Thảo Phương...Em sao vậy?- Cậu thấy Cô có gì đó lạ lạ nên nắm tay Cô
Hả...Em không sao chỉ là hơi mệt...hay chúng ta về đi được chứ?-Cô nhìn sang Cậu khuôn mặt trắng bệch vì lo lắng khi Cô nhìn thấy tin nhắn đó Cô đã có linh cảm không tốt chút nào...
Được...vậy chúng ta về thôi- Cậu thấy Cô có vẻ không khỏe nên cũng đồng ý thanh toán tiền rồi đưa Cô về...
Em ổn chứ?Có cần Anh mua thuốc cho không?- Cậu đưa Cô về nhà tâm trạng Cô chẳng thay đổi chút nào mặc dù chẳng biết Cô xảy ra chuyện gì chỉ cảm thấy lo lắng cho Cô
Không cần đâu...Anh về đi cũng muộn rồi!Em vào nhà đây- Cô lắc đầu từ chối xuống xe rồi đi vào nhà một cách vội vàng.Cậu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều đến việc Cô bị sao cũng nghĩ Cô mệt nên cũng nhanh chóng lái xe về
Con đi đâu về đó- Cậu đi vào nhà thì đã thấy Mẹ ngồi đợi Cậu thì phải
Con có chút riêng thôi- Cậu đứng lại trả lời Mẹ
Chuyện hồi sáng Mẹ nói Con suy nghĩ lại chưa?- Mẹ Cậu khuôn mặt vẫn cố gắng nhẹ nhàng nhìn Cậu
Con sẽ không từ bỏ Cô ấy!Mong Mẹ đừng quan tâm tới chuyện của Con nữa!- Cậu nhìn Mẹ Cậu đầy khẳng định rồi đi về phòng của mình mặc cho Mẹ Cậu khuôn mặt đang tức giận vì câu nói của Cậu
- -----
Sáng ra Cô dậy đi làm với cái tâm trạng mệt mỏi chẳng mấy ổn định chỉ vì cái tin nhắn mà Mẹ Cậu gửi đến cho Cô khiến Cô có cảm giác không lành rồi Cậu với Cô sẽ như thế nào chứ?
Cô một mình đi đến nhà hàng cho dù Cậu có nói sẽ đến đón Cô nhưng Cô từ chối Cô muốn suy nghĩ một số chuyện...
Có người muốn gặp Cô mời Cô lên xe- Cô đang đi tới nửa đường thì lại là chiếc xe màu đen sang trọng chắn đường Cô đi
Cô cũng chẳng có phản ứng từ chối gì mà ngồi lên xe Cô biết rõ chiếc xe này là của ai lấy hết can đảm mà lên xe Cô muốn gặp được Mẹ Cậu có gì sẽ nói dứt khoát để Cô bớt lo lắng
Mời Cô- Tới nơi hẹn một người đàn ông mặc vest đen dẫn Cô tới chỗ Mẹ Cậu
Chào Bác- Cô biết rõ được rằng Mẹ Cậu không thích Cô nhưng vẫn lễ phép vì mong Mẹ Cậu sẽ nghĩ khác về mình
Ngồi đi- Mẹ Cậu cất giọng của mấy người phụ nữ quý phái đấy nghiêm túc nhìn Cô
Bác tìm Cháu có chuyện gì vậy?- Cô vừa nói vừa ngối xuống giọng nói có chút lo lắng
Vẫn là chuyện đó Tôi mong Cô buôn bỏ Con trai Tôi được chứ?-Mẹ Cậu nhìn Cô
Cháu xin lỗi Cháu không biết tại sao Bác không thích Cháu nhưng Cháu tin sẽ có ngày Bác nghĩ khác về Cháu...Mong Bác cho Cháu một cơ hội bên cạnh Anh ấy được chứ?- Cô cúi mặt xuống hai tay nắm chặt lại nhau
Cơ hội sao?Tôi sợ làm Cô thất vọng rồi Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận Cô đâu- Mẹ Cậu khuôn mặt tức giận nhìn Cô
Vậy cháu cũng không có gì để giải thích nữa...Cháu sẽ không rời xa Anh ấy đâu...Cháu xin phép!- Cô nghe vậy thì gượng cười chua xót mà đứng dậy
