• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhóm người Diệp Thao và Tả Trầm Châu đang thương lượng trang trí cửa khi đưa dâu thế nào thì truyền đến âm thanh của thị vệ.

“Chủ Thượng, Như Lan cô nương có việc cầu kiến.”

Diệp Thao nghe vậy vẻ mặt biến đổi, dừng lại việc nói chuyện với hai người Đông Tả, lắc mình một cái đi về phía cửa thư phòng.

Tả Trầm Châu thấy thế nhíu mày, chọc chọc Đông Phương Hữu bên cạnh đang đứng ngây ra, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, ngài ấy với tẩu tử tương lai thật để tâm, huynh nên học hỏi một chút đi.”

Đông Phương Hữu không vui liếc Tả Trầm Châu một cái, nghiêng người cách Tả Trầm Châu một bước dài khoảng một cánh tay, một câu cũng không thèm nói.

“Chậc chậc, lạnh nhạt như vậy, cẩn thận Tâm Tâm muội muội không cần huynh nữa!” Cảm thấy Đông Phương Hữu hờ hững, đã quen nhìn bộ dáng tính tình lạnh nhạt này của hắn Tả Trầm Châu không ảnh hưởng sờ sờ mũi trêu ghẹo nói.

“Câm miệng!” Nghe Tả Trầm Châu nhắc đến Diệp Vân Tâm, tuấn mâu Đông Phương Hữu không vui trừng qua.

“Không nói thì thôi!” Tả Trầm Châu cười ha ha, không dám thật sự trêu chọc Đông Phương Hữu tức giận.

Diệp Thao mở cửa phòng thấy Như Lan đang nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa, lông mày nhăn lại hỏi: “Có chuyện gì?”

Như Lan thấy Diệp Thao trong nháy mắt thắt lưng đổ xuống, ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc mà nói: “Chủ Thượng, không thấy Quang Quang cô nương đâu.”

“Cái gì?” Diệp Thao nghe được ánh mắt rét lạnh, nghiêm túc hỏi: “Vậy là sao? Lang Tinh đâu?”

Như Lan không dám nhìn mặt Diệp Thao, cúi đầu sợ run đến lập cập: “Sau bữa cơm chiều, nô tỳ theo Quang Quang cô nương đi trả khăn tay cho Tâm Tâm cô nương, nô tỳ chờ ngoài phòng không hiểu sao lại ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại Quang Quang cô nương và Tâm Tâm cô nương đều không thấy.”

“Tìm khắp mọi nơi chưa?” Không đợi Như Lan trả lời ngay lập tức Diệp Thao lệnh cho hai thủ vệ bên cạnh: “Thông báo cho toàn bộ thị vệ lục soát toàn phủ tìm cho ra phu nhân và Diệp cô nương, nhanh lên!”

“Rõ.” Hai thị vệ tuân lệnh thoáng chốc đã chạy xa.

“Chủ Thượng, nô tỳ đã tìm những nơi tiểu thư hay đến, lúc đó nô tỳ ngủ quá bất thình lình không dám tiếp tục tìm một mình, cảm thấy có gì đó không đúng nên mới vội vàng tới đây bẩm báo.” Mồ hôi trên trán Như Lan đầm đìa, không biết do sợ hãi hay mệt mỏi trên đường tìm Hách Quang Quang, từng giọt mồ hơi rơi xuống mới nhận ra nhưng không dám đưa tay lên lau.

“Ngươi nói cái gì? Cả Tâm Tâm cũng không thấy sao?” Đông Phương Hữu đột nhiên lao ra lo lắng hỏi.

“Đúng vậy, Tâm Tâm cô nương cũng như Quang Quang cô nương đều không thấy.” Như Lan nhìn đến vết sẹo trên mặt Đông Phương Hữu, mặt trắng bệch, bị dọa cho cúi đầu lần nữa.

Lúc bình thường Đông Phương Hữu đã lạnh nhạt đến mức làm cho người ta không dám đến gần, lúc này sắc mặt khó coi càng có lực uy hiếp hơn, người nhát gan mà nhìn thấy chắc sẽ bị dọa khóc.

Đông Phương Hữu không ở lại nữa, hướng đến Diệp Thao ôm quyền nói: “Chủ Thượng, xin người cho thuộc hạ đi tìm.”

“Đi đi, mang nhiều người chút, gặp Lang Tinh thì gọi hắn đến gặp ta ngay.” Vẻ mặt Diệp Thao vô cùng nghiêm túc, đôi tay đặt sau lưng nắm lại vô cùng chặt.

“Vâng.” Đông Phương Hữu một khắc cũng không trì hoãn, tung người một cái liền không thấy bóng dáng đâu.

Như Lan làm mất Hách Quang Quang là sai lầm rất lớn, thân thể cương cứng quỳ trên mặt đất không dám cử động chút nào.

Diệp Thao hung hăng trừng mắt nhìn Như Lan một cái, ‘phanh’ một tiếng đóng sầm cửa phòng làm Tả Trầm Châu giật mình.

“Tẩu tẩu tương lai không phải chạy thật chứ? Lần này lại còn kéo theo Tâm Tâm, người không cần lo lắng, mấy ngày nay từ trên xuống dưới sơn trang vẫn luôn được trông chừng, ngài ấy muốn chạy trốn cũng không thoát đâu.” Tả Trầm Châu thấy sắc mặt Diệp Thao tái xanh, lời nói trêu ghẹo ngoan ngoan dừng lại, vì thế xuất khẩu lại thành lời an ủi.

Diệp Thao vỗ tay trên thư án, cắn răng nói: “Hy vọng như vậy, nếu không…..”

Tả Trầm Châu bỗng dưng rùng mình một cái, chà cánh tay nổi lên da gà, nếu không thì sao? Mặc kệ là cái gì đều chắc chắn không phải chuyện tốt!

Đông Phương Hữu đã ra ngoài hỗ trợ tìm người, Diệp Thao lại mang dáng vẻ âm dương quái khí, Tả Trầm Châu không đợi được ở thư phòng nữa nói câu đi theo hỗ trợ tìm người rồi cũng vội vã rời khỏi.

Không lâu sau, Lang Tinh đến, Diệp Thao lập tức cho vào hỏi thăm.

“Sau khi phu nhân vào viện trạch thuộc hạ không tiện vào hậu viện nên canh giữ ngoài viện, chỉ khoảng hai khắc sau Như Lan cô nương liền chạy đến nói không thấy phu nhân. Thuộc hạ đã tìm qua phụ cận, không thấy tung tích của phu nhân và Diệp tiểu thư đâu.” Lang Tinh quỳ một chân trên đất, đầu rủ xuống cực thấp thỉnh tội: “Thuộc hạ không trông coi được phu nhân, xin Chủ Thượng trách phạt.”

Diệp Thao đen mặt, hai quả đấm siết chặt, nhìn Lang Tinh cùng Như Lan quỳ trên mặt đất bỏ lại câu: “Quỳ ở đây cho ta!” Sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Hơn nửa thị vệ và ám vệ Diệp thị sơn trang cùng xuất động tìm kiếm tung tích hai người mất tích, sơn trang rộng lớn mặc dù nhiều người tìm nhưng nếu có người cố tình ẩn núp thì muốn tìm ra cũng không dễ dàng, nhưng Hách Quang Quang là khác biệt, kể từ sau khi nàng trở lại Diệp thị sơn trang lần nữa vẫn luôn bị người âm thầm giám sát phòng ngừa nàng bỏ đi!

Một người lúc nào cũng như ở trong vòng trung tâm giám sát đột nhiên không thấy, tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được, tám phần là đã chạy đi rồi!

Có thể tưởng tượng Diệp Thao tức giận nhiều thế nào, những người liên quan đều vạn phần sợ hãi! Dưới tình huống thiệp mời đã phát lại không thấy tân nương, đến lúc bái đường lại không thấy bóng dáng tân nương tử đâu Diệp thị sơn trang chắc chắn là rất mất mặt!

Đám người Lang Tinh, Như Lan đều không gánh nổi trách nhiệm này, nếu vẫn không tìm được Hách Quang Quang cùng Diệp Vân Tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không tốt lành gì, lửa giận của Diệp Thao một khi đã cháy lên sợ rằng sẽ không dễ dập đi.

Tất cả mọi người vội vã tìm người, mệt mỏi cũng không dám nghỉ, không ngừng cầu mong tìm thấy Hách Quang Quang nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không có ngày lành để trải qua!

Tìm hơn một canh giờ, vẫn không thấy người đâu, mấy trăm người nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, một câu cũng không dám nói, càng không dám nhìn sắc mặt của Diệp Thao, mùa đông thời tiết khắc nghiệt sàn nhà lạnh bao nhiêu cũng không có người nào dám oán hận một câu, gió đông thổi ào áo thổi vào một đám người đang đổ mồ hôi ròng ròng, Diệp Thao càng im lặng mọi người càng khẩn trương sợ hãi.

“Nguy rồi!” Bởi không tìm được người mà sắc mặt Đông Phương Hữu cũng xám xịt, đột nhiên mở miệng nói.

“Hả?” Diệp Thao không vui nhìn sang, sử dụng ánh mắt dò hỏi.

Đông Phương Hữu nhìn Diệp Thao, sử dụng thuật truyền âm nói: “Quang Quang cô nương có thể là chạy ra khỏi từ mật đạo, Chủ Thượng còn nhớ mấy năm trước trong lúc vô tình Tâm Tâm từng bắt gặp chúng ta từ trong mật đạo đi ra ngoài không?”

Diệp Thao nghe vậy lập tức biến sắc, lắc mình một cái biến mất trước mắt mọi người, Đông Phương Hữu thi triển khinh công theo sau.

Năm đó lúc Diệp Vân Tâm bắt gặp bọn họ vẫn chưa đến mười tuổi, đã nhiều năm như vậy cũng không ai nhắc lại mật đạo kia, bọn Diệp Thao thậm chí đã quên chuyện này, hơn nữa không ai nghĩ rằng Diệp Vân Tâm sẽ chạy trốn theo! Bình thường chỉ đề phòng một người Hách Quang Quang, kết quả lại quên có ‘nội gián’ giúp một tay chạy trốn, lúc này Diệp Thao đã khẳng định các nàng là chạy trốn từ trận pháp phía sau núi rời đi.

Trận pháp phía sau núi là tiềm nhiệm trang chủ mời cao thủ về bày bố, cực kỳ cao minh, trong trang chỉ có Diệp Thao, Đông Phương Hữu cùng Tả Trầm Châu biết phá giải, những người khác một khi tiến vào bên trong nếu không phải bị tên bắn chết thì chính là bị vây trong đó mấy ngày không ra được, trình độ nguy hiểm rất rõ ràng.

Nhưng bản lãnh về trận pháp của Hách Quang Quang không nhỏ, trận pháp kia với nàng mà nói không quá khó khăn, nhiều nhất là tốn chút thời gian mà bây giờ đã hơn một canh giờ, trừ phi họ lạc đường bị vây trong trận pháp còn không đã sớm trốn khỏi sơn trang. Hách Quang Quang từng đối với trận pháp bọn Diệp Thao chỉ nghe nói không dám thử cũng sẽ phá được trận pháp phía sau núi đối với nàng có là cái gì chứ?

Diệp Thao cùng Đông Phương Hữu nhanh chóng chạy đến phía sau núi, đứng trước trận pháp sắc mặt hai người đều tối lại.

Đông Phương Hữu lấy ra cây đuốc đốt lên, nói: “Chủ Thượng, thuộc hạ đi trước dò tìm.”

“Ta cùng đi với ngươi, đi.” Một chữ cuối cùng nói xong liền đi vào trận pháp, Đông Phương Hữu giơ cây đuốc đuổi theo.

Trời đêm nay trăng sáng vằng vặc, Đông Phương Hữu giơ đuốc coi như dư thừa, hai người hoàn toàn có thể dựa vào ánh trăng để đi.

Hai người ở trong trận pháp dò xét một vòng, cuối cùng đến lối ra, Diệp Thao nhìn một vòng cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một vị trí trên cây đại thụ gần lối ra, trên cây khô có một hàng chữ làm hắn giận đến tung quyền ra, đại thụ lay động, chim chóc giật mình vô số.

Đông Phương Hữu thấy thế kinh ngạc, phát hiện khác thường bèn giơ cây đuốc lên xem, chỉ thấy trên cây khô có hàng chữ dùng than đen viết xuống: “Đã đi, dám lấy Bạch Mã của ta và Bát ca trút giận thì là con ta! Tâm Tâm viết giùm.”

Giọng tiêu chuẩn của Hách Quang Quang, chỉ là những chữ này nàng không biết viết, là do Diệp Vân Tâm chấp bút.

“Ta ra ngoài tìm một chút.” Đông Phương Hữu nói.

“Đi đi, cần tìm hai nha đầu đó trở về!” Diệp Thao cắn răng lạnh lùng nói.

“Vâng.” Đông Phương Hữu nghe xong, đưa cây đuốc cho Diệp Thao sau nhanh chóng đuổi theo phương hướng bọn Hách Quang Quang có thể đi.

Diệp Thao nhìn chằm chằm dòng chữ càn rỡ trên cây hồi lâu, cuối cùng híp mắt lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngoan ngoãn trở lại cho ta!”

Đông Phương Hữu đi trước tìm người, sau khi Diệp Thao và Đông Phương Hữu đi đầu óc Tả Trầm Châu trước giờ luôn thông minh linh hoạt lập tức đoán ra chuyện, ra lệnh cho những người có bản lĩnh giỏi ra ngoài trang tìm kiếm, đợi đến khi Diệp Thao trở về mới giao lại chuyện trong trang cho hắn, Tả Trầm Châu cũng vội vã đi tìm người.

Lưu lại Diệp thị sơn trang một mãnh đầy hỗn loạn nặng nề, từ bụi cỏ trong một ngã tư nhỏ hẹp có hai người lén lút bò ra.

“Này, ngươi nói xem bọn họ sẽ tìm bao lâu?” Một người trong đó hỏi.

“Ai biết, ngươi cũng đã để lại bút tích, biết chúng ta không phải do kẻ xấu bắt đi cũng sẽ không đi tìm lâu đâu!” Hách Quang Quang nhỏ giọng trả lời.

Hai người cũng thay đổi dáng vẻ, tóc tai lộn xộn, mặt mũi lấm lem bụi, quần áo bẩn thỉu xám xịt cộng thêm bộ dáng co đầu rụt cổ nhìn từ xa chính là hai tên tiểu tặc, đến gần thì chính là hai tên ăn mày, còn chỗ nào giống chủ tử đi ra từ Diệp thị sơn trang nữa.

“Ngốc hả, nếu chỉ tự mình ta trốn đi sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, mấu chốt ở đây chính là tân nương đợi gả lại tìm không thấy biết không!” Diệp Vân Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ vào đầu Hách Quang Quang.

“Vậy tính là cái gì? Ngày thành thân cứ tùy tiện kiếm một người bái đường với Diệp Thao là xong, dù sao cũng có khăn phủ đầu, những người khách kia cũng đâu được phép vén khăn lên xem dáng dấp tân nương thế nào đâu.” Hách Quang Quang cố gắng bỏ qua những khác thường trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn lại phương hướng Diệp thị sơn trang nói.

Diệp Vân Tâm lặng nhìn Hách Quang Quang, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Trách không được Thao ca ca yêu ngươi vẫn nhìn ngươi bằng nửa con mắt, quả nhiên là, chậc chậc.”

“Cút sang một bên, cũng không nghĩ xem là ai giật dây ta chạy trốn hả?” Hách Quang Quang liếc xéo Diệp Vân Tâm.

Diệp Vân Tâm vừa muốn phản bác, tiếng võ ngựa từ xa truyền đến.

Sắc mặt hai người biến đổi, Hách Quang Quang vội nháy mắt với Diệp Vân Tâm, Diệp Vân Tâm nhanh chóng chui vào bụi cỏ không dám cử động.

Hách Quang Quang bới tung mái tóc thành tổ quạ, gió đêm thổi qua khiến tóc che lấp hết mặt nhìn không khác gì một nữ quỷ, sau đó nằm rạp ven đường run lẩy bẩy.

Nhóm người tới là của Diệp thị sơn trang, xa xa nhìn thấy một tên ăn mày xin cơm ven đường, đám người cưỡi ngựa lại gần rồi dừng lại, thủ lĩnh ngồi trên lưng ngựa hỏi: “Này, tiểu khất cái có thấy hai cô nương đi ngang qua chỗ này không?”

Hách Quang Quang nghe vậy chầm chậm ngước lên, xộc xệch tiến lại gần.

Gió thổi tóc Hách Quang Quang bay bay, một mùi vị giống như cơm thiu theo làn gió đánh úp về phía mọi người, ánh sáng ảm đạm, mọi người chỉ cảm thấy một tiểu quỷ không mắt mũi chỉ có tóc ‘phiêu’ lại gần.

Hình ảnh như vậy có chút hãi hùng, nếu không phải nhiều người sợ rằng có người nhát gan sẽ tè ra quần.

“Đại nhân, thưởng cho tôi một chút đồ ăn đi.” Hách Quang Quang lấy một cái bát nhỏ bị mẻ từ trong người ra, giơ bát lên dùng âm giọng vô cùng khó nghe nói.

Người dẫn đầu thấy ‘tiểu khất cái’ qua ghét bỏ dắt ngựa sang bên cạnh né tránh, không nhịn được nói: “Tiểu khất cái, ta hỏi ngươi có thấy hai cô nương đi ngang qua đây không?”

“Có nhìn, từng thấy, nếu ta nói cho các ngươi biết sẽ được thưởng tiền sao?” Hách Quang Quang giơ tay lên muốn vạch tóc rối ra kết quả lại càng ngày càng rối, một cơn gió thổi qua mắt to trợn lên chảy lệ dòng trông mong nhìn người thủ lĩnh, vẻ mặt muốn bao nhiêu ngây ngô thì có bấy nhiêu, làm cho người ta liếc mắt rồi không muốn nhìn lần thứ hai.

“Nói cho ta biết sẽ có thưởng! Nếu dám nói lung tung để chúng ta phát hiện ra sẽ không khách khí với ngươi!”

“Không dám không dám, lúc trước tôi có thấy hai tiểu thư dung mạo xinh đẹp đi ngang qua, các nàng còn nói qua như là mau chóng chạy trốn, đừng bị người cái gì Diệp trang bắt lại, đi về phía trước rồi.” Hách Quang Quang tùy ý chỉ một phương hướng.

“Đi.” Người dẫn đầu nghe vậy lập tức dẫn người theo phương hướng Hách Quang Quang chỉ.

“Này, này, tiền thưởng đâu?!” Hách Quang Quang khan giọng kêu to ở phía sau, còn làm bộ đuổi theo mấy bước, đáng tiếc không lấy được tiền thưởng chỉ hít phải một màn bụi đất cát bị vó ngựa chạy qua thổi lên.

“Phì phì, khốn khiếp, nói không giữ lời, hèn hạ vô sỉ, cùng đức hạnh với chủ tử nhà ngươi! Đáng kiếp bị lừa gạt không tìm được người!” Hách Quang Quang nhổ vài miếng nước bọt, nhổ bùn cát trong miệng ra ngoài.

Thấy người đã đi xa, Diệp Vân Tâm mới cẩn thận từng chút một đi ra, giơ ngón cái với Hách Quang Quang khen ngợi nói: “Ngươi thật lợi hại, mấy nhóm người đều bị ngươi giải quyết!”

“Tất nhiên, ta co được dãn được, làm ra vẻ đáng thương còn có thể chùi lên người mình mùi thối như chui từ trong chuồng heo ra! Hỏi xem có nữ nhân nào sẽ chà đạp mình như vậy chứ?” Hách Quang Quang gạt sợi tóc dính trên mặt ra, khôi phục âm thanh tự nhiên của mình không khàn giọng như trước, vì chạy trốn bảo nàng đóng câm không lên tiếng cũng được.

Diệp Vân Tâm cười ha ha, giơ tay lên giũ giũ quần áo, vừa phủi vừa oán trách nói: “Trong bụi cỏ thật là hôi thối, không biết bên trong có cái gì núp trong đó cả người không thoải mái.”

“Đại tiểu thư của tôi ơi, muốn rời nhà trốn đi là phải trả giá thật lớn nếu không muốn bị nhóm người kia quay lại đánh chúng ta phải nhanh chạy đi.” HáchQuang Quang kéo Diệp Vân Tâm đi.

Ban đêm rét lạnh, hai người mặc vào toàn bộ quần áo mang theo, mặc dù bên ngoài quần áo rách rưới nhưng bên trong đều ấm áp, hai người bọc thành hình cầu, y phục nhiều khiến dáng người biến đổi mập lên đến hai vòng, cùng hai tên ăn mày hoàn toàn khác biệt, đây cũng là một trong các nguyên nhân giúp Hách Quang Quang không bị những người đó nhận ra.

Chạy trốn quan trọng hơn, hai người không dám trì hoãn nhanh chóng lên đường, họ định buổi tối không ngủ, gặp phải người của Diệp thị sơn trang Diệp Vân Tâm liền tránh đi, để Hách Quang Quang ra gặp không phải nói xạo điên khùng chính là giả ngủ, mỗi lần đều chạy trốn từ trong nguy hiểm.

Bọn họ tìm hai người, một người ra mặt nguy hiểm giảm đi nhiều, hơn nữa dáng người bên ngoài của Hách Quang Quang khác biệt, giọng nói cũng thay đổi vì vậy hai ngày qua lừa gạt thành công vô số nhóm người đuổi theo.

Luôn đóng là ăn xin sớm muộn gì cũng bị nhìn ra vì vậy Hách Quang Quang không giả trang thành ăn mày xin cơm nữa, mà giả trang thành bà bầu sáu tháng, Diệp Vân Tâm giả trang thành một tướng công mặt trắng dài trên mặt có nốt mụn ruồi to, ở trên đường ‘thai phụ’ biến đổi giọng thành giọng địa phương, một lát nhéo lỗ tai ‘tướng công’ quở trách, lát sau lại bấm mắng ‘tướng công’, một người đàn bà chanh chua hung hãn như vậy lại thêm đang mang thai ai cũng không dám trêu chọc vào.

Có lẽ do ông trời phù hộ, hoặc là vận rủi luôn đeo bám theo Hách Quang Quang đã cách nàng thật xa, nàng bắt đầu đổi vận rồi!

Vì vậy sau mấy ngày chạy trốn gặp phải mười mấy nhóm tìm người đều hóa nguy thành an, cũng có mấy lần suýt nữa lộ ra may mà vào thời điểm mẫu chốt cũng tránh khỏi.

Cứ như vậy, sau khi ra khỏi địa bàn Diệp thị sơn trang hai người không đi bộ nữa mà bắt đầu giả thành vợ chồng hoặc huynh muội ngồi xe ngựa, cứ như vậy mê loạn mà đi xa.

Hai người thương lượng rất nhiều, cuối cùng quyết định trở về chỗ Hách Quang Quang trước kia, ra ngoài chịu bắt nạt lâu như vậy Hách Quang Quang dù lạc quan tâm cũng sẽ có phần mệt mỏi, vừa đúng lúc nhớ nhà, vì vậy dẫn Diệp Vân Tâm tò mò đến nơi mình đã sống mười sáu năm, có những người hàng xóm thân thiết nhiệt tình trên núi….

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 44: Lại chạy trốn
Editor: Kinh Thuế

Lúc nhóm người Diệp Thao và Tả Trầm Châu đang thương lượng trang trí cửa khi đưa dâu thế nào thì truyền đến âm thanh của thị vệ.

“Chủ Thượng, Như Lan cô nương có việc cầu kiến.”

Diệp Thao nghe vậy vẻ mặt biến đổi, dừng lại việc nói chuyện với hai người Đông Tả, lắc mình một cái đi về phía cửa thư phòng.

Tả Trầm Châu thấy thế nhíu mày, chọc chọc Đông Phương Hữu bên cạnh đang đứng ngây ra, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, ngài ấy với tẩu tử tương lai thật để tâm, huynh nên học hỏi một chút đi.”

Đông Phương Hữu không vui liếc Tả Trầm Châu một cái, nghiêng người cách Tả Trầm Châu một bước dài khoảng một cánh tay, một câu cũng không thèm nói.

“Chậc chậc, lạnh nhạt như vậy, cẩn thận Tâm Tâm muội muội không cần huynh nữa!” Cảm thấy Đông Phương Hữu hờ hững, đã quen nhìn bộ dáng tính tình lạnh nhạt này của hắn Tả Trầm Châu không ảnh hưởng sờ sờ mũi trêu ghẹo nói.

“Câm miệng!” Nghe Tả Trầm Châu nhắc đến Diệp Vân Tâm, tuấn mâu Đông Phương Hữu không vui trừng qua.

“Không nói thì thôi!” Tả Trầm Châu cười ha ha, không dám thật sự trêu chọc Đông Phương Hữu tức giận.

Diệp Thao mở cửa phòng thấy Như Lan đang nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa, lông mày nhăn lại hỏi: “Có chuyện gì?”

Như Lan thấy Diệp Thao trong nháy mắt thắt lưng đổ xuống, ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc mà nói: “Chủ Thượng, không thấy Quang Quang cô nương đâu.”

“Cái gì?” Diệp Thao nghe được ánh mắt rét lạnh, nghiêm túc hỏi: “Vậy là sao? Lang Tinh đâu?”

Như Lan không dám nhìn mặt Diệp Thao, cúi đầu sợ run đến lập cập: “Sau bữa cơm chiều, nô tỳ theo Quang Quang cô nương đi trả khăn tay cho Tâm Tâm cô nương, nô tỳ chờ ngoài phòng không hiểu sao lại ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại Quang Quang cô nương và Tâm Tâm cô nương đều không thấy.”

“Tìm khắp mọi nơi chưa?” Không đợi Như Lan trả lời ngay lập tức Diệp Thao lệnh cho hai thủ vệ bên cạnh: “Thông báo cho toàn bộ thị vệ lục soát toàn phủ tìm cho ra phu nhân và Diệp cô nương, nhanh lên!”

“Rõ.” Hai thị vệ tuân lệnh thoáng chốc đã chạy xa.

“Chủ Thượng, nô tỳ đã tìm những nơi tiểu thư hay đến, lúc đó nô tỳ ngủ quá bất thình lình không dám tiếp tục tìm một mình, cảm thấy có gì đó không đúng nên mới vội vàng tới đây bẩm báo.” Mồ hôi trên trán Như Lan đầm đìa, không biết do sợ hãi hay mệt mỏi trên đường tìm Hách Quang Quang, từng giọt mồ hơi rơi xuống mới nhận ra nhưng không dám đưa tay lên lau.

“Ngươi nói cái gì? Cả Tâm Tâm cũng không thấy sao?” Đông Phương Hữu đột nhiên lao ra lo lắng hỏi.

“Đúng vậy, Tâm Tâm cô nương cũng như Quang Quang cô nương đều không thấy.” Như Lan nhìn đến vết sẹo trên mặt Đông Phương Hữu, mặt trắng bệch, bị dọa cho cúi đầu lần nữa.

Lúc bình thường Đông Phương Hữu đã lạnh nhạt đến mức làm cho người ta không dám đến gần, lúc này sắc mặt khó coi càng có lực uy hiếp hơn, người nhát gan mà nhìn thấy chắc sẽ bị dọa khóc.

Đông Phương Hữu không ở lại nữa, hướng đến Diệp Thao ôm quyền nói: “Chủ Thượng, xin người cho thuộc hạ đi tìm.”

“Đi đi, mang nhiều người chút, gặp Lang Tinh thì gọi hắn đến gặp ta ngay.” Vẻ mặt Diệp Thao vô cùng nghiêm túc, đôi tay đặt sau lưng nắm lại vô cùng chặt.

“Vâng.” Đông Phương Hữu một khắc cũng không trì hoãn, tung người một cái liền không thấy bóng dáng đâu.

Như Lan làm mất Hách Quang Quang là sai lầm rất lớn, thân thể cương cứng quỳ trên mặt đất không dám cử động chút nào.

Diệp Thao hung hăng trừng mắt nhìn Như Lan một cái, ‘phanh’ một tiếng đóng sầm cửa phòng làm Tả Trầm Châu giật mình.

“Tẩu tẩu tương lai không phải chạy thật chứ? Lần này lại còn kéo theo Tâm Tâm, người không cần lo lắng, mấy ngày nay từ trên xuống dưới sơn trang vẫn luôn được trông chừng, ngài ấy muốn chạy trốn cũng không thoát đâu.” Tả Trầm Châu thấy sắc mặt Diệp Thao tái xanh, lời nói trêu ghẹo ngoan ngoan dừng lại, vì thế xuất khẩu lại thành lời an ủi.

Diệp Thao vỗ tay trên thư án, cắn răng nói: “Hy vọng như vậy, nếu không…..”

Tả Trầm Châu bỗng dưng rùng mình một cái, chà cánh tay nổi lên da gà, nếu không thì sao? Mặc kệ là cái gì đều chắc chắn không phải chuyện tốt!

Đông Phương Hữu đã ra ngoài hỗ trợ tìm người, Diệp Thao lại mang dáng vẻ âm dương quái khí, Tả Trầm Châu không đợi được ở thư phòng nữa nói câu đi theo hỗ trợ tìm người rồi cũng vội vã rời khỏi.

Không lâu sau, Lang Tinh đến, Diệp Thao lập tức cho vào hỏi thăm.

“Sau khi phu nhân vào viện trạch thuộc hạ không tiện vào hậu viện nên canh giữ ngoài viện, chỉ khoảng hai khắc sau Như Lan cô nương liền chạy đến nói không thấy phu nhân. Thuộc hạ đã tìm qua phụ cận, không thấy tung tích của phu nhân và Diệp tiểu thư đâu.” Lang Tinh quỳ một chân trên đất, đầu rủ xuống cực thấp thỉnh tội: “Thuộc hạ không trông coi được phu nhân, xin Chủ Thượng trách phạt.”

Diệp Thao đen mặt, hai quả đấm siết chặt, nhìn Lang Tinh cùng Như Lan quỳ trên mặt đất bỏ lại câu: “Quỳ ở đây cho ta!” Sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Hơn nửa thị vệ và ám vệ Diệp thị sơn trang cùng xuất động tìm kiếm tung tích hai người mất tích, sơn trang rộng lớn mặc dù nhiều người tìm nhưng nếu có người cố tình ẩn núp thì muốn tìm ra cũng không dễ dàng, nhưng Hách Quang Quang là khác biệt, kể từ sau khi nàng trở lại Diệp thị sơn trang lần nữa vẫn luôn bị người âm thầm giám sát phòng ngừa nàng bỏ đi!

Một người lúc nào cũng như ở trong vòng trung tâm giám sát đột nhiên không thấy, tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được, tám phần là đã chạy đi rồi!

Có thể tưởng tượng Diệp Thao tức giận nhiều thế nào, những người liên quan đều vạn phần sợ hãi! Dưới tình huống thiệp mời đã phát lại không thấy tân nương, đến lúc bái đường lại không thấy bóng dáng tân nương tử đâu Diệp thị sơn trang chắc chắn là rất mất mặt!

Đám người Lang Tinh, Như Lan đều không gánh nổi trách nhiệm này, nếu vẫn không tìm được Hách Quang Quang cùng Diệp Vân Tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không tốt lành gì, lửa giận của Diệp Thao một khi đã cháy lên sợ rằng sẽ không dễ dập đi.

Tất cả mọi người vội vã tìm người, mệt mỏi cũng không dám nghỉ, không ngừng cầu mong tìm thấy Hách Quang Quang nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không có ngày lành để trải qua!

Tìm hơn một canh giờ, vẫn không thấy người đâu, mấy trăm người nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, một câu cũng không dám nói, càng không dám nhìn sắc mặt của Diệp Thao, mùa đông thời tiết khắc nghiệt sàn nhà lạnh bao nhiêu cũng không có người nào dám oán hận một câu, gió đông thổi ào áo thổi vào một đám người đang đổ mồ hôi ròng ròng, Diệp Thao càng im lặng mọi người càng khẩn trương sợ hãi.

“Nguy rồi!” Bởi không tìm được người mà sắc mặt Đông Phương Hữu cũng xám xịt, đột nhiên mở miệng nói.

“Hả?” Diệp Thao không vui nhìn sang, sử dụng ánh mắt dò hỏi.

Đông Phương Hữu nhìn Diệp Thao, sử dụng thuật truyền âm nói: “Quang Quang cô nương có thể là chạy ra khỏi từ mật đạo, Chủ Thượng còn nhớ mấy năm trước trong lúc vô tình Tâm Tâm từng bắt gặp chúng ta từ trong mật đạo đi ra ngoài không?”

Diệp Thao nghe vậy lập tức biến sắc, lắc mình một cái biến mất trước mắt mọi người, Đông Phương Hữu thi triển khinh công theo sau.

Năm đó lúc Diệp Vân Tâm bắt gặp bọn họ vẫn chưa đến mười tuổi, đã nhiều năm như vậy cũng không ai nhắc lại mật đạo kia, bọn Diệp Thao thậm chí đã quên chuyện này, hơn nữa không ai nghĩ rằng Diệp Vân Tâm sẽ chạy trốn theo! Bình thường chỉ đề phòng một người Hách Quang Quang, kết quả lại quên có ‘nội gián’ giúp một tay chạy trốn, lúc này Diệp Thao đã khẳng định các nàng là chạy trốn từ trận pháp phía sau núi rời đi.

Trận pháp phía sau núi là tiềm nhiệm trang chủ mời cao thủ về bày bố, cực kỳ cao minh, trong trang chỉ có Diệp Thao, Đông Phương Hữu cùng Tả Trầm Châu biết phá giải, những người khác một khi tiến vào bên trong nếu không phải bị tên bắn chết thì chính là bị vây trong đó mấy ngày không ra được, trình độ nguy hiểm rất rõ ràng.

Nhưng bản lãnh về trận pháp của Hách Quang Quang không nhỏ, trận pháp kia với nàng mà nói không quá khó khăn, nhiều nhất là tốn chút thời gian mà bây giờ đã hơn một canh giờ, trừ phi họ lạc đường bị vây trong trận pháp còn không đã sớm trốn khỏi sơn trang. Hách Quang Quang từng đối với trận pháp bọn Diệp Thao chỉ nghe nói không dám thử cũng sẽ phá được trận pháp phía sau núi đối với nàng có là cái gì chứ?

Diệp Thao cùng Đông Phương Hữu nhanh chóng chạy đến phía sau núi, đứng trước trận pháp sắc mặt hai người đều tối lại.

Đông Phương Hữu lấy ra cây đuốc đốt lên, nói: “Chủ Thượng, thuộc hạ đi trước dò tìm.”

“Ta cùng đi với ngươi, đi.” Một chữ cuối cùng nói xong liền đi vào trận pháp, Đông Phương Hữu giơ cây đuốc đuổi theo.

Trời đêm nay trăng sáng vằng vặc, Đông Phương Hữu giơ đuốc coi như dư thừa, hai người hoàn toàn có thể dựa vào ánh trăng để đi.

Hai người ở trong trận pháp dò xét một vòng, cuối cùng đến lối ra, Diệp Thao nhìn một vòng cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một vị trí trên cây đại thụ gần lối ra, trên cây khô có một hàng chữ làm hắn giận đến tung quyền ra, đại thụ lay động, chim chóc giật mình vô số.

Đông Phương Hữu thấy thế kinh ngạc, phát hiện khác thường bèn giơ cây đuốc lên xem, chỉ thấy trên cây khô có hàng chữ dùng than đen viết xuống: “Đã đi, dám lấy Bạch Mã của ta và Bát ca trút giận thì là con ta! Tâm Tâm viết giùm.”

Giọng tiêu chuẩn của Hách Quang Quang, chỉ là những chữ này nàng không biết viết, là do Diệp Vân Tâm chấp bút.

“Ta ra ngoài tìm một chút.” Đông Phương Hữu nói.

“Đi đi, cần tìm hai nha đầu đó trở về!” Diệp Thao cắn răng lạnh lùng nói.

“Vâng.” Đông Phương Hữu nghe xong, đưa cây đuốc cho Diệp Thao sau nhanh chóng đuổi theo phương hướng bọn Hách Quang Quang có thể đi.

Diệp Thao nhìn chằm chằm dòng chữ càn rỡ trên cây hồi lâu, cuối cùng híp mắt lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngoan ngoãn trở lại cho ta!”

Đông Phương Hữu đi trước tìm người, sau khi Diệp Thao và Đông Phương Hữu đi đầu óc Tả Trầm Châu trước giờ luôn thông minh linh hoạt lập tức đoán ra chuyện, ra lệnh cho những người có bản lĩnh giỏi ra ngoài trang tìm kiếm, đợi đến khi Diệp Thao trở về mới giao lại chuyện trong trang cho hắn, Tả Trầm Châu cũng vội vã đi tìm người.

Lưu lại Diệp thị sơn trang một mãnh đầy hỗn loạn nặng nề, từ bụi cỏ trong một ngã tư nhỏ hẹp có hai người lén lút bò ra.

“Này, ngươi nói xem bọn họ sẽ tìm bao lâu?” Một người trong đó hỏi.

“Ai biết, ngươi cũng đã để lại bút tích, biết chúng ta không phải do kẻ xấu bắt đi cũng sẽ không đi tìm lâu đâu!” Hách Quang Quang nhỏ giọng trả lời.

Hai người cũng thay đổi dáng vẻ, tóc tai lộn xộn, mặt mũi lấm lem bụi, quần áo bẩn thỉu xám xịt cộng thêm bộ dáng co đầu rụt cổ nhìn từ xa chính là hai tên tiểu tặc, đến gần thì chính là hai tên ăn mày, còn chỗ nào giống chủ tử đi ra từ Diệp thị sơn trang nữa.

“Ngốc hả, nếu chỉ tự mình ta trốn đi sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, mấu chốt ở đây chính là tân nương đợi gả lại tìm không thấy biết không!” Diệp Vân Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ vào đầu Hách Quang Quang.

“Vậy tính là cái gì? Ngày thành thân cứ tùy tiện kiếm một người bái đường với Diệp Thao là xong, dù sao cũng có khăn phủ đầu, những người khách kia cũng đâu được phép vén khăn lên xem dáng dấp tân nương thế nào đâu.” Hách Quang Quang cố gắng bỏ qua những khác thường trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn lại phương hướng Diệp thị sơn trang nói.

Diệp Vân Tâm lặng nhìn Hách Quang Quang, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Trách không được Thao ca ca yêu ngươi vẫn nhìn ngươi bằng nửa con mắt, quả nhiên là, chậc chậc.”

“Cút sang một bên, cũng không nghĩ xem là ai giật dây ta chạy trốn hả?” Hách Quang Quang liếc xéo Diệp Vân Tâm.

Diệp Vân Tâm vừa muốn phản bác, tiếng võ ngựa từ xa truyền đến.

Sắc mặt hai người biến đổi, Hách Quang Quang vội nháy mắt với Diệp Vân Tâm, Diệp Vân Tâm nhanh chóng chui vào bụi cỏ không dám cử động.

Hách Quang Quang bới tung mái tóc thành tổ quạ, gió đêm thổi qua khiến tóc che lấp hết mặt nhìn không khác gì một nữ quỷ, sau đó nằm rạp ven đường run lẩy bẩy.

Nhóm người tới là của Diệp thị sơn trang, xa xa nhìn thấy một tên ăn mày xin cơm ven đường, đám người cưỡi ngựa lại gần rồi dừng lại, thủ lĩnh ngồi trên lưng ngựa hỏi: “Này, tiểu khất cái có thấy hai cô nương đi ngang qua chỗ này không?”

Hách Quang Quang nghe vậy chầm chậm ngước lên, xộc xệch tiến lại gần.

Gió thổi tóc Hách Quang Quang bay bay, một mùi vị giống như cơm thiu theo làn gió đánh úp về phía mọi người, ánh sáng ảm đạm, mọi người chỉ cảm thấy một tiểu quỷ không mắt mũi chỉ có tóc ‘phiêu’ lại gần.

Hình ảnh như vậy có chút hãi hùng, nếu không phải nhiều người sợ rằng có người nhát gan sẽ tè ra quần.

“Đại nhân, thưởng cho tôi một chút đồ ăn đi.” Hách Quang Quang lấy một cái bát nhỏ bị mẻ từ trong người ra, giơ bát lên dùng âm giọng vô cùng khó nghe nói.

Người dẫn đầu thấy ‘tiểu khất cái’ qua ghét bỏ dắt ngựa sang bên cạnh né tránh, không nhịn được nói: “Tiểu khất cái, ta hỏi ngươi có thấy hai cô nương đi ngang qua đây không?”

“Có nhìn, từng thấy, nếu ta nói cho các ngươi biết sẽ được thưởng tiền sao?” Hách Quang Quang giơ tay lên muốn vạch tóc rối ra kết quả lại càng ngày càng rối, một cơn gió thổi qua mắt to trợn lên chảy lệ dòng trông mong nhìn người thủ lĩnh, vẻ mặt muốn bao nhiêu ngây ngô thì có bấy nhiêu, làm cho người ta liếc mắt rồi không muốn nhìn lần thứ hai.

“Nói cho ta biết sẽ có thưởng! Nếu dám nói lung tung để chúng ta phát hiện ra sẽ không khách khí với ngươi!”

“Không dám không dám, lúc trước tôi có thấy hai tiểu thư dung mạo xinh đẹp đi ngang qua, các nàng còn nói qua như là mau chóng chạy trốn, đừng bị người cái gì Diệp trang bắt lại, đi về phía trước rồi.” Hách Quang Quang tùy ý chỉ một phương hướng.

“Đi.” Người dẫn đầu nghe vậy lập tức dẫn người theo phương hướng Hách Quang Quang chỉ.

“Này, này, tiền thưởng đâu?!” Hách Quang Quang khan giọng kêu to ở phía sau, còn làm bộ đuổi theo mấy bước, đáng tiếc không lấy được tiền thưởng chỉ hít phải một màn bụi đất cát bị vó ngựa chạy qua thổi lên.

“Phì phì, khốn khiếp, nói không giữ lời, hèn hạ vô sỉ, cùng đức hạnh với chủ tử nhà ngươi! Đáng kiếp bị lừa gạt không tìm được người!” Hách Quang Quang nhổ vài miếng nước bọt, nhổ bùn cát trong miệng ra ngoài.

Thấy người đã đi xa, Diệp Vân Tâm mới cẩn thận từng chút một đi ra, giơ ngón cái với Hách Quang Quang khen ngợi nói: “Ngươi thật lợi hại, mấy nhóm người đều bị ngươi giải quyết!”

“Tất nhiên, ta co được dãn được, làm ra vẻ đáng thương còn có thể chùi lên người mình mùi thối như chui từ trong chuồng heo ra! Hỏi xem có nữ nhân nào sẽ chà đạp mình như vậy chứ?” Hách Quang Quang gạt sợi tóc dính trên mặt ra, khôi phục âm thanh tự nhiên của mình không khàn giọng như trước, vì chạy trốn bảo nàng đóng câm không lên tiếng cũng được.

Diệp Vân Tâm cười ha ha, giơ tay lên giũ giũ quần áo, vừa phủi vừa oán trách nói: “Trong bụi cỏ thật là hôi thối, không biết bên trong có cái gì núp trong đó cả người không thoải mái.”

“Đại tiểu thư của tôi ơi, muốn rời nhà trốn đi là phải trả giá thật lớn nếu không muốn bị nhóm người kia quay lại đánh chúng ta phải nhanh chạy đi.” HáchQuang Quang kéo Diệp Vân Tâm đi.

Ban đêm rét lạnh, hai người mặc vào toàn bộ quần áo mang theo, mặc dù bên ngoài quần áo rách rưới nhưng bên trong đều ấm áp, hai người bọc thành hình cầu, y phục nhiều khiến dáng người biến đổi mập lên đến hai vòng, cùng hai tên ăn mày hoàn toàn khác biệt, đây cũng là một trong các nguyên nhân giúp Hách Quang Quang không bị những người đó nhận ra.

Chạy trốn quan trọng hơn, hai người không dám trì hoãn nhanh chóng lên đường, họ định buổi tối không ngủ, gặp phải người của Diệp thị sơn trang Diệp Vân Tâm liền tránh đi, để Hách Quang Quang ra gặp không phải nói xạo điên khùng chính là giả ngủ, mỗi lần đều chạy trốn từ trong nguy hiểm.

Bọn họ tìm hai người, một người ra mặt nguy hiểm giảm đi nhiều, hơn nữa dáng người bên ngoài của Hách Quang Quang khác biệt, giọng nói cũng thay đổi vì vậy hai ngày qua lừa gạt thành công vô số nhóm người đuổi theo.

Luôn đóng là ăn xin sớm muộn gì cũng bị nhìn ra vì vậy Hách Quang Quang không giả trang thành ăn mày xin cơm nữa, mà giả trang thành bà bầu sáu tháng, Diệp Vân Tâm giả trang thành một tướng công mặt trắng dài trên mặt có nốt mụn ruồi to, ở trên đường ‘thai phụ’ biến đổi giọng thành giọng địa phương, một lát nhéo lỗ tai ‘tướng công’ quở trách, lát sau lại bấm mắng ‘tướng công’, một người đàn bà chanh chua hung hãn như vậy lại thêm đang mang thai ai cũng không dám trêu chọc vào.

Có lẽ do ông trời phù hộ, hoặc là vận rủi luôn đeo bám theo Hách Quang Quang đã cách nàng thật xa, nàng bắt đầu đổi vận rồi!

Vì vậy sau mấy ngày chạy trốn gặp phải mười mấy nhóm tìm người đều hóa nguy thành an, cũng có mấy lần suýt nữa lộ ra may mà vào thời điểm mẫu chốt cũng tránh khỏi.

Cứ như vậy, sau khi ra khỏi địa bàn Diệp thị sơn trang hai người không đi bộ nữa mà bắt đầu giả thành vợ chồng hoặc huynh muội ngồi xe ngựa, cứ như vậy mê loạn mà đi xa.

Hai người thương lượng rất nhiều, cuối cùng quyết định trở về chỗ Hách Quang Quang trước kia, ra ngoài chịu bắt nạt lâu như vậy Hách Quang Quang dù lạc quan tâm cũng sẽ có phần mệt mỏi, vừa đúng lúc nhớ nhà, vì vậy dẫn Diệp Vân Tâm tò mò đến nơi mình đã sống mười sáu năm, có những người hàng xóm thân thiết nhiệt tình trên núi…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK