“Mời Tiết phu nhân ngồi”, Giang đại phu mời đối phương ngồi xuống, : “ giờ ta phải bắt mạch cho phu nhân, phu nhân cần để ý, ta là đại phu, đừng coi ta là nam tử”.
Hoắc Truy Ân ngồi xuống, mặt mũi hầm hầm, chần chừ đưa tay qua cho y. Giang đại phu lót miếng khăn lụa dưới cổ tay , sau đó ép ngón tay lên. Lúc mới bắt đầu mặt mày Giang đại phu rất hiền lành hòa nhã, thế nhưng chẳng bao lâu sau biểu tình của y thay đổi, từ bất ngờ đến buồn bực, lại từ hoang mang biến thành kinh hãi.
“Tiết, Tiết phu nhân, phu nhân... tập võ ư?”, Giang đại phu ấp a ấp úng hỏi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoắc Truy Ân đứng ngay trước mặt. Mạch đây như rồng như hổ này ràng là của nam tử quanh năm tập võ chứ nào phải của nữ nhi?
Hoắc Truy Ân thấy bộ dạng y như thế, đoán rằng y nhất định dò ra được thân phận của mình, “vèo” cái rút tay về, sau đó móc tờ ngân phiếu từ trong túi ra, đặt lên bàn. Giang đại phu trừng mắt nhìn kỹ, ấy là tờ ngân phiếu năm mươi lượng. Hoắc Truy Ân : “Xin nhờ đại phu giúp ta giấu giếm mẹ chồng, sau khi việc thành ta xin dâng thêm năm mươi lượng nữa”.
Giang đại phu lại càng kinh hãi thôi, thanh thoát ra từ miệng Tiết phu nhân ràng là giọng nam tử! “Ngươi... ngươi là ai?”
“Ta là ai liên quan gì đến ngươi!”, Hoắc Truy Ân bực mình : “Ngươi cầm tiền rồi làm việc là xong, hỏi han lắm thế làm gì!”.
“ được!” Giang đại phu bật dậy khỏi ghế ngồi, căm phẫn : “Ta đời nào tiếp tay cho ngươi làm ra việc bẩn thỉu thế này!” nam tử võ công cao cường giả thành nữ tử gả cho người ta có thể làm ra chuyện gì tử tế? phải tham của hại người cũng là ý đồ bất chính, ra tay với tiểu nương đáng ở ngoài kia chẳng hạn... Quả thực là vô cùng vô cùng vô cùng khốn nạn! Thú đội lốt người!
“Mẹ kiếp, ngươi cái gì, có gan nhắc lại lần nữa xem nào!”, Hoắc Truy Ân cũng bật người dậy, áp sát từng bước .
Giang đại phu sợ hãi đến độ liên tục rụt người ra sau, dù vậy vẫn chịu yếu thế mà quát lên rằng: “ đời nào ta chịu giúp cái tên tiểu nhân gian tà vô sỉ nhà ngươi!”, xong y liền co giò chạy mất.
Buồng trong có cánh cửa thông thẳng ra sân sau, mé bên kia sân là quán rượu, Giang đại phu lấy hết can đảm xông ra khỏi y quán, chạy mạch tới quán rượu. Hoắc Truy Ân đời nào chịu thả người , lập tức phi thân đuổi theo. Ngoài này Tiết mẫu và Quế Viên nghe thấy tiếng động vang lên liên tiếp vô cùng khiếp sợ, biết phải xử trí ra sao. Thanh Bình đứng ở cửa thấy tình hìnhổn, liền xồng xộc chạy vào: “Lão phu nhân, để con vào xem thử nhé?”.
Tiết mẫu lập tức mắng rằng: “ được làm bừa, trong ấy phải là nơi nam nhân các con nên vào, mau ra ngoài !”. Thanh Bình nghe thế cũng biết bản thân thất thố, liền ngượng nghịu lui ra.
Bên trong viện, Giang đại phu chạy bán sống bán chết lẩn được vào trong quán rượu, miệng hô to “Cứu mạng”. Hoắc Truy Ân thầm chửi thề mấy tiếng liền, bản thân làm gì đâu mà cái tên đại phu đần độn kia lại loạn lên như nhìn thấy quỷ thế? Giang đại phu loạng choạng chạy vào quán rượu, tiếng cầu cứu của y lập tức thu hút được chú ý của ông chủ quán rượu. Ông chủ này họ Lâm, cũng chính là chỗ dựa vững chắc của y!
“Tuyền Phi, ngươi sao thế?”, Giang đại phu lao ngay vào vòng ôm ấy của ông chủ Lâm, người xụi lơ hệt như bùn nhão.
Hoắc Truy Ân đuổi tới quán rượu, tức thời khựng ngay lại, ánh mắt nhìn vào ông chủ Lâm: “Lâm thiếu hiệp?!”. kinh hãi, vị Lâm thiếu hiệp đây chính là đệ tử thủ tịch của võ lâm đệ nhất đại phái - Danh Kiếm Môn, là người trung can nghĩa đảm, nức tiếng giang hồ, bản thân cũng có giao tình với người này thuở lang bạt khi xưa.
Ông chủ Lâm dời ánh mắt về phía Hoắc Truy Ân, cả gương mặt lẫn giọng đều rất quen thuộc, thế nhưng trong ký ức của y hề có bóng dáng người con trước mặt. Y phong lưu như vậy, đời nào có thể quên được vị giai nhân dường này, gương mặt y lộ vẻ hoang mang, hỏi: “Nàng là?”.
“Ta là Hoắc Truy Ân đây”, Hoắc Truy Ân đáp.
Ông chủ Lâm kinh hãi thôi, : “Hoắc công tử? Ngươi...” Y lại quan sát cách ăn mặc của đối phương thêm bận nữa, quả đúng là nữ trang, “ ra ngươi là...” Quả thực khó mà tin được, y cùng Hoắc Truy Ân quen biết mấy năm trời, tuy rằng mấy năm gần đây chưa hề gặp lại nhau, nhưng cũng đến nỗi bỗng chốc từ “công tử” biến thành “tiểu thư” chứ?
“, ta phải...”, Hoắc Truy Ân khó xử đáp, trong lúc nhất thời hoàn toàn thể giải thích ràng được.
“ là nam!” Giang đại phu rúc mình trong lòng ông chủ Lâm quát lớn, có ông chủ Lâm ở đây, y chẳng sợ thần thánh phương nào hết!
Ông chủ Lâm càng thấy khó hiểu hơn, nếu là nam nhân mặc nữ trang để làm gì? Ánh mắt quan sát Hoắc Truy Ân chứa đầy hoang mang và quỷ dị.
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm, nếu mọi người đều quen nhau cả chuyện dễ giải quyết rồi.” Hoắc Truy Ân vội vàng , “Lâm thiếu hiệp, chuyện này lời khó xong, xin hãy nghe ta từ từ kể”.
Sau khoảng thời gian ước chừng đủ nhấp chén trà, Hoắc Truy Ân kể xong câu chuyện, hai người Lâm Giang cũng coi như hiểu, cảm thấy vừa hoang đường lại vừa cảm động. Chính là thanh niên trẻ tuổi tương lại hứa hẹn vì báo ân mà giả làm phận nữ, gả cho người nam nhân khác, về sau hai người tâm đầu ý hợp, trải hết mọi gian truân, cuối cùng có thể nắm tay nhau sống trọnđời. Chỉ đáng tiếc lão nhân gia vẫn luôn mong ngóng tới ngày bế cháu, lại vì thể khiến bà bị đả kích mà chẳng dám ra, khiến hai người biết nên làm thế nào cho phải.
“Vậy giờ phải giải quyết ra sao?”, Ông chủ Lâm lo âu hỏi. Y thuật của Giang đại phu nhà gã rất cao siêu, thế nhưng cũng chưa cao siêu tới mức có thể khiến nam nhân sinh con được.
Hoắc Truy Ân thở dài hơi, : “Hy vọng Giang thần y có thể giúp ta bịa cho tròn lời dối, để mẹ được an tâm.”
Giang Tuyền Phi ngơ ngác hỏi: “Bịa thế nào bây giờ?”. Hiểu lầm hóa giải, đôi bên lại còn là người quen cũ, nếu mấy câu của bản thân có thể giúp được y cực kỳ vui vẻ được góp tay.
Hoắc Truy Ân vô cùng cảm kích trước giúp đỡ của ông chủ Lâm và Giang đại phu, cũng xin lỗi Giang đại phu vì thất lễ mới rồi. Giang đại phu là người ngay thẳng, tỏ vẻ bản thân hề để ý, sau khi đôi bên thương lượng xong đối sách rồi quay trở về y quán. Tiết mẫu chờ mà nóng ruột vạn phần, nghe được tiếng người bước ra liền vội tới thăm hỏi tình hình.
Giang đại phu gãi đầu gãi tai, khó xử mà đưa mắt nhìn Hoắc Truy Ân đứng bên cạnh, thấy đối phương đáp trả bằng ánh nhìn khẳng định mới thanh thanh cổ họng, mở lời: “Tiết lão phu nhân, con dâu của bà... khụ khụ, nàng ấy sinh con được”.
“Cái gì?”, Tiết mẫu nghe thế liền kinh hãi, vội vàng truy hỏi vì sao.
Giang đại phu lại : “Ta bắt mạch cho nàng ấy, phát ra mạch của nàng ấy rất dị thường, hoàn toàn thích hợp với việc sinh để. Về sau hỏi ra mới biết nàng tập võ nhiều năm, từng bị trọng thương, để lại di chứng”.
“Vậy phải chữa trị thế nào?”, Tiết mẫu nóng ruột vô cùng, hỏi: “Chỉ cần khỏi được bệnh chữa trị bao lâu cũng được”.
“Tiết lão phu nhân, giấu gì bà, bệnh của con dâu bà để quá lâu rồi, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, tuy rằng nguy hại đến tính mạng, thế nhưng mất khả năng mang thai.” Giang đại phu liếc nhìn vẻ mặt của lão nhân gia, chỉ hy vọng những lời này có thể gạt được bà. “Ngay cả ta còn phải bó tay khắp thiên hạ này tuyệt đối kẻ nào chữa được.”
Tiết mẫu nghe vậy, chỉ thấy trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn, ngã lăn ra. Hoắc Truy Ân vội vàng đỡ lấy Tiết mẫu, miệng ngừng gọi “Mẹ, mẹ, mẹ!”. Giang đại phu thấy vậy cũng cuống lên, vội vàng bắt mạch, bấm huyệt cho Tiết mẫu, bảo Hoắc Truy Ân dìu bà vào buồng trong nằm xuống nghỉ ngơi.
“Hoắc công tử cần lo lắng, Tiết lão phu nhân chỉ là nhất thời nóng ruột mới ngất xỉu mà thôi, để bà ấy nghỉ ngơi lát ổn”, Giang đại phu vừa bắt mạch vừa vậy.
Hoắc Truy Ân yên tâm, đáp: “Đa tạ Giang thần y.”
Sức chú ý của Giang thần y chuyển hết sang Tiết mẫu, y hỏi: “Hoắc công tử, ta thấy hai mắt của lão phu nhân ánh sáng, có phải bà ấy nhìn được?”.
“Đúng vậy”, Hoắc Truy Ân đáp.
Giang đại phu lại hỏi: “Có biết bị bao lâu rồi ?”.
“Từ sau khi phu quân người qua đời liền vậy, được ba, năm năm rồi.”
Giang đại phu vỗ đùi cái, : “Thế đúng rồi, Tiết lão phu nhân chắc chắn vì phu quân qua đời mà thương tâm quá độ, khiến hai mắt bị tổn thương. Về sau lại chậm trễ chữa trị, khiến bệnh tình trầm trọng, mới khiến con mắt có tật”.
Nguồn :
“Vậy, Giang thần y có chữa trị được ?”, Hoắc Truy Ân kích động hỏi.
“Đúng là! Phụ khoa chỉ là nghề tay trái của ta mà thôi, chứ thực ra phải gọi ta là Thần y toàn diện mới đúng!”, Giang đại phu bĩu môi đáp, cảm thấy bản thân bị xem thường. “Chỉ cần châm cứu đơn giản, sau đó uống thêm chút thuốc nữa là có thể khỏi bệnh.” Y khỏi vênh mặt lên hừ tiếng, nghĩ hồi lại hỏi: “Có điều... Nếu Tiết lão phu nhân có thể trông thấy được, chẳng phải ngươi bại lộ hay sao”.
Lời này vừa ra, cả Quế Viên cũng sợ hãi than tiếng, Hoắc Truy Ân sững cả người, hệt như bị người ta hắt cho bồn nước lạnh, có điều chỉ thoáng sau tiếp lời: “Xin Giang thần y chữa khỏi hai mắt cho mẹ của ta”.