• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Đường đau lòng la lên: "La thẩm thẩm, thẩm đừng vội, cẩn thận dưới chân."

Không nói thì thôi, La thị vừa phân tâm, lòng bàn chân vấp một khối đá, bà lảo đảo về trước, suýt nữa ngã nhào trước mặt mọi người.

Bạch Đường nghe thấy có người cười vang, song nàng vẫn không cười cợt gì, sự tình trong nhà vẫn chưa giải quyết xong, mấy người này lại ăn no nhàn rỗi, chỉ cần không tới sinh sự, nàng đã cảm ơn trời đất, tốt nhất nên cách Bạch gia càng xa càng tốt.

Nàng đeo gùi trúc lên, đi ra cửa thôn, lần này không có ai đến ngăn nàng.

Đường đến trấn Bình Lương mất tầm một canh giờ.

Bạch Đường nhớ đến lúc đầu, nàng đi ròng rã mất hai canh giờ, bây giờ biết nắm bắt thời gian, mới tiết kiệm được một chút.

Lực đạo hai bên đùi cũng ngày một tăng lên, đúng là con người phải có áp lực mới có thể tiến bộ được.

Đường đến trấn Bình Lương, Bạch Đường lấy mũ che đã chuẩn bị ra đội, nàng cúi đầu bước đi, không hề liếc ngang liếc dọc.

Trong thời gian tới lui giữa núi Phúc Minh và trấn Bình Lương, nàng hiểu rõ nhất đạo lý: có tài không nên lộ diện.

Ngày thường, nàng chỉ mang tới vài loại thuốc phổ thông, đỉnh điểm cũng chỉ đổi được hai trăm văn tiền.

Hôm nay khác với ngày thường, một gốc linh chi này có thể đủ tiền cứu mạng Bạch gia.

Đến trước cửa tiệm thuốc, Bạch Đường trợn tròn mắt, tiệm thuốc bình thường mở cửa ba trăm sáu mươi lăm ngày, vậy mà hôm nay nghỉ bán?

Nàng chưa hết hy vọng, đưa tay đẩy cửa tiệm thuốc, đẩy hai cái, cửa không nhúc nhích tí nào.

Đột nhiên, phía sau có người quát lớn: "Làm cái gì đó!"

Bạch Đường quay đầu, lần này thật sự doạ người, là quan bình trên trấn Bình Lương.

Một thị trấn lớn như vậy, có quan binh không có gì lạ, song giờ là thanh thiên bạch nhật, nàng chỉ muốn vào tiệm thuốc liền bị một quan binh tra hỏi, điều này rất không bình thường.

Tên quan binh đi đến trước mặt nàng, thấy nàng là nữ tử thì cũng dịu giọng hơn: "Tiệm thuốc này bị kê biên tài sản, cô nương nếu muốn mua thuốc thì chịu khó đi thêm mười dặm, còn có cửa tiệm ở núi Tiểu Khâu phía trước."

Nghe hắn nói vậy, Bạch Đường mới nhìn lên cửa, quả thật có hai tấm giấy niêm phong, chẳng qua nàng lần đầu nhìn thấy, nhất thời không chú ý, muốn tiến lại gần nhìn xem bên trên viết gì.

Vị quan binh kia trực tiếp ngăn nàng lại: "Nơi này không cho phép nhiều người tới gần, cô nương nếu muốn tránh phiền phức thì vẫn nên sớm rời đi."

"Quan binh đại ca, dân nữ không dám nói dối, dân nữ là người hái thuốc trong núi, bình thường đều bán cho tiệm thuốc này, lấy đó làm kế sinh nhai nuôi sống gia đình, giờ phụ thân đang trọng thương, đệ muội đều chờ vào miếng ăn này."

"Tiệm này sẽ không mở cửa lại đâu, cô nương tốt nhất vẫn đến núi Tiểu Khâu đi."

Bạch Đường biết núi Tiểu Khâu, nơi đó có một tiệm thuốc, song quy mô cực kỳ nhỏ, nàng đi thêm năm dặm đường không phải là vấn đề, có điều đối với dược liệu có đơn giá trên mười văn tiền, đối phương liền không chịu thu.

Lúc đầu, nhu cầu dược liệu trên núi Tiểu Khâu không nhiều, lượng duy trì cũng thấp, chỉ vài mối quen đưa tới đã đủ cung ứng, nơi nào tới lượt nàng.

Huống chi, thứ nàng mang theo lại không phải là thảo dược thông thường.

"Làm sao vậy?" Quan binh thấy nàng bất động thì lại hỏi.

"Quan binh đại ca, dân nữ có thể nghe ngóng một câu hay không, tiệm thuốc này phạm vào chuyện gì mà bị niêm phong vậy?"

Dù sao cũng qua lại làm ăn, Bạch Đường cũng muốn nghe ngóng trước sau, vả lại chưởng quỹ cũng từng nói chuyện phiếm mấy câu với nàng, tiệm thuốc ra giá cũng hợp lý, chủng loại đầy đủ, cho thấy làm ăn cũng có lương tâm.

Vậy mà lại bị niêm phong, chuyện này thật sự như sét đánh giữa trời quang.

"Cô nương không biết sao, tiệm thuốc này là sản nghiệp của Dư gia ở trấn trên, toàn bộ Dư gia đều bị tra soát, huống hồ là một tiệm thuốc nho nhỏ."

Quan binh giải thích xong, rõ ràng cũng không kiên nhẫn, tay cầm trường thương xua nàng ra ngoài.

Bạch Đường nghe đến là liên quan Dư gia, liền biết không thể ở lâu.

Quả nhiên, lần trước khoe khoang quá mức, chuốc hận từ người.

"Trấn này có hơn phân nửa cửa hàng đều đóng, lúc đi đường cô nương không phát hiện sao?"

"Tiểu nữ, tiểu nữ..." Bạch Đường vốn lanh lợi vậy mà có lúc phải cứng họng, nàng cũng nóng vội đến đây, với lại đi mãi quen đường, lúc đấy chỉ nghĩ là mình đến sớm nên mấy cửa hàng kia chưa kịp mở cửa buôn bán.

Không hề nghĩ đến tình huống này, mới có mấy ngày mà quang cảnh đã khác.

Bạch Đường lùi lại hơn mười bước, đứng dưới một mái hiên cẩn thận dò xét, toàn bộ thị trấn không còn náo nhiệt như ngày thường, vị quan binh kia nói đúng, trên đường đến đây mà nàng không phát hiện chuyện lạ, đúng là quá sơ sẩy.

Dư gia, Dư gia, phong quang như thế, vậy mà cũng bị quan phủ điều tra đến cùng.

Động tĩnh lớn như vậy, là ai đứng sau?

Bạch Đường nheo mắt, trong đầu bỗng hiện lên một người, người kia đang quay lưng lại, đột nhiên quay lại mỉm cười với nàng, nụ cười vậy mà có sự lạnh lẽo, khiến nàng phải rụt đầu lại.

Ngay cả tên gọi cũng không muốn lộ ra, rốt cuộc vị Thất công tử này có thân phận và bối cảnh gì?

Bạch Đường nghĩ đến mà sợ, dù sao nàng cũng tham dự yến hội kia, chưa nói gì khác, chỉ cần mang nàng đi lấy khẩu cung, làm nhân chứng, e rằng nàng cũng không thoát.

Vị quan binh kia nói không sai, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mấy ngày này nên cách xa trấn Bình Lương, nơi nguy hiểm thế này không nên bén mảng tới.

Bạch Đường suy nghĩ rõ ràng thì quay đầu bước đi, bước chân còn gấp gáp hơn lúc đến.

Cẩn thận từng li từng tí như vậy, song vẫn không thể yên bình rời khỏi trấn Bình Lương.

Có người giống như cố ý chờ nàng, chỉ cần nàng xuất hiện thì cũng hiện thân.

"Ngũ Nương, Ngũ Nương."

Ngũ Nương là ai, ta không biết, Bạch Đường nghe rõ lời này, nàng không định quay đầu, rõ ràng đã mang mũ che mặt, sao lại có thể nhận ra nàng, sao có thể chứ!

"Ngũ Nương, dừng lại."

Xưa nay A Lục không phải là người dễ bỏ cuộc, khi quyết định đối tượng là ai thì sao có thể tuỳ tiện bỏ qua, hơn nữa phía sau còn có người lợi hại hơn đang nhìn chằm chằm, hắn cũng chỉ thay người làm việc.

Bạch Đường nghe tiếng gió bên tai, xém nữa A Lục dùng kiếm chém qua, liền án binh bất động, đứng im một chỗ.

A Lục tủm tỉm cười, sải bước đến trước mặt nàng: "Ta đã bảo là không nhìn lầm người mà, sao ta càng gọi cô nương lại chạy càng nhanh vậy?"

"Gió lớn quá, ta không nghe rõ." Bạch Đường lạnh lùng đáp.

Cách một lớp mạng che, dù sao hắn cũng không nhìn rõ.

"Có thật không, sao ta không thấy có gió nhỉ?"

Đó là vì da mặt ngươi dày, Bạch Đường oán thán trong lòng.

A Lục chỉ tay về một nơi cách đó không xa: "Chủ nhân nhà ta đang uống trà ở phía trước, vừa hay nhìn thấy cô nương, muốn cô nương qua đấy nói mấy câu."

Bạch Đường nghe thấy Thất công tử cũng ở đây, liền biết mình "tai kiếp khó thoát", một mình A Lục còn dễ đối phó, có thêm vị kia, nàng vẫn ngoan ngoãn thì hơn.

"Hoá ra là Thất công tử còn ở trong trấn, phong cảnh ở đây rất đẹp, ở đây thăm thú mấy ngày cũng tốt." Nàng lập tức bày ra vẻ mặt vui mừng, may là cách một lớp mạng che, A Lục cũng không thấy rõ nàng.

+

"Vậy thì, cho mời cô nương."

Nói thì hay lắm, mời cái gì mà mời, rõ ràng là dùng tư thế áp giải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK