• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trời ơi, chất lượng này không thể sai được, nhất định là tác phẩm “Thu Sơn Đồ” thật”

Trong chốc lát, không khí trong tiệm đồ lập tức bùng nổ, hầu như tất cả mọi người đang vây xem xung quanh đều không tin được há hốc mồm, bọn họ đều nhìn chằm chăm vào bức “Thu Sơn Đồ” trên tay Trần Ngao.

“Cái này, cái này sao có thể được?”

Lão Ngô khiếp sợ đến mức tay run rẩy, ly trà đang cầm trên tay rơi xuống đất vang lên tiếng “keng”, nhưng ông ta vẫn không nhận ra, đôi mắt trợn tròn như sắp rớt ra, ông ta nhìn chăm chằm vào bức tranh trong tay Trần Ngao lẩm bẩm:

“Không thể, không thể nào, tôi đã kiểm tra rất kỹ, sao có. thể nhìn nhầm được chứ?”

Ông ta sắp phát điên rồi, hai tay vò đầu thành ổ gà, làm thế nào cũng không thể hiểu được sao ông ta ra giá năm ngàn tệ bán đi một bức tranh giả, vậy mà bên trong lại còn giấu thêm một bức tranh thật.

Nam Gia Hi cũng kinh ngạc đến há hốc mồm thành chữ “o", đủ để nhét lọt một cái trứng gà vào, đôi mắt to tròn chớp chớp, bỗng nhiên cô nhớ đến lúc này chỉ trong nháy mắt Trần Ngao đã nhìn ra được cái chén sứ của cô có vấn đề, chẳng lẽ từ sớm anh ta đã phát hiện ra bí mật được ẩn giấu bên trong bức tranh giả này?

“Chàng trai trẻ, có thể phiền cậu đem bức tranh cho tôi nhìn một chút không?”

Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến, trong khoảnh khắc, đám đông tách ra chừa một đường cho một ông lão với bộ râu xám bước ra, tay run run vì phấn khích.

“Là ông ấy, giám bảo đại sư Phương Hạc”

“Đúng rồi, chính là Phương lão, tôi đã thấy ông ấy trên Tivi”

Ngay khi ông lão vừa xuất hiện, rất nhiều người đều kinh ngạc, phải biết rằng Phương Hạc là một bậc thầy giám bảo nổi tiếng ở thành phố Tùng Sơn, không biết có bao nhiêu bảo vật lưu lạc trong dân gian nhờ qua tay ông mà tỏa sáng, nhưng không ngờ rằng ngay cả ông cũng bị dọa sốc như vậy.

“Xin mời” Trần Ngao khẽ mỉm cười, đưa “Thu Sơn đồ” cho ông lão.



Phương lão run run cầm lấy bức tranh xem kỹ, Lão Ngô ở bên cạnh trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng trong giây tiếp theo, lời nói của Phương lão khiến cho ông ta hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

“Đẹp, quá đẹp, không ngờ cả đời này lão vẫn có cơ hội nhìn thấy bức “Thu Sơn đồ” đẹp như này...”

Lão Phương hưng phấn đến mức nói chuyện không mạch lạc, nhìn Trần Ngao cầu xin: “Chàng trai trẻ, tôi sẽ trả cậu hai ngàn vạn mua lại bức tranh này, cậu nghĩ sao?”

Hit!

Lời vừa nói ra, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít thở, vô số anh mắt kinh ngạc và đố ky rơi vào trên người Trần Ngao.

Hai ngàn vạn!

Đây là một số tiền rất lớn, ngay cả nhân vật lớn như Phương lão cũng sẵn sàng bỏ ra cái giá cao ngất trời như vậy, chắc chắn khẳng định bức “Thu Sơn đồ” này là bút tích chân chính của Quách Hi.

Điều khiến mọi người sợ hãi hơn nữa là Trần Ngao chỉ bỏ ra năm ngàn tệ để mua bức tranh này...

Vận may này cũng quá là may mẫn rồi. Phanh...

Lão Ngô đang đứng bên cạnh nghe vậy liền ngồi bịch xuống ghế, cả người nhịn không được run rẩy, ông ta tự tát mình hi cái, vô cùng hối hận, cả đời này của ông ta chuyên đi lừa gạt người khác, không nghĩ đến cũng có ngày sẽ té ngã ở đây.

Bên trong một bức tranh giả thế nhưng lại cất giấu một bức tranh thật, đây đúng là gặp quỷ mà.

“Thật xin lỗi, lão tiên sinh, bức tranh này tôi đã hứa tặng cho bạn của tôi rồi, đương nhiên bây giờ cũng không thể đổi ý được”

Nhưng mà, Trần Ngao lại mỉm cười, nhận lại bức tranh rồi đưa nó cho Nam Gia Hi, lúc này cô mới phản ứng lại, lắp ba lắp bäp mở miệng nói: “Trần, Trần Ngao, món quà này quá quý. giá, tôi không thể nhận được”

Hai ngàn vạn, đồ vật vô cùng quý giá như thế này quả thật cô không có mặt mũi nhận lấy, huống chỉ vừa rồi cô còn cảm thấy Trần Ngao ngu ngốc, nhớ tới liền cảm thấy hơi xấu hổ.

“Đồ vật có giá nhưng ân tình thì vô giá, lúc trước cô chăm sóc mẹ tôi giúp tôi, nên cô cứ nhận lấy đi. Hơn nữa không phải sinh nhật của ông nội cô sắp đến rồi, mà cô cũng đang thiếu một món quà sao?” Trần Ngao kiên trì thuyết phục, trực tiếp nhét bức tranh vào tay Nam Gia Hi.

“Cái này..” Nam Gia Hi đỏ bừng mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Ân tình vô giá, chàng trai trẻ nói hay lắm, không nghĩ đến chàng trai trẻ chẳng những là người tinh mắt mà còn là người có tình có nghĩa” Phương lão ở bên cạnh cảm khái thở dài nói, ánh mắt tán thưởng nhìn Trần Ngao.

“Thế nhưng m: Nam Gia Hi vẫn không có ý nhận quà, vừa muốn mở miệng từ chối liền bị Trần Ngao đánh gãy.

“Không nhưng nhị gì hết, chỉ là một bức tranh mà thôi, còn nữa, không phải tôi vẫn còn một bảo bối sao.”

Vừa dứt lời, đám đông xung quanh lập tức khế giật mình, ánh mắt không tự chủ đổ dồn về khối mỹ nghệ rồng phun châu kia.

Chẳng lẽ, đây cũng là đồ thật?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK