• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, gió mát nhẹ lướt qua, mây mù dày đặc che khuất ánh mặt trời, cả mảnh đất đều râm mát dễ chịu.

Đây là một sân quảng trường, nhưng lại nhỏ hơn quảng trường Thái Dương. Ở trung tâm cũng không có đài phun nước, nằm bên cạnh một tòa nhà thư viện lớn.

Quảng trường được chia thành hai khu vực, một bên là nhóm người trượt patin, một bên là đám thanh niên đang trượt ván.

Lạc Tinh Vũ chính là một trong những người đang trượt ván kia.

Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, vừa mới lên đại học đã gia nhập câu lạc bộ trượt ván. Các buổi sinh hoạt đều diễn ra vào buổi tối, mặc dù không có quy định bắt buộc nào, song Lạc Tinh Vũ chưa xin nghỉ bao giờ.

Qua một thời gian nữa, hoạt động biểu diễn dành cho sinh viên sẽ được tổ chức, đồng thời còn có sự góp mặt của rất nhiều trường đại học. Câu lạc bộ trượt ván của Lạc Tinh Vũ cũng báo danh tham dự, những người tham gia biểu diễn phải hi sinh thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, mới sáng sớm đã phải chạy tới quảng trường luyện tập rồi.

Huấn luyện xong, Lạc Tinh Vũ ôm ván trượt đi đến cạnh bồn hoa ngồi xuống, mấy thành viên trong câu lạc bộ cũng đi qua, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Buổi trưa cùng đi ăn cơm nhé?" Một nam sinh hỏi Lạc Tinh Vũ.

Tóc tai người này có chút dài, nên phải dùng hai cái kẹp tóc để kẹp lên. Nghe đối phương nói đó kẹp tóc là của em gái, vì thế mọi người đều gọi cậu ta là Kẹp Tóc.

Kẹp Tóc là một Beta, cùng khóa với Lạc Tinh Vũ, nhưng không học chung ngành. Hai người đều là tín đồ trung thành của môn trượt ván, gần như là hôm nào cũng có thể gặp nhau ở quảng trường, dần dà quen biết, cả hai thường xuyên hẹn nhau đi ăn cơm.

Nếu là ngày thường, Lạc Tinh Vũ nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, thế nhưng hôm nay lại khác.

"Hôm nay không được, tập xong tôi phải về nhà." Lạc Tinh Vũ nói.

Vẻ mặt của Kẹp Tóc lập tức trở nên vi diệu. Lúc đầu Lạc Tinh Vũ chỉ cảm thấy biểu cảm này của đối phương quen mắt một cách khó hiểu, sau này mới chợt nghĩ ra.

Vẻ mặt đó của cậu ta giống y hệt biểu cảm trước kia của La Tiểu Khả.

Chỉ tiếc La Tiểu Khả không học cùng trường với cậu, bằng không Lạc Tinh Vũ thật muốn giới thiệu hai người này quen nhau, cảm giác bọn họ nhất định sẽ có không ít tiếng nói chung.

"Về nhà? À......" Kẹp Tóc cười cười, đứng cách xa Lạc Tinh Vũ một chút, sau đó thì duỗi tay vỗ vỗ vai cậu, "Hiểu rồi, vậy để khi khác nhé."

Lạc Tinh Vũ nghĩ thầm, cậu hiểu cái quần què, song cũng không ư hử thêm gì nữa.

Kẹp Tóc làm sao mà hiểu được, cậu vội về nhà...... là để "chơi" với Nguyên Dục chứ.

Thân là một Omega bảy sao siêu cấp lợi hại, cậu có thể khống chế tin tức tố của mình trong kỳ phát tình, nhưng cũng bởi là bảy sao cho nên kỳ phát tình của cậu cũng kéo dài hơn người bình thường một chút.

Omega bình thường chỉ phát tình bảy ngày, còn cậu thì những mười ngày lận, mà bản thân khống chế tin tức tố nhiều nhất cũng chỉ được ba ngày đầu, về sau vẫn phải dùng thuốc ức chế.

Chỉ trách cậu quá xui xẻo, thời gian ba ngày đầu tiên trong kỳ phát tình đều phải ở trường cố gắng chịu đựng, chờ đến khi có cơ hội ở cùng Nguyên Dục thì đều tiêm thuốc ức chế rồi. Đã thế Nguyên Dục còn kiên quyết không làm hướng dẫn phát tình, khiến cậu chỉ có thể tính toán thật kỹ thời gian phát tình của mình thôi.

Thật vất vả mới tóm được một ngày cuối tuần, cậu phải tận dụng hết cỡ mới được.

Lạc Tinh Vũ vẫn chưa nói chuyện này với Nguyên Dục, cậu cảm thấy Nguyên Dục dường như không quan tâm tới phương diện này, thậm chí còn có chút bài xích.

Yêu nhau lâu như vậy mà đối phương vẫn chưa đề cập tới vấn đề đánh dấu trọn đời, có đôi khi Lạc Tinh Vũ làm như vô ý nhắc đến đề tài này, hắn đều sẽ nói vài câu thoái thác, khiến Lạc Tinh Vũ mặt dày đến mấy cũng ngại nói tiếp.

Lên đại học được tự do yêu đương, tin tức tố cũng không bị quản chế nghiêm ngặt như trước kia, cho nên khắp nơi trong khuôn viên trường đều có hương vị tin tức tố.

Lạc Tinh Vũ được thêm vào rất nhiều nhóm chat, thậm chí còn bị bạn cùng phòng lôi kéo vào một diễn đàn hẹn hò, chuyện trò tương đối "cởi mở", có đôi khi xem tin nhắn, Lạc Tinh Vũ còn phải mặt đỏ tai hồng.

So sánh một hồi, cậu vẫn không rõ Nguyên Dục nhà mình đã tu thành chính quả, phi thăng đến chốn thiên tiên, hay chỉ đơn thuần là cấm dục nữa.

Lạc Tinh Vũ nghe được cái từ "cấm dục" này từ chỗ bạn cùng phòng của mình, là bạn cùng phòng nói cho cậu biết.

Chỉ là cậu cũng không quá tán đồng cách nói này, suy cho cùng bọn họ chỉ là không gặp được thời gian thích hợp mà thôi, còn nếu thật sự đụng phải thì Nguyên Dục vẫn rất...... dũng mãnh.

Cậu không quá sợ đau, nhưng lại rất nhạy cảm, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ vẫn chưa đánh dấu trọn đời được. Mỗi lần Nguyên Dục còn chưa đâm tới nơi kia, cậu đã vừa khóc lóc vừa run rẩy bỏ chạy.

Chẳng qua, hôm nay nhất định sẽ thành công!

Chờ buổi trưa về nhà, cơm nước xong xuôi, cậu sẽ bắt đầu kế hoạch của mình, cậu không tin một ngày rưỡi mà còn không giải quyết được chuyện này!

Lạc Tinh Vũ hưng trí bừng bừng mà cúi đầu nhắn tin cho Nguyên Dục, đang xác nhận hai ngày này hắn không bận việc gì, thì một giọng nói truyền đến từ bên trên đỉnh đầu.

"Tinh Vũ, trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé?"

Lạc Tinh Vũ nhấn gửi tin nhắn đi, ngẩng đầu lên mới thấy rõ người đang đứng trước mặt.

Người này tên là Vương Chinh, là một Alpha, trên mặt luôn đeo một cặp kính, thoạt nhìn rất văn nghệ.

Ấn tượng của Lạc Tinh Vũ đối với anh ta rất bình thường. Cậu cảm thấy người này không thích hợp chơi ván trượt, không phải do bản thân có thành kiến đối với mấy thanh niên văn nghệ, mà chỉ là cảm thấy Vương Chinh hình như không có hứng thú với môn trượt ván lắm.

Thế mà đối phương còn rất chăm đến quảng trường, gần như hôm nào Lạc Tinh Vũ cũng đều có thể nhìn thấy Vương Chinh, chẳng qua cậu vẫn chưa thấy anh ta trượt ván bao giờ. Có mấy lần Lạc Tinh Vũ hiếu kì ngó đầu qua, đối diện với tầm mắt của cậu, đối phương cũng chỉ mỉm cười ôn hòa, gật gật đầu tỏ vê chào hỏi.

"Không được." Lạc Tinh Vũ vừa nói, vừa lắc lắc điện thoại, "Trưa nay tôi có hẹn với người khác rồi."

"Ai thế? Bạn gái sao?" Vương Chinh tùy ý hỏi một câu, ngay sau đó thì cười rộ lên, "Hay là bạn trai?"

"Bạn trai." Lạc Tinh Vũ nhớ tới Nguyên Dục, không nhịn được mỉm cười.

"Hai người định ăn gì?" Vương Chinh hỏi xong, lại nói, "Trong phố đại học* có một nhà hàng BBQ mới khai trương, ông chủ ở đó là chú tôi, đang nhờ tôi giúp ông ấy tuyên truyền. Vốn dĩ tôi muốn mời cậu đi, nhưng cậu lại muốn ăn cùng bạn trai, chi bằng hai người tới đó ăn đi? Báo tên của tôi sẽ được giảm giá."

(*Phố đại học bắt nguồn từ phương Tây, chỉ một khu vực bị chi phối bởi số dân học đại học.)

Tròng mắt Lạc Tinh Vũ khẽ đảo, im lặng không nói chuyện.

Vương Chinh tiếp tục nói: "Hoàn cảnh rất được, rất thích hợp cho các cặp tình nhân. Mà đồ ăn cũng ngon lắm, Tôi đảm bảo với cậu, nếu ăn không ngon cậu cứ tới tìm tôi."

Vừa lúc Nguyên Dục gửi tin nhắn đến hỏi muốn ăn cái gì, Lạc Tinh Vũ nghĩ nghĩ, đi cổ vũ người ta một chút cũng chẳng khó khăn gì, vì thế bèn cúi đầu nhắn tin trả lời lại, sau đó thì nói với Vương Chinh: "Được."

Lạc Tinh Vũ và Nguyên Dục không học cùng trường, nhưng khoảng cách giữa hai trường không quá xa, chỉ có điều đều ở rất xa nhà, cho nên hai bên gia đình mới bàn bạc với nhau, mua một căn hộ gần trường hai đứa nhỏ, đi lại thuận tiện, chỉ mất nửa giờ, để cuối tuần bọn nhỏ về ở.

Huấn luyện buổi sáng vẫn chưa kết thúc, Nguyên Dục bèn đến trường đón cậu. Vốn dĩ Lạc Tinh Vũ trượt ván đã có chút mệt, nhưng vừa thấy mặt Nguyên Dục thì tinh thần lại phấn chấn, cả người tràn đầy năng lượng ngay tắp lự, dường như muốn khoe khoang mà trượt thêm vài vòng, tới lúc đi qua thì trên trán đã rịn một lớp mồ hôi.

Suốt quãng đường ra khỏi trường học, Lạc Tinh Vũ không ngừng huyên thuyên với Nguyên Dục, mãi đến khi lên xe mới cảm thấy hơi mệt, cậu tựa vào vai Nguyên Dục nghỉ ngơi một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà ngửa đầu dán vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: "Kỳ phát tình của em đến rồi."

Nguyên Dục ngẩn người: "Khi nào?"

"Hôm qua." Lạc Tinh Vũ nói, "Em chưa dùng thuốc ức chế."

"Trong nhà có, chờ trở về......" Nguyên Dục còn chưa nói xong, trên cổ đã bị cắn một cái thật mạnh, thật sự là rất mạnh, xém chút đã khiến hắn hô lên, lại nhìn thấy vẻ mặt "anh nghĩ cho kỹ rồi hãy nói" của Lạc Tinh Vũ, hắn không khỏi nở nụ cười, "Làm xong rồi dùng."

Dọc đường đi, Nguyên Dục vẫn luôn mỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt, thế nhưng sau khi theo Lạc Tinh Vũ vào một nhà hàng BBQ thì cả người cứng lại.

Vừa bước vào cửa, Lạc Tinh Vũ đã đi thẳng tới trước quầy phục vụ: "Có phải báo tên Vương Chinh thì sẽ được giảm giá không?"

"Đúng vậy." Chị gái đứng trong quầy phục vụ nở nụ cười thân thiết mà nhìn cậu, "Em là Lạc Tinh Vũ sao?"

Lạc Tinh Vũ gật gật đầu: "Đúng thế."

"Cậu Vương vừa gọi điện tới đây, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện này." Chị gái nói xong, gọi một người lại đây, "Em đi theo cô ấy, phía trước đã chuẩn bị chỗ cho em rồi."

Nơi Vương Chinh chuẩn bị cho bọn họ rất được, vị trí nằm ngay sát cửa sổ, có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn đường phố. Người phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ rồi rời đi trước, lúc này Nguyên Dục mới mở miệng hỏi: "Vương Chinh là ai?"

"Một đàn anh." Lạc Tinh Vũ buông thực đơn xuống, ngẩng đầu lên, "Quen trong câu lạc bộ trượt ván, cũng không nói chuyện nhiều lắm. Vừa nãy anh ta còn mời em đi ăn, nhưng em từ chối. Thật ra em không thích người này lắm, lần nào cũng chỉ xách ván trượt tới ngồi không, thật chẳng hiểu anh ta gia nhập câu lạc bộ trượt ván để làm gì nữa...... Chỉ có điều anh ta nói nhà hàng này là của chú anh ta mới mở, muốn em để ăn cổ vũ, nghĩ một hồi cũng không biết ăn cái gì, vả lại còn được giảm giá, cho nên em mới đồng ý!"

Nguyên Dục cảm thấy điểm này của Lạc Tinh Vũ rất tốt, không cần nói quá nhiều, chỉ cần hỏi một câu đơn giản thì tiền căn hậu quả đều được cậu giải thích một cách rõ ràng.

Hắn yên lặng lắng nghe những lời này, mặt không đổi sắc, nhưng giọng nói vốn bình tĩnh lại pha thêm một chút lạnh lùng: "Cậu ta là Alpha?"

"Vâng." Lạc Tinh Vũ gật đầu, lại xem thực đơn, hơn nửa ngày mới đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Nguyên Dục, "Không phải là anh ta có ý với em chứ?"

Nguyên Dục nhướng mày, từ lúc lên đại học hắn rất hay làm biểu tình này, đặc biệt là khi Lạc Tinh Vũ để lộ ra những chuyện liên quan tới phương diện tình cảm: "Có ý với em không phải rất bình thường sao?"

"Em không có ý gì với anh ta cả!" Lạc Tinh Vũ hô to một tiếng, thấy người ngồi gần đó nhìn qua thì rụt rụt cổ, giơ ba ngón tay với Nguyên Dục, "Thật đó, em thề, em không thích anh ta chút nào hết."

"Anh biết." Nguyên Dục cười xoa xoa Lạc Tinh Vũ đầu.

Lạc Tinh Vũ thuận thế cúi đầu, có chút buồn bực mà nói: "Nếu không chúng ta đổi nhà hàng khác đi."

"Nơi này rất tốt." Nguyên Dục nói, "Tới cũng tới rồi, nếu đổi chỗ khác nói không chừng còn phải xếp hàng."

"Thế thì ăn ở đây vậy." Lạc Tinh Vũ nói, cậu không muốn phải xếp hàng nữa, bây giờ cậu chỉ muốn ăn thật nhanh rồi về nhà ôm Nguyên Dục lăn giường thôi.

Đồ ăn của nhà hàng này quả thực không tệ, nếu không phải lát nữa còn phải làm chính sự, không nên ăn nhiều, thì Lạc Tinh Vũ chỉ hận không thể ăn no đến mức vỡ cả bụng. Thế nhưng cậu vẫn cố dằn lòng, bàn bạc với Nguyên Dục lần sau lại tới đây ăn cho đã thèm mới thôi.

Hai người không gọi taxi, mà cùng đi bộ về nhà. Nguyên Dục mới vừa đóng cửa lại, Lạc Tinh Vũ đã mang theo hương trà nồng đậm cùng mùi thịt nướng nhào vào trong lòng hắn, nhanh chóng trao đổi vị thịt nướng đậm đà bằng môi lưỡi hồi lâu.

"Hôm nay anh chẳng trốn được đâu." Lạc Tinh Vũ thấp giọng nói, do bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Nguyên Dục mà trước mắt đã có chút mơ hồ, thế nhưng trong đầu cậu lại cực kỳ tỉnh táo, "Nếu anh không đánh dấu em, em sẽ khóa anh ở ngoài."

"......" Đối với lời dọa dẫm chẳng có lực uy hiếp này của cậu, Nguyên Dục không thấy sợ chút nào, chẳng qua đôi mắt vẫn trầm đi không ít, hắn sờ soạng tai Lạc Tinh Vũ, "Không phải đã đánh dấu rồi sao?"

Lạc Tinh Vũ há miệng thở dốc, có chút nói không nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đứng trước mặt: "Anh biết em đang nói tới loại nào mà."

Nguyên Dục đương nhiên biết.

Hắn rũ mắt, im lặng một lúc lâu.

Lạc Tinh Vũ luôn luôn chủ động trước mặt hắn, chỉ có điều Nguyên Dục vẫn không dám tùy ý làm bậy.

Không phải không thể cho nhau một hứa hẹn, chỉ là hắn có chút sợ, sợ bản thân sẽ hủy hoại một con người tốt đẹp. Ngày tháng tương lai dài như vậy, hắn không hy vọng cuộc đời của Lạc Tinh Vũ đã rơi vào trong tay mình khi còn quá non trẻ.

"Anh......" Lạc Tinh Vũ khẽ gọi một tiếng, trong giọng nói vậy mà lại có chút tủi thân, cậu cúi đầu khẽ chạm chạm vào môi Nguyên Dục, "Có phải anh hối hận rồi không?"

Nguyên Dục ngẩn người, không đáp lại.

Lạc Tinh Vũ tiếp tục nói: "Có phải anh lo về sau không còn thích em nữa, sợ em quấn lấy anh, sợ bản thân không có đường lui......"

"Nói bậy." Nguyên Dục ngắt lời cậu, nói, "Anh sợ sau này em sẽ hối hận."

"Em sẽ không hối hận." Đầu Lạc Tinh Vũ tựa vào vai Nguyên Dục, "Em thích anh, là em theo đuổi anh, sai lầm duy nhất chính là nhận sai đặc tính của anh......"

"Nhầm lẫn này đúng là không nhỏ." Nguyên Dục cười nói.

"Chẳng phải là do anh lừa em sao!" Lạc Tinh Vũ dùng đầu mình đụng vào trán hắn, thoáng cái đã quên sạch những lời muốn nói, hơn nửa ngày trời mới miễn cưỡng nhớ ra, "Dẫu sao cũng là em tự nguyện. Em đã chủ động đến mức này rồi, phóng thích tin tức tố dụ dỗ anh mà anh còn không có phản ứng, em nên nghi ngờ anh có vấn đề......"

"Cũng đâu phải do anh hết." Nguyên Dục nói, "Chẳng phải vừa mới đâm vào em liền run rẩy muốn chạy sao?"

"......"

Lạc Tinh Vũ đặt cằm trên vai Nguyên Dục, mạnh mẽ đụng vào đầu hắn một cái, chỉ hận không thể đụng tới mức đầu choáng mắt hoa.

Cậu phát hiện từ sau khi lên đại học, bản chất xấu xa của Nguyên Dục đã dần dần lộ ra, mà cũng chẳng phải sau khi lên đại học mới thế, dường như là từ sau đêm tất niên năm đó đã như vậy rồi.

Nguyên Dục thấp giọng cười một tiếng, nhéo eo Lạc Tinh Vũ, hương vị tin tức tố nồng đậm trong kỳ phát tình đã che mất đi mùi thịt nướng, khiến cho hắn cũng có chút mê mẩn.

"Em không chạy nữa." Giọng Lạc Tinh Vũ nhỏ như tiếng muỗi, lí nhí nói, "Hôm nay nhất định sẽ không chạy, nếu em muốn chạy anh liền bắt em về."

Lạc Tinh Vũ vẫn luôn cho rằng, nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ chưa đánh dấu trọn đời được là do Nguyên Dục, mãi đến hôm nay cậu mới rõ, hóa ra việc cậu luôn muốn bỏ chạy cũng chiếm một phần rất lớn.

Cậu không ngờ sẽ.... đau đến vậy.

Ban đầu cứ tưởng khi tạo kết chỉ như châm kim mà đâm vào, sau đó sẽ thích ứng được ngay, thế nhưng làm thật mới biết, nó chẳng giống châm kim chút nào.

Trong giây phút đâm vào, đau. Sau đó thì...... càng đau!

Đau đến mức cậu chẳng dám khóc, chỉ sợ vừa khóc sẽ lại càng đau hơn.

Mãi đến khi kết thúc, Lạc Tinh Vũ mới cuộn tròn người lại, vòng tay ôm lấy bụng nhỏ của mình, không cho ai động vào.

Nguyên Dục muốn giúp cậu lau người cũng không được, ngoại trừ chăn ga gối đệm trên giường có thể tiếp xúc trực tiếp với cậu, thì những thứ khác hoàn toàn không thể.

Chờ tới khi hoàn thành đánh dấu, vị tiểu thiếu gia này mới thả lỏng một chút, tùy ý để Nguyên Dục hầu hạ mình thoải mái.

Nguyên Dục ôm cậu từ sau lưng, nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa bụng, nghe nói làm vẫn có thể đẩy nhanh tốc độ hấp thu......

Hai người đều đang suy nghĩ xem có nên đi ngủ hay không thì điện thoại của Lạc Tinh Vũ đột nhiên rung lên. Nguyên Dục liếc mắt nhìn qua, trên màn hình hiện tên Vương Chinh, kèm theo một tin nhắn "ăn thế nào", hắn không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại.

"Em có thay đổi gì không?" Lạc Tinh Vũ trả lời tin nhắn của Vương Chinh xong bèn ngửa đầu tựa vào người Nguyên Dục mà hỏi, "Đánh dấu trọn đời xong sẽ có thay đổi gì?"

"Trong tin tức tố của em sẽ có hương vị của anh." Nguyên Dục nói, "Nếu có Alpha khác có ý với em, em chỉ cần phóng thích một chút tin tức tố, bọn họ liền biết Omega này là hoa đã có chủ. Hơn nữa người chủ kia còn là một Alpha vô cùng lợi hại......"

Mới đầu Lạc Tinh Vũ còn nghiêm túc lắng nghe, về sau lại cảm thấy có chút là lạ, không nhịn được cười rộ lên: "Hiểu rồi, thứ hai em sẽ thử một chút."

Dứt lời cậu lại cười lớn, cười đến mức mông đau mới ngừng lại, hỏi tiếp: "Vậy còn anh thì sao? Có thay đổi gì không?"

Nguyên Dục im lặng, loại chuyện đánh dấu này, từ trước đến giờ đều là để Alpha khẳng định chủ quyền, nói đến ảnh hưởng, cũng chỉ có ảnh hưởng tới Omega mà thôi.

Trên người Omega sẽ có dấu vết của Alpha đánh dấu mình, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể thấy được. Thế nhưng Alpha lại không có, Alpha sẽ không có bất cứ ràng buộc nào có thể nhìn thấy được.

"Anh đi xăm." Nguyên Dục đột nhiên nói, "Xăm tên của em."

Lạc Tinh Vũ giật mình, xoay đầu lại nhìn hắn: "Xăm chỗ nào?"

"Để tính sau." Nguyên Dục thuận thế cúi đầu hôn cậu một cái, "Giờ nghỉ ngơi đã, buổi tối ăn xong thì đi."

Lạc Tinh Vũ lại duy trì tư thế nhìn hắn nửa ngày trời, mãi tới khi mỏi cổ mới nằm xuống ngẩn người.

Hết ngẩn người, cậu lại muốn cười.

Cậu nghe giảng môn sinh lý rất nghiêm túc, ngày thường còn nghe mẹ mình với mẹ Nguyên Dục dặn dò không ít chuyện, đương nhiên biết việc đánh dấu này sẽ không ảnh hưởng đến Alpha.

Trên người cậu có dấu ấn không thể xóa được của Nguyên Dục, Nguyên Dục bèn dùng cách này để khắc mình lên người.

"Xăm ở tay đi." Lạc Tinh Vũ nắm lấy tay Nguyên Dục cắn một cái, để lại một dấu răng nhàn nhạt nơi sườn trong của cổ tay hắn, "Ở đây!"

Nguyên Dục hơi hơi cúi đầu, cắn vào vai cậu: "Được."

"Để em viết được không?" Lạc Tinh Vũ được voi còn đòi hai Bà Trưng, nói, "Em sẽ cố viết đẹp một chút."

Chữ của Lạc Tinh Vũ như thể gà bới, trước khi thi đại học bị bắt luyện chữ một thời gian mới miễn cưỡng nhìn được, giờ qua lâu như vậy, đoán chừng đâu lại về đó rồi, nhưng Nguyên Dục cũng không phản đối, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.

"Vậy......" Lạc Tinh Vũ còn muốn nói tiếp, lần này Nguyên Dục lại ngắt lời cậu.

"Xăm thì phải để thợ xăm làm." Nguyên Dục nói.

Ý tưởng trực tiếp bị bác bỏ, Lạc Tinh Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn mà "ồ" một tiếng.

Chẳng qua như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Lạc Tinh Vũ, cậu vẫn rất vui vẻ, không ngừng cười khúc khích.

Cậu xoay người ôm lấy Nguyên Dục, hung hăng hôn lên miệng hắn: "Em thích anh, em thích anh muốn chết!"

Nguyên Dục cười cười, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn kia: "Anh yêu em."

Lạc Tinh Vũ sửng sốt, lời vừa rồi nói quá nhanh, khiến cậu có chút không tin tưởng vào lỗ tai của mình: "Anh vừa nói gì cơ?"

"Anh nói," Nguyên Dục dừng một chút, "Anh yêu em, Tinh Tinh."

Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, chờ đến khi phản ứng lại, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh.

Số lần Nguyên Dục nói lời âu yếm có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến việc thổ lộ trắng trợn như hôm nay. Lạc Tinh Vũ cảm thấy da mặt mình đã dày y như mặt đường, không ngờ khi nghe thấy thì vẫn rất ngượng ngùng.

Rèm cửa sổ che khuất ánh mặt trời trời, một làn gió đột nhiên xuyên qua tấm lưới sắt, thổi bay rèm cửa. Ánh nắng bên ngoài nhanh chóng lẻn vào phòng thông qua khe hở đó, tạo thành một vệt vàng óng trên sàn nhà.

Lạc Tinh Vũ vùi đầu vào lồng ngực Nguyên Dục, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, thực mau liền cảm giác được tay Nguyên Dục đang xoa xoa đầu mình, đầu ngón tay luồn vào từng lọn tóc, nhẹ nhàng vuốt xuống.

"Em cũng yêu anh." Lạc Tinh Vũ nhắm mắt lại, nói xong còn có chút thẹn thùng, càng rúc vào trong lòng Nguyên Dục.

Cậu bị bao vây bởi hơi thở của Nguyên Dục, dần dần trở nên bình tĩnh mà kiên định lặp lại một lần nữa, "Em yêu anh."

Toàn Văn Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang