Trương Mạt Lỵ không hỏi nhiều, biết cô làm như vậy khẳng định là thiếu tiền, sau khi giúp cô đem sườn xám xử lý,đưa cho cô hơn hai mươi vạn.
Hai người ở quán cà phê gặp mặt, cũng đã nửa tháng không gặp, Trương Mạt Lỵ đem Tô Tình nhìn từ đầu tới đuôi,nhìn mười mấy lần.
“Em khiến chị không nhận ra luôn đó?” Trương Mạt Lỵ giật mình không thôi, “Em này không phải là đang yêu đi?”
Tô Tình cười khẽ, “Rõ như vậy sao?”
“Đúng,rõ ràng quá rồi?” Trương Mạt Lỵ chỉ vào dấu hôn trên cổ coi, “Phấn đều che không được,
người đàn ông này quá mãnh đi.”
Tô Tình nở nụ cười,đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh sáng.
“Thật sự đang yêu sao?” Trương Mạt Lỵ nghi ngờ không thôi, “Lôi ra cho chị xem? Em không phải là bị ai lừa đi? Sườn xám đều bán giá thấp,vì anh ta sao?Chẳng lẽ lừa em? ”
“Không phải.” Tô Tình cười lắc đầu, “Em quen biết một người bạn, trong nhà bà nội đang bị bệnh, tiền này đưa cho bà của cô ấy chữa bệnh.”
“Đó là của hồi môn của em,em chỉ vì một người bạn mà dứt khoát như thế sao?” Trương Mạt Lỵ có chút không tán đồng, “Đầu năm nay, trong tay không chút tiền cũng không dám ra cửa đi dạo phố.”
Tô Tình chỉ là cười nhẹ, không muốn nhiều lời.
Truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi
Hai người uống cà phê, Trương Mạt Lỵ một hai phải đi theo cô trở về, đi xem bạn trai cô trông như thế nào, còn không cho Tô Tình thông báo trước.
Tô Tình đành phải mang theo Trương Mạt Lỵ cùng nhau về nhà.
Lý Quân mới từ trại nuôi ngựa trở về,vừa tắm rửa xong, nghe thấy tiếng mở cửa,anh đi ra chỉ mặc một chiếc quần đùi,lộ ra cơ ngực rắn chắc, đi xuống là cơ bụng xinh đẹp căng chặt.
Trương Mạt Lỵ chỉ nhìn thoáng qua, sau đó mở miệng đưa ngón cái lên trước mặt Tô Tình.
Tô Tình chạy nhanh che mắt cô(Trương Mạt Lỵ) lại, “Trên đường gặp bạn, cô ấy đến đây ăn cơm chiều.”
Lý Quân gật đầu, “Xin chào.”
Nói xong xoay người hướng phòng ngủ đi tìm quần áo mặc vào.
Trương Mạt Lỵ thay giày ngồi ở trên sô pha, muốn hỏi thăm tình huống của Lý Quân, chỉ thấy Tô Tình lời ít mà ý nhiều giải thích, “Huấn luyện ở trại nuôi ngựa.”
“Ngọa tào?” Trương Mạt Lỵ có chút kinh ngạc, “Khí chất kia của anh ta… Một chút đều không giống a.”
Mặc bộ tây trang vào tuyệt đối soái đến chết a!
Tô Tình cười hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, Trương Mạt Lỵ ban đầu nghĩ đi tìm một tiệm cơm, tùy tiện ăn một chút, không phiền toái hai người bọn họ.
Ai biết, Lý Quân đã ở phòng bếp, bắt đầu rửa rau nấu cơm, nghiễm nhiên thói quen này nhìn rất lưu loát.
Tô Tình đi vào hỗ trợ.
Khi hai người rửa rau, dựa vào cùng nhau, Lý Quân thấp giọng cùng cô nói chút gì đó, Tô Tình cười khẽ ra tiếng,sau đó Lý Quân nghiêng đầu hôn cô.
Trương Mạt Lỵ ở trên sô pha xem đến khóe miệng ngăn không được mỉm cười, nội tâm hâm mộ không thôi.
Chờ Tô Tình trở lại, mới đè thấp giọng nói, “Mẹ kiếp,chị cũng phải tìm cái người đàn ông yêu đương!”
“Tìm a.” Tô Tình chế nhạo, “Chị không phải chỉ nhận tiền, không tin cảm tình sao?”
Trương Mạt Lỵ bắt lấy cánh tay của cô, “Chờ chị bên này về hưu,em hãy nhanh chóng sắp xếp cho chị, xem anh ta còn có anh em nào hay không? Trại nuôi ngựa bên kia soái ca nhiều như vậy sao? Sao em không nói sớm? Sớm nói chị cũng đi a!”
Tô Tình bị cô hỏi cười không ngừng.
Một bữa cơm ăn xong, Trương Mạt Lỵ đối Lý Quân khen không dứt miệng,anh nói ít, nhưng rất tinh tế, anh sẽ rút giấy ăn đưa cho cô trước khi Tô Tình cần, còn rót cho cô cốc nước đặt lên bàn trước khi cô muốn uống.
Hơn nữa…Từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Trương Mạt Lỵ một cái.
Tâm tư đều đặt trên người Tô Tình.
Trương Mạt Lỵ thật sự cảm khái,lúc ra về còn nghĩ Tô Tình như thế nào sẽ gặp được người đàn ông tuyệt như vậy.
Tô Tình dựa vào ngực Lý Quân, mỉm cười nhìn Trương Mạt Lỵ ngồi trên xe taxi, lúc này mới cùng Lý Quân tay trong tay đi tản bộ.
Đi được một nửa,cô bị người đàn ông ôm vào trong ngực hôn lên.