Chuyện quỷ làm loạn bên trong căn nhà tôi đã đoán được ra mấy phần từ hôm qua, nhưng tôi lại không hề biết chuyện có người đã từng chết ở đó.
Tôi đưa thêm hai điếu thuốc cho hai ông lão, thuận thế ngồi xuống một cái ghế đá, giống như là nghiêm túc chuẩn bị nghe hai ông lão kể chuyện ngày xưa.
Chuyện ở trong căn nhà này có lẽ những người ở xung quanh đây đều biết ít nhiều, biểu hiện của tôi cũng chỉ giống như người đang tò mò, không giống người định lợi dụng chuyện này để làm loạn, cho nên hai ông lão cũng thoải mái kể cho tôi nghe.
Nếu muốn hiểu hết mọi chuyện, thì phải ngược dòng tìm hiểu chuyện từ mười năm trước.
Hơn mười năm trước, nơi này chưa có đường cái trước mặt tôi đây, cũng chưa có căn nhà trông quỷ dị âm trầm kia.
Hồi trước xung quanh căn nhà này là một thôn trang gọi là Vương Gia Câu.
Vương Gia Câu cũng không phải là một thôn lớn, cả thôn chỉ có khoảng hơn hai mươi gia đình, đời sống ở đây mặc dù nghèo khổ, nhưng cuộc sống trôi qua cũng tự tại.
Mà cuộc sống sinh hoạt an nhàn thoải mái dễ chịu này đã kết thúc từ mười năm trước.
Ngày đó có một đôi vợ chồng đột nhiên đến thôn Vương Gia Câu, tuổi của họ cũng không phải là quá lớn, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng bọn họ lại có đến ba đứa con, hai nam một nữ.
Đứa lớn nhất là con trai, khoảng tầm mười ba tuổi, đứa thứ hai là cô con gái, lúc đó khoảng chừng mười tuổi, đứa con gái nhỏ nhất có lẽ là chín tuổi.
Bọn họ sau khi đến Vương Gia Câu xong cũng không rời đi nữa, họ đi tìm trưởng thôn Vương Gia Câu nói với trưởng thôn rằng họ muốn xây nhà và sinh sống ở Vương Gia Câu, nhờ trưởng thôn tìm giúp họ một mảnh đất có thể xây nhà được.
Trưởng thôn Vương Gia Câu đương nhiên là cảm thấy khó hiểu và không vui, không ai biết bọn họ là ai, bọn họ tự nhiên đến xin một mảnh đất lại còn muốn sinh sống ở đây, làm gì có ai mà vui nổi?Không đợi trưởng thôn từ chối khéo, đôi vợ chồng kia đã đưa ra một rương tiền, nói với trưởng thôn là muốn dùng số tiền này mua một mảnh đất.
Người nông thôn một đời giản dị, làm gì có ai từng thấy nhiều tiền như thế? Trưởng thôn lúc đó bị dọa đến ngẩn người tại chỗ, không biết nên làm thế nào.
Cho đến khi đôi vợ chồng kia gọi trưởng thôn hai tiếng thì trưởng thôn mới lấy lại tinh thần, thay vì thái độ khinh thường như lúc nãy thì bây giờ lại đầy vẻ a dua nịnh hót bợ đỡ.
Tìm đất để xây nhà không phải là chuyện nói là làm ngay được, trưởng thôn rất vui vẻ bảo đôi vợ chồng ở lại trong nhà mình trước, chờ đến khi xây nhà xong thì dọn ra ngoài ở, đôi vợ chồng kia cũng không có chỗ nào để ở, cho nên cũng đồng ý ở lại nhà trưởng thôn.
Thời đại đó là một thời đại nhiều biến động, mặc dù con người giản dị chất phác, nhưng cũng không ai không muốn có tiền.
Trưởng thôn được đôi vợ chồng kia đưa cho một số tiền lớn, rất nhanh đã quyết định xong nơi xây nhà, mảnh đất đó chính là mảnh đất xây căn nhà này bây giờ.
Sau khi sắp xếp xong, đôi vợ chồng kia bắt đầu xây nhà.
Trưởng thôn biết đôi vợ chồng kia không phải là người bình thường, lúc xây nhà cũng giúp đỡ không ít việc, đương nhiên, cũng kiếm được không ít tiền từ chuyện này.
Lúc căn nhà hoàn thành thì tất cả mọi người ở Vương Gia Câu đều vây đến xem, bởi vì căn nhà kia đúng là quá đẹp, hoàn toàn không giống như một căn nhà ở nông thôn, mà rất giống một biệt thự lớn trong thành phố.
Nhà ở nông thôn phần lớn đều là tường xanh ngói đỏ, nhà có điều kiện một chút thì cũng là nhà hai tầng, thậm chí ba tầng, nhưng không thể nào có một căn nhà đẹp như biệt thự của đôi vợ chồng kia được.
Câu này cũng không hề điêu, đến tận bây giờ căn nhà kia vẫn toát ra vẻ quý phái và sang trọng.
Căn nhà được xây xong, đôi vợ chồng nhanh chóng chuyển vào nhà mới sống, chỉ là mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vì đôi vợ chồng kia có ba đứa con, bất kể là anh cả hay là em út thì đều đã đến tuổi đi học, nhưng đôi vợ chồng này hết lần này đến lần khác không hề đề cập đến chuyện để ba đứa con đến trường.
Không chỉ vậy, từ sau khi họ chuyển vào nhà mới, người trong thôn hầu như không hề thấy gia đình này ra khỏi nhà, nếu không phải trưởng thôn thường xuyên đi đưa chuyện thì e là tất cả mọi người đều nghĩ rằng cả nhà đó đã chuyển đi rồi.
Một thời gian dài sau, mọi người cũng dần quen với lối sống kỳ lạ của gia đình đó.
Nhưng sau đó không bao lâu, có người ở Vương Gia Câu phát hiện ra một chuyện vô cùng quỷ dị.
Đêm hôm đó có một người trong Vương Gia Câu đánh bài ở đầu thôn đến nửa đêm, khi đi về nhà thì đã là rạng sáng rồi, mà trên đường anh ta đi về nhà đúng lúc phải đi qua căn nhà đó.
Lúc đi qua căn nhà đó, người kia quay đầu nhìn vào một cái, chép miệng, trong mắt không kìm nén được sự hâm mộ, ngay lúc anh ta đang định quay đầu rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng hát khe khẽ truyền đến ra từ trong căn nhà.
Đó không phải tiếng hát từ trong phim ảnh trên ti vi, mà là một bài đồng dao để dỗ trẻ con, tiếng hát phát ra vô cùng non nớt, là giọng nữ, người kia tưởng rằng là con gái của đôi vợ chồng sống trong nhà này hát, anh ta không tự chủ được mà đi chậm lại, chờ đợi nghe xem cô bé đang hát cái gì.
“Mẹ của mình giết mình, bố của mình ăn mình, anh em của mình ngồi ở bàn ăn nhặt xương của mình lên, rồi chôn chúng xuống, chôn thật lạnh lùng dưới tấm bia đá…”Trong đêm khuya yên tĩnh không có bất kì tiếng động nào khác, chỉ có âm thanh tiếng hát đồng dao non nớt này.
Người đó nghe thấy tiếng hát xong liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, hoảng sợ hét toáng lên, suýt nữa thì tè ra quần rồi chạy thẳng.
Ngày hôm sau, chuyện này lan truyền khắp toàn bộ Vương Gia Câu.
Nhưng người trong thôn không tin lời của anh ta, mọi người nghĩ xem, có ai có thể hát ra kiểu nhạc đáng sợ như thế chứ? Mà người kia nói người hát là bé gái, trẻ con buổi đêm thì phải đi ngủ chứ, tại sao lại thức cả đêm hát hò như thế làm gì?Cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng người kia có vấn đề về thính giác, tự tưởng tượng ra âm thanh này, cho nên cũng không ai để trong lòng.
Người kia vô cùng buồn bực, không nói gì thêm để bao biện nữa, trong lòng anh ta cũng cầu nguyện là mình nghe nhầm.
Chỉ là chưa được bao lâu, lại có thêm một người của thôn Vương Gia Câu nói rằng buổi tối lúc đi qua căn nhà kia có nghe được bài đồng dao làm người ta sợ hãi đó.
.
Danh Sách Chương: