• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nên bắt máy không?
Kim Trạch Lệ gọi điện thoại đến là do Lục Thanh Phong đã nói gì đó sao? Hắn muốn nói cái gì? Chất vấn cậu hay là nổi giận với cậu?
Ngón trỏ Vân Chức treo ở giữa nút trả lời với nút từ chối, do dự không thôi.
Cậu không muốn bắt máy, cũng không biết có nên nói chuyện với Kim Trạch Lệ một chút hay là trực tiếp cúp máy đi.

Nếu cậu cứ không nhận điện thoại, vậy có nghĩa là cậu để cho Kim Trạch Lệ tự làm rõ mọi chuyện, và rồi hắn ta sẽ nhanh chóng nhận ra được cậu phản kháng lại hắn.
“Điện thoại của ai đấy? Không bắt máy sao?” Phương Nhất Tỉnh pha cho Vân Chức một ly thuốc dinh dưỡng có vị ngọt, cầm ly đi tới.
Tầm mắt anh nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Vân Chức, sắc mặt lạnh lẽo đặt ly xuống, anh cầm lấy tay của Vân Chức, rũ mắt nhìn cậu: “Anh giúp em cúp nhé?”
Thấy Vân Chức còn đang do dự, Phương Nhất Tỉnh nhẹ nhàng nhéo nhéo xương ngón tay của Vân Chức, trấn an: “Không cần sợ hắn, buổi chiều sẽ có cảnh sát dân sự và nhân viên an ninh đến, bọn họ sẽ luôn đi theo bảo vệ.”
“Vâng ạ.” Vân Chức nhẹ giọng đáp, thanh âm ngắn ngủi nhưng ngữ khí kiên định.
Phương Nhất Tỉnh nắm lấy ngón tay Vân Chức, ấn nút từ chối.
Giữa trưa, nhiệt độ từ ánh mặt trời có hơi cao, Vân Chức mới vừa phân hoá, thể lực còn vẫn chưa khôi phục, không được ra ngoài để ánh nắng mặt trời thiêu đốt.
Trước đó Phương Nhất Tỉnh đã xin cho bọn họ hai ngày nghỉ bệnh, cho tổ tiết mục lý do thoái thác là Vân Chức bởi vì mệt nhọc quá độ, thể lực chống đỡ hết nổi dẫn đến ngã bệnh, cần phải được nghỉ ngơi.

Chuyện bạn nhỏ Omega ngọt ngào phân hoá anh không muốn để lộ ra ngoài, kẻo lại rước thêm phiền phức cho Vân Chức.
Điều kiện ăn uống của phòng bệnh VIP cao cấp vô cùng tốt chứ không phải chỉ cung cấp canh nước lèo đạm bạc cho bệnh nhân như những bệnh viện bình thường, dinh dưỡng cân đối, thức ăn phong phú, nhìn qua đã làm người ta muốn ăn.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh ngồi đối diện nhau trên bàn ăn trong phòng khách của phòng bệnh.
Vân Chức gắp cho Phương Nhất Tỉnh vài miếng thịt, sau đó gắp tiếp cho anh một đũa rau xanh, lại tự múc cho mình một muỗng canh thịt hấp trứng, ăn đến nỗi miệng nhỏ phồng lên.
Cậu cúi đầu, đôi đũa trong tay chọc rồi lại chọc vào bát cơm tẻ, hơi thất thần.
Hiện tại đã nháo với Kim Trạch Lệ thành như thế, sau này cậu cũng sẽ không bao giờ trở về biệt thự Kim gia nữa.

Cách thời gian tuyển tú kết thúc cũng chẳng còn bao lâu, cậu có nên tìm một chỗ để ở không?
Không cần thiết phải là một biệt thự chung cư xa hoa, chỉ cần một chỗ nho nhỏ để dung thân là được.
Phương Nhất Tỉnh nhận ra Vân Chức đang xuất thần liền buông đũa, rót cho cậu một ly nước trái cây rồi hỏi: “Suy nghĩ cái gì đó?”
Vân Chức ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, “Em đang nghĩ đến chuyện công ty quản lý ạ.

Em muốn ký hợp đồng với công ty.

