẽ cười, sau đó cúi người hôn xuống.

Cậu vừa uống nước ép mật đào, trong miệng còn lưu lại chút ngọt, và hương thơm của đào.

Cánh môi mềm mại ướt át, mang theo vị ngọt, Tống Mục Thanh nếm được, liền không khống chế được dùng thêm lực, làm nụ hôn càng thêm sâu.

Đầu lưỡi đi vào.

Tống Mục Thanh ôm cậu trở mình, không giảm lực mà tiếp tục hôn người dưới thân.

Nóng bừng.

Lục Tuyết Phong bị hôn đến mơ mơ màng màng, cảm thấy da đầu tê tại, cũng thật thoải mái, liền theo bản năng đáp lại anh, bị anh hôn đến không còn sức chỗng cự, Tống Mục Thanh đè cậu lại, không có phép dừng lại.

Cậu cảm giác gương mặt mình nóng đến lợi hại, thở có chút khó khăn.

Hồi lâu sau, thẳng đến khi cậu chịu không nổi mà hừ nhẹ một tiếng, hô hấp không thuận, hai người mới tách ra một chút.

Tống Mục Thanh dựa vào cậu, tư thế thân mật áp sát vào nhau, chân dán chân, còn tri kỷ giúp cậu kéo vạt áo, che đi phần eo mềm mại lộ ra.

Đặc biệt đứng đắn. Giống như vừa mới kéo lên, khi chạm vào Lục Tuyết Phong không tự giác siết chặt eo người kia.

Lúc này, môi Lục Tuyết Phong sưng đỏ, cái miệng nhỏ không ngừng thở dốc, nổ lực bình ổn hô hấp.

Cậu không tự chủ được khẽ liếm môi.

“Anh có cảm thấy nóng không?” Cậu hỏi Tống Mục Thanh.

Tống Mục Thanh đáp không nóng.

Lục Tuyết Phong cũng không đẩy anh ra, cứ để anh tựa vào mình.

Ngoài trời là lúc nhiệt độ cao nhất trong ngày, Lục Tuyết Phong nằm trên ghế sofa, cảm thấy hơi nóng trong không khí khiến người ta uể oải, muốn ngủ.

Orly chơi đùa mệt, không biết từ lúc nào đã nằm rạp xuống cạnh cửa, ngủ ngon lành.

“Em muốn ngủ một lát.” Lục Tuyết Phong nhắm mắt lại.

“Ừ, anh cũng ngủ một chút.”

Lục Tuyết Phong nghiêng người, theo thói quen tựa vào trong lòng Tống Mục Thanh.

Cả hai người đều không cảm thấy quá nóng, với tư thế này, họ nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ sâu, yên ổn.

Bầu trời xanh thẳm, mây mỏng nhẹ, như lụa mềm bay lượn.

Núi và hồ đều bị bao phủ trong lớp hơi nóng mờ mịt.

Một vài con chim bay xa xăm qua bầu trời.

Quạt thổi ra làn gió nhẹ nhàng, mát dịu.

Trong căn phòng, hai người yên tĩnh tựa vào nhau, hơi thở đều đặn, ngủ say sưa và thoải mái trong buổi trưa hè.

Chỉ một chút thời gian trôi qua, nhẹ nhàng.

Nhưng còn rất nhiều khoảnh khắc như thế nữa, trong mùa hè này, trong không gian này.

Chỉ có họ thôi.

Tự do ôm nhau, hôn nhau, ở bên nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK