Viên Sơ Nhụy đối với phương thức Đào Hựu Tình tìm kiếm linh cảm có cảm giác kỳ diệu sâu sắc, cô cũng không phải không thấy qua nhóm tác giả tìm linh cảm, nhưng cũng không có giống Đào Hựu Tình nằm trên thảm hút linh khí thiên địa như vậy.
"Cô tìm linh cảm là làm như vậy sao?" Viên Sơ Nhụy cười hỏi.
Đào Hựu Tình sắc mặt bình tĩnh: "Đổi một góc độ khác xem thế giới, tìm linh cảm, động tác bình thường, không cần hoảng loạn."
Nàng đã hút hết linh khí các phương trong nhà, cùng vì nối lại đường rây sống linh cảm đã dứt, chỉ là hiệu quả không quá rõ ràng, khiến nàng buồn bã mất mát.
Viên Sơ Nhụy duy trì động tác khom lưng, thiện ý dò hỏi: "Như vậy xin hỏi cô đã tìm được linh cảm sao?"
"Không có." Đào Hựu Tình đáp đến vô cùng thẳng thắng, sau đó quay đầu, thay đổi cái góc độ nhìn cô, "Sao cô lại tới đây?"
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Tới xem cô đang làm cái gì." Tiếp theo vươn tay về phía nàng, "Phiền toái về sau tận lực không cần nằm trên mặt đất hút linh khí trời đất như vậy, rất dễ dọa người."
Đào Hựu Tình nắm lấy tay cô đứng dậy: "Dọa đến cô sao?"
Viên Sơ Nhụy gật đầu, vừa rồi sau khi mở cửa cô tưởng rằng nàng té xỉu trên mặt đất, tâm cũng dựng lên theo, không tự giác hướng ông trời khẩn cầu nàng ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì. Đương nhiên người mà cô lo lắng cả người nằm trên mặt đất thất thần, hiển nhiên dư thừa, lãng phí tình cảm.
Đào Hựu Tình "Ngô" một tiếng, vươn tay ở trên đầu cô khinh khinh nhu nhu mà sờ soạng một chút, như là sờ bộ lông mượt mà: "Rất xin lỗi Nhuỵ muội muội, chị không phải cố ý."
Đào Hựu Tình thấy Viên Sơ Nhụy không có kháng cự, dứt khoát sờ soạng nhiều thêm một chút, một bên sờ một bên hỏi: "Nhuỵ muội muội a, cô có phương pháp gì có thể kích linh cảm nhảy ra không?"
Viên Sơ Nhụy nhắc nhở nàng: "Tôi không dựa và linh cảm kiếm ăn."
Một người quản lý công ty nếu dựa linh cảm quản lý, thì công ty này đã sớm sụp đổ.
Đào Hựu Tình cầm sợi tóc dài của cô, nhẹ nhàng mà niết ở lòng bàn tay, không chút để ý mà thưởng thức, trong miệng phát ra một tiếng thất vọng: "Nga."
Viên Sơ Nhụy nhìn bộ dáng nàng bị tụt cảm xúc, trong lòng thế lại cảm thấy có vài phần đáng thương, đôi môi nhẹ động, lời nói đã tới bên miệng: "Nhưng tôi có thể giúp cô hỏi Trì Tuyết Oánh một chút."
Đào Hựu Tình muốn trở thành solo quốc dân, vậy người solo quốc dân hiện tại Trì Tuyết Oánh đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là một tiền bối thần tượng quang huy lóa mắt. Hơn nữa Trì Tuyết Oánh cũng tự mình sáng tác ca khúc, nhiều năm như vậy, nói không chừng cô ấy đã tích lũy không ít phương pháp kích ra linh cảm.
Giúp Đào Hựu Tình cũng chính là giúp chính mình, cũng giúp Nguyệt Vịnh. Viên Sơ Nhụy nghĩ như thế.
Đào Hựu Tình kinh ngạc mà nhìn về phía cô: "Thật sự???"
Trì Tuyết Oánh làm một ca sĩ solo cực kỳ xuất sắc và thành công, nói là mục tiêu cùng thần tượng của nàng cũng là không sai. Nhưng nàng vẫn luôn không dám tùy tiện đi quấy rầy đối phương, tỷ như dò hỏi kinh nghiệm gì đó, dù cho đối phương là bạn gái của bạn thân nàng.
Trì Tuyết Oánh đối với nàng mà nói, chính là một ngôi sao thoạt nhìn rất gần trên thực tế nhưng là rất xa.
Bởi vậy khi nàng nghe thấy Viên Sơ Nhụy chủ động giúp nàng dò hỏi Trì Tuyết Oánh, trong lòng vừa kinh ngạc lại vui sướng.
Viên Sơ Nhụy nói được thì làm được, lập tức liền lấy ra điện thoại chuyện tình vừa rồi tường thuật tóm lược với Trì Tuyết Oánh một phen.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Họ Viên cậu có phải hay không đang lấy tớ ra lấy lòng tiểu tâm can không?
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cậu cảm thấy sao?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tôi cảm thấy tình bạn bè chúng ta nguy ngập nguy cơ
[ Trì Tuyết Oánh ]: Được rồi, cậu trực tiếp để cô ấy thêm bạn tôi đi, đứa nhỏ này nỗ lực như vậy, làm trưởng bối sao lại có thể không giúp một phen, mau tới!
Kỳ thật Trì Tuyết Oánh bởi vì Quan Mỹ Lâm vẫn luôn chú ý Đào Hựu Tình, xem sân khấu của nàng, xem biểu hiện của nàng, cho nên ấn tượng đối với nàng cũng luôn không tồi, cho rằng nàng là người tài có thể đào tạo.
Hiện tại Viên Sơ Nhụy ở bên trong thả nhịp cầu cho cô ấy làm giáo viên, cô ấy tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh, nếu có thể giúp Đào Hựu Tình càng đi càng xa, có thể giúp Đào Hựu Tình thực hiện ước mơ cùng mục tiêu, cô ấy cũng sẽ có cảm giác rất thành tựu —— quan trọng nhất chính là, Quan Mỹ Lâm cũng nhất định sẽ cảm thấy cao hứng.
Viên Sơ Nhụy vốn là trông cậy vào Trì Tuyết Oánh có thể chỉ vài câu, sau đó giao cho cô nói lại, trăm triệu không nghĩ tới Trì Tuyết Oánh phá lệ phóng khoáng, cư nhiên muốn trực tiếp tiến hành phụ đạo 1 kèm 1 với Đào Hựu Tình, này đối Đào Hựu Tình mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt.
Lúc Đào Hựu Tình biết Trì Tuyết Oánh muốn thêm nàng, cả người đều chấn kinh rồi, luôn mãi đuổi theo Viên Sơ Nhụy xác nhận, Viên Sơ Nhụy không khỏi buồn cười nói: "Lúc trước cô thêm tôi cũng không cao hứng như vậy?"
Cô tốt xấu gì cũng là quản lý công ty nổi tiếng, tại sao lúc Đào Hựu Tình thêm cô bình tĩnh như vậy, mà lúc thêm Trì Tuyết Oánh liền sắp nổ thành pháo hoa?
Tiểu Viên Đổng: Tôi ghen ