Lâm Mạn Ninh quay lại ôm lấy đống đồ ăn vặt của mình rồi nói:"Chú cứ nói chuyện đi, tôi lên phòng trước đây."
- "Lam, cô ta là ai? Sao lại ở đây? Anh mau cho em biết đi." Tô Duệ nắm lấy tay anh, dồn dập hỏi.
Hắc Bạch Lam nhìn theo bóng lưng cô:"Cô ấy là Lâm Mạn Ninh."
- "Sao hai người lại ở chung nhà? Lam, em với anh đã có hôn ước từ trước, anh không được qua lại với bất kì người phụ nữ nào ngoài em."
Hắc Bạch Lam gỡ tay cô ra:"Tiểu Duệ, muộn rồi, em mau về nhà nghỉ ngơi đi, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe."
- "Không, em rất khỏe mạnh, bình thường, anh mau nói cho em biết, anh và cô ta có phải đang qua lại quan hệ mờ ám không?"
Hắc Bạch Lam sợ răng Tô Duệ sẽ mất lí trí đi hại lâm Mạn Ninh nên không dám nói ra cô là người phụ nữ của anh, nhưng cứ mãi như vậy thì Tô Duệ lại càng nuôi hi vọng, thêm việc anh đường đường là một người đàn ông, chẳng nhẽ lại không lo được cho người phụ nữ của mình.
Anh nói:"Cô ấy là người phụ nữ của anh, quan hệ của bọn anh là công khai, không phải lén lút, nên em đừng nói giữa anh với cô ấy là quan hệ mờ ám."
- "Vậy em là gì? Lam, em mới là vị hôn thê của anh, chúng ta mới là quan hệ công khai." Tô Duệ nói.
Hắc Bạch Lam nói:"Tiểu Duệ, đừng nói chuyện này nữa, em cũng đã biết anh không hề yêu em, chỉ em xem như em gái của mình, nhưng đó là trước đây, nếu bây giờ chúng ta vẫn là anh em thì sẽ không hay nên em đừng tìm anh nữa."
- "Không...em không muốn nghe, tháng sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, em sẽ lấy anh, Hắc Bạch Lam, anh cứ chờ đấy, anh mãi mãi là của em."
Hắc Bạch Lam lắc đầu, thật bó tay với tình cố chấp của cô. Tô Duệ nhìn anh rồi quay người bước đi.
Hắc Bạch Lam tắt máy tính rồi đi lên lầu, anh nhìn xung quanh phòng không thấy ai, chắc là cô đang tám. Anh đi về phía phòng tắm, mở cửa rồi đi vào trong.
Lâm Mạn Ninh vừa tắm xong, cô quay lại đang định mặc quần áo thấy anh liền hét lên:"Tên biến thái, mau đi ra ngoài, không thấy tôi đang tắm sao?"
Đôi mắt anh sẫm lại, nhìn cô từ trên xuống dưới đang không một mảnh vải che thân, anh nhẹ nhàng đi đến gần cô.
Lâm Mạn Nnh lùi ra sau từng bước, tên này càng ngày càng không xem lời nói của cô ra gì. Đến khi mông cô cham phải thành bồn rửa mặt thì anh mới dừng lại.
- "Chú muốn làm gì?" Cô khẽ hỏi, giọng tự nhiên trở nên mềm yếu, nhẹ nhàng đến lạ thường.
Anh khẽ nuốt nước bọt rồi đặt hai tay lên hông cô, nhìn vào mắt cô:"Anh và cô ấy thật ra không có quan hệ như em nghĩ đâu."
- "Tôi đâu có hỏi." Cô cúi đầu xuống, khẽ nói, môi nở nụ cười nhạt, tim như có dòng nước ấm đang chảy vào.
Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, buộc Lâm Mạn Ninh phải ngước lên nhìn anh, môi anh nhẹ nhàng áp lên môi cô, vờn nhẹ lên cánh môi anh đào xinh xắn đó.
Lưỡi anh đi sâu vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô dây dưa, Lâm Mạn Ninh nhón chân ôm lấy cổ anh, theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh, lưỡi cô vươn ra hút lấy lưỡi anh.
- "Ưm..ư.." Cô khẽ rên rỉ, người cơ hồ bị rút hết sức lực, phải bám chặt vào người anh để khỏi ngã.
Hắc Bạch Lam mỉm cười bế thốc cô lên bồn rửa mặt, anh cúi đầu mút nhẹ lên đầu ngực cô, tạo ra những tiếng ám muối. Xung quang đều là gương, Lâm Mạn Ninh chưa bao giờ rơi vào tình trạng này, cô khẽ nhắm mắt lại, miệng khẽ ngân nga rên rỉ.
- "Ưm...a..."
Hắc Bạch Lam hôn lên cổ cô rồi hôn lên má cô, lưỡi anh mút nhẹ tai cô:"Bảo bối, mở mắt ra, em có thấy rất kích thích khong?"
- "A.." Lâm Mạn Ninh khẽ rên, hai tay ôm lấy đầu anh, hơi thở phả vào tai anh.
Hai tay anh vòng ra sau xoa lên tấm lưng trần của cô, lưỡi di chuyển xuống liếm nhẹ lên từng tấc da thịt của cô, nơi nam tính của anh cộm lên một khoảng phía dưới, mạnh mẽ cạ vào đùi cô.
- "Ưm..a.."
Ngón tay anh đi xuống phía dưới, khẽ tách chân cô ra rồi xoa nhẹ lên huyệt động hồng hào kia. Lâm Mạn Ninh thở hắt ra.
Hắc Bạch Lam nhẹ nhàng ra vào bên trong cô bằng ngón tay, anh nhìn vào trong gương, thật kích thích, anh không ngờ việc làm tình trong phòng tắm lại thăng hoa như thế.
Bên dưới cô đã ướt đẫm, anh nhanh chóng cởi quần áo của mình ra rồi đặt tiệu đệ trước cửa mình của cô.
Hai chân cô chủ động quấn lấy hông anh, nhẹ nhàng tiến vào bên trong cô. Hai người ăn ý nhịp nhàng đưa đối phương lên tận mây xanh.
- "Bảo bối, em kẹp chặt quá..hự..muốn đứt của anh sao?"
Lâm Mạn Ninh gục mặt vào vai anh, không hiểu sao da mặt cô càng ngày càng mỏng rồi.
- "Ư..a..nhẹ một chút..."
Hắc Bạch Lam bế cô lên, đứng thăng bằng rồi ôm lấy cô nhẹ nhàng ra vào.
- "Ư..a..."
Sau ba mươi phút, anh đặt cô nằm xuống sàn nhà, khẽ nhích người rồi vào bên trong cô một lần nữa. Tiếng da thỉ chạm nhau tạo nên tiếng "bạch bạch" nghe thật khiến người ta đỏ mặt.
Sau hai tiếng, anh đẩy nhanh tốc độ, ra vào như vũ bão rồi rút tiểu đệ ra, một dòng chất lỏng màu trắng phun khắp bụng cô rồi chảy xuống sàn nhà.
Lâm Mạn Ninh mệt mỏi thở gấp, Hắc Bạch Lam hài lòng bế cô lên đi tắm để tiếp tục hiệp thứ hai.