Giang Hoành sửng sốt: “Phản loạn?”
Hình như rất nguy hiểm. Trong ánh mắt toát ra vài phần lo lắng.
Tùy Lâm thấy được nét lo lắng không giấu được trong ánh mắt của hắn, liền mừng rỡ ho khan một tiếng nói: “Không sao, chẳng qua chỉ là một đám người ô hợp.”
Giang Hoành lo lắng nhưng là do đường về của đại ca có thể cập bến tại Như huyện, rồi đi ngựa về Cẩn Châu, nếu không thận trọng có thể sẽ đụng phải chiến loạn.
“Vậy….Hầu gia cẩn thận chăm sóc chính mình…”
Lời Giang Hoành còn chưa dứt, Tùy Lam vui mừng mở miệng đáp ứng, lại nghe tiểu thư sinh kia mặt ủ mày chau lo lắng nói: “Đại ca ta không có công phu, người cũng yếu ớt, nếu như rơi vào tay phản loạn chỉ sợ….Nếu thấy đại ca ta, kính xin Hầu gia chiếu cố một chút.”
Tùy Lam vừa với vui vẻ liền bị tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, nghiêm mặt ừ một tiếng: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Đợi nửa ngày, cũng không thấy tiểu thư sinh nói ra được một câu nói tri kỷ xuôi tai, Tùy Lam xụ mặt bước ra khỏi hiệu buôn Tung Hoành, đoạt lấy trường thương từ tay Dạ Ảnh đang đứng đợi ngoài cửa, nhảy tót lên ngựa.
Dạ Ảnh sợ hết hồn, ngượng ngùng đuổi theo, nhỏ giọng thầm thì: “Tính khí Hầu phu nhân thật to lớn, khiến cho sắc mặt Hầu gia không tốt, đợi đến khi cưới về phủ rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
“Ai nói ta muốn thú hắn?” Tùy Lam quay đầu lại nguýt hắn một cái, Dạ Ảnh nhanh chóng ngậm miệng.
——
Hầu gia vừa mới đi, nha hoàn Hoa Xương vội vã như thiêu như đốt chạy tới, cầm phong thư trong tay đưa cho Giang Hoành, nói: “Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia đưa tin từ Như huyện tới.”
Sắc mặt Giang Hoành trắng xanh, ném sổ sách xé nát lá thư, trong thư chỉ có vài lời, tất cả đều là giản ngữ viết ẩu tả, nhưng Giang Hoành lại hãi hùng khiếp vía.
Hoa Xương thấy sắc mặt Giang Hoành càng thêm ngưng trọng, trong lòng lộp bộp vài tiếng, không nhịn được nghẹn ngào nức nở nói: “Nghe nói Như huyện xảy ra chuyện, nếu Đại thiếu gia…”
“Đừng khóc, mau chuẩn bị xe ngựa cho ta.” Giang Hoành gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vội vàng chạy đi thu nhập hành lý.
——
Lúc này, Như huyện đã bị hắc linh quân công chiếm, thái thú bị giết, cửa thành đóng chặt, người ở bên trong muốn chạy trốn cũng không trốn được.
Hắc linh quân trắng trợn đập phá chém giết, tập trung một đám người giàu trong thành đến một bãi đất trống, lần lượt yêu cầu dùng tiền đổi mạng, cự tuyệt không chịu sẽ trực tiếp dùng đao chém đầu.
Giang Túng cùng Nhạc Liên vẫn trốn ở lầu hai của tiểu lâu, hắc linh quân ùn ùn kéo tới lục soát các hiệu của gia đình giàu có, rất nhanh sẽ quét sạch những tiểu lâu này.
“Liên, vết thương sao rồi.” Giang Túng ngồi bên người Nhạc Liên, khom người thay thuốc cho Nhạc Liên, hai mươi vạn đổi lấy cỏ cứu tử, quả thật rất đáng, vết thương đã khép lại hoàn toàn, qua mấy ngày nữa lớp thịt béo mập cũng sẽ hiện lên, rốt cuộc cũng không thấy máu nữa.
Nhạc Liên dựa vào đầu giường, vơ Giang Túng đến bên cạnh: “Đã không còn đáng ngại nữa.”
Giang Túng thay hắn quấn một tầng thuốc vải, lo lắng nói: “Còn đau không, lỡ lưu lại mầm bệnh thì sao.”
“Ngươi hôn một chút, sẽ hết đau ngay.”
Giang Túng đang lo âu, lại bị Nhạc Liên chọc cười: “Tiểu quỷ, lúc trước thận trọng cứng ngắc, bây giờ lại học được cách bất động thanh sắc nói lời cợt nhả.”
Nhạc Liên khẽ vuốt ve sợi tóc của Giang Túng, cười nhạt nói: “Gần mực thì đen.”
Mắt phượng của Giang Túng nheo lại: “Gần Giang phóng túng.”
Nhạc Liên cong ngón trỏ đụng vào lông mày Giang Túng, thuận theo hắn nói: “Vừa điên cuồng vừa phóng túng.”
“Sớm muộn gì thì hắc linh quân cũng lục soát đến chỗ chúng ta, mau đi ra ngoài tránh.” Giang Túng cầm xiêm y ném cho Nhạc Liên, “Mau.”
Nhạc Liên lanh lẹ lưu loát mặc xiêm y chỉnh tề, tay cầm thanh đao đỏ như máu, dùng vải bông lau chùi, mãi đến khi lưỡi đao sáng bóng.
Giang Túng thu xếp một chút lương khô cùng vài bộ quần áo, nhỏ giọng kéo cửa ra.
Không nghĩ tới, vừa mở cửa ra, bên ngoài đã có ba bốn tên hắc linh quân phản loạn chặn cửa, tay cầm vật sắc bén kề ngay cổ Giang Túng.
Đám quân phản loạn không phải ai cũng có võ công cao cường, thỉnh thoảng cũng có một vài kẻ tay chân lóng ngóng, cầm đao không chắc, lỡ sượt ra một chỗ rách nhỏ trên mặt Giang Túng.
Giang Đại thiếu liền cuống lên.
Giang Túng trợn mắt lên, sờ soạng mặt của mình một chút, nhìn thấy đầu ngón tay dính vài giọt máu.
“Con mẹ ngươi!” Giang Túng trừng mắt, đá một cước vào bụng người kia, Nhạc Liên nhanh chóng ngăn cản kéo Giang Túng về, giơ đao bước ra, đóng kín cửa tiểu lâu.
Một lúc sau, Nhạc Liên đẩy cửa trở về, trên người đầy huyết, vung lưỡi đao dính đầy máu, thong dong thu đao.
Giang Túng ngồi trên giường bực tức soi gương, nhìn vết rách nhỏ chỗ gò má, ngửa đầu nhìn Nhạc Liên, trong mắt ửng lên một tầng nước.
Trước sau hai đời, thứ Giang Đại thiếu coi trọng nhất chính là khuôn mặt này.
Nhạc Liên ngồi chồm hỗm xuống xoa xoa vết rách trên mặt Giang Túng, dụ dỗ nói: “Sẽ không để lại sẹo, rời khỏi nơi này trước đã.”
Giang Túng buồn bực không nói lời nào, tiếng nghiến răng chói tai vang lên, thời điểm bước ra khỏi cửa, liền cầm đao của Nhạc Liên chặt thi thể của kẻ kia nát tan rồi mới cùng Nhạc Liên rời đi.
Xung quang đều có hắc linh quân điên cuồng đánh cướp, tay phải Nhạc Liên cầm đao, tay trái ôm lấy eo Giang Túng, trước sau che chở giữ người ở bên cạnh.
“Đi đến cổng thành.” Giang Túng lôi kéo Nhạc Liên quẹo vào một con đường nhỏ, đi tắt đến lớp đá tường thành.
Cửa thành đã bị hắc linh quân công chiếm, đóng chặt cửa thành, có hàng trăm người đang chạy trối chết, mong được thoát thân.
Nhạc Liên dẫn đầu xông vào lầu gác cửa thành, tiêu diệt hết những hắc linh quân đang đóng chiếm, nắm lấy tay Giang Túng.
Giang Túng đỡ tay Nhạc Liên leo lên lầu gác cửa thành, dùng dây thừng vắt ngang qua cửa thành, nghiên cứu cách trèo qua.
Nhạc Liên nhìn những bách tính đang giãy giụa kêu khóc muốn chạy, trong lòng hơi xúc động, quay đầu lại nói với Giang Túng: “Ca, bây giờ có nên mở cửa thành không.”
Giang Túng nắm lấy dây thừng, lắc đầu một cái: “Chưa phải lúc, vừa mở cửa ra sẽ có rất nhiều người chạy trốn, lúc đó toàn bộ hắc linh quân ập đến trấn giữ, sẽ không ai có thể chạy được.”
Nhạc Liên không thể làm gì khác hơn là tạm thời thu đao.
Giang Túng khiêu chân, ngửa mặt nhìn trời: “Nghỉ ngơi một lát đi, ngươi sẽ phải đánh một trận đấy.”
Nhạc Liên đi tới, cúi người nhìn kỹ mặt Giang Túng, vết thương không sâu, chẳng qua chỉ là trầy da.
Giang Túng trở mình: “Nhìn cái gì vậy.”
Nhạc Liên ôm Giang Túng lên để hắn nằm trên người mình: “Trên người ta ấm áp, ngủ với ta này.”
“Đừng tức giận.” Nhạc Liên thấp giọng an ủi, chỗ bị thương lúc trước ở xương quai xanh đã khảm một nhánh hoa mai, Nhạc Liên sợ Túng ca giận lên liền khảm thêm hoa văn gì đó trên mặt.
“Túng ca, ngươi là thần tiên ca ca của ta, cho dù có như thế nào thì ngươi vẫn rất hoàn mỹ.”
——
Sắc trời mờ sáng, những đám mây dần tản đi, phía xa thấp thoáng xuất hiện một đội quân thiết kỵ.
Ngay sau đó, vó ngựa đạp đất cát đá tung bay, Tĩnh Xuyên hầu Tùy Lam đem quân đến trấn áp hắc linh quân, sau lưng là hai chục ngàn chiến mã tinh binh, hùng vĩ đáng sợ.
Giang Túng nghe thấy tiếng ngựa hí ngoài thành, nhanh chóng vỗ vỗ Nhạc Liên: “Nhanh, mau mở cửa thành.”
“Nếu lát nữa Tĩnh Xuyên hầu muốn đi, dù thế nào cũng phải giữ hắn lại, bất luận dùng thủ đoạn gì, đừng để cho hắn quay trở về kinh thành.”
——
Tùy tiểu Hầu gia vốn muốn phá thành, ngửa đầu đã thấy một tiểu mỹ nhân ngồi trên tường thành, phất phất tay áo với hắn.
“Tiểu Hoành?” Tùy Lam hoa mắt chớp một cái, lập tức thu lại cung tên.
Định thần nhìn lại, gương mặt này rất giống Giang Hoành, nhưng đôi mắt phượng kiêu ngạo ương ngạnh kia, là của đại ca Giang Hoành, Giang Túng.
Cửa thành chậm rãi mở ra, nghênh đón hai mươi ngàn tinh binh của Tĩnh Xuyên hầu.
Hắc linh quân thấy cửa thành mở ra, cho là có nội gián đầu hàng địch, rối rít chạy về phía cửa thành chém giết, không ngờ lại đụng phải Tùy tiểu Hầu gia vững vàng xông vào.
Tay phải Tùy Lam cầm thương, mũi thương sắc bén quét một vòng, khí tức bén nhọn khiến người khác không dám đến gần.
Hắc linh quân bất quá chỉ là một đám năm bè bảy mảng, không thông qua huấn luyện chính thức, cũng không có vũ khí giáp chiến tinh xảo, bây giờ đối mặt với Tĩnh Xuyên hầu cùng hai mươi vạn tinh binh, lập tức tan rã chạy trốn.
Tùy Lam khẽ hướng về trong thành gầm nhẹ, nội lực truyền âm, uy nghiêm trầm sâu: “Còn không đầu hàng, tội đáng chém đầu, đúng là bọn u mê không tỉnh, dám dưới trướng hai mươi vạn tinh binh của bản hầu san bằng Như huyện!”
Nhạc Liên cùng Giang Túng trốn ở lầu gác cửa thành, lặng yên nhìn chằm chằm thế cuộc.
Giang Túng đỡ vạt áo, khom người nhìn xuống dưới, tìm kiếm khắp nơi.
Nhạc Liên nhìn theo ánh mắt của Giang Túng, nghi ngờ nói: “Ngươi đang tìm cái gì?”
“Tìm kẻ đưa tin.” Giang Túng vừa giải thích vừa nhìn chằm chằm cửa thành, “Đợi một lát nữa nếu có kẻ truyền tin chạy tới, ngàn vạn lần chặn đứng hắn, đừng để cho hắn nhìn thấy Hầu gia.”
“Đã biết.” Nhạc Liên luôn luôn nghe Giang Túng dù không có lý do.
Đánh nhau kịch liệt cả một buổi sáng, hắc linh quân héo tàn tan tác, hai mươi ngàn tinh binh quét sạch Như huyện, đang lục soát giết chết những tên hắc linh quân còn đang lẩn trốn.
Một con bồ câu đưa thư tới đậu trên bả vai Tùy Lam, Tùy Lam rút thư, mở giấy lụa ra nhìn.
Giang Túng lanh lẹ, nhìn thấy tờ giấy trong tay Tĩnh Xuyên hầu, liền dùng sức vò vạt áo: “Mẹ nó, là bồ câu đưa thư! Mau, Liên, nghĩ cách chặn Hầu gia lại, cả đời phú quý của chúng ta sau này đều dựa vào việc này.”
“Vinh hoa phú quý?” Nhạc Liên sửng sốt một chút.
“Nhanh đi.” Giang Túng ôm hôn khóe môi Nhạc Liên một cái, “Nhớ tự lượng sức mình, đừng để bị thương, dùng ám chiêu cũng được, chớ đụng độ cứng rắn với hắn.”
Nhạc Liên suy nghĩ một chút: “Vậy ngươi nhớ theo sát ta, ngàn vạn lần không được đi lạc.”
——
Qủa thật, Tùy Lam đọc xong những lời trong giấy lụa, sắc mặt đột nhiên trắng đi hai phần, lập tức dẫn một nửa tinh binh ghìm ngựa rời khỏi Như huyện.
Giấy lụa vàng óng ánh hoa văn phượng rồng có dấu của ngọc tỷ, nói có một nhóm lớn hắc linh quân xông vào kinh thành, hoàng cung nguy cấp, hoàng hậu nương nương bị hắc linh quân bắt giữ, triệu gấp Tĩnh Xuyên hầu lãnh binh trở lại kinh thành tiếp viện.
Tùy Lam là trưởng tử, đương kim hoàng hậu nương nương là tiểu muội của Tùy Lam, hoàng cung đã chỉ đích danh hắn về để có thể đổ trách nhiệm cho người khác, hoàng hậu nương nương lại rơi vào miệng cọp, tin dữ khiến cho da đầu Tùy Lam tê dại đi, ghìm ngựa chiến quay trở về.
Ra khỏi thành cấp tốc trở về, chỉ còn ba bốn dặm nữa là tới thì thấy hai người đang cưỡi ngựa chặn đường phía xa.
Giang Túng nghiêng người dựa vào lồng ngực Nhạc Liên, nắm cương hướng Tùy Lam thành khẩn nói: “Hầu gia, chớ nên trở lại kinh thành.”
“Giang Túng, mau tránh ra.” Tùy Lam thấp giọng thúc giục, trong mắt ẩn hiện tia tức giận. Nhưng Giang Hoành lại rất để ý đến an nguy của đại ca hắn, không thể tùy ý tổn thương Giang Túng.
“Ta có lý do, Hầu gia có thể nghe ta nói vài lời không?” Giang Túng tung người xuống ngựa, đến trước ngựa Tùy Lam quỳ một gối xuống, giương lên một đôi mắt rưng rưng.
Chiêu mỹ nhân kế này trăm lần hiệu quả cả trăm, nhưng Tùy tiểu Hầu gia hiển nhiên cũng kiềm chế, không để tốn thời gian của bản thân.
Tùy Lam không nhịn được nói: “Có gì, nói mau?”
Giang Túng nắm chặt tay thành quyền: “Chuyện này trọng đại, kính xin Hầu gia đến chỗ không người nghe tiểu nhân nói tỉ mỉ.”
Giang gia cùng Nhạc gia ở Cẩn Châu là những đại thương hộ mà Tùy Lam quen biết, huống chi Giang Túng lại là thân ca ca của Giang Hoành, cũng không có lý do gì để lừa gạt hoàng tộc, Tùy Lam hơi sửng sốt, sắc mặt cũng âm trầm.
Tùy Lam kẹp nhẹ bụng ngựa, theo Giang Túng đến chỗ không người, Giang Túng dẫn hắn quẹo vào một con hẻm hẹp, Nhạc Liên theo sát phía sau.
“Nói mau đi.” Tùy Lam lạnh giục thúc giục.
Giang Túng giương mắt hỏi: “Có phải Hầu gia nhận được lệnh triệu gấp từ kinh thành?”
Ánh mắt Tùy Lam hơi chăm chú: “Ngươi muốn nói cái gì.”
Giang Túng khẩn thiết nói: “Đừng nên trở về, Hầu gia, giấy lụa kia không phải là thánh chỉ, đến lúc đó lật lọng giáng tội lãnh binh mưu nghịch cho ngài dễ như trở bàn tay, cây lớn gió to, trong triều đình có rất nhiều người xem ngài là cái đinh trong mắt, ngài trở lại đó chính là nhảy vào hố lửa.”
Trong lòng Tùy Lam bỗng nhiên căng thẳng.
Hắn nói cũng rất có lý, nhưng hắn không thể lấy tính mạng hoàng hậu nương nương ra làm trò đùa. Vạn nhất xảy ra sự cố, hoàng hậu nương nương rơi vào tay hắc linh quân, phượng thể chịu nhục, là đại họa.
“Tránh ra.” Tùy Lam quét trường thương, mũi thương chỉ thẳng vào yết hầu của Giang Túng, “Bản hầu không muốn lấy mạng của ngươi.”
Nhạc Liên nhảy lên chặn trước người Giang Túng, kéo Giang Túng ra phía sau che chở, mũi thương kia chỉ thẳng ngay tim Nhạc Liên, Nhạc Liên cũng làm như không thấy.
Tùy Lam hừ lạnh: “Các ngươi có chứng cứ?”
Nhạc Liên nhàn nhạt lắc đầu: “Không có, chúng ta chỉ muốn bảo vệ ngài cùng Cảnh vương gia.”
Giọng nói Tùy Lam khẽ châm chọc: “Chỉ bằng các ngươi mà muốn bảo vệ bản hầu cùng Cảnh vương điện hạ.”
Giang Túng vẫn có mấy phần sợ mũi thương kia, từ phía sau lưng Nhạc Liên nhô đầu ra: “Cảnh vương điện hạ do hoàng hậu nương nương sinh ra, hiện nay vị trí Thái tử lại do con của Qúy phi nắm giữ, hoàng thượng vốn ái thiếp diệt thê, muốn diệt trừ những hoàng thân ngoại thích liên quan đến hoàng hậu nương nương, Hầu gia ngài công lớn thế mạnh, lo sợ bị đoạt Thái tử vị ……”
“Làm càn!” Tùy Lam bị một đống lời nói không biết trời cao đất rộng kia của Giang Túng chọc giận.
Tùy Lam ghìm ngựa quay đầu lại, liền đi.
“Hầu gia, đắc tội.” Nhạc Liên đẩy Giang Túng ra chỗ khúc quẹo, rút đao ra khỏi vỏ, vươn mình mượn lực nhảy lên tường, xoay người chém một đao xuống trước mặt Tùy Lam.
Tùy Lam nghe tiếng xé gió, giơ trường thương lên chế trụ lưỡi đao của Nhạc Liên.
Xem ra Giang Túng đã sớm âm mưu, cố ý dẫn hắn vào ngõ hẹp, trường thương căn bản không thể triển khai.
Binh khí va chạm, hai người một hai thử thực lực của đối phương, lui ra hai bước, trong lòng mỗi người nhẹ than một tiếng “Thân thủ khá lắm.”
Ánh mắt kinh thường của Tùy Lam dần dần lạnh lẽo, hai tay nắm thương.
“Nhạc Liên, tránh ra, bản hầu sẽ không trị tội ngươi.” Tùy Lam dùng sức nắm thân trường thương, một luồng sát khí bắn ra, áp bức trước mặt Nhạc Liên.
“Đao pháp, ai dạy ngươi.” Tùy Lam trầm giọng chất vấn.
Nhạc Liên cũng không trả lời.
Điều hắn cần làm là giữ chân Hầu gia ở Như huyện, có hao tổn như thế nào cũng phải bức thua Tùy Lam.
Hắn nắm chặt cây đao đỏ như máu, đợi Tùy Lam tiến công.
Tùy Lam cố gắng tìm kiếm lỗ hổng trong chiêu thức của Nhạc Liên, tìm cách xông ra khỏi ngõ hẹp.
Nhạc Liên không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Sau mấy chục hiệp, Tùy Lam thở hổn hển, Nhạc Liên đỡ bụng dưới, vết thương bị tác động mạnh liền rách ra, chảy ra một ít máu.
Giang Túng núp ở phía xa nhìn chiến cuộc, thấy bụng Nhạc Liên thấm ra một ít máu, nhất thời đau lòng hô một tiếng: “Được, được lắm! Tiểu Liên, để hắn đi chịu chết đi, Diêm Vương cũng không ngăn được hắn.”
Nhạc Liên không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tĩnh Xuyên hầu này là một thời cơ nhất định phải tận dụng, chỉ cần có thể bảo vệ Tĩnh Xuyên hầu cùng Cảnh vương, có được chỗ dựa trong cung thì sau này không cần phải lo nữa.
Túng ca nói đúng, vinh hoa phú quý trong tương lai đều ký thác trên người Tùy tiểu Hầu gia, cho nên phải cố gắng.
Nhưng không ngờ Tùy Lam đột nhiên thay đổi hướng mũi thương, vươn mình đạp lên mặt tường đá xanh vọt đến chỗ Giang Túng, một phát bắt được cổ Giang Túng, trường thương sắc bén kề sát cổ Giang Túng.
Sắc mặt Nhạc Liên chợt biến: “Đừng làm tổn thương hắn!”
Giang Túng giằng co muốn thoát khỏi bàn tay như kìm sắt, âm thanh gãy đứt: “Hầu gia…Hầu gia….Chúng ta thực sự là vì ngài…”
Tùy Lam đã bị chọc giận đến cực điểm, thổi sáo kêu ngựa đến, phóng người lên ngựa, bàn tay siết cổ Giang Túng liên tục dùng sức, chỉ bằng lực tay của Tùy Lam, đủ để bẻ gảy cổ Giang Túng.
“Dừng tay! Dừng tay! Hầu gia!”
Cách đó không xa có một xe ngựa chạy tới, xe còn chưa dừng hẳn, Giang Hoành lảo đảo nhảy xuống chạy tới, quỳ gối trước móng ngựa Hầu gia.
“Hầu gia, ngài làm cái gì vậy!” Hai tay Giang Hoành vịn đất, nâng lên hai mắt ngấn lệ nhìn Tùy Lam, “Ta chỉ có một người ca ca này, Hầu gia, van xin ngài, đừng giết hắn….”
Tiểu thư sinh lạnh nhạt xa lánh, bây giờ lại đang khóc lóc quỳ xuống cầu xin hắn.
Tùy Lam buông lỏng tay, ném Giang Túng xuống đất.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Giang Hoành, vừa mất mác lại đau lòng.
Giang Túng nằm trên đất đỡ cổ kịch liệt ho khan, Nhạc Liên vội vã đỡ Giang Túng sang một bên, ánh mắt ác độc trợn trừng nhìn Tùy Lam.
Tùy Lam thở dài, không nhìn Giang Hoành đang quỳ trên đất nữa, nhàn nhạt nói: “Được, né ra để ta đi.”
Giang Hoành quỳ bất động.
Tùy Lam lại thêm nghiêm khắc: “Né ra!”
Giang Hoành ngẩng đầu lên, toàn tâm toàn ý đỡ bụng dưới, nâng đôi mắt ướt át lên, nức nở nói: “Vậy ngươi giẫm lên người ta, một thi hai mạng, được không?”
Tùy Lam bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
Giang Túng như bị đập một gập vào đầu, mắt phượng trợn tròn: “Cái gì??”
Giang Hoành rũ mắt nhẹ giọng trả lời: “Trước đêm đó ta đã ăn quả táo ngươi gửi về.”
Giang Túng như nhũn ra, ánh mắt bất định nhìn Hầu gia cùng Giang Hoành, giọng nói khàn khàn nắm lấy Nhạc Liên lay động:
“Cái gì?! Qủa kia là thật???!”
“Ta không biết…Ta đã nói với ngươi là thật, là ngươi khăng khăng không tin ta….” Nhạc Liên ôm lấy Giang Túng đang mất khống chế vào lồng ngực, hai mắt Giang Túng đỏ rực như muốn nuốt sống Tùy tiểu Hầu gia: “Ngươi….ngươi….ngươi….dám đem đệ đệ ta….”
——
Tùy Lam sửng sốt hồi lâu, tung người xuống ngựa, ngồi chồm hổm xuống trước mặt Giang Hoành, mờ mịt đối mặt với hắn: “Mang thai?”
Giang Hoành lấy tay Hầu gia đặt lên bụng mình, giọng mũi thì thầm: “Ngươi sờ thử xem.”
Bụng dưới nhô lên, tỉ mỉ xoa nắn, có thể nhận biết được vùng bụng nhỏ bé nhô lên.
Tròng mắt Tùy Lam khẽ run, có chút kích động nhìn bụng dưới Giang Hoành, thận trọng cảm nhận xem có phải là ảo giác hay không.
Thời điểm Tùy Lam nhích lại gần, Giang Hoành lấy ra một cây châm nhỏ từ tay áo, đầu ngón tay run rẩy do dự.
“Hầu gia…Ta xin lỗi…”
Châm nhỏ bỗng nhiên đâm vào cổ Tùy Lam.
Đem toàn bộ mê dược thấm vào người hắn.