Vừa bước đến trước Lãnh Cung đột nhiên có tiếng bước chân của rất nhiều người đang tiến đến gần, Tiểu Nô liền núp sau một góc cây không xa để xem xét tình hình.
Quả thực không sai, một toán người đang tiến vào Lãnh Cung, trông đáng nghi vô cùng.
Đột nhiên nhìn thấy một cái khây đựng một tấm vải trắng, lập tức cậu ta liên tưởng đến hình phạt "gião" của Hoàng Cung, thường dành cho phi tử phạm tội, đặc biệt là trọng tội.
Chẳng lẽ...
Cậu ta trừng mắt mắt nghi ngờ có chuyện ám muội, nghĩ mình nên xông vào ngăn cản họ?
Không được, cậu chỉ là một tiểu nô tài, làm sao có quyền hạn ngăn bọn người đó.
Nhưng người duy nhất có thể ban hình phạt gião chỉ có mỗi Hoàng Thượng, chẳng lẽ Người dứt tình cạn nghĩa đến như vậy sao?
Đã vậy thì tại sao lại cho Ngự Y đến Lãnh Cung chăm sóc cho Thiên Tuệ làm gì chứ? Hoàng Thượng mỗi khi làm việc gì đều có ý của Người, không thể có chuyện vô lý như vậy được.
Tiểu Nô lại nghĩ đến có một âm mưu thăm độc đằng sau vụ việc này, cậu ta liền cong chân chạy thật nhanh đến Thừa Thiên Cung để báo cho Thiệu Anh.
Hơi thở dồn dập, bước chạy của Tiểu Nô ngày lúc một chậm hơn, nhưng nghĩ đến Thiên Tuệ sắp gặp chuyện thì cậu ta cố dồn hết hơi chạy thục mạng đến Thừa Thiên.
May mắn là chỉ còn chừng chục bước chân đã đến, vừa nhào qua thềm cửa của Thừa Thiên cung thì té ngã xuống.
Thiệu Anh do phải ngày ngày xem một mớ tấu chương hỗn độn nên đã nằm gục mặt trên bàn phê duyệt từ khi nào, cái tiếng động thất kinh ban nãy do Tiểu Nô gây ra đã mau chóng đánh thức hắn.
Thiệu Anh nhíu mày khó chịu cố định thần lại chuyện gì đang diễn ra.
Trông cái khoảnh khắc Thiệu Anh cố lấy lại thần thức thì Tiểu Nô cố lấy lại hơi thở, nhịp tim của mình.
Dập đầu mấy chục cái trên nền điện vừa tâu:
"Hoàng Thượng! Thần Phi nương nương gặp chuyện rồi!"
Vừa nghe đến đó, tinh thần của Thiệu Anh tỉnh hẳn, chẳng còn chút gì gọi là mệt mỏi nữa, hắn bật đứng dậy:
"Chuyện gì? Thần Phi? Nàng ấy thế nào?"
"Hoàng Thượng mau đến Lãnh Cung, e rằng còn chậm trễ nữa, Thần Phi nương nương sẽ không thể... toàn mạng."
Thiệu Anh trừng mắt, điệu bộ thất kinh, toàn thân đông cứng, tại sao lại nói không toàn mạng?
Không bàn đế nguyên do, hắn bỏ chạy ra khỏi Thừa Thiên, mặc cho thân phận cao quý của mình ra sao, trong đầu chỉ còn biết nghĩ đến Thiên Tuệ.
Bóng dáng Thiệu Anh dần khuất trong màn đêm lạnh giá, Tiểu Nô cũng vội chạy theo sau đó.
Nhưng khi vừa đặt chân trước hành lan của Lãnh Cung, Thiệu Anh mới đứng người lại thất thần.
Không gian xung quanh yên ắng không chút động tĩnh, không khí lãnh lẽo đang bao trùm, đâu đó là tiếng khóc lóc vô cùng thê lương.
"Hoàng... Thượng..." Tiểu Nô vừa đuổi kịp, trông bộ dạng thất thần của Thiệu Anh, nhìn không gian xung quanh, trong lòng cậu ta dáy lên một cảm giác vô cùng xấu.
Thiệu Anh chạy thật nhanh vào Lãnh Cung, trước mắt hắn, Thiên Tuệ nằm bất động dưới đất, hai nha đầu hầu cận mắt đỏ âu khóc lóc.
Thấy Thiệu Anh, bọn họ liền lao ra dập đầu mấy cái rồi tâu:
"Hoàng Thượng, dù Thần Phi có như thế nào, thì nương nương cũng là Thê tử của Hoàng Thượng! Vụ án này vẫn chưa phá, sao Hoàng Thượng đã vội hạ lệnh phạt gião Nương nương?"
"Cái gì?" Hắn chau mày gay gắt
"Trẫm phạt gião Thần Phi?"
Tay Thiệu Anh run run như mất hết sức lực nhìn thi thể Thiên Tuệ nằm đó.
Từng bước chân không vững vẫn cố bước đến nơi cô nằm, đâu đó vươn trên mắt cô giọt lệ chưa kịp bật ra khỏi khoé mi.
Hắn ôm lấy thi thể cô mà thần sắc trở nên vô cảm, vòng tay siết chặt Thiên Tuệ vào lòng. Tại sao tim hắn lại nhói đến như vậy? Tại sao chứ? Bởi chính cô, từ lúc nào đã chiếm trọn trong trái tim hắn, mãi mãi sẽ chẳng có bất kỳ nữ nhân nào thay thế được.
Thật sự không tin được đây là sự thật! Mơ hồ thoáng nhận ra trong mắt hắn rưng rưng một thứ chất lỏng lóng lánh nhưng lại không hề rơi khỏi mi.
"MAU TRUYỀN NGỰ Y!" Hắn gào lên như thể muốn vị quan ngự y ở xa tít nghe thấy.
"Nương nương... tắt thở rồi thưa Hoàng Thượng..." Chất giọng khàn đục vọng lên của một trong hai nô tì thân cận.
"Hoàng Thượng... thì ra đây là một mưu đồ ám sát...." Nói xong, Tiểu Nô bật khóc quỳ xuống ôm đất, rõ biết Thiệu Anh vốn dĩ rất yêu cô, không bao giờ có chuyện ban cái chết cho cô.
"KHÔNG!" Hắn vỗ nhẹ lên má Thiên Tuệ, hy vọng cô sẽ mở mắt ra nhìn hắn! Cô nói gì cũng được, mắn hắn cũng được, đánh hắn cũng được, nhưng hãy mở mắt ra, cớ sao mắt của cô cứ díu chặt lại như vậy?
Thoáng qua nỗi giày xé tâm can khiến hắn phải hận bản thân mình đã không cho người trông chừng Thiên Tuệ cẩn thận, thì đã không xảy ra cơ sự đau lòng này.
"Không thể được!"
Thiệu Anh nắm chặt lấy tay cô áp vào má, cảm nhận hơi ấm cuối cùng đang dần lụi tàn trong thân thể của cô.
Đột nhiên hắn ghìm giọng xuống, ánh mắt vô hồn, hồ như đã trở nên tức giận cực độ nhưng không hề lộ sắc:
"Mau truyền chỉ, tra ra kẻ nào đã giả truyền thánh chỉ, bất kể là ai! Giết không tha!"