• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, Hàn Cẩm Thư không hề phủ nhận lời “ham muốn chiếm hữu” được thốt ra từ Ngôn Độ. 

Thật lòng mà nói, vài ngày trước khi trở về Lan Giang, cô đã phát hiện ra tình cảm sâu trong lòng của mình đối với Ngôn Độ đang lặng lẽ thay đổi.

Trước đây, đối với cô mà nói thì Ngôn Độ là một người chồng hờ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Anh là chiếc quạt hương bồ giữa mùa đông, là lò sưởi vào mùa hạ, đặt ở trong nhà cũng không muốn vứt đi, nhưng cũng chẳng phải là thứ gì cần thiết cả. 

Nhưng giờ đây, thứ tình cảm này đã thay đổi rồi. 

Nếu như Ngôn Độ bảo cô không được kén ăn thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời; nếu như Ngôn Độ bị dị ứng mẩn ngứa thì cô sẽ lo lắng; nếu Ngôn Độ muốn hôn và làm tình với cô, cô cũng sẽ đỏ mặt mong chờ.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy bực bội khó chịu khi thấy các cô gái khác có suy nghĩ mờ ám, đen tối với anh.

Vốn dĩ chồng hờ thì cũng là chồng. Tóm lại, bây giờ cô đã đem người chồng này trở thành vật sở hữu riêng của mình rồi.

“Em có dục vọng chiếm hữu đối với anh thì không phải là chuyện bình thường sao?” Hàn Cẩm Thư hừ hừ hai tiếng, bày ra tư thế cây ngay không sợ chết đứng: “Em muốn hôn chồng yêu của mình.”

Khóe miệng Ngôn Độ khẽ nhếch lên, rũ mắt xuống lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi trầm mặc một lúc lâu.

Hàn Cẩm Thư bị anh nhìn mà cảm thấy bối rối, chột dạ nên cố ý đưa tay lên vuốt tóc rồi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô lại mở miệng, không để lộ dấu vết mà chuyển đề tài sang chỗ khác: “Không phải anh nói muốn dẫn em đi Lăng Thành tìm Ngô Mạn Giai sao. Vậy khi nào chúng ta xuất phát?”

Ngôn Độ không trả lời. Ý cười trên mặt anh vẫn không hề giảm đi, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô bỗng trượt xuống, xoè năm ngón tay ra nắm lấy bàn tay đang buông thõng của cô. Động tác thuần thục và thân mật.

Anh dẫn cô đi qua sảnh khách sạn, đi thẳng đến chỗ thang máy.

Khi đi bên cạnh Ngôn Độ, gò má Hàn Cẩm Thư hơi đỏ lên, cô muốn rút cánh tay mình ra nhưng không được. Lần đầu không rút ra được, rút lại thêm một lần nữa vẫn không thành. 

Vẻ mặt Ngôn Độ nghiêm nghị nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, căn bản không cho cô có cơ hội nào để thoát khỏi anh.

Hai người cứ như vậy mà lặp lại động tác vài lần, Hàn Cẩm Thư đành bỏ cuộc. Đầu ngón tay mềm mại vô tình chạm vào vết chai thô ráp xù xì trong gan bàn tay anh. 

Cô chợt nghĩ ra ý đồ xấu, trong nháy mắt lấy móng tay dùng hết sức lực cố ý nhéo mạnh một cái vào gan bàn tay của anh.

Thế nhưng sức lực của Hàn Cẩm Thư nhỏ bé, mềm mại, căn bản không gây ra được bất kỳ tổn thương nào đối với Ngôn Độ.

Ngôn Độ không hề cảm thấy đau đớn gì, ngược lại bị móng vuốt nhỏ đáng yêu của cô cào cào mà tâm trí hơi phân tâm một chút. Anh vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhéo tay cô một cái tỏ ý cảnh cáo.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy vô cùng thú vị, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, bàn tay càng siết chặt hơn.  ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Ngôn Độ thấp giọng: “Đừng làm loạn.”

Hàn Cẩm Thư không thèm nghe, vẻ mặt hả hê kiểu “Em cứ nhéo anh đấy, anh có thể làm gì được em?”

Vẻ mặt Ngôn Độ nhàn nhạt: “Nếu em cứ tiếp tục làm loạn ở đây thì anh sẽ hôn em.”

Hàn Cẩm Thư: “……..”

Ngay lập tức khuôn mặt Hàn Cẩm Thư bỗng đỏ bừng lên. Cô không ngờ rằng, những lời mờ ám như thế mà anh lại có thể nói ra ở nơi công cộng với vẻ mặt nghiêm trang như vậy. 

Đối với Ngôn Độ mà nói, nếu đã dám nói thì khẳng định sẽ dám làm, điều này thì không có gì phải nghi ngờ nữa cả.

Hàn Cẩm Ngôn sợ hãi, sợ anh thật sự đột nhiên nổi điên nên cô lập tức hậm hực thu hồi móng vuốt, không dám khiêu khích anh nữa.

Khách sạn mà trợ lý Frans đặt là khách sạn 5 sao duy nhất ở Lan Giang, quy mô không lớn, cũng không tính là sang trọng, nhưng hơn ở chỗ phong cách trang trí độc đáo, vừa mang cảm giác cổ xưa, lại vừa trang nhã. 

Khách sạn này có 4 thang máy trong sảnh thang máy.

Lúc này đã là buổi tối, tại sảnh thang máy, ngoại trừ Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ ra thì còn có một cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con nhỏ đi du lịch trong kỳ nghỉ.

Nhìn ngoại hình của cặp vợ chồng trẻ tuổi này, chắc tuổi tác cũng trạc tuổi Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư.

Cô gái mặc một chiếc váy mùa thu màu kem, môi hồng răng trắng, dáng vẻ mềm mại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay này chỉ cần trang điểm nhẹ một chút thôi thì cũng là xinh đẹp động lòng người. Còn ngũ quan người đàn ông vô cùng anh tuấn, dáng người cao lớn, một tay tuỳ tiện đút vào túi quần, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô gái, toàn thân toát ra khí chất vừa chính trực ngay thẳng, vừa xen lẫn sự ngang tàng. 

Còn cậu nhóc đứng cạnh đôi vợ chồng trẻ hiển nhiên cũng được thừa hưởng gen tốt từ bố mẹ. Làn da trắng trẻo, mềm mại, đôi mắt to đen nháy, cái đầu tròn tròn giống như một quả bóng nhỏ, tay chân ngắn ngủn, trên tay còn cầm chiếc kẹo mút, đáng yêu đến nỗi giống như búp bê trong những bức tranh ngày Tết.

Một nhà ba người họ cực kỳ xuất chúng.

Hàn Cẩm Thư là một người nhan khống nghiêm trọng, tự nhiên bị một nhà ba người này hấp dẫn, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm ba người bọn họ.

Lúc này, cô gái mặc chiếc váy dài kia nhận thấy ánh mắt của Hàn Cẩm Thư, cũng quay đầu lại nhìn cô. Ánh mắt hai cô gái đột nhiên giao nhau trong không trung, cả hai đều sửng sốt trong chốc lát nhưng sau đó liền lễ phép cười với nhau. 

Vừa mới cười xong, đứa bé trai lấy chiếc kẹo mút ra đột nhiên kêu lên. Đứa bé kéo ống tay của chiếc váy dài của mẹ, nũng nịu gọi: “Mẹ.”

Cô gái xoa khuôn mặt đứa bé, ôn nhu đáp: “Sao vậy con?”

Đứa bé giơ bàn tay mập mạp lên, chỉ vào Ngôn Độ: “Chú này đẹp trai quá.”

Nghe vậy, cô gái mặc chiếc váy dài xấu hổ hướng về phía Hàn Cẩm Thư liền cong môi cười, nói: “Đúng rồi nha, nhìn thấy chú đẹp trai có phải Gà Con rất vui hay không?”

Đứa bé trai ra sức gật đầu: “Chú này rất đẹp trai, Gà Con vui quá trời đất.”

Nghe thấy lời này, người đàn ông cao lớn bên cạnh tuỳ ý xoa đầu đứa bé, thuận miệng nhàn nhạt nói: “Chú đẹp trai hay ba của con đẹp trai?”

Vấn đề này dường như làm khó cho Gà Con.

Bạn nhỏ Gà Con giơ bàn tay mũm mĩm lên gãi đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp lại: “Nếu như mỗi buổi tối ba không tranh giành mẹ với con thì ba là người đẹp trai hơn.” 

Người đàn ông lười biếng nhướn lông mày: “Vậy thì ba đây cứ muốn cướp đấy.”

Gà Con nắm chặt tay, tức giận huhu: “Vậy còn phải hỏi sao? Đương nhiên là chú đẹp trai hơn, ba cướp mẹ thì chính là người xấu nhất.”

Nghe vậy, người đàn ông anh tuấn quay đầu nhìn vợ mình: “Hình như hai ngày trước anh đã đặt mua bộ lego mới nhất cho thằng nhóc này thì phải?”

Cô gái mặc váy dài trầm mặc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thôi huỷ bỏ đi.” Người đàn ông tuấn tú nhàn nhạt nói: “Dù sao thì ba cũng xấu như vậy.”

Lời nói vừa thốt ra, Gà Con lập tức oà khóc, thân hình bé nhỏ chui vào trong ngực cô gái mặc váy dài, làm nũng: “Oa oa oa, mẹ ơi, lego của con a a a!”

“Đừng khóc, đừng khóc. Ba chỉ đùa với con mà thôi. Ba mẹ yêu Gà Con nhất!” Cô gái ôm đứa bé vào lòng không ngừng dỗ dành, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn tú, tức giận nói: "Thẩm Tịch, anh có ấu trĩ không hả? Đường đường là giải phóng quân đáng kính, lại đi bắt nạt con trai mình. Hôm nay em và Gà Con đều sẽ không để ý đến anh nữa!”

Hai giây sau, thang máy kêu “Ting” một tiếng, báo hiệu đã đến tầng một.

Vẻ mặt Ngôn Độ vẫn hờ hững, anh vòng tay qua eo Hàn Cẩm Thư, kéo cô gái đang thích thú hóng chuyện vào lòng anh. Sau đó anh ấn nút mở cửa một cách lịch lãm và đợi cả gia đình bọn họ đi vào.

Thẩm Tịch thản nhiên ôm con trai ra khỏi trong lòng vợ mình mà bế lên cao, rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Ba bắt nạt con?”

Gà Con: Vì lego, phải làm bất cứ giá nào!

Gà Con ôm cổ Thẩm Tịch, âm thầm nắm chặt tay, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Làm gì có chuyện đó, ba là người yêu thương con nhất, từ trước đến nay chưa từng bắt nạt con. Trong lòng con, người đàn ông đẹp trai hơn Kaito Kid chỉ có ba thôi, con cũng yêu ba nhất.”                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                   

Thẩm Tịch nhếch khóe miệng hài lòng nhìn vợ mình.

Gà Con ôm chặt Thẩm Tịch, cũng quay gương mặt cười tươi về phía mẹ.

Hình ảnh hai cha con yêu thương nhau.jpg

Ôn Thư Duy: “......”

Trán Ôn Thư Duy hiện ra ba đường hắc tuyến, kéo hai người một lớn một nhỏ đi vào thang máy.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy một nhà ba người này không chỉ có ngoại hình đẹp mà tính cách cũng rất thú vị nữa. Vì vậy cô không khỏi cảm thấy yêu thích bọn họ, vui vẻ hỏi: “Mọi người lên tầng mấy?”

Ôn Thư Duy vội vàng đáp: “Tầng 7, cảm ơn cô!”

Ngôn Độ thấp giọng nói: “Cần thẻ phòng.”

“Ồ!” Ôn Thư Duy lấy thẻ phòng từ trong túi xách ra, lập tức đưa đến vị trí cảm ứng. 

Thuận tiện Ngôn Độ ấn nút “7” cho gia đình bọn họ. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Bên trong thang máy, Hàn Cẩm Thư lén nhìn cặp cha con giống nhau như từ khuôn đúc ra. Thấy vậy, Ôn Thư Duy trầm mặc đứng bên cạnh bỗng tiến hai bước về phía Hàn Cẩm Thư, ghé vào tai cô thì thầm: “Thật ngại quá, chồng tôi…”

Nói đến đây, cô ấy vừa giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình: “Đầu óc của anh ấy hơi có vấn đề, khiến cho hai người chê cười rồi.”

Hàn Cẩm Thư nghe vậy, sợ cô gái nhỏ xinh đẹp này xấu hổ mà lập tức nói: “Aya, trùng hợp thật, chồng tôi cũng có vấn đề về đầu óc, hai chúng ta giống nhau rồi.”

Thẩm Tịch: “...?”

Ngôn Độ: “...?”

Với tư cách là người chưa đủ tuổi thành niên nhất trong thang máy, nụ hoa nhỏ của tổ quốc, bạn Gà Con dễ thương đang nghe cuộc trò chuyện này mà không khỏi nheo mắt lại và chìm vào trầm tư. 

Vậy có thể nói, thời buổi này, người đàn ông không có vấn đề về đầu óc đều không thể cưới được người vợ xinh đẹp, đúng không?

Tầng 7 của khách sạn đều là phòng gia đình, được đặc biệt lựa chọn dành cho những người mang theo trẻ em đi du lịch. Tạm biệt gia đình thú vị mà họ ngẫu nhiên gặp ở thang máy, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ trở về phòng của mình

Hàn Cẩm Thư cởi đôi bốt cao cổ rồi ngồi xuống mép giường. nhớ lại đôi vợ chồng trạc tuổi mình vừa rồi, không khỏi lắc lắc chân, từ tận đáy lòng thở dài: “Đôi vợ chồng trẻ vừa rồi thật đẹp đôi, cô gái kia đã xinh đẹp rồi, người đàn ông kia lại càng xuất sắc hơn. Đứa nhỏ đó cũng rất đáng yêu.”

Ngôn Độ hỏi: “Là người đàn ông kia đẹp hay là anh đẹp?”

Hàn Cẩm Thư chợt sặc. Lập tức không nói nên lời mà nhìn hắn: “Tùy tiện nhìn thấy một người đẹp trai đều phải so sánh với anh sao? Có phải anh hiếu thẳng quá rồi không?”

Ngôn Độ sải đôi chân dài đi tới trước mặt cô, đứng yên tại chỗ, rũ mắt nhìn chằm chằm cô. Anh nói: “Đó không phải là hiếu thắng.”

Hàn Cẩm Thư buồn cười: “Không phải hiếu thắng, vậy anh còn cùng người khác so xem là ai đẹp trai hơn?”

Ngôn Độ nói: “Anh chỉ là muốn hiểu rõ vị trí của anh trong lòng em.”

“Vị trí?”

Hàn Cẩm Thư bị anh nói cho mà hơi mê man, ngơ ngác hỏi: “Vị trí gì?”

Ngôn Độ cúi người, chậm rãi đến gần cô, lộ rõ khuôn mặt hoàn mỹ ra trước mặt cô: “Tiểu thư Tình Thư xinh đẹp. Xin hỏi ở trong lòng em, khuôn mặt của chồng em có thể đứng ở vị trí nào?”

Ngũ quan của Ngôn Độ vô cùng hoàn mỹ, nhưng chúng khác hoàn toàn với vẻ đẹp anh tuấn hào hoa của người cha trẻ đó.

Vẻ đẹp của anh mang theo sự lạnh lùng, xa cách, tính công kích, áp bức quá mạnh mẽ, dễ làm cho người khác không dám nhìn gần. 

Hàn Cẩm Thư hoảng sợ, theo bản năng mà ngửa cổ ra sau để kéo dài khoảng cách, ánh mắt né tránh nhìn đi chỗ khác: “...Em không thèm vô vị như vậy, trong lòng em vẫn xếp hạng những mỹ nam mà em đã từng gặp qua.”

Cánh tay thon dài của Ngôn Độ chống đỡ hai bên hông cô, vây cô lại trong phạm vi mà anh kiểm soát. Nghiêng người tiến lại gần, anh nhỏ giọng: “Em lại không dám nhìn anh.”

Da đầu Hàn Cẩm Thư căng ra, nói: “Khuôn mặt đẹp đẽ của anh nhìn lâu cũng dễ chán. Em đây là vì giữ lại cảm giác mới mẻ đối với anh, rất có ích cho mối quan hệ vợ chồng của chúng ta.”

“Đúng vậy không?” Ngôn Độ nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nâng tay lên dùng ngón trỏ nhẹ nhàng véo vành tai nhỏ của cô: “Nhưng anh và em không giống nhau.”

Hàn Cẩm Thư: “Cái gì không giống nhau?”

Ngôn Độ nắm lấy cằm cô, nhìn cô chằm chằm, trầm giọng: “Nhìn gương mặt này của em bao nhiêu lần anh cũng không chán, dù nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy nó đẹp hoàn mỹ không gì có thể so sánh được.”

Hàn Cẩm Thư: “.....”

Hàn Cẩm Thư bị anh khen mà hơi xấu hổ, theo bản năng đưa tay lên sờ vào gương mặt mình, càng sờ càng trở nên đỏ hơn, buột miệng nói: “Là anh làm lố đấy chứ! Em làm gì có đẹp như vậy, trên đời này những cô gái xinh đẹp hơn em còn nhiều vô số kể.”

“Những người khác thế nào thì anh không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.” Ngôn Độ vòng tay qua eo Hàn Cẩm Thư, ôm cô nằm nghiêng trên giường, khẽ nhắm mắt hôn lên chiếc cổ mềm mại của cô: “Anh chỉ biết, trong mắt anh chỉ nhìn thấy em, lỗ tai này chỉ nghe thấy tiếng của em, cơ thể này cũng chỉ cảm nhận được em.”

Hàn Cẩm Thư của anh chính là tốt nhất. Độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối dần.

Hàn Cẩm Thư bị nụ hôn của Ngôn Độ làm cho mê muội, không ngừng rụt cổ mà trốn tránh. Nghe thấy tiếng thở của người đàn ông bên tại dần trở nên nặng nề, cô giật mình dùng hết sức đẩy anh ra, lăn mình một cái trực tiếp ngã từ trên giường xuống dưới thảm. 

“Cả ngày ra ngoài với anh không phải sờ tới sờ lui thì cũng là ôm ôm hôn hôn.” Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, đứng dậy với mái tóc bù xù như ổ gà, tức giận giậm chân: “Ngôn Độ, anh buông thả dục vọng như vậy coi chừng có ngày thận hư.” 

Ngôn Độ dùng tay chống trán, nằm trên giường nhìn cô chằm chằm, buồn cười  bộ dạng đáng yêu của cô mà cười khẽ thành tiếng.

Cười cái rắm!

Hàn Cẩm Thư càng tức giận, xắn ống tay áo lên như thể định lao vào cào Ngôn Độ. 

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường chợt rung lên. Hàn Cẩm Thư liếc qua, là của Ngôn Độ. Cô tùy tiện với tay lấy chiếc điện thoại rồi ném về phía anh.

Ngôn Độ nhìn màn hình điện thoại, là Frans gọi đến.

Anh vuốt trả lời điện thoại, giọng nói vẫn thờ ơ như vậy: “Alo?”

“Boss, đã sắp xếp xong rồi. Sáng sớm mai chuyến bay khởi hành từ sân bay Lan Giang lúc 10 giờ, hạ cánh ở sân bay Côn Thành.” Frans cung kính nói: “Sau khi hạ cánh, Archin sẽ dẫn mọi người đi tới Lăng Thành.”

“Biết rồi.”

Cúp điện thoại.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt, hỏi anh: “Trợ lý Frans gọi đến?”

Ngôn Độ: “Ừm, sáng sớm mai đến Lăng Thành.”

“Vậy lát nữa em gọi điện thoại cho cô nói qua một tiếng.” Hàn Cẩm Thư nói, không biết vì sao đột nhiên lại thở dài.

Ngôn Độ hỏi: “Làm sao vậy?”

Hàn Cẩm Thư cúi người ngồi xuống mép giường, đầu rũ xuống, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Em đã tìm Ngô Mạn Giai nhiều năm như vậy rồi. Bây giờ lại có thể nhanh chóng gặp được cô ấy như vậy, tự nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.”

Vụ tai nạn năm đó đã huỷ hoại cuộc đời của Ngô Mạn Giai, điều đó cũng khiến cho Hàn Cẩm Thư cảm thấy tội lỗi trong gần 10 năm đó.

Cô cũng không chắc chắn bây giờ Ngô Mạn Giai có chấp nhận sự giúp đỡ của cô hay không, liệu rằng Ngô Mạn Giai có tha thứ cho cô hay không, thậm chí không biết Ngô Mạn Giai có chịu gặp cô hay không.

Trong chuyến đi đến Lăng Thành này, tất cả mọi thứ đều là ẩn số.

Một lúc sau, Ngôn Độ ôm lấy Hàn Cẩm Thư từ phía sau, hôn lên mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ. Dù bất kể chuyện gì xảy ra thì cũng có anh ở đây.”

Đêm đó, Hàn Cẩm Thư gọi điện cho bà cô, nói với bà ấy rằng cô đã tìm được tung tích của Ngô Mạn Giai, chuẩn bị đến Lăng Thành tìm hiểu chuyện của Ngô Mạn Giai.

Nghe thấy hai chữ “Lăng Thành”, rõ ràng bà ấy rất lo lắng. Bà ấy lải nhải không ngừng về chuyện Lăng Thành không an toàn, dặn dò Hàn Cẩm Thư chú ý an toàn, tuyệt đối không được đi ra ngoài khi trời tối.

Hàn Cẩm Thư biết bà ấy lo lắng cho mình, cho nên kiên nhẫn đồng ý. 

Khi kết thúc cuộc nói chuyện, bà ấy thở dài rồi nói: “Ngô Mạn Giai là một đứa bé tốt. Bà vẫn luôn nhớ rõ hình ảnh con cùng con bé đó mặc đồng phục cấp ba đứng ở dưới lầu gọi bà một tiếng “Bà”. Thật là đáng tiếc.”

Hàn Cẩm Thư im lặng không nói gì.

Bà ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cẩm Thư à, hứa với bà, dù chuyến đi này bất kể thái độ của con bé đối với con như thế nào, bất kể kết quả như thế nào, thì cháu cũng phải tha thứ cho chính mình.”

Hàn Cẩm Thư vẫn trầm mặc như cũ.

“Bà biết, năm đó khi Ngô Mạn Giai xảy ra chuyện, cháu vẫn luôn tự trách bản thân mình.” Bà ấy lại nói tiếp: “Chuyện này không phải là lỗi của cháu, sau khi hiểu rõ nút thắt trong lòng rồi thì cũng nên buông xuống thôi.”

Ở điện thoại bên này, Hàn Cẩm Thư nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ rồi nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp: “Vâng, cháu đồng ý với bà.”

Ngày hôm sau, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ cùng nhau lên chuyến bay đến Côn Thành.

Sau khi hạ cánh, vừa ra khỏi khoang VIP của sân bay Côn Thành, Hàn Cẩm Thư gửi một tin nhắn wechat cho Du Thấm. Sau đó nghe thấy tiếng còi ô tô từ phía trước truyền đến. 

Nghe thấy tiếng động, Hàn Cẩm Thư rời tầm mắt từ màn hình di động rồi ngước lên nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Hôm nay, sương mù ở Côn Thành hơi dày, không khí như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng. Tại bãi đỗ xe cách đó không xa, có một con SUV đang đỗ bên ngoài, gầm xe cao, toàn thân là màu đen tuyền khiến cho chiếc xe trở nên bắt mắt. Thế nhưng, so với chiếc xe thì người đứng cạnh nó càng hấp dẫn hơn.

Đó là một chàng trai khoảng 30 tuổi, đôi chân thon dài thẳng tắp, mái tóc được ngắn, khoác thêm chiếc áo khoác da càng toát lên vẻ đẹp nam tính, gọn gàng, sạch sẽ.

Hàn Cẩm Thư cẩn thận nhớ lại, cho rằng bản thân chưa từng gặp qua người đàn ông lạ mặt đó.

Cô đi theo Ngôn Độ bước đến đó.

Khoảng cách càng rút ngắn lại thì hình dáng người đàn ông kia cũng lộ rõ ra. Đường nét trên khuôn mặt cứng rắn, trang nghiêm, mạnh mẽ, nhưng phía lông mày bên trái có một vết sẹo cũ càng tăng thêm sự hung dữ khát máu và cảm giác khó hiểu.

Trái ngược với sự ngông cuồng, phóng túng đó, đối với Ngôn Độ, anh ta tỏ ra rất cung kính, lễ phép.

Anh ta mở miệng, cung kính hô hai chữ: “Ông chủ” với giọng nói đầy từ tính, trầm thấp.

Ngôn Độ thản nhiên gật đầu: “Thời gian này vất vả rồi.”

“Đây đều là bổn phận của tôi, không có gì vất vả cả.” Người đàn ông kia đáp lại, sau khi thấy Hàn Cẩm Thư liền lập tức mỉm cười, cũng nói với giọng điệu cung kính: “Vị này chắc là phu nhân, tiểu thư Cẩm Thư rồi. Nghe danh đã lâu.”

“Chào anh.” Hàn Cẩm Thư cũng lễ phép cười đáp lại, ngập ngừng nói: “Xin hỏi anh là …”

“Cẩm Thư tiểu thư, tôi là Tống Khâm, nhận được sự tín nhiệm của Ngôn tổng nên tôi thường giúp ông chủ quản lý công việc kinh doanh ở Myanmar, rất ít khi quay về Trung Quốc.” Người đàn ông nói với thanh âm dễ nghe: “Cô có thể gọi tôi là Archin.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK