- Nhanh nhanh đi tớ sắp mất máu mà chết rồi.
- Chết được thì tốt.
- Sao cậu lỡ lòng nào lại buông lời cay đắng.
- ...... -_-
Mở cửa xong, Vũ Phong vội nằm dài ra giường y tế, nhắm mắt lại.
- Thoải mái thật, ngoài giường ở nhà ra thì giường ở phòng y tế là êm ái nhất.
Tôi cười mở tủ đựng dụng cụ ra, bảo cậu ấy tay nghề cao thì tự băng lại.
- Cậu băng giúp tớ đi, tay tớ bây giờ thật sự ko có lực.
Tôi lườm, lấy nước sạch dội vào vết thương, tôi rất đoảng trong mấy cái việc này mà, lúc tôi băng vết thương lại thì cậu ấy cứ liên mồm:
- Nhẹ nhàng 1 chút.
Tôi phát cáu lên ấn thật mạnh vào vết thương làm cậu ấy hét toáng lên, còn tôi thì đứng cười. Xong xuôi cả hai đứa im lặng nhìn nhau, cậu ấy mỉm cười:
- Tớ hứa sẽ ko để cậu phải tức giận nữa, nếu tớ có làm gì để cậu ko vui hãy nói cho tớ biết, tớ sẽ sửa, tớ ko muốn cậu chịu bất cứ 1 tổn thương nào.
- .....
- Chúng mình trở lại như trước có được ko?
Tôi im lặng, câu nói của Phương Mai cứ vang vọng trong đầu nhắc nhở tôi: " bố mẹ tớ li thân do bố tớ có người khác, bạn bè xung quanh biết chuyện đã trêu chọc, rèm pha tớ. Tớ đã trốn trong phòng khóc suốt 1 ngày, nhịn ăn nhịn uống. Tớ đã từng tìm đến cái chết, trong khi tớ suy sụp nhất Vũ Phong là người đưa tớ trở lại. Hôm ấy cậu ấy theo mẹ cùng giám đốc công ti mẹ cậu ấy làm đến nhà tớ kí hợp đồng làm ăn gì đó. Tớ định nhảy từ tầng 3 xuống, nhưng thật may mắn vì cậu ấy lại tình cờ chạy lên đây chơi. Cậu ấy đã lao ra ôm tớ trước khi tớ định nhảy xuống kết thúc cuộc đời mình. Tớ đã khóc rất lâu, cậu ấy cứ ôm tớ như thế, lắng nghe tớ kể lể dù tớ vừa nấc vừa khóc, chắc chắn giọng rất khó nghe. Từ đó tớ nghĩ cậu ấy là người có thể bảo vệ tớ, che chở cho tớ khỏi bất cứ sự tổn thương nào gia đình mang lại. Nên xin cậu, hãy nhường cậu ấy cho tớ. Cậu ấy là tia hy vọng cuối cùng còn sót lại của tớ, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm cướp mất hay sao? "
- Giao... - Vũ Phong gọi tên tôi, nhìn tôi chờ đợi.
Tôi ko trả lời, đứng dậy cất bông băng vào chỗ cũ, rửa tay thật sạch sẽ, sau đó mới nói:
- Ko, cứ như thế này thì tốt hơn.
Tôi lắc đầu, với tay cầm cặp sách bỏ đi, Vũ Phong tập tễnh đuổi theo tôi, cậu ấy bị đau chân nhưng vẫn đuổi kịp được tôi, vội vàng nắm lấy tay tôi giữ thật chặt.
- Tại sao? Cậu có thể cho tớ biết lí do ko? Có phải vì Phương Mai ko?
Tôi cố giằng tay ra khỏi tay Vũ Phong, vừa nghe cậu ấy hỏi có phải vì Phương Mai ko tôi giật mình ngừng lại. Phát hiện ra mình lại sơ suất, tôi gạt phăng tay cậu ấy ra, hình như chạm phải chỗ vết thương nào đấy ở tay cậu ấy hơi nhíu mày lại:
- Ko phải vì Phương Mai nào hết, chỉ là tớ thấy quá mệt mỏi vì cậu, cậu còn muốn nghe nữa ko, để tớ nói hết ra cho cậu hiểu?
Cậu ấy kiên định gật đầu.
- Được, để tớ nói cho cậu hiểu, tớ ko muốn dính dáng đến cậu, những người thích cậu làm tớ quá mệt mỏi rồi. Tớ ghét cậu xoa đầu tớ, tớ ghét cậu cười với tớ, tớ ghét cậu quan tâm tớ. Tớ lớn rồi, ko còn là trẻ con, tớ ko thích cậu làm những hành động như vậy với tớ nữa. Những việc cậu từng làm cho tớ hãy dành nó cho những người xứng đáng hơn. Tớ nghĩ mình ko xứng để nhận những điều đó từ cậu.
- Ai nói cậu ko xứng đáng? Cậu rất xứng đáng nhận lấy những điều đó từ tớ. Cậu còn xứng đáng nhận những điều hơn thế nữa...
Tôi giơ hai tay lên bịt tai lại, hét lớn:
- Thôi, tớ ko muốn nghe, những việc cậu làm cho tớ, tớ rất cảm ơn, nhưng cậu ko hiểu được rằng cậu làm những chuyện đó tớ thấy mình như mắc nợ cậu, cậu có hiểu ko? Xin cậu buông tha cho tớ để tớ được bình yên, có được ko?
Vũ Phong ngoảnh mặt đi hướng khác, im lặng 1 lúc lâu rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, hai tay vừa rồi còn đặt trên vai tôi đã buông thõng xuống từ bao giờ:
- Được, vậy kể từ giây phút này, tớ với cậu ko còn là bạn nữa.
Cậu ấy buông một câu như thế, rồi lặng lẽ bước đi. Trái tim tôi rỉ máu như muốn rơi rớt ra ngoài, thế là hết rồi, chẳng còn gì nữa. Cậu ấy để lại tôi với đôi mắt khô khốc nhìn theo mãi, cho đến khi bóng cậu ấy khuất sau dãy nhà. Ko thể trách cậu ấy được, tôi ko đủ tư cách, làm tổn thương cậu ấy là 1 việc tôi chưa từng nghĩ đến nhưng hôm nay thì tôi, haizzz thôi bỏ đi.
Tôi quay trở lại khóa cửa phòng y tế lại, chiếc áo khoác đồng phục của cậu ấy vẫn còn vắt trên thành giường. Tôi đi vào lấy nó xuống, nhét vào trong cặp, rồi mang chìa khóa trả cho thầy Bình.
- Vũ Phong có bị nặng ko em?- thầy giáo hỏi thăm.
- Chỉ bị rách 1 chút ở đầu gối thôi ạ, em xin phép về trước.
Thầy giáo tôi xua xua tay, nhắc nhở đi đường cẩn thận, cả đoạn đường về nhà tôi như người mất hồn, mấy lần gần đâm phải ô tô đi ngược chiều, mà mỗi lần như thế sẽ có 1 lão đàn ông với cái bụng bia thò cổ ra chửi:
- Đi đứng cái kiểu gì đấy hả?
Tối hôm đấy, mẹ Vũ Phong gọi điện thoại đến từng nhà hỏi xem cậu ấy có vào đấy chơi ko. Vì từ lúc tan học đến giờ ko thấy cậu ấy về nhà, gọi thì điện thoại thuê bao. Con Hà gọi điện hỏi tôi có biết ko, tôi bảo ko nhìn thấy cậu ấy từ khi trận bóng kết thúc rồi.
Mẹ cậu ấy khóc sướt mướt, đến tận nhà tôi hỏi, sợ cậu ấy đi học về bị đám du côn nào đánh đập bầm dập đến mức ko về được nhà nên càng lo lắng hơn.
Tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào, chợt nhớ lại hôm cậu ấy đưa tôi về nhà bà cậu ấy chơi. Tôi liền bảo mẹ cậu ấy về thử nhà bà ngoại xem sao, có lẽ cậu ấy ngồi ở bãi đất trống trước con sông đầu làng.
___________________________________
Mà đúng thật, sáng hôm sau đi học thấy bọn con gái báo tin cậu ấy về nhà rồi.
- Thấy bảo thằng Phong ngồi 1 mình ở bãi đấy trống, mẹ nó tìm thấy mừng phát khóc, hỏi nó tại sao tới đây mà ko về nhà, nó bảo con nhớ bà ngoại.
- Mà rốt cuộc tao vẫn ko hiểu dạo này nó làm sao nữa.
Bọn con gái đang bàn tán xôn xao thì cậu ấy bước vào lớp, chúng nó tự động im bặt đi về chỗ ngồi của mình mà ko bàn tán thêm nửa câu gì nữa.
Mặt Vũ Phong nhợt nhạt như bị ốm, đôi mắt thầm quầng như bị thiếu ngủ.
Nếu là trước kia, kiểu gì tôi cũng quay sang hỏi han các kiểu, còn cậu ấy sẽ giả bộ như bệnh tình nghiêm trọng. Nhưng bây giờ thì khác rồi, chẳng khác gì người dưng.
Cậu ấy vừa quăng được cặp sách lên bàn đã gục mặt xuống bàn ngủ luôn, cô giáo bước vào, cả lớp đều đứng dậy chào, riêng cậu ấy là ko, cô rất bực mình nhưng rốt cuộc cũng bỏ qua cho cậu ấy, nhưng cậu ấy từ đầu giờ đến cuối giờ vẫn ko nhúc nhích, điểm danh cũng ko thưa. Cô giáo ko thể kiềm chế được nữa, đập quyển sách bộp 1 phát xuống bàn làm bọn tôi giật nảy mình.
- Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn thôi nhớ, Anh Phong, anh đứng dậy đi ra khỏi lớp cho tôi, tôi ko muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Vũ Phong vẫn coi như ko nghe tiếng gì, mắt ko có ý định mở ra, lông mi cậu ấy hơi động đậy, tôi đoán cậu ấy ko hề ngủ.
- Phong, dậy đi, tao biết mày ko ngủ.- Khánh quay lại nói nhỏ với Phong, cậu ấy khẽ mở mắt ra rồi ngồi thẳng dậy vươn vai.
- Anh cũng giỏi đấy, áo đồng phục của anh đâu?- cô hỏi.
Cậu ấy ko trả lời, đưa 1 tay chống lên bàn, áp má vào đấy rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Ngoài cửa sổ có cái quái gì mà tiết nào anh cũng nhìn thế?
Cô giáo vừa lầm bầm vừa bắt đầu giở sổ ra, nếu như cậu ấy tiếp tục bị ghi vào sổ đầu bài, hạnh kiểm tháng này sẽ tụt hạng yếu, cô chủ nhiệm chắc chắn sẽ phê bình vào học bạ thì thi tốt nghiệp sẽ rất rách việc, tôi vội vàng giơ tay, cô giáo ngạc nhiên hỏi:
- Sao em?
- Thưa cô, áo đồng phục của bạn ấy là em cầm, hôm qua bạn ấy để quên ở phòng y tế nên em cầm giúp, hôm nay lại quên ko mang cho bạn.
- Thế thì anh ý phải nói chứ, ko có miệng à, thật là.
- Bạn ấy bị viêm amidan cô à.
Phương Mai cũng nói giúp, cô giáo vẫy tay ý bảo tôi ngồi xuống, tạm chấp nhận 2 lí do vừa rồi chúng tôi đưa ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở cặp ra lấy áo khoác nhét vào ngăn bàn cho cậu ấy, ko nói gì thêm.
Vũ Phong như biến thành 1 con người khác, cậu ấy ít nói hơn, bọn con trai nói gì hiếm lắm mới mở miệng ra nói vài câu, đến giờ ra chơi chúng nó rủ sang lớp A6 chơi cũng ko đi, trong lớp chỉ ngủ, ra chơi cũng ngủ, nói chung ở trường ko làm gì khác ngoài ngủ, bọn trong lớp thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn, nhưng cậu ấy chẳng buồn bận tâm.
- Cô cậu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đây là lớp học ko phải khách sạn nghe rõ chưa?
Cô giáo dậy văn giận dữ quát lớn, khi giảng mà chẳng ai nghe, có đứa ngủ còn ngáy o o. 😁😁
Cả bọn lại uể oải ngồi dậy, cố gắng căng mắt ra chép bài trên bảng, cô giáo thì đứng trên bục giảng cứ nói mãi ko thôi.
- Sắp thi đến nơi rồi mà vẫn ko thấy tinh thần tự giác đâu cả, chỉ đến khi các cô các cậu trượt tốt nghiệp ra đấy thì hối hận cũng ko kịp đâu.
- Cả lớp đã hiểu bài này chưa?
Cả lớp đồng thanh:
- Rồi ạ. Ra chơi rồi cô ơi!
- Chưa, 1 phút nữa, chép nốt đi.
- Haizzz, thật là, bà già khó tính.
_________________________________