Cô không muốn biết lý do vì sao Tôi không thích Cô sao?- Mẹ Cậu nói vọng theo Cô
Vậy lý do là vì sao chứ?- Cô nghe vậy thì quay lại nhìn Mẹ Cậu
Cô có biết tại sao học xong được 4 năm nhưng Nó không trở về đây luôn mà bây giờ mới đồng ý về không?- Mẹ Cậu vừa nói vừa tức giận nhìn Cô
Chỉ vì cái lời nói bồng bột của Cô nói ước mơ lớn lên muốn sang Trung Quốc gặp Idol này Idol kia mà Nó nghĩ là thật vậy nên 4 năm Nó ở bên đó để mong gặp được Cô nhưng đều không có kết quả tốt...Cô có biết trong tần ấy năm Nó được nhiều công ty nhà hàng lớn mới về làm việc nhưng Nó đều từ chối chỉ vì cái lý do ngớ ngẩn lần nào cũng đi đến những nơi Cô nói chỉ để được gặp Cô còn Cô thì sao?Vì lời nói bồng bột của Cô mà con trai Tôi mất 4 năm không làm gì cả?Vậy Cô nghĩ Cô xứng đáng với Con trai Tôi sao?- Mẹ Cậu tức giận nhìn Cô
.....- Cô nghe vậy thì bất ngờ đến nỗi muốn nói nhưng có gì đó chặn họng lại không nói được lời nào
Vậy mong Cô tha cho Con trai Tôi được chứ?- Mẹ Cậu nhìn Cô khuôn mặt đầy khó chịu
Nhưng Anh ấy chưa từng nói những chuyện đó với Cháu?- Cô vẫn cố giữ tâm trạng ổn định nhìn Mẹ Cậu
Nói với Cô?Cô nghĩ nó sẽ kể những chuyện như vậy ra sao?- Mẹ Cậu càng bực mình nhìn Cô
Vậy nên mong Cô rời xa Con trai Tôi được chứ?- Mẹ Cậu chẳng để Cô kịp nói gì mà nói thêm vào
Cháu...Cháu sẽ trả lời Bác sau...bây giờ Cháu xin phép?- Cô không biết phải đồng ý hay từ chối chỉ biết tâm trạng chẳng mấy ổn định nói rồi Cô bỏ về trước...Mẹ Cậu nhìn theo bóng dáng Cô thì cũng biết rõ được Cô sẽ làm như thế nào tâm trạng có phần thay đổi hẳn
Cô bỏ về trước cũng chẳng xác định được bản thân nên làm gì đôi chân cứ đi về phía nhà hàng đến đó Cô mới giật mình nhận ra dù chẳng muốn những chẳng còn cách nào khác Cô cũng phải Cô mà bước vào làm việc có chuyện gì sẽ từ từ giải quyết...
Nay đi muộn đấy?- Ngọc thấy Cô đi vào thì nói vọng sang chỗ Cô
Tao bận một số chuyện- Cô thay đồ rồi lấy nguyên liệu ra chuẩn bị món ăn
Minh Thiên vừa đến tìm Mày đấy- Ngọc đi lại chỗ Cô
Ừ...- Cô cũng chẳng biết phải nói gì chỉ gật đầu cho xong
Hai đứa Mày lại xảy ra chuyện gì sao?- Ngọc nhíu mày nhìn Cô
Đâu có!Thì giờ là giờ làm việc thì bọn tao không nên gặp nhau vậy thôi!- Cô nhìn Ngọc nhún vai rồi bỏ đi chỗ khác
Thảo Phương...Em sao đến muộn vậy?Vẫn còn mệt sao?- Cậu ở trên phòng nhìn ra ngoài thấy Cô đi đến nhà hàng thì vội đi xuống bếp để gặp Cô.Ngọc thấy vậy thì nhẹ nhàng rời bước đi để lại cho hai người không gian riêng
Không sao?Em cũng ổn rồi- Cô cười trừ nhìn cậu
Hay là Em nghỉ làm một ngày đi- Cậu thầy khuôn mặt của Cô trắng bệch như hôm qua thì lo lắng
Không cần đâu Em khỏa rồi mà?- Cô cười trừ nhìn Cậu đến bây giờ Cô vẫn chưa biết phải hỏi Cậu chuyện đó như thế nào...
Vậy có gì không ổn thì lên tìm Anh nhé!Anh phải lên hoàn thiện mấy cái giấy tờ rồi- Cậu nghe vậy thì đi lại xoa đầu Cô
Anh...Anh còn giấu Em chuyện gì chứ?- Cô lấy hết can đảm ra mà hỏi Cậu
Anh thì có chuyện gì giấu Em chứ?Em lại nghĩ linh tinh rồi đó?- Cậu không hiểu ý Cô nhưng cũng khẳng định Cậu chẳng giấu Cô chuyện gì cả
Chắc Em suy nghĩ nhiều rồi thôi Anh đi làm việc đi- Cô cười trừ với Cậu rồi cũng nhanh chóng đi làm việc của mình...trong đầu chỉ suy nghĩ đến những câu Mẹ Cậu nói tất cả mọi lỗi đều do Cô sao?
Thảo Phương...chiều nay Cậu rảnh chứ?- Nhật Lâm thấy tâm trạng Cô không tốt nên đi lại chỗ Cô
Chiều nay...Tớ rảnh có việc gì không Nhật Lâm?- Cô suy nghĩ rồi cũng trả lời có chút thắc mắc
Tớ muốn mới Cậu đi chơi được chứ?- Nhật Lâm gãi đầu khó xử
Ừm...đươc vậy hết giờ làm Cậu đợi Tớ nhé!- Cô cười nhìn Nhật Lâm Cô cũng muốn có cơ hội nói rõ mọi chuyện với Nhật Lâm
Được...vậy Tớ đi làm việc đây- Nhật Lâm nghe vậy thì vui vẻ rồi đi về chỗ làm việc
- -----
Chúng ta đi ăn đi- Giờ tan làm Cậu đi xuống chỗ Cô
Em bận rồi!- Cô không dám nhìn thẳng Cậu mà nhìn đi chỗ khác
Em bận gì chứ?- Cậu nghe vậy thì khó hiểu
Em bận đi với Nhật Lâm rồi- Đúng lúc Cô khó xử thì Nhật Lâm cũng đi đến chỗ Cô nên Cô đi gần lại chỗ Nhật Lâm
Tại sao chứ?- Cậu nghe vậy thì có chút bực bội không hiểu Cô tại sao lại như vậy Cậu có cảm giác như Cô đang cách xa Cậu thì phải
Không sao cả Em có hẹn với Nhật Lâm trước!Chúng ta đi thôi Nhật Lâm- Cô nhìn Cậu nhanh rồi nhìn sang Nhật Lâm,Nhật Lâm cũng chẳng biết nói gì cũng nhanh chóng đi theo Cô
Đợi đã...đúng lúc Anh rảnh...Anh đi cùng được chứ?- Cậu thấy vậy thì đi theo Cô
Không được?- Cô nhìn Cậu bực bội
Tại sao?Tôi đi chung được chứ?- Cậu nhìn Cô rồi nhìn sang Nhật Lâm
Theo ý Thảo Phương- Nhật Lâm cảm giác như Cậu đang muốn khiêu chiến với mình dù sao cũng là sếp nên có phần khó xử
Lên xe- Cậu nghe vậy thì nhếch môi cười chưa để Cô đưa ra ý kiến đã kéo Cô lên xe của mình Nhật Lâm thấy vậy có chút khó chịu nhưng cũng đi nhanh cùng Cô
Em ngồi ghế sau?- Cô lườm Cậu thấy Nhật Lâm ngồi lên nên đi nhanh xuống ngồi gần Nhật Lâm...Cậu thấy Cô cứ lạ lạ nhưng chưa có cơ hội để hỏi rõ mọi chuyện...
Nhật Lâm Cậu tìm hiểu mấy món ăn mới chưa?- Cô ngồi cùng Nhật Lâm ngó lơ Cậu quay sang nói chuyện với Nhật Lâm
À...tớ cũng đang tim hiểu thôi!Còn Cậu?- Nhật Lâm nhìn Cô cười trừ
Tớ đang tìm hiểu rồi!Cậu xem mấy món này Cậu thấy sao?- Cô nghe vậy thì đưa điện thoại có mấy tầm ảnh về món ăn cho Nhật Lâm xem...Cả hai vui vẻ nói chuyện chẳng để ý đến Cậu đang lái xe nhưng ánh mắt đều hướng về phía Cô...Cô cũng cảm nhận được Cậu đang nhìn mình nhưng vẫn giả vờ như không thấy bởi Cô suy nghĩ rất kỹ có lẽ nên đưa ra quyết định rồi...
Tới nơi rồi!- Cậu dừng ở một nhà hàng quen thuộc rồi quay xuống nhìn hai người đang say sưa nói chuyện
Vậy Anh đi cất xe chúng Em vào trước!Đi thôi Nhật Lâm- Cô nghe vậy thì kéo tay Nhật Lâm xuống xe nhanh rồi đi vào trước bỏ Cậu ở lại...bởi Cậu càng gần Cô càng khiến Cô khó xử
Cậu muốn gọi gì?- Nhật Lâm cầm menu rồi nhìn sang Cô
Tôi biết những món Cô ấy thích Tôi sẽ gọi giúp Cô ấy?- Cậu ngồi nhìn sang Cô
Em tự gọi được?- Cô lườm Cậu rồi cầm menu gọi món ăn của mình
15 phút sau...
Đồ ăn của Anh Chị ạ!Chúc Anh Chị ngon miệng- Phục vụ mang đồ ăn ra cho bàn Cô
Được Cảm ơn- Cô cười nhìn phục vụ để tránh ánh mắt của Cậu đang khó hiểu nhìn về phía Cô
Thảo Phương Em ăn đồ này đi- Cậu gắp đồ ăn cho Cô rồi liếc nhìn sang Nhật Lâm đắc ý
Cậu ăn cái này đi- Nhật Lâm thấy vậy cũng gắp đồ ăn cho Cô
Cái này ngon này- Cậu nhìn Nhật Lâm rồi gắp đồ ăn cho Cô
Cái này cũng ngon Cậu ân nhiều vào nhé- Nhật Lâm cũng gắp đồ ăn cho Cô rồi nhìn Cô cười ấm áp
Cái này...- Cậu như muốn khiêu chiến với Nhật Lâm vậy
Đủ Rồi!Hai người làm sao vậy hả?- Cô nhìn hai người cứ hết người này đến người kia khiến Cô bực bội đứng dậy đi ra về...
Thảo Phương...hôm nay Em làm sao vậy hả?- Cậu thấy vậy thì cũng để thẻ thanh toán lại chạy theo Cô.Nhật Lâm cũng nhanh thanh toán rồi đi theo hai người họ
Chúng ta chia tay đi- Cô nắm chặt tay lại lấy động lực mà nói với Cậu
Tại sao?- Cậu nghe vậy thì giữ vai Cô vừa khó hiểu vừa bất ngờ vì câu nói của Cô
Em hết thích Anh rồi!Em đã cố thích Anh nhưng sự thật Anh ảnh hưởng đến cuộc sống của Em rất nhiều...Mong Anh tử giờ tránh xa cuộc sống Em ra...- Cô nhìn Cậu nói cố kìm lòng lại
(((*Muộn này còn ai đọc truyện của Senn không tarr ^_^ Sorry vì đăng muộn quá 😃 ^_^ từ mai mỗi ngày Senn sẽ ra một chương cho truyện này vậy nên mọi người nhớ ủng hộ truyện cho Senn nhes ^_^*)))