• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NḤÂT KÍ #32

(Tiếp theo)

IBARA

Sáng sớm hôm sau mình và Alder tới Núi Hội Đồng. Một giờ nữa mặt trời mới lên, hai đứa mình đi qua làng Rayne trong bóng tối. Theo mình biết, các cung thủ đã ở vị trí suốt đêm qua. Hàng thứ nhất ở sát bờ biển. Hàng thứ hai trong làng, dùng những ngôi lều làm lá chắn. Hàng thứ ba trong lòng đất, từ các địa đạo, quan sát ra ngoài. Sau họ là hàng thứ tư, cũng là hàng cuối cùng, giữ vị trí giữa đường vào núi. Chúng mình thoáng trao đổi ánh mắt với những cung thủ. Mình thấy họ sợ, nhưng tự tin. Không là lính, nhưng họ đã sẵn sàng vào cuộc chiến. Không một lời trao đổi, chỉ là những cái gật đầu hiểu biết.

Vị trí chỉ huy được lập trong phòng hỏa lực, nơi kiểm soát những khẩu súng đặt dưới nước. Từ đó, chúng mình có tầm nhìn rõ xuống vịnh, ra ngoài đại dương và ngôi làng bên dưới. Đây là vị trí tốt nhất. Trận chiến sẽ diễn ra bên dưới tụi mình.

Ba thành viên hội đồng đã có mặt tại đó, cùng với Siry và gã to con đã bắt mình trong lần đầu mình tới Ibara. Tên này là hàng đầu phòng thủ của chúng mình. Hắn ngồi trên ghế xạ thủ. Tại đây còn có ba liên lạc viên trẻ, chuyển lệnh tới các cung thủ.

Tiến lại gã xạ thủ, mình hỏi thẳng:

- Anh giỏi cỡ nào?

Xoay ghế hướng về mình, hắn mạnh dạn trả lời:

- Giỏi nhất.

Gã này hoàn toàn tự tin. Sự tự tin ấy có giá trị bằng chính xác một người trong chu

Bản đồ Ibara treo trên vách đá. Những vạch được kẻ để chỉ vị trí cung thủ. Đứng nhìn bản đồ, mình tự hỏi, tất cả sẽ diễn biến ra sao. Mình có thể mường tượng trận đánh, nhưng không thể thấy kết cuộc. Tất nhiên mình hy vọng, chúng mình sẽ xóa sổ dado trước khi chúng gây bất cứ tác hại nào, nhưng dường như điều đó là không thể. Mình không muốn là một kẻ yếm thế, nhưng số phiếu không về phía tụi mình.

Như đọc được ý nghĩ mình, ông Genj tiến lại, hỏi:

- Nếu tình hình xấu, chúng ta chấp nhận đầu hàng không?

- Tôi không biết. Chúng ta sẽ tính đến chuyện đó khi tới thời điểm.

Siry chỉnh lại:

- Nếu tới thời điểm.

Nó cũng đang cảm thấy tự tin. Điều đó có nghĩa: bây giờ chúng mình có chính xác thêm hai người nữa. Mình hỏi:

- Telleo đâu?

Ông Genj trả lời:

- Tôi đưa nó tới phụ trách dân làng đang trú ẩn.

Drea hỏi:

- Liệu có cơ hội chuyện này sẽ không xảy ra không?

- Chúng ta có thể hy vọng.

Đó là cách trả lời tốt nhất của mình.

Rời khỏi bản đồ, mình tới cửa sổ lớn cắt vào đá. Trời đang sáng dần. Không bao lâu nữa, chúng mình sẽ thấy rõ chi tiết trên biển, và biết được ngoài đó có gì không. Alder tiến lại bên mình. Hai đứa cùng nhìn ra ngoài mặt biển đen ngòm. Anh lên tiếng:

- Tôi không biết những gì chúng ta đang làm có đúng không. Nhưng tôi tin chúng ta không còn chọn lựa nào khác nữa.

Mình gật, khoan khoái vì được ủng hộ.

Bầu trời đen như mực từ từ chuyển thành màu xanh dương, tiếp theo là một làn sáng mỏng xuất hiện trên chân trời. Chỉ mấy phút nữa là trời nắng. Tất cả đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn ra dải băng đang tỏa sáng.

Giọng đầy hy vọng, Siry nói:

- Tôi không thấy gì hết. Đáng lẽ bây giờ chúng ta nhìn thấy chúng rồi chứ?

Mình không trả lời. Không biết.

Moman cũng đầy hi vọng:

- Đây là tin tốt. Có thể chúng chỉ muốn đánh chìm thuyền hành hương.

Mình thì có một hy vọng khác. Hy vọng bạn đã tìm ra Mark, và sẽ không còn bất cứ thứ gì như những dado này nữa.

Drea hùa theo:

- Có thể chị nói đúng. Có thể chúng cảm thấy nỗ lực di chuyển khỏi đảo của chúng ta là một mối đe dọa. Chúng chỉ muốn chúng ta ở lại đây và…

Alder kêu lên:

- Kìa! Có gì ngoài kia rồi.

Rất khó thấy gì. Nước vẫn còn tối đen. Siry nói:

- Tôi không thấy gì hết.

Chờ đợi căng thẳng mấy phút cho mặt trời tỏa thêm ánh sáng phía chân trời. Khi những tia sáng đầu tiên rọi trực tiếp lên biển, mọi chuyện trở nên rõ ràng. Drea há hốc miệng. Cân nhắc những gì chúng mình đang thấy, thìhản ứng đó là quá nhẹ.

Ông Genj lẩm bẩm:

- Loài quỷ dữ nào có thể làm ra một thứ như thế?

Mình biết câu trả lời, nhưng nghĩ là ông ta sẽ không thích nghe. Những gì chúng mình thấy trên đại dương sáng hôm đó đúng là quỷ dữ. Không còn từ nào hay hơn để diễn tả. Trong thời khắc đó, mình biết những người lính Đức đã cảm thấy gì trên bờ biển Pháp trong Chiến tranh Thế giới Thứ hai, khi họ thức giấc vào buổi sáng để thấy toàn thể hạm đội của Đồng Minh phía chân trời.

Trên mặt biển, ngoài lối dẫn vào vịnh, là nhiều ngàn thuyền trượt nước. Mình lặp lại: nhiều ngàn. Giữ hàng sát nhau, chúng đang từ từ tiếng thẳng tới chúng mình. Hàng đầu năm mươi thuyền. Tiếp theo là những thuyền khác. Tiếp theo. Tiếp theo nữa. Không đếm xuể. Trông như mỗi chiếc chở ba hành khách. Mặt trời đang mọc khiến chúng trông như những cái bóng ma quái. Chúng là tử thần. Sự chờ đợi và thắc mắc đã hết rồi.

Chúng mình sắp bị xâm lăng.

Alder thông báo:

- Chúng có vũ khí.

Dù xa, chúng mình có thể thấy mỗi thuyền có một dado cầm khẩu súng trường vàng. Trông giống vũ khí của Quillan. Đứng bên mình, tay xạ thủ trợn tròn mắt kinh ngạc. Mình bảo:

- Anh nói anh là người tài giỏi nhất. Chứng minh đi.

Căng người quyết định, hắn nhảy tới ghế. Việc điều khiển khá đơn giản. Trước mặt hắn là bảng với một loạt cần cầu dao. Ghế cao đủ để hắn nhìn thấy những khẩu súng dưới biển. Một dãy gương gắn vào đá phía dưới cửa sổ, mỗi tấm gương cho hắn có tầm nhìn một khẩu súng riêng biệt.

Mình hỏi:

- Súng này bắn đạn g

- Đầu đạn nhỏ phóng bằng áp lực nước.

Ôi! Có vẻ không là vũ khí phá hủy hàng loạt, nhưng hơi muộn để phàn nàn.

- Có bao nhiêu đạn?

Hắn trả lời bằng cách nhăn mặt, nghĩa là: “không đủ”

Thuyền trượt nước siết hàng sát nhau khi tới gần cửa vào vịnh. Tốt. Mục tiêu sẽ thu nhỏ hơn.

Ông Genj bồn chồn ra lệnh:

- Đưa súng lên! Bắn!

Vừa tập trung, tay xạ thủ vừa nói:

- Chưa lọt vào tầm bắn. Ông yên tâm, khi chúng tới gần hơn, tôi sẽ gửi cho chúng lời chào đón đặc biệt.

Mình thấy một bóng đen vút xuống từ bầu trời, bay qua núi tiến ra biển. Trông như một con chim đen to quá khổ. Mình chưa bao giờ thấy một thứ như vậy trên Ibara, nhưng trước đây mình đã từng thấy. Mình thì thầm với Alder:

- Saint Dane.

- Chứng tỏ hắn đang quan sát trận chiến của hắn từ trên cao.

- Đúng. Hãy cho hắn một màn trình diễn hay ho.

Hai bàn tay mình đẫm mồ hôi. Theo thói quen, mình nhặt cái roi đen giết dado lên. Rõ ràng chỉ là có cái đế cầm. Mình siết chặt roi trong khi nhìn bon dado tiến tới. Càng lúc càng thêm nhiều hàng thuyền trượt xuất hiện. Hình như số lượng của chúng là vô tận.

Tay nắm cần điều khiển, tên xạ thủ dỗ dành:

- Gần chút nữa, gần thêm chút nữa đi.

Lũ dado tiến tới. Hàng đầu tiên còn cách vịnh năm mươi mét. Chúng đã vào tới tầm ngắm. Tất cả đều nín lặng. Rồi:

- Đón mừng tới Ibara!

Tay xạ thủ reo lên, với tay tới bảng điều khiển, lanh lẹ bấm một hàng nút.

Lần lượt từng khẩu súng của Ibara vươn lên khỏi mặt nước. Trước đó, mình chỉ thấy một bộ. Lúc này mười cặp đại bác bạc từ dưới sau xuất hiện, vào vị trí, tạo thành một hình bán nguyệt bảo vệ trước vịnh. Hạm đội dado đang lướt vào đúng tầm ngắm. Trận chiến vì Ibara sắp bắt đầu. Tay phải xạ thủ đặt trên cần, nhắm và bắn. Tay trái trên bảng điều khiển để luân phiên giữa các khẩu súng.

Ông Genj ra lệnh:

- Bắn! Bắn!

Xạ thủ thả lỏng. Với chiếc ghế xoay trở nhanh lẹ, thích hợp với hàng loạt tầm nhắm, hắn phóng đạn như mưa. Uỳnh, uỳnh, uỳnh, uỳnh. Ngay lập tức, dado nổ tung trước mắt chúng mình. Nếu chúng là người, hình ảnh này sẽ thật khủng khiếp. Nhưng chúng là máy. Chẳng khác nào bắn vào máy rửa chén. Cái máy rửa chén cực kì nguy hiểm. Mình thích thú tận hưởng từng giây.

Xạ thủ tiến, lùi, điều chỉnh tầm ngắm, tay trái thoăn thoắt giữa mười cặp đại bác, nổ tung dado vào cõi vĩnh hằng. Một cảnh tuyệt đẹp. Hắn thật tài giỏi. Tuy nhiên, dado nhung nhúc, nhắm mắt bắn cũng có thể bắn trúng một tên. Những dado cầm lái đứng trước mũi thuyền trượt luôn là những kẻ ăn đạn đầu tiên. Ngay khi chúng bị ngã, hay nổ tan thành từng mảnh, thuyền trượt nằm ỳ trên nước, những dado khác nhào lên điều khiển, gây thành một khối chen lấn, thuyền này chồng lên thuyền kia. Phản ứng dây chuyền tạo thành một sự hỗn loạn trên mặt nước. Tuyệt.

Vừa tiếp tục bắn, tay xạ thủ vừa la lên đầy tự tin:

- Trận này sẽ kết thúc trước khi bắt đầu.

Mình chợt nghĩ đến câu “b́n cá trong thùng”. Không phát nào bắn trật. Một phát một dado chết. Đôi khi nhiều hơn. Chẳng bao lâu mặt nước đầy mảnh dado lềnh bềnh.

Drea vui mừng vỗ tay, kêu lên:

- Thậm chí chúng ta không cần tới cung tên.

Alder có vẻ không tin tưởng. Anh nhìn cuộc tàn sát với vẻ cau có. Mình biết anh ta đang có cùng ý nghĩ như mình. Xạ thủ đang tỏ ra tài giỏi hơn cả hy vọng của tụi mình. Hắn tiêu diệt hết mấy trăm dado này tới hàng trăm dado khác. Không may là, có hàng ngàn dado này tới hàng ngàn dado khác. Chúng mình mới chỉ ở vào thời khắc đầu tiên.

Nắm lấy một liên lạc viên, mình la lớn:

- Xuống hàng cung thủ đầu tiên. Bảo họ chờ dado bước lên bờ mới được bắn.

Gật đầu, hắn chạy đi ngay. Drea hoảng hốt hỏi:

- Cậu nghĩ sao vậy? Hình như chúng không thể vượt qua nổi cửa vịnh, nói chi tới bờ.

Ông Genj quả quyết:

- Chúng sẽ rút lui. Giờ đã biết lực lượng phòng thủ của chúng ta mạnh cỡ nào. Chúng phải rút lui để giảm tổn thất.

Mình nói thẳng thừng:

- Chúng sẽ không rút.

Moman vội hỏi:

- Sao cậu biết?

- Chúng đã biết về những khẩu súng của chúng ta. Các vị nghĩ vì sao chúng đưa tới quá nhiều quân như vậy? Vì chúng là máy. Chúng bất cần biết sẽ bị tiêu diệt bao nhiêu. Chúng sẽ cứ tiếp tục tiến tới, cho tới khi chúng ta hết đạn.

Xạ thủ vẫn đang tiếp tục tấn công dữ dội. Mặt nước là một cánh đồ mảnh vụn. Thuyền trượt không dado cầm lái, lao tới, đâm sầm vào nhau. Dado rơi xuống nước, không thể bơi. Nếu đạn không giết chúng, nước sẽ làm việc đó. Hàng trăm dado vùng vẫy dữ dội trước khi chìm nghỉm. Nhiều tên bị thuyền trượt lao trúng hoặc bị những dado hàng kế tiếp va đập. Đúng là một cuộc tàn sát.

Tay xạ thủ hét toáng lên:

- Sắp hoàn tất rồi.

Genj ra lệnh:

- Tiếp tục bắn đi.

Không bỏ lỡ một tích tắc, tay xạ thủ xoay trở, thay đổi súng, tiêu diệt dado. Mình nhận thấy càng lúc hắn càng sử dụng ít súng hơn. Chẳng bao lâu, hắn chỉ còn bắn với bốn khẩu. Rồi ba, rồi hai, cuối cùng là một. Với tiếng nổ sau cùng, mấy khẩu súng lặng câm.

Mồ hôi ướt đẫm, hắn hổn hển nói:

- Xong.

Bên dưới lối vào vịnh bị tắc nghẽn. Dado phía sau không thể vượt qua. Alder nhận xét:

- Sự cản trở này sẽ không kéo dài.

Anh nói đúng. Nhiều thuyền trượt tách khỏi hàng sau, chạy vòng hai bên những dado và thuyền trượt chết gây tắc nghẽn. Một cách có phương pháp, chúng đẩy những mảnh vụn khỏi đường chạy.

Siry nói:

- Chúng biết phải làm gì. Chúng đã tiên liệu chuyện này.

Mình không biết xạ thủ đã tiêu diệt được bao nhiêu dado. Ba trăm? Năm trăm? Có thể một ngàn? Nhưng ngoài kia – chỉ một trăm mét mảnh vụn giữa chúng và vịnh – còn nhiều ngàn dado nữa.

Hội đồng đã nhận ra một thoáng chiến thắng huy hoàng của họ chỉ còn là kỉ niệm

Siry nói:

- Bây giờ phải tùy thuộc vào cung thủ.

Chúng mình chỉ còn biết chờ đợi và… lo lắng. Giống như đang ở trước mắt núi lửa. Một sự bình tĩnh giả tạo. Dông bão sắp bắt đầu. Bên dưới, mình thấy các cung thủ căng thẳng hẳn lên. Họ biết chuyện gì đang tới. Chuyện quyết định bây giờ là quân số. Nếu tên tẩm tak hạ đủ số dado, có thể cuộc xâm lăng này sẽ bị kết thúc. Nhìn hàng hàng lớp lớp thuyền trượt của dado đang chờ dọn đường, mình thấy khó có cơ hội đó.

Tay xạ thủ nói:

- Không còn gì làm tại đây nữa, tôi xuống với đồng đội.

Mình nói:

- Anh thật phi thường.

Ông Genj nói thêm:

- Tất cả chúng ta đều hãnh diện vì anh.

Hắn gật đầu cảm ơn, rồi quay đi.

Đoàn quân dado kiên nhẫn chờ dọn đường. Những tên không phải dọn dẹp mảnh vụn, đã thành lập lại đội hình thành những nhóm sát bên nhau, đủ để vượt qua cửa vịnh. Chúng biết phải làm gì một cách chính xác. Tuy nhiên, chúng không biết những gì đang chờ đợi trong làng Rayne. Chúng biết về những khẩu súng. Nhưng không biết về tak.

Mình tuyên bố:

- Tới lúc rồi.

Lối vào vịnh đã quang đãng. Các thuyền trượt nổ máy phóng tới. Mắt núi lửa chuẩn bị hành động.

Mình thì thầm:

- Khoan. Chơ

Mình muốn cung thủ hàng đầu chờ đợi, sợ họ bắn quá sớm làm dado tản ra. Cần phải gom càng nhiều địch vào bẫy càng tốt, để tăng sức công phá của tên tẩm tak lên tối đa.

Dado không hấp tấp. Chúng từ từ di chuyển theo đội hình vào vịnh. Trông chúng như những người hùng chiến thắng, đang tiến tới thu chiến lợi phẩm, hơn là một đoàn quân xâm lược sẵn sàng lâm trận.

Giọng đầy hi vọng, Siry nói:

- Chúng tưởng trận chiến đã kết thúc. Chúng không biết sắp đụng phải một cơn bão lửa.

Hạm đội tiến gần bờ biển hơn. Hy vọng liên lạc viên đã chuyển tin mình bảo các hàng cung thủ phải chờ. Nhìn kẻ thù lừ lừ tiến tới là một điều khủng khiếp, nhưng họ cần phải kiên nhẫn. Họ càng giữ vững tinh thần, càng nhiều dado bị đánh gục.

Alder nói:

- Họ đang tuân thủ chờ đợi. Có thể chúng ta vẫn còn cơ hội.

Hàng Dado đầu tiên tới bờ biển. Chúng không nhảy ngay khỏi thuyền trượt và nhào vào cát để tự vệ. Trái lại, chúng nhìn nhau như để biết chắc đã tới nơi một cách an toàn, rồi mới thận trọng rời thuyền, bắt đầu bước vào làng. Không căng thẳng. Không sợ. Không chuẩn bị cho bất cứ trận đánh nào. Thậm chí, các dado cũng không cầm súng nhắm, mà hờ hững hướng mũi súng lên trời.

Tuyệt vời

- Nào, bắn đi.

Mình lẩm bẩm, hy vọng có người dũng cảm bắn mũi tên đầu tiên.

Không ai bắn. Thêm nhiều dado xuống bãi, theo đám trước tiến vào làng Rayne

Ông Genj kêu lên:

- Sao họ không bắn? Cóổn rồi.

Mình nói:

- Hoặc là vậy. Hoặc họ can đảm hơn chúng ta tưởng.

Lũ dado tiếp tục tiến tới. Càng lúc trên bờ biển càng đông dado. Chẳng bao lâu nữa sẽ gấp trăm lần, quá muộn để cung tên đạt hiệu quả. Mình vừa bắt đầu nghĩ kế hoạch của chúng mình đã thất bại…

Dado đầu tiên nổ tung. Mình nói: nổ tung. Bất ngờ đến làm tất cả chúng mình đều nhảy bật lên. Tên bay êm ru. Dấu hiệu đầu tiên cho thấy chuyện xảy ra là một dado ở giữa hàng thứ nhất tan thành từng mảnh khắp bãi biển. Đám còn lại ngừng bước, bối rối nhìn quanh. Ít ra, có vẻ bối rối như một dado có thể biểu lộ. Chúng không biết chuyện gì đã xảy ra. Mấy giây sau thêm nhiều dado nổ tung trong những tia sáng trắng nóng hổi, những mảnh thân thể chúng trút như mưa trên cát.

Alder nói:

- Chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Giọng anh đầy phấn khởi. Mình cũng cảm thấy như vậy. Có thể như vậy sao? Chúng mình có cơ hội sao?

Các cung thủ bắn liên tục. Những tiếng nổ chói tai tiếp nối nhau. Dado tan tành thành từng mảnh vụn. Khói tràn ngập bờ biển. Mình sợ khói cản trở tầm nhắm của cung thủ, nhưng không quan trọng. Quá nhiều dado, thậm chí không trúng tên này cũng trúng tên khác, kết quả sẽ trúng một thứ gì đó.

Sau cùng, dado tìm cách che chắn. Chúng nhào xuống, bò trên cát. Không sao. Cung thủ không ngừng bắn. Chúng nổ tung thành những mảnh sắt vụn. Mảnh vụn cháy văng tung tóe gây thương vong cho những dado khác chẳng khác gì những mũi tên tẩm tak. Thêm nhiều dado lên bờ, đạp trúng “máy xay sắt”. Hàng chục tên bị ngã. Dado phía sau phải đạp lên xác đồng đội để tiến lên, để rồi cũng bị nổ tung vào quên lãng. Toàn cảnh diễn ra trong một âm sắc siêu thực, như thời gian đang chậm lại. Chưa bao giờ mình thấy cảnh nào như thế này, hy vọng sẽ không bao giờ phải thấy lại nữa.

Mọi diễn biến đang thuận lợi, cho đến khi dado bắt đầu phả

Dado với vũ khí ngừng tiến tới, nấp sau đống đổ nát của dado đã ngã xuống, rồi bắt đầu bắn. Mình nghe tiếng phụt, phụt, phụt quen thuộc từ súng của chúng. Rõ ràng đây là vũ khí của Quillan. Trên Quillan, vũ khí này bắn ra một năng lượng làm ai bị bắn trúng đều mất khả năng hoạt động. Tại Ibara này, vũ khí đó có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều. Cây cối bật tung. Cát bay mù mịt.

Cung thủ bị chết.

Mình thấy ba cung thủ ngã xuống. Chỉ đến khi liên lạc viên chạy tới kiểm tra, thu hồi cung tên, mình mới biết họ đã chết. Nhiệm vụ của liên lạc viên là lấy vũ khí của những ai không còn khả năng sử dụng nữa. Trận chiến đã trở thành quá thật.

Những tiếng nổ chậm lại, vì các cung thủ thận trọng hơn. Tuy nhiên họ vẫn tiếp tục hạ dado. Bờ biển hỗn loạn, nhưng hàng cung thủ vẫn trụ vững. Những dado còn trên mặt nước gặp khó khăn khi muốn lên bờ. Quá nhiều thuyền trượt nước và những mảnh thân thể của chúng chặn ngang đường. Trông cứ như một bãi đồng nát rùng rợn. Nhưng chúng vẫn tiến tới. Tiến tới. Thuyền trượt nước tràn đầy khắp vịnh. Ngoài biển, chờ tới lượt vào còn nhiều hơn nữa. Dado chưa tiêu đâu. Còn lâu mới tiêu. Chúng bò, nhích từng phân lên bãi biển, di chuyển gần hơn tới các cung thủ trên hàng đầu.

Mối lo sợ lớn nhất của mình là hết tên để bắn.

Alder phát biểu:

- Chúng ta phải rút hàng đầu về.

Mình nói:

- Làm ngay đi. Họ sắp hết tên rồi. Rút họ về gấp.

Một liên lạc viên được phái đi chuyển lệnh. Hàng thứ hai chưa bắn phát nào. Chuyển hàng đầu về, đồng nghĩa với việc thay đạn dược và cung thủ mới. Mất mấy phút liên lạc viên mới tới nơi, thông báo cho cung thủ ở giữa hàng. Người này ra hiệu cho hai bên. Lệnh được mau chóng truyền đi và họ bắt đầu rút lui.

Nhưng ngay khi ho bắt đầu di chuyển, dado cũng bắt đầu. Hình như chúng biết có một cơ hội, và nắm ngay lấy. chúng bắn hàng loạt vào các cung thủ, rất nhiều người bị bắn trúng. Vài cung thủ đã chuyển về sau hàng thứ hai, nhưng dado vẫn tiếp tục tiến tới. Chúng xối xả bắn một cách tàn nhẫn. Lều bốc cháy. Cây đổ nhào. Gần như hàng cung thủ thứ hai chưa kịp rút tên. Đến khi họ bắt đầu bắn thì đã có cả chục người chết hay bị thương, và đường vào làng đã bốc cháy.

Tình hình cuộc chiến đã thay đổi. Bây giờ các cung thủ chỉ lo tự vệ.

Ông Genj lẩm bẩm:

- Quả là một cơn ác mộng.

Nắm lấy liên lạc viên cuối cùng, Alder gào lên:

- Bảo họ rút về phía sau hàng thứ ba.

Liên lạc viên cắm đầu chạy ngay. Alder tuyên bố:

- Chúng ta cần phải bảo vệ đường hầm. Thắng hay bại đều do hàng thứ ba.

Khói cuồn cuộn trên ngôi làng. Lửa ngùn ngụt. Xác chết khắp nơi. Mình cảm giác như đang nhìn vào tương lai của Halla. Đây là những gì Saint Dane đã dành cho các lãnh địa khác? Hắn sẽ hành quân vào làng Milago? Tới thành phố Magorran? Chúng mình đã chiến đấu với dado trong đường xe điện ngầm trên Trái Đất Thứ Nhất. Saint Dane đã lén lút đưa chúng tới Trái Đất rồi?

Liên lạc viên đã an toàn tới hàng cung thủ thứ hai và chuyển lệnh rút lui. Lần này họ thận trọng hơn, vừa rút lui vừa bắn tên. Mình đã quen – hay bị mụ mẫm – với tiếng nổ. Ít ra, tiếng nổ đồng nghĩa với thêm nhiều dado bị tiêu diệt. Chỉ tiếng phụt từ vũ khí của Quillan mới làm mình nổi da gà. m thanh đó đồng nghĩa với việc cung thủ đã lọt vào tầm nhắm của chúng.

Cuộc rút lui trôi chảy. Ngay khi hàng thứ nhất và thứ hai đã ở sau hàng cung thủ thứ ba trong lòng đất, một cơn bão những mũi tên được bắn ra. Đồng loạt một lúc quá nhiều tiếng nổ, làm mình tưởng màng nhĩ sắp nổ tung. Ngôi làng liên tục tỏa sáng. Mình thấy những mảnh dado bay khắp nơi. Đây là đ̣t bắn chặn căng thẳng nhất kể từ lúc những khẩu súng nước khai hỏa trên biển. Các cung thủ dưới đất được bảo vệ và họ không ngừng nghỉ. Dado không biết phải nhắm vào đâu. Trong khi các cung thủ liên tục trút tên lên chúng.

Bạn biết màn tấn công chót y như trong một buổi diễn pháo hoa chứ? Đó là cách hay nhất để mình miêu tả những gì đang xảy ra trong làng. Tiếng nổ này chồng lên tiếng nổ khác. Liên tục không ngừng dội xuống dado. Khói dày tới nỗi mình không còn nhìn thấy nước nữa. Tuy nhiên, tiếng nổ vẫn tiếp tục.

Mình nhìn hội đồng. Mặt thẫn thờ, họ nhìn cảnh đó với đôi mắt nhòa lệ.

Ông Genj buồn bã lắc đầu:

- Sao cuộc đời có thể sai lầm đến thế?

Mình biết vì sao. Câu trả lời đang bay đâu đó trên đám khói, nhìn xuống cảnh tàn sát. Mình bắt đầu tưởng tượng, mỗi tiếng nổ như một phát súng bắn thẳng vào Saint Dane. Mình hi vọng hắn sẽ đau khổ.

Cấp kì như khi bắt đầu, đợt bắn chặn ngừng lại. Mình hy vọng là chưa hết tên. Lúc đó, ngoài khói, không nhìn thấy gì. Có lẽ cung thủ chờ khói tan để quan sát. Tất nhiên, dado cũng đang làm giống vậy.

Alder nói:

- Chúng ta bắn như vậy là quá nhiều rồi. Chờ khói tan sẽ biết là đã đủ chưa.

Rời khỏi cửa sổ, mình muốn nghỉ ngơi một chút. Mình chỉ có thể hình dung những cung thủ dũng cảm dưới đó đang cảm thấy thế nào. Đến bên bản đồ trên vách, mình nhận thấy nếu dado rút lui, Rayne cũng sẽ bị thay đổi. Một phần ba làng bị phá hủy. Nhìn đường vẽ địa đạo chạy dưới lòng đất, mình nghĩ nếu thắng là nhờ địa đạo này.

Drea thông báo:

- Khói tan rồi.

Chạy vội tới cửa sổ, mình thấy làn gió nhiệt đới đang thổi khói chiến trường.

Ông Genj lên tiếng:

- Những kẻ xâm lăng có thể sống sót không?

Mình trả lời:

- Chúng ta sẽ biết ngay thôi.

Khói tan. Những gì chúng mình nhìn thấy, vừa khủng khiếp vừa…đẹp. Từ địa đạo tới bờ biển không có gì chuyển động. Hoàn toàn không. Khu vực đó của làng bị hủy hoại, nhưng đó chỉ là một cái giá nhỏ phải trả. Vì những dado lên bờ đã bị tiêu diệt. Bãi biển phủ đầy mảnh vụn những phần thân thể máy. Mình chỉ loáng thoáng thấy cát dưới đống đổ nát.

Moman hỏi:

- Có thể như thế không? Kết thúc rồi sao?

Mình không muốn tin, nhưng kế hoạch thực sự đã thành công. Tak đã thành công. Dado đã rút lui. Đoàn quân của Saint Dane đã bị chặn đứng. Mình đang nghĩ, hành động tiếp theo của hắn sẽ là gì, thì Alder nắm cánh tay mình. Mình ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì?

Anh chỉ tay ra ngoài vịnh. Mình nhìn và… hai đầu gối run bần bật. Alder rầu rĩ nói:

- Đó mới chỉ là đợt đầu tiên.

Một đoàn dado khác lướt thuyền trượt nước đang vượt qua cửa vịnh, hướng vào bờ biển.

Mình nói:

- Trận chiến mới chỉ bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK