Anh khó cầm lòng mà thốt ra, vốn là muốn làm một cặp tín vật định tình. Bọn họ quen biết bao nhiêu năm nay, hình như vẫn chưa từng tăng nhau một món quà hẳn hoi nữa.
Có điều, được Lục Gia Xuyên nhắc nhở, Chúc Dĩ Lâm cảm thấy, làm nhẫn cưới cũng không phải không thể.
Cặp tình nhân khác nói tới chuyện kết hôn phải hết sức thận trọng: Có hợp chung sống với nhau không? Đã hiểu nhau đủ chưa? Có mối nguy ngầm nào về tình cảm hay kinh tế không? Có mâu thuẫn gia đình cần giải quyết không?
Nhưng Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên không cần cân nhắc những chuyện đó thêm nữa. Đối với bọn họ, kết hôn hay không chỉ là tiến hành một trình tự, không có ảnh hưởng quá lớn đến việc chung sống sau này của họ.
Thế nên, Chúc Dĩ Lâm suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Được thôi, làm nhẫn thì chúng ta tiện thể kết hôn luôn đi.”
“… Anh, anh nghiêm túc chứ?” Mừng rỡ quá đỗi, Lục Gia Xuyên có phần không dám tin, “Không phải anh đang nói đùa chứ, anh?”
“Anh lấy chuyện này ra đùa làm gì?”
“…”
Lục Gia Xuyên khiếp sợ, đần người ra nhìn chằm chằm Chúc Dĩ Lâm một hồi, sau đó bỗng dời tầm mắt về, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, câm lặng.
Phản ứng này nằm ngoài dự liệu của Chúc Dĩ Lâm, anh cho rằng Lục Gia Xuyên sẽ rất vui, tích cực thảo luận thủ tục kết hôn cụ thể với anh.
Giờ là chuyện gì đây?
Lục Gia Xuyên không muốn kết hôn với anh sao? Hay là có nỗi lo khác?
Chúc Dĩ Lâm không nhịn được mà hỏi, Lục Gia Xuyên lại vẫn cúi đầu, nói khẽ: “Em cân nhắc rồi trả lời anh được không?”
Chúc Dĩ Lâm: “…”
Cân nhắc?
Em ấy còn muốn cân nhắc?!
Chúc Dĩ Lâm hết sức mất hứng, trái tim đang bay lơ lửng trên mây bị Lục Gia Xuyên kéo xuống mặt đất. Nhưng cuối cùng anh không nói gì. Kết hôn quả thực là chuyện lớn, anh không cảm thấy “lớn” không có nghĩa là người khác cũng có thể thoải mái phản ứng với nó, huống chi đây không tính là cầu hôn chính thức, tạm thời bị cự tuyệt cũng không hề gì.
Chúc Dĩ Lâm an ủi bản thân, lại không ngờ rằng, Lục Gia Xuyên cân nhắc một lượt, cho anh ăn bơ luôn hai ngày.
Hai ngày này, bọn họ quay chung như thường lệ.
Đường lối biên tập của kỳ 1 đạt được thành công, hiện giờ mọi người đều đã hiểu kỹ thuật kinh doanh, hơn nữa mấy vị khách mời ở chung lâu ngày, không cần làm bộ nữa, thực sự thân thiết lẫn nhau, không còn câu nệ như ban đầu, hiệu quả quay chụp còn tốt hơn trước.
Khi đối mặt với Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên lại ấp a ấp úng. Chúc Dĩ Lâm không biết rốt cuộc hắn đã cân nhắc những gì, cứ muốn nói lại thôi, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ em ấy thật sự không muốn kết hôn?
Quan hệ của bọn họ cũng cơ bản đã công khai trong ban tổ chức chương trình, nhân viên công tác đi theo quá nhiều, lắm tai mắt, không có bức tường nào không lọt gió, đủ tin tức bị truyền lên mạng, nhưng bởi vì không có thứ gọi là “bằng chứng”, hơn nữa còn đúng lúc ban tổ chức lăng xê CP kiếm nhiệt độ, ngoài fan CP hít đường ra, những cư dân mạng khác đều không để tâm, cùng lắm là hùa một câu góp vui: “Lục tổng cưa được nữ minh tinh rồi à? Thật hay giả đấy?”
Chúc Dĩ Lâm đợi hai ngày, Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng “cân nhắc” xong, giở lại trò cũ, ôm gối đến phòng anh ở nhờ.
Chúc Dĩ Lâm mở cửa ra, cho hắn đi vào.
Lục Gia Xuyên nhìn trộm nét mặt anh, cẩn thận nói: “Có phải anh không vui không?”
Chúc Dĩ Lâm lạnh mặt: “Nói thừa.”
“…”
Lục Gia Xuyên ném gối đầu lên giường, nắm tay anh nịnh nọt, như đã hạ quyết tâm, cuối cùng thẳng thắn với anh: “Không phải em không muốn kết hôn với anh. Em sợ anh chưa cân nhắc kỹ, sau này lại đổi ý.”
Đây mà là lý do cái gì?
“Em nghĩ rằng anh kích động ấu trĩ như em sao?” Chúc Dĩ Lâm không tài nào hiểu nổi.
Lục Gia Xuyên thở dài yếu ớt. Hắn ngồi bên giường, hai tay ôm Chúc Dĩ Lâm đứng trước mặt hắn, tai áp lên trái tim Chúc Dĩ Lâm, như thể chỉ có nghe thấy nhịp tim đập quen thuộc như vậy hắn mới có thể an tâm: “Em muốn kể chuyện trước đây của em cho anh, chuyện xấu.”
“Được, em nói đi.” Chúc Dĩ Lâm nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên có phần căng thẳng, giọng khẽ khàng, như sợ bị người khác nghe thấy: “Vốn em không định nói, chuyện qua rồi đều đã qua, chúng ta đang bắt đầu lại từ đầu. Nhưng khuyết điểm của em nhiều hơn anh nghĩ, nếu như không nói cho anh tất cả, em sợ…”
Sợ gì, hắn không nói.
Hẳn hắn biết, hiện giờ cho dù hắn có khuyết điểm gì, Chúc Dĩ Lâm cũng sẽ không bỏ rơi hắn.
Nhưng chuyện xấu chỉ một người biết là bí mật, bí mật bất hảo đều là mối họa ngầm. Ngày nào đó trong tương lai, nếu như Chúc Dĩ Lâm biết, liệu có cảm thấy hắn không đáng yêu nữa không? Liệu có bớt thích hắn đi không?
Cho gì chỉ bớt đi một phần nghìn, Lục Gia Xuyên cũng không chịu đựng nổi.
“Anh còn nhớ chuyện phát sinh vào ngày đầu tiên em về nhà không?”
“… Nhớ.”
Khi đó bọn họ vẫn chưa cắt đứt liên hệ. Chúc Dĩ Lâm một mình trải qua kỳ nghỉ hè cuối cùng thời cấp 3. Lục Gia Xuyên được Lục Phong Khuê dẫn đi, từ Giang Thành đến Hồng Thành, từ khu tập thể cũ nát đến biệt thự trên đỉnh núi sang trọng nhất nơi phồn hoa đô thị. Lục Gia Xuyên ngỡ ngàng lại thấp thỏm.
Lúc xuống xe, Lục Gia Xuyên có việc gấp phải về công ti họp, ném hắn lại một mình ở cửa ra vào, bảo quản gia trông nom hắn.
Lục Gia Xuyên không phải một người quan tâm chu đáo, hơn nữa cũng không cần quan tâm hắn. Khi ấy ông ta thậm chí còn chưa kịp giới thiệu thân phận của hắn. Lúc hắn bị bỏ lại, toàn bộ người nhà họ Lục đều không biết hắn là ai, đến làm gì.
Lục Gia Xuyên gắng mười hai phần dũng khí, lúng túng tự giới thiệu.
Nghe hắn nói mình là con riêng của cha, tính công chúa của Lục Phinh Đình phát tác ngay tại chỗ, nổi trận lôi đình trước mặt hắn, đuổi hắn ra ngoài, mắng hắn đến ăn xin.
Lục Gia Xuyên bị đuổi ra cửa, mặt trắng bệch, không biết đôi chân đi giày đá bóng giá rẻ kia nên bước vào đâu.
Cũng may quản gia nghe lời Lục Gia Xuyên nói, sắp xếp cho hắn một phòng ở, còn khách khí chuẩn bị cơm tối cho hắn.
Sự khách khí này cũng là cây kim đâm người. Lục Gia Xuyên không nuốt nổi cơm, cũng không ngủ được, nắm chặt điện thoại như túm cọng cỏ cứu mạng, gửi tin nhắn cho Chúc Dĩ Lâm. Hắn nói: “Anh, em sợ.”
Chúc Dĩ Lâm rất lo lắng: “Làm sao vậy? Có chuyện gì à? Bọn họ không tốt với em sao?”
Lục Gia Xuyên gõ một đống chữ, nói hết những trải nghiệm thê thảm của mình hôm đó.
Nhưng hắn không thể nhấn nút gửi đi. Hắn không muốn để Chúc Dĩ Lâm biết, biết rồi thì có tác dụng gì? Cùng khó chịu với hắn sao? Chẳng bằng để một mình hắn chịu đựng.
Từ đó về sau, Lục Gia Xuyên liền không nói gì nữa.
Hắn không ngừng nói dối, tốt khoe xấu che, bịa nhà họ Lục thành một thiên đường nhân gian, hi vọng Chúc Dĩ Lâm không lo cho hắn.
“Tất cả những chuyện Lục Phinh Đình đã làm với em không chỉ có sỉ nhục bằng lời nói, hạn chế kinh tế, bôi nhọ, cố tình phá hoại thứ em thích, ép em gánh tiếng xấu cho chị ta. Sau đó, chị ta phát hiện em không rên tiếng nào, không hề nổi giận, chị ta chèn ép em không có khoái cảm, lại càng không coi em như con người, đưa em đi cưỡi ngựa, hại em nằm viện ba tháng, cùng đi trượt tuyết, ép em làm nền cho chị ta xã giao, thậm chí cố tình sỉ nhục mẹ em trước mặt mọi người —— Mặc dù em chưa từng gặp mẹ, không có cảm giác gì.”
“…”
“Những chuyện chị ta làm, Lục Phong Khuê biết, mẹ chị ta cũng biết. Nhưng Lục Phong Khuê đuối lý vì mình nuôi con riêng ở ngoài, tự cảm thấy có lỗi với hai mẹ con chị ta, dung túng chị ta làm càn, chỉ cần chị ta không thái quá là được. Nhưng “không thái quá” trong mắt bọn họ có lẽ là không giết em, chỉ cần em không chết, Lục đại tiểu thư không phạm pháp, vấn đề sẽ không to tát.”
Nhắc đến những chuyện xưa u tối này, Lục Gia Xuyên vẫn còn căm hận mãnh liệt, cho dù hắn đã đi đến cuối, trở thành kẻ chiến thắng chung cuộc.
“Sau đó, em quen với hoàn cảnh, thích ứng được cách sống của thế giới bọn họ, từ một con chó mặc người đánh mặc người chửi, làm trợ thủ cho Lục Phinh Đình. Chị ta là người thừa kế chỉ định của tập đoàn, không cho em tiếp xúc với những thứ quá cốt lõi, nhưng mỗi lần chị ta làm sai, cần người gánh tội cho thì đều nghĩ đến em. Nhiều lần như vậy, thứ em có thể tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều.
Lục Gia Xuyên ôm chặt eo Chúc Dĩ Lâm, giọng nói run rẩy, bắt đầu vạch trần những “tội ác” mình đã phạm phải.
“Em bắt đầu khuấy nước đục chị ta, phá hoại chuyện của chị ta sau lưng. Chị ta có tên bạn trai tình đầu, cũng quen biết thời cấp 3 như chúng ta, yêu nhau rất nhiều năm. Em giở vài thủ đoạn, sắp đặt cho tên kia ngoại tình, chụp ảnh giường chiếu gửi cho chị ta. Chị ta đau lòng gần chết, khóc suốt một đêm. Đó là lần đầu tiên em phát hiện ‘thắng lợi’ lại sảng khoái như vậy. Sau đó đã lỡ liền làm cho trót, em phá đám cả tình yêu lẫn tình bạn của chị ta, thậm chí còn không tha cho con mèo chị ta yêu quý, cố tình ôm đi tặng cho người khác, khiến chị ta không tìm được liền phát điên, sau đó giả vờ vô ý để chị ta xem mấy tin mèo chạy ra đường bị xe cán chết —— Em bụng dạ hẹp hòi lại ác độc, giống như tên thần kinh, có phải không?”
Lục Gia Xuyên vẫn áp sát vào tim Chúc Dĩ Lâm, không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Chúc Dĩ Lâm.
Hắn lại nói: “Khi ấy em muốn báo thù, chỉ có thể làm những chuyện đó, em không làm được gì khác. Lục Phinh Đình có thể bắt nạt em không phải vì chị ta giỏi giang. Chị ta là phế vật không có đầu óc, nhưng chị ta có chống lưng, mà em không có gì cả, ngay cả anh em cũng không còn… Nếu như năm đó có người chịu an ủi em vài câu, không để em tuyệt vọng như vậy, nói không chừng em cũng có thể khoan dung độ lượng, làm người lấy ơn báo oán, sau khi tốt nghiệp rời khỏi nhà họ Lục, sống cuộc sống của riêng mình, không tính toán với bọn họ. Nhưng em nghĩ không thông, dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà em không thể báo thù? Tất cả bọn họ, ai cũng sống vui vẻ hơn em, đều là cái gai trong mắt em!”
Cảm xúc của Lục Gia Xuyên dao động quá mạnh, bả vai khẽ run rẩy.
Chúc Dĩ Lâm vội vàng giữ hắn lại, đẩy hắn lên giường, ôm hôn hắn: “… Đừng buồn nữa, em không sai.”
“Em không sai sao?” Lục Gia Xuyên đỏ bừng mắt, nhìn Chúc Dĩ Lâm như đang khẩn cầu, “Sau đó em lại làm rất nhiều chuyện xấu nữa. Chú của Lục Phinh Đình gặp chuyện, là em gây ra. Bạn trai mới của chị ta là thằng ăn bám nhân phẩm thấp, là em cố tình tìm người sắp xếp cho bọn họ quen nhau, đến giờ chị ta vẫn chưa biết. Em tốn bao tâm cơ, phát triển thế lực của bản thân từng chút một, nhưng quá chậm. Em cho rằng mình phải đợi thêm nhiều năm nữa mới có thể đạt được mục đích, nào ngờ em lại thật may mắn. Một buổi tối năm ngoái, Lục Phong Khuê uống rượu về nhà, đột nhiên bệnh phát tác, ngã xuống bên cạnh em ——”
Nói đến điểm mấu chốt, Lục Gia Xuyên khựng lại, hắn vẫn luôn nói đi nói lại rằng mình xấu, có lẽ không hoàn toàn là vì e ngại ánh mắt Chúc Dĩ Lâm nhìn hắn. Ở một góc nào đó sâu trong tim, lương tâm hắn cũng bất an chút ít, không biết có phải mình đã làm sai hay không, cũng không biết mình nên cầu xin ai tha thứ, hay nói với hắn thật rõ ràng: Em không làm sai.
“… Lúc đó chỉ có em ở gần, có lẽ ông ta bị bệnh nhồi máu não, không cử động được, không nói nên lời, quay về phía bóng lưng em xin giúp đỡ. Nếu như em đưa ông ta đến bệnh viện ngay lập tức, sau này ông ta cũng sẽ không chết nhanh như vậy. Nhưng em nhìn thấy ông ta trong gương, cũng nghe thấy âm thanh, lại vờ như không hề hay biết, mặc cho bệnh tình ông ta nặng thêm, bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.”
“…”
“Sau đó ông ta bệnh nặng nằm viện, hôn mê bất tỉnh, không được bao lâu thì chết. Em vẫn luôn nghĩ, dường như em đã giết ông ta.”
Lục Gia Xuyên nắm chặt cổ áo Chúc Dĩ Lâm, run giọng: “Anh, em là tội phạm giết người, anh có còn bằng lòng kết hôn với em không?”