• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi ngày Minh Mị đều đến bệnh viện đúng giờ, Diêm Thần bắt đầu phục hồi, dù sao cũng đã ba năm không bước xuống giường, tuy tố chất thân thể anh mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng cần có quá trình thích nghi.

Diêm Thần cảm thấy cơ thể mình đã linh hoạt hơn xưa, một mặt anh không muốn Minh Mị quá cực khổ, một mặt anh lại muốn nhìn thấy cô mỗi ngày. Vì thế, anh chỉ hi vọng sức khỏe mau phục hồi một chút.

Nhưng, dục tốc bất đạt.

Hôm nay, đã 11 giờ trưa, nhưng anh vẫn chưa thấy bóng dáng Minh Mị xuất hiện.

Diêm Thần nhìn đồng hồ treo treo tường, trong lòng không khỏi lo lắng.

Vì muốn Diêm Thần có toàn tâm toàn ý bồi dưỡng sức khỏe, Minh Mị đã tịch thu điện thoại của anh, thế nên hiện tại tham mưu trưởng Diêm thần thông quảng đại của chúng ta, ngay cả quyền lợi sử dụng điện thoại di động cũng không có.

Diêm Thần mới bắt đầu quá trình vật lý trị liệu, đối với người đi đứng nhanh nhẹn như anh mà nói, tình trạng này khiến anh khó có thể thích ứng, anh dùng tay chống lên khung đỡ, miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước một đi đến cửa sổ phòng bệnh, khoảng cách chỉ mười bước chân nhưng anh phải tốn hơn 10 phút đồng hồ.

Từ chỗ này có thể quan sát xe chạy vào bãi đỗ bệnh viện, cứ như vậy, Diêm Thần đứng trước cửa sổ 20 phút, nghiễm nhiên trở thành hòn vọng thê, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng Minh Mị.

Từ trước đến nay tham mưu trưởng Diêm vốn điềm tĩnh cũng bắt đầu lo lắng.

Đột nhiên Diêm Thần hiểu rõ, mấy ngày nay trong quá trình tĩnh dưỡng, anh thường xem phim truyền hình, trong phim nữ chính thường lo lắng cái này lo lắng cái kia, quan tâm quá hóa loạn.

Tham mưu trưởng Diêm hoàn toàn không phát hiện, hiện tại anh đã tiến vào trạng thái "Nội trợ".

Trễ nửa tiếng so với thời gian Minh Mị thường tới, "Két" một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Trên tay cô xách theo bình giữ nhiệt màu xanh, hai má đỏ hồng, đôi môi khẽ nhếch, ngực hơi phập phòng, thở hổn hển vì chạy.

Vừa nghe tiếng cửa mở, Diêm Thần vội vàng xoay người muốn đi về phía cô, thế nhưng anh lại quên mất tình trạng sức khỏe của mình hiện giờ, động tác quá mạnh, cả người anh lảo đảo sắp ngã.

Minh Mị thấy không ổn nên nhanh chân chạy tới.

Có điều dù bệnh nặng mới khỏi nhưng Diêm Thần vẫn cao lớn hơn Minh Mị rất nhiều, kết quả chèo kéo một hồi, Minh Mị đã bị Diêm Thần đè dưới thân.

Hơi thở nóng bỏng của anh liên tục phà lên phần cổ trắng nõn của cô.

Đã lâu hai người chưa thân mật như vậy, mà tư thế bây giờ cũng do bất đắc dĩ.

Cô sợ anh ngã nên mới đến đỡ, ai ngờ sẽ như thế này. . .

Hương vị cô gái nhỏ quá đỗi ngọt ngào, thoáng chốc đã quấy nhiễu tâm trí Diêm Thần.

Cô là người anh yêu, cho đến bây giờ luôn chiếm lấy tâm trí anh.

"Diêm Thần, em. . . em có hầm canh sườn củ từ cho anh."

Nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô, lúc này Diêm Thần mới lấy lại tinh thần, anh đè nặng cô như vậy, đúng là không hay lắm.

Diêm Thần muốn chống tay nhấc người khỏi thân thể Minh Mị, có điều thân thể chưa hoàn toàn phục hồi, tay vừa dùng sức, trong nháy mắt cảm giác vô lực kéo tới, Minh Mị còn chưa kịp lách mình tránh đi nơi khác thì đã bị anh đè dưới thân lần nữa.

Mà càng không thể miêu tả chính là, tuy Diêm Thần chưa thể khôi phục đi đứng, nhưng vật không nên đứng thẳng nào đó, lại chống lên bắp đùi Minh Mị.

Tuy hai người đã không hoan ái ba năm, nhưng dù sao cũng là người yêu thân mật nhất, Minh Mị có thể tinh tường cảm nhận được biến hóa nảy sinh trên người anh.

Mặc dù Diêm Thần vô cùng bất mãn với tình trạng hiện giờ của cơ thể minh, song bất thình tình thân mật khắng khít, lại khiến lòng anh sinh ra cảm giác thỏa mãn cực lớn.



Đại khái là do ngại tình hình sức khỏe của Diêm Thần, hơn nữa mỗi ngày đều có người đến thăm, cho nên sau khi anh tỉnh lại, ngoại trừ cái ôm thân mật lúc ban đầu thì sau đó, mỗi khi hai người đơn độc ở chung, Minh Mị cũng không để lại dấu vết duy trì khoảng cách nhất định với anh.

Đương nhiên Diêm Thần phát hiện được, điều này khiến anh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa thất bại.

"Em. . ." Minh Mị muốn nói với anh để cô tự đứng dậy.

Nhưng Diêm Thần đã giành mở miệng trước, "Không thích như vầy phải không?"

Giọng nói trầm ấm từ tính của anh kề sát bên tai cô.

Nghe anh hỏi như vậy, cảm giác tê dại bỗng lan khắp toàn thân Minh Mị.

"Hôm nay em mới học nấu canh sườn củ từ, cho nên đến muộn. . . Đúng lúc trên đường kẹt xe."

Minh Mị giải thích lộn xộn khiến Diêm Thần bật cười.

"Ừ, anh biết." Nhưng vẫn không kiềm chế nỗi lo lắng.

Diêm Thần chống tay bên cạnh Minh Mị, như vậy anh dễ dàng đứng dậy hơn, cô gái dưới thân anh hai má trắng nõn nhiễm hồng, đôi mắt to tròn ngập tràn hơi nước, lông mi khẽ run, đôi môi đỏ mọng hé mở, xinh đẹp tuyệt trần.

"Bảo bối, em ướt."

Những lời này quả thật như sấm sét giữa trời quang, toàn bộ lực chú ý của Minh Mị đều đặt trên người Diêm Thần, cho nên không ngờ anh đã vói tay vào mép quần lót viền ren của cô.

Hôm nay cô mặc một bộ váy liền thân, vô cùng thuận tiện cho người nào đó tiến quân thần tốc, chẳng qua là không ngờ, với tình trạng anh hiện nay mà vẫn còn tâm trạng đùa giỡn cô?!

Mà quan trọng là cô lại hoàn toàn ẩm ướt, rõ ràng suốt ba năm qua cô chưa từng thỏa mãn dục vọng, cuộc sống mỗi ngày đều hết sức phong phú.

Bây giờ vừa bị Diêm Thần chạm vào, cô thể cô lập tức trở nên phóng đãng, Minh Mị đành cam chịu số phận mắt mắt lại.

Thấy cô như vậy, Diêm Thần âm thầm bật cười.

"Bảo bối ngoan, chờ anh khỏe lại sẽ thỏa mãn em ngay."

Diêm Thần trịnh trọng nói như thể chuyện rất quan trọng, nghe thấy thế mặt Minh Mị đỏ như bị phỏng, cô không có ý này!

Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa bước vào, Minh Mị vô cùng xấu hổ như bị bắt gian tại giường.

Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói Diêm Thần phục hồi không tệ.

Nhìn nơi nào đó đang phấn chấn của Diêm Thần, Minh Mị cảm thấy cô không nên mặt dày hỏi bác sĩ tình trạng bệnh tình của Diêm Thần nữa.

*

Ba tháng sau.

Sức khỏe của Diêm Thần đã ổn định, tốc độ bình phục tốt hơn người bình thường nhiều lắm, nhưng bác sĩ vẫn dặn dò sau khi xuất viện phải tĩnh dưỡng nhiều hơn nữa, trách để lại di chứng sau này.

Hôm nay là ngày Diêm Thần chính thức về đơn vị trình diện.

Nhìn thấy tham mưu trưởng còn sống sờ sờ, Ngụy Đông kích động đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.

Có điều, chính ủy không đồng ý, ông bảo quân y kiểm tra sức khỏe cho Diêm Thần một lần nữa rồi cho anh nghỉ thêm một tháng.

Chính ủy đang chuẩn bị một đống lớn lý do thoái thác để khuyên Diêm Thần nên tịnh dưỡng thêm, ông muốn bồi dưỡng Diêm Thần thành người kế nghiệp mình, không muốn anh chết trẻ.



Không ngờ Diêm Thần đồng ý ngay lập tức, chính ủy không biết, sau khi khỏi bệnh Diêm Thần còn muốn thực hiện một chuyện quan trọng.

*

Đỉnh Tây Sơn, ban đêm, ngửa đầu ngắm bầu trời đầy sao.

Đây không phải lần đầu Minh Mị đến Tây Sơn, nhưng lần này có Diêm Thần ở bên cạnh nắm tay cô.

Có điều bây giờ Minh Mị không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, mắt cô một lòng dán lên người Diêm Thần, anh vừa mới xuất viện mà cứ khăng khăng dẫn cô lên núi ngắm cảnh đêm, hoàn toàn không để lời bác sĩ dặn ở trong lòng.

Đương nhiên Diêm Thần trông thấy cô gái nhỏ nhíu mày thật chặt, nhân lúc cô không chú ý, anh đè cô lên cây đại thụ ở ven đường.

Nhất thời không đề phòng, cộng thêm đường núi vắng tanh, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, Diêm Thần đột ngột đến gần, khiến tâm lý bất an của Minh Mị càng thêm khẩn trương.

Thấy Diêm Thần cúi đầu sắp hôn xuống, Minh Mị vội vàng dùng khuỷu tay cản người không an phận nào đó lại.

"Em cảm thấy chúng ta nên xuống núi sớm một chút."

Thời điểm này không nên nói mấy lời sát phong cảnh, nhưng Minh Mị thật sự lo lắng sức khỏe Diêm Thần không chịu đựng nổi.

"Sức khỏe anh chưa. . . hoàn toàn khôi phục." Tuy Minh Mị tự trấn an mình rằng cô và Diêm Thần đã là vợ chồng già, nhưng anh tới gần mang theo hương vị đàn ông tràn ngập tính chiếm hữu, khiến cô hít thở dồn dập.

"Yên tâm, anh sẽ không bắt nạt em ở đây đâu."

Minh Mị: ??

Trong nháy mắt, cô hiểu bắt nạt trong lời người nào đó là có ý gì rồi.

Minh Mị cắn môi, không khỏi tức giận.

Có điều tiếp theo, Diêm Thần bỗng bế cô gái nhỏ không nặng bao nhiêu lên, sau đó vững vàng đi lên bậc thang.

"Ngoan, đừng giãy giụa."

Minh Mị thầm muốn giãy giụa, nhưng hormone nam tính của Diêm Thần bao phủ xung quanh, cả người cô gần như nhũn ra.

Diêm Thần bế công chúa Minh Mị đi xuyên qua biển hoa tường vi, phía sau là đèn pha lê sáng lấp lánh và muôn ngàn đom đóm bay dập dờn.

Diêm Thần trịnh trọng quỳ một chân trước cô gái đang ngồi trên thành bồn hoa, tựa như kỵ sĩ tuyên thệ trước vị công chúa hắn ái mộ và tôn kính nhất.

Thiên ngôn vạn ngữ đều không thốt nên lời.

*

Một tháng sau, Diêm Thần mang đến cho Minh Mị một hôn lễ độc nhất vô nhị.

Trên bờ biển Aegea xanh thẫm thuộc đảo Saipan* trời xanh mây trắng, trong thánh đường Selby. . .

*Saipan (/saɪˈpæn/, tên gọi cũ trong tiếng Tây Ban Nha: Saipán) là hòn đảo lớn nhất của Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trên quần đảo Mariana phía tây Thái Bình Dương. Theo điều tra dân số năm 2017, dân số của hòn đảo khoảng 52.263 người. (Wikipedia)

Diêm Thần ngắm cô gái nhỏ trong bộ váy cưới trắng thuần khiết, cảnh thiên nhiên tráng lệ ngoài kia cũng không sánh bằng vẻ đẹp của cô.

Mà anh cũng dùng hành động chứng minh lời hứa với Minh Mị, từ ánh mắt anh, từ trái tim anh, cả đời sở cầu, chỉ duy nhất một người là cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK