Bà vất vả cả đời nhưng cũng chưa từng ở căn nhà nào tốt như thế này, giờ được vào ở thì bà lại có chút xúc động.
Cơm tối có ba món mặn một món canh, không tính là xa hoa, nhưng lại rất ngon miệng.
Người một nhà đang ăn uống rất vui vẻ thì bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có tiếng ô tô, một ông lão xuống xe, đi vào biệt thự: "Xin hỏi, vị nào là Lục tiên sinh?!”
“Là tôi đây, có việc gì à?" Lục Phàm lên tiếng, đồng thời anh cũng đang đánh giá ông lão trước mặt.
“Tôi là quản gia của Thẩm gia, người hầu của ông Thẩm!” Ông lão hơi cong người hành lễ, đem quà tặng đặt ở một bên: “Gia chủ nói đã có hẹn trước với Lục tiên sinh, hôm nay tôi tới đây thay mặt gia chủ hỏi ý Lục tiên sinh, không biết ngày mai tiên sinh có thể đi không?"
“Được chứ!” Lục Phàm gật đầu: "Ông giúp tôi chuyển lời với Ông Thẩm, ngày mai tôi nhất định sẽ đến, quà cáp này hay là ông cầm về cho ông Thẩm đi nhé!”
"Gia chủ đã dặn tôi rồi, quà tặng nhất định phải để Lục tiên sinh nhận, hi vọng Lục tiên sinh đừng làm khó tôi!"
Lục Phàm bất đắc dĩ gật đầu, Thẩm Thiên Long đã đưa biệt thự Thiên Phúc. cho anh mà bây giờ còn tặng nhiều quà cáp thế này khiến nội tâm anh hơi áy náy.
“Ông gì đó ơi! Có muốn cùng ăn tối không?" Bà Quế Hoa lịch sự mời khách.
"Cảm ơn bà, tôi đã dùng cơm tối rồi!" Ông lão mỉm cười, nhìn về phía Lục Phàm: "Lục tiên sinh, nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước!"
Lục Phàm gật đầu, nhìn đống quà chất thành núi nhỏ trên sô pha, có chút bất đắc dĩ.
“Anh Lục Phàm, ông bác lúc nấy là ai vậy anh?" Lâm Khả Nhi kinh ngạc hỏi: "Người ta tặng quà quý quá! Những thứ này đều là thuốc bổ đắt tiền đó!"
“Một người bạn của anh!" Lục Phàm nhún vai nói: "Nếu là thuốc bổ thì vừa hay có thể để cho bà nội uống!”
"Thuốc đắt tiền như vậy, bà không thể lấy!" Bà Quế Hoa lắc đầu nói: "Hay ngày mai bà mang đi bán?”
"Những thứ này đều là thuốc bổ, đối với thân thể rất có lợi, bà nội mau nhận lấy đi!" Lục Phàm mỉm cười, dời cả đống thuốc bổ vào phòng bà Quế Hoa.
Sáng sớm hôm sau, Lục Phàm vừa tỉnh giấc đã rời khỏi biệt thự Thiên Phúc, đi qua khu biệt thự kiểu cổ mà Thẩm Thiên Long đang ở.
Còn chưa đi vào, lông mày Lục Phàm đã nhíu lại, trong biệt thự có luồng khí rất dị thường, anh tu luyện trên núi nhiều năm, đối với sát khí hay âm khí hại người anh rất nhạy cảm.
Trong sân biệt thự, Thẩm Thiên Long ngồi ở một bên, bên cạnh còn có một gã đàn ông trung niên, trên người khoác đạo bào.
“Thẩm gia chủ, thiếu gia đúng là trúng phải tà khí." Gã mặc đạo bào nhẹ. giọng nói.
"Tôi đã sớm nghe nói thành Thanh Châu có một vị đạo trưởng pháp lực cao cường, bây giờ có thể nhìn thấy ông ở đây thật sự là chuyện may mắn!" Thẩm Thiên Long ôm quyền nói: "Không biết Trần đạo trưởng chuẩn bị trừ tà khí này như thế nào?!”
“Thẩm gia chủ cứ giao cho tôi, chỉ cần tôi ra tay, ác linh hay tà khí cũng đừng hòng làm loạn!” Trần đạo trưởng nhẹ giọng nói: "Nhưng mà mấy ngày gần đây tôi đang ở trong trạng thái tích cốc, muốn thi triển pháp lực sẽ có chút mệt nhọc, cho nên..."
"Đạo trưởng yên tâm, chỉ cần có thể diệt trừ được cái thứ đang làm loạn trong nhà của tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi đạo trưởng!"
“Ơ kìa Thẩm gia chủ nói quá lời rồi, tôi cũng không có ý đó!" Trần đạo trưởng cười nói.
Thẩm Thiên Long rất cung kính, trong thành Thanh Châu này Trần đạo.
trưởng có thanh danh vang dội, bằng không ông cũng sẽ không mời gã đến đây.
Cùng lúc đó, Lục Phàm ở ngoài sân biệt thự đang quan sát xung quanh một lát thì có một ông lão đi ra: "Lục tiên sinh, ngài đã đến rồi, gia chủ đang ở bên trong đợi ngài!"
Lục Phàm gật đầu, cười h: đúng không?”
Gần đây cứ đến t biêt thự xảy ra chuyện