Nhất Tỉnh ơi, anh có số của ông chủ Tạ phụ trách ký hợp đồng với người mới không? Em muốn hỏi điều kiện hợp đồng một chút.”
“Anh gọi giúp em.” Tâm tình của Phương Nhất Tỉnh tốt một cách rõ ràng, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Nói vài câu đơn giản với đầu dây bên kia xong Phương Nhất Tỉnh liền mở loa, đặt điện thoại lên trên bàn, giọng của Tạ Tư Bách truyền tới.
“Vân Chức buổi trưa vui vẻ nha, anh là Tạ Tư Bách người phụ trách của tư nhạc truyền thông nè nha, chiều nay anh có thể đến bệnh viện thăm cậu không nha?” Cái cách nói chuyện bóp giọng của Tạ Tư Bách vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, làm cứ như thật, làm trong lòng người nghe hốt hoảng.
Ba từ “nha” liên tiếp, Phương Nhất Tỉnh nghe được mi tâm nhảy nhảy lên.
Âm sắc của Vân Chức trời sinh đã rất mềm mại, lúc cậu nói chuyện đuôi ngữ điệu có hơi giương lên, chữ “nha” phát ra từ trong miệng cậu vừa nhẹ lại vừa ngắn, làm tâm tình người nghe vui vẻ, mang lại sức hút thần kỳ.
Có lẽ Tạ Tư Bách muốn thông qua cách nói chuyện của Vân Chức để kéo gần khoảng cách với cậu, nhưng mà hắn vẽ hổ không thành lại thành chó*, ngược lại còn ghê tởm đến Phương Nhất Tỉnh.
*畫虎不成, 反類犬 – họa hổ bất thành, phản loại khuyển: bắt chước một cách vụng về
Vân Chức không chỉ bị thân phận của của người bên kia đầu dây làm cho sửng sốt, mà còn sửng sốt vì cách nói chuyện của Tạ Tư Bách.

Ra là Tạ Tư Bách có phong cách như thế này, cảm thấy hơi hơi thân thiết.
Vân Chức nghe thấy ông chủ Tạ muốn đến thăm cậu, thụ sủng nhược kinh đáp lại: “Chào ông chủ Tạ nha, có thể nha.

Cảm ơn ông chủ Tạ ạ.”
Tạ Tư Bách còn đang hăng hái, “Không cần cảm ơn nha, anh sẽ qua đó bàn chuyện ký hợp đồng với cậu, chờ anh nha.


Anh cúp máy trước nha?”
Phương Nhất Tỉnh bị cách nói chuyện cứ “nha” rồi lại “nha” của hai người làm cho loạn, anh yên lặng siết chặt tay, thật muốn đánh cái đầu óc bị động kinh của Tạ Tư Bách cho hắn tỉnh ra.
Sau khi ăn xong, Vân Chức xem điện thoại, tin nhắn của Lục Thanh Phong vẫn ồ ạt hiện lên, vẫn tiếp tục uy hiếp cậu như trước.

Vân Chức cảm thấy phiền, không muốn thấy tên này nhảy nhót nữa nên trực tiếp kéo hắn vào danh sách đen.
Ước chừng nửa tiếng sau, bên ngoài phòng bệnh có người gõ cửa.
Vân Chức đi ra mở cửa, Phương Nhất Tỉnh đi theo sau cậu.
Cửa mở ra, Tạ Tư Bách một thân tây trang màu hồng nhạt ló nửa người vào, cười hì hì nhìn hai người bên trong: “Vân Chức, Nhất Tỉnh, anh tới rồi nha! Chúng ta vào được không?”
Theo sau hắn còn có một người đàn ông mặc trang phục nghiệp vụ màu xám, xách theo một chiếc cặp, trông còn đứng đắn hơn cả ông chủ nhà mình.
“Đương nhiên có thể rồi, các anh đến nhanh thiệt nha.” Vân Chức nghiêng người nhường lối vào cửa.
Phương Nhất Tỉnh không muốn lại nghe cái ngôn ngữ nha rồi lại nha của Tạ Tư Bách, mở miệng trả lời Vân Chức vẫn còn bối rối trước, “Công ty cách nơi này rất gần, lái xe hai mươi phút.”
Tạ Tư Bách vừa đi vừa quay đầu lại chen mồm vào, “Đúng rồi!”
Đúng cái đầu anh! Phương Nhất Tỉnh nhìn chằm chằm cái ót của Tạ Tư Bách, bắt đầu suy xét xem có nên gõ vào đó hay không.
Nhân lúc Vân Chức đi rửa trái cây cho hai người bọn họ, Phương Nhất Tỉnh rót nước, nhỏ giọng cảnh cáo Tạ Tư Bách: “Anh mà lại nha nha không ngừng nữa thì đi ra ngoài.”
Tạ Tư Bách chẹp miệng, khó hiểu hỏi trợ lý của hắn, “Bộ như vậy không đáng yêu hả? Vân Chức nói chuyện không phải rất đáng yêu đó sao?”
Vẻ mặt Phương Nhất Tỉnh nói không nên lời, vô tình mà cắm cho hắn một đao, “Vân Chức đáng yêu, anh thì không.”
“Đúng là tên thẳng A tiêu chuẩn kép mà.” Tạ Tư Bách yếu ớt mắng một câu, quay đầu gửi gắm hy vọng lên người trợ lý, “Không đáng yêu hả?”
Giữa trưa trợ lý đã bị hắn làm cho ghê tởm đến ăn không ngon, nghe xong đã muốn phun ra! Trợ lý liều mình xông pha vào chốn nguy hiểm mang tên bị Tạ Tư Bách đuổi việc vẫn ngăn cản hắn, trợ lý thành thật nói: “Ông chủ, ngài thật sự không thể.”
Vân Chức bưng đĩa trái cây lại bàn, không hiểu sao lại cảm thấy ông chủ Tạ có hơi héo héo?
Tạ Tư Bách cảm ơn trái cây của Vân Chức, hỏi cậu, “Thân thể tốt hơn chút nào chưa?”
Vân Chức nói tốt hơn nhiều rồi.
Tạ Tư Bách bảo trợ lý lấy ra bản hợp đồng mà công ty hắn đã ký trước đó, đẩy qua phía bọn họ để bọn họ xem kỹ, nếu thấy chỗ nào không thích hợp thì có thể nói ra để hai bên cùng thương lượng.
Vân Chức mở ra, cùng xem với Phương Nhất Tỉnh.
Nhìn đến một tờ nọ, đầu ngón tay Vân Chức run run, ngẩng mặt chần chờ hỏi: “Đãi ngộ này……”
Tạ Tư Bách cho rằng cậu không hài lòng, vội vàng nói: “Mức này tuyệt đối là cao nhất trong giới, còn có lương cơ bản, bao gồm các loại trợ cấp, một tháng mười vạn, nếu không đủ thì bên chỗ anh tăng lên gấp đôi cho cậu.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh ngồi phía đối diện, Phương Nhất Tỉnh rũ mắt, ý bảo có thể.
Tạ Tư Bách là thương nhân, những chỗ trong hợp đồng vượt qua phạm vi đãi ngộ bình thường đều là Phương Nhất Tỉnh chủ động nói muốn thêm vào, tiền sẽ bị trừ vào tài khoản của Phương Nhất Tỉnh.
Vân Chức vốn muốn nói một tháng không nhận được thông cáo gì mà công ty phát cho cậu mười vạn lương cơ bản có phải là cao quá rồi không, nhưng nếu Tạ Tư Bách không nói hai lời liền tăng lương gấp đôi cho cậu, có phải là nói rõ cậu xứng đáng với đãi ngộ này?
Vân Chức gật gật đầu, dè dặt nói: “Có thể.”
Mặt cậu không chút gợn sóng, trên thực tế trong lòng tiểu nhân đã điên cuồng xoay vòng vòng! Không cần làm việc cũng có thể có nhiều tiền như vậy, tuyệt cú mèo.
Đương nhiên, không làm việc là không có khả năng, cậu còn muốn tích cóp thật nhiều tiền để mua nhà đó nha!
“Còn có ký túc xá…… Lúc trước Nhất Tỉnh có nói nghệ sĩ trong công ty được ở chung cư, có đúng không ạ?” Vân Chức ngượng ngùng mà nhìn Tạ Tư Bách.
“Có.

Trước đó đã chuẩn bị chung cư xong xuôi cho cậu rồi, muốn vào ở lúc nào cũng được hết.” Tạ Tư Bách click mở giao diện bản đồ trên điện thoại, nhìn thoáng qua Phương Nhất Tỉnh nói: “Ngay tại Cảnh Sơn biệt uyển, chung cư cao tầng, phụ cận hoa viên siêu thị cỡ lớn cửa hàng buôn bán gì cũng có, rất tiện.”
Cảnh Sơn biệt uyển đúng thật là khu vực đặc biệt tốt, trước đó lúc nhàm chán tìm phòng Vân Chức có xem qua rồi, tâm rục rà rục rịch nhưng lại bị cái giá trên trời dọa cho chạy mất dép.
Tâm Vân Chức lại rục rà rục rịch lần nữa, điều kiện nhà ở tốt như thế, ký!
“Vẫn còn một chỗ không tiện lắm,” Tạ Tư Bách làm ra vẻ mặt khó xử, “Không phải căn hộ một người ở, mà là hai người.

Cậu ở căn hộ của Phương Nhất Tỉnh được chứ?”
“Đương nhiên có thể ạ!” Vân Chức không chút suy nghĩ híp mắt cười với Phương Nhất Tỉnh, trực tiếp đồng ý.
Vân Chức hỏi bọn họ, “Tối nay em có thể đi xem không ạ?”
Tạ Tư Bách liền phát huy năng lực vốn có, để Phương Nhất Tỉnh tự giải quyết.


Hắn không trả lời mà học theo Vân Chức nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh trầm mặc hai giây rồi nói: “Có thể.

Lát nữa anh dẫn em đi xem.”
Đôi bên thoả mãn ký xong hợp đồng, Vân Chức cung tiễn Thần Tài Tạ Tư Bách ra khỏi phòng, xoay người chạy về thu dọn phòng, ba lô nằm ở trên lưng, hứng thú hừng hực nhìn Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh bật cười, gọi xe đưa Vân Chức đến chung cư.
Hai mươi phút sau, Vân Chức đang đi trên con đường sạch sẽ sáng ngời trong tiểu khu, nghiêng đầu hỏi Phương Nhất Tỉnh: “Trong công ty còn nghệ sĩ nào sống cùng tòa nhà với chúng ta không anh?”
Phương Nhất Tỉnh: “Bên này không có nghệ sĩ nào cùng công ty.”
Cảnh Sơn biệt uyển là một tiểu khu cao cấp nằm ở trung tâm thủ đô, tấc đất tấc vàng, công ty của Tạ Tư Bách dù có cung cấp chỗ ở cho nghệ sĩ cũng không thể chọn nơi này.
Căn hộ mà anh yêu cầu Tạ Tư Bách cấp cho Vân Chức nằm trong cùng tiểu khu với căn hộ lúc trước anh ở, là anh chuẩn bị sẵn cho Vân Chức.

Chỉ là để phù hợp với điều kiện ký túc xá của công ty thôi, tuy không lớn bằng căn hộ của anh nhưng vẫn dư dả để hai người bọn họ sống chung.
Bước vào căn hộ, Vân Chức nhịn không được tán thưởng.

So với dự đoán của cậu phòng ở còn tốt hơn nhiều, vậy thì cậu cần gì mua nhà nữa, nếu sau này vẫn tiếp tục gia hạn hợp đồng với công ty của ông chủ Tạ thì cậu có thể ở đây vĩnh viễn luôn!
Phong cách bài trí cùng với trang trí nội thất đều là do Phương Nhất Tỉnh dựa trên sở thích của Vân Chức tìm người thiết kế, màu be chủ đạo, ấm áp sạch sẽ.
Phòng khách rất lớn, xung quanh ghế sofa mềm mại còn trải thảm, lúc xem TV có thể trực tiếp ngồi trên thảm mà xem, không sợ bị cảm lạnh.

Phòng bếp nửa mở , có hai chiếc ghế đẩu cao đặt hai bên đảo bếp , bọn họ có thể trực tiếp ngồi ở đó đơn giản ăn bữa sáng.
Hai phòng ngủ đối diện nằm hai bên cửa ra vào, cạnh bên là phòng vệ sinh khô ướt riêng biệt, còn có bồn tắm lớn.

Phòng ngủ nào cũng có ban công, ngoài ra ở phòng khách cũng có một cái ban công lớn có thể trồng hoa, trồng cây cảnh.
Sau khi đi theo Phương Nhất Tỉnh dạo một vòng quanh căn hộ, Vân Chức cảm thấy vô cùng hài lòng với căn hộ này.

Hơn nữa trong nhà ngoại trừ có chút trống trải ra thì vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ, rất có hương vị gia đình mà Vân Chức vẫn thường mộng tưởng.
Trong căn hộ còn có một cây lau nhà bằng vải bông màu xanh nhạt phù hợp với chiều cao của cậu, đồ dùng vệ sinh cá nhân mới tinh trong phòng tắm, hai bộ chăn ga gối đệm trong tủ phòng ngủ cũng mới tinh nốt.
Ông chủ Tạ thế mà còn chuẩn bị trước những thứ này, thật là một người tri kỷ!
Vân Chức nằm trên chiếc sofa mềm mại trong phòng khách, lòng bàn tay xoa xoa vải vóc sofa mềm mại dưới thân mình, độ hảo cảm với ông chủ Tạ biubiubiu bay lên nhanh chóng.
“Nhất Tỉnh ơi, tối nay em muốn ngủ ở đây! Em nghĩ sáng mai mới về lại trại huấn luyện.” Vân Chức thăm dò gọi Phương Nhất Tỉnh không biết đang mân mê cái gì trong phòng bếp.
“Được rồi, tối nay lại để em nghỉ ngơi thêm một ngày.” Phương Nhất Tỉnh bưng một ly thuốc dinh dưỡng ấm rồi đặt lên trên bàn, vỗ vỗ đầu Vân Chức, “Ngồi dậy uống thuốc đi.”
Vân Chức lộn mình ngồi dậy như con cá chép, vui vẻ cầm ly lên, dòng thuốc ngọt ngào rót hết vào bụng.
Uống vội nên cậu hơi sặc, khóe miệng dính chút chất lỏng.
Cậu vội vàng đặt ly xuống, đưa tay rút khăn giấy định lau miệng thì Phương Nhất Tỉnh đã ngồi xuống, ngón tay cái vô cùng tự nhiên mà xoa xoa khóe miệng của cậu.
Ngón tay hơi lạnh cọ vào môi, nháy mắt làm tim Vân Chức đập kịch liệt.
Sau đó đột nhiên ho khan lên.
Phương Nhất Tỉnh nhanh chóng vỗ vỗ lưng cho Vân Chức, “Đừng uống vội quá.

Lần tới để anh đút em.”
Ài, anh cảm thấy khoảng thời gian anh với bạn nhỏ Omega ngọt ngào ở chung càng ngày càng giống như một người ba đang chăm con, sau này con của hai người ra đời, anh nhất định sẽ trở thành một người ba hoàn mỹ.
Vân Chức nghe vậy, ho càng tợn.
Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, không biết là vì sặc hay là vì xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tự em uống được mà, không cần anh đút em.”

Ngắn ngủi nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người cùng nhau bắt tay vào sửa sang nhà cửa.
Buổi tối thì trực tiếp gọi cơm mang đến.

Sau khi ăn xong bữa cơm rồi dọn dẹp bàn thật sạch sẽ, Phương Nhất Tỉnh đi tìm một bộ phim điện ảnh, nằm trên ghế sofa xem phim với Vân Chức.
10 giờ đêm, chuyến bay muộn nhất của Châu Úc —— Hoa Quốc từ thủ đô đến sân bay quốc tế.

Kim Trạch Lệ cùng vài trợ lý đi theo gấp gáp đi ra khỏi sân bay, ngồi lên một chiếc xe thương vụ màu đen.
Lộ trình xe hướng về quán bar “Đất Xám”.
Kim Trạch Lệ ngồi ở ghế sau gọi Vân Chức thêm một lần nữa nhưng vẫn không ai bắt máy, hắn bực bội kéo kéo cà vạt, tắt điện thoại đi.
Lần này hắn là khẩn cấp về nước, chuyện hợp tác bên Châu Úc đột nhiên đổ bể chỉ trong một đêm, trụ sở tập đoàn Kim thị cũng vướng phải nguy cơ khủng hoảng.

Kể từ ngày ba hắn qua đời hắn đã lên tiếp quản tập đoàn, trong khoảng thời gian ngắn chưa đầy mười năm đã bành trướng quy mô của tập đoàn lên gấp hai lần, trong tối lẫn ngoài sáng đều đã làm không ít việc.

Đường đi dần thông thoáng hơn, hắn liền bắt đầu đi đường tắt, mấy hành vi trái quy tắc vô nhân đạo của hắn đều không lo lắng bị phát hiện ra.
Mấy ngày nay bỗng nhiên lại bị mang ra điều tra.
Khủng hoảng lần này liên quan đến nguy cơ tồn vong của Kim thị, hắn phải về nước xử lý.
Trước lúc về nước, hắn từ trong miệng trợ lý biết được chương trình Vân Chức tham gia sắp diễn ra trận chung kết, hắn nhíu mày thương lượng với tổ tiết mục muốn bọn họ trong trận chung kết đào thải Vân Chức, nhưng tổ tiết mục bên kia đã thẳng thừng từ chối giao dịch này.
Sau đó hắn lại nghe quản gia nói tuần này Vân Chức không về nhà, hắn không vui mà gọi điện thoại cho cậu, nhưng không liên lạc được.
Vừa xuống máy bay, tin nhắn đầu tiên hắn nhận được là từ Lục Thanh Phong.

Lục Thanh Phong nói muốn tìm hắn tâm sự chuyện của Vân Chức.

Cho nên Kim Trạch Lệ trực tiếp đến quán bar Lục Thanh Phong đang ngồi.
Đất Xám.
Không khí nồng nặc mùi rượu pha lẫn các mùi hương tin tức tố khác nhau, hỗn hợp ra một loại hương vị thối nát thấp kém, rất khó để nói mùi này thơm hay thối, nhưng những người đến đây thường thích mùi này.
Kim Trạch Lệ đăng ký thông tin danh tính, ký vào thỏa thuận rồi mới được phép ra vào.
Lục Thanh Phong đã ngồi ở quầy bar chờ hắn.
Gã cũng đã uống ít rượu, đôi mắt đào hoa dưới gọng kính vàng hơi nheo lại, lơ đãng mà đảo qua, có rất nhiều Omega ăn mặc hớ hênh đều bị câu đến mất hồn.
“Tiền bối.” Gã chống đầu, vẫy tay với Kim Trạch Lệ một thân âu phục công sở, chậm rì rì mà phun ra hai chữ.
Kim Trạch Lệ cởi nút áo vest, ngồi lên chiếc ghế đẩu cao cạnh gã, không kiên nhẫn nói: “Nói đi, gọi tôi đến đây có chuyện gì.”
“Anh mới vừa xuống máy bay, có mệt không?” Lục Thanh Phong lắc lắc ly rượu trong tay, vách thủy tinh phản chiếu ánh sáng màu cam của chất lỏng, không trả lời câu hỏi của Kim Trạch Lệ mà hỏi lại, “Anh muốn uống gì không?”
Kim Trạch Lệ vì chuyện công ty mà rất bực bội, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên quầy bar, người phục vụ sắp xếp trong quầy bar lập tức bước tới, gương mặt tươi cười hỏi: “Xin hỏi tiên sinh muốn uống gì ạ?”
Rượu Kim Trạch Lệ gọi được đưa lên nhanh chóng, hắn uống một hớp lớn, cảm giác bỏng cháy nơi yết hầu làm hắn thoải mái hơn chút.
“Nói đi, không nói thì tôi đi.” Hắn lại uống thêm một ngụm rượu.
Lục Thanh Phong nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chất lỏng của ly rượu, nhẹ giọng hỏi ra một câu: “Vân Chức ở nhà sao?”
Cơn bực dọc trong lồng ngực Kim Trạch Lệ lại bốc lên, “Không có.”
Lục Thanh Phong có hơi ngoài ý muốn.

Vân Chức đây là vì sợ hãi cho nên đến cả nhà cũng không dám về sao? Nhưng tên nhóc đó có thể ở đâu được chứ, Kim Trạch Lệ đã khống chế cậu ta gần hai mươi năm rồi, cậu ta cũng dựa vào Kim Trạch Lệ mà lớn lên, vậy còn có thể chạy đi đâu? Cứ cho là tên nhóc đó rời khỏi Kim gia đi nữa thì Kim Trạch Lệ vẫn sẽ bắt cậu ta trở về.
Lục Thanh Phong cảm thấy Vân Chức không biết tự lượng sức mình chút nào.
Gã nhân lúc Kim Trạch Lệ uống rượu, đuôi mắt nhếch lên, người bên kia nhận được chỉ thị liền lén lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình Lục Thanh Phong với Kim Trạch Lệ ngồi cùng nhau rồi gửi qua cho gã.
Lục Thanh Phong nhận được ảnh, biên tập nội dung xong xuôi rồi gửi MMS cho Vân Chức.
Lục Thanh Phong:【Anh trai em đang ngồi cạnh tôi, tôi có nên nói cho anh ta không nhỉ? Chuyện này quyết định bởi việc nửa tiếng sau em có xuất hiện trước cửa nhà tôi hay không.

Hình ảnh】
Gửi MMS xong gã cất điện thoại vào, cũng chẳng nhàn tình nhã trí mà nói chuyện phiếm với Kim Trạch Lệ nữa.

Vốn là gã lấy Vân Chức làm lý do để câu Kim Trạch Lệ ra, mục đích chụp ảnh gửi cho Vân Chức làm tên nhóc đó sợ hãi gã đã đạt được rồi.

Chuyện của gã với Vân Chức không cần thiết để Kim Trạch Lệ biết.
Lén lút yêu đương vụng trộm mới thú vị.

Lục Thanh Phong chắc chắn Vân Chức nhìn thấy tin nhắn sẽ đến nhà gã nên tâm tình rất tốt, nâng ly rượu lên một hơi cạn sạch.
“Chính là muốn nói với anh chờ đến khi chương trình tuyển tú của Vân Chức kết thúc thì sắp xếp cho cậu ấy thêm vài khóa học nữa, sức học của cậu ấy rất kém.” Lục Thanh Phong tùy tiện tìm bừa một cái cớ.
“Sau này rồi nói.” Kim Trạch Lệ trước mắt cũng không muốn nghĩ đến chuyện sau này.

Vân Chức có hoàn thành việc học hay không, kỳ thật hắn không thèm để ý.
“Được.

Em đi về trước, lát nữa trong nhà còn có người chờ.” Lục Thanh Phong ý vị sâu xa mà cười, đứng dậy xoay người muốn đi.
Chưa kịp nhấc chân lên trước mắt gã đã bắt đầu choáng váng, ý thức trở nên nặng nề, ngã xuống đất.
Kim Trạch Lệ nghe được động tĩnh muốn đứng dậy đi dìu gã, nhưng hắn mới vừa đứng dậy cũng gục trên quầy bar, thân mình chịu đựng không nổi từ trên quầy bar ngã xuống đất.
Mấy Omega xung quanh nhỏ giọng kinh hô, không biết có nên quản hay không.
Chủ nhân của Đất Xám xuyên qua dòng người chen chúc đi tới, theo sau nàng còn có bốn năm tên vệ sĩ chỉ cần một cái liếc mắt của nàng đã hiểu, hai vệ sĩ dáng người cường tráng tiến lên khiêng hai tên Alpha ngất xỉu trên mặt đất đi.
Trước khi đi, vị chủ nhân cao gầy mảnh khảnh trong bộ váy đen xếp ly mỉm cười nhìn lướt qua mọi người một vòng, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, thanh âm phát ra từ miệng nàng vừa trầm thấp lại từ tính, nàng cong môi, hơi gật đầu, chậm rãi nói: “Quấy rầy rồi, các vị cứ tiếp tục.”
Việc này, người khác không thể quản.
Khách quen của Đất Xám đều hiểu, trong nháy mắt khôi phục lại sự náo nhiệt ban đầu.

Chuyện vừa mới xảy ra dường như biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, không ai thảo luận.
Lầu hai lầu ba là ghế lô*, bên trên có phòng kiểu khách sạn chuyên dụng cho khách nghỉ ngơi ngủ lại.
*Ghế lô hay loge là một kiến trúc dạng như ban công trong nhà hát, thường được đặt số lượng vài ghế dành cho khách VIP hoặc khách mời đặc biệt
Chủ quán bar dừng lại trước một căn phòng, tiếng giày cao gót dẫm trên mặt đất theo quy luật đột nhiên im bặt, người phía sau lập tức tiến lên mở hai bên cửa phòng canh giữ ra.
Nàng nhìn lướt qua bên trong, nhàn nhạt nói: “Phòng này, đem bọn chúng ném lên giường đi.”
Vệ sĩ cường tráng làm theo lệnh, đợi đến lúc bọn họ ra khỏi cửa, người đứng canh cửa đóng cửa lại.
Nàng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười làm điên đảo chúng sinh nhưng nơi đáy mắt lại chỉ có sự lạnh nhạt, nàng đứng đối diện hai người trước cửa, bảo: “Khóa cửa, buổi tối các cậu chụp ảnh rồi gửi cho tôi.”
Đám vệ sĩ cúi đầu, “Dạ!”
Nàng xoay người rời đi, tà váy đen xếp ly của nàng theo từng bước đi mà hơi hơi lay động.
Tâm tình của nàng rất tốt, chậm rãi bước đi, gửi tin nhắn cho người nằm ở vị trí đầu khung chat:【Bọn khi dễ Nhất Tỉnh với bạn nhỏ Omega ngọt ngào của thằng bé em đều tóm lại cả rồi.】
【Ngày mai cho anh một kinh hỉ, tối nay không đến chỗ em sao? / tịch mịch】
——
Ở căn hộ, Vân Chức vốn là dựa vào trên ghế sofa xem phim điện ảnh, vậy mà cái bộ phim điện ảnh chậm chạp này hơn ba tiếng đồng hồ vẫn chưa chiếu xong, một hồi sau cậu bị cơn buồn ngủ đánh úp, mí mắt cứ díu lại vào nhau, bất tri bất giác cơ thể bị trượt xuống, cuối cùng được Phương Nhất Tỉnh kéo vào trong lòng.
Phương Nhất Tỉnh muốn xem bộ phim điện ảnh này, cũng hy vọng Vân Chức có thể xem cùng anh.

Nhưng thấy Vân Chức buồn ngủ thành như vậy anh không đành lòng, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Vân Chức, cúi đầu hỏi cậu có muốn đi ngủ trước không.
Vân Chức lắc đầu, cậu không thích cảm giác bỏ dở giữa chừng, cũng không thích đang cùng người khác làm chuyện gì đó lại rời đi trước, cho nên dù buồn ngủ cũng kiên quyết ngồi xem với Phương Nhất Tỉnh đến cùng.
Xem phim xong Vân Chức liền bị Phương Nhất Tỉnh đẩy mạnh vào phòng tắm, bảo cậu tắm rửa trước, tắm xong rồi đi ngủ sớm một chút.
Vân Chức cởi quần áo, chỉ đứng tắm dưới vòi hoa sen.
Tắm xong, cậu dùng khăn tắm sạch lau khô thân thể, tay thói quen sờ lên kệ tủ.
Cái gì cũng không có.
Cậu không mang quần áo vào.
Chính xác mà nói thì cậu căn bản không có quần áo để đi tắm rửa, hôm nay quyết định ở đây tạm nên chỗ này không có quần áo của cậu.
Vân Chức khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn cơ thể trắng bóc của mình, lặng lẽ dùng khăn tắm bao bọc lấy phần eo.
Bước đến cửa phòng tắm, cậu mở ra một khe hở rộng bằng lòng bàn tay, nhìn thấy Phương Nhất Tỉnh đang tình cờ đi trên lối đi thì vội gọi anh: “Nhất Tỉnh!”
Phương Nhất Tỉnh thoáng nhìn thấy làn da trắng như tuyết của cậu lộ ra đầu vai đỏ ửng, đáy mắt nhanh chóng tối sầm đi, đi qua hỏi cậu cần gì.
Vân Chức mím chặt môi, gương mặt trắng nõn bị hơi nước trong phòng tắm chưng thành màu hồng nhạt, đáy mắt phiếm ánh nước, cứ như muốn khóc, “Em không có mang quần áo, Nhất Tỉnh cho em mượn một bộ để mặc được không ạ?”
Phương Nhất Tỉnh sửng sốt, quả thật anh cẩn thận mấy cũng gặp phải sai sót, quên mất việc chuẩn bị áo ngủ cho Vân Chức.
“Được, chờ một lát, anh lấy cho em.” Anh xoay người đang định vào phòng ngủ của mình lấy một bộ đồ ngủ thoải mái cho Vân Chức mặc thì phía sau lại vang lên một giọng nói yếu ớt hệt như ruồi muỗi kêu.
“Nhất Tỉnh, còn quần lót nữa.

Anh còn cái quần lót nào chưa mặc không anh?” Quá nhiều phiền toái, Vân Chức ngượng hết cả người.
Phương Nhất Tỉnh dừng chân, xoay người lại, nghiêng đầu dựa vào tường, mang theo ý cười bất đắc dĩ nói: “Quần lót của anh em mặc sẽ bị rộng đó, em thật sự muốn mặc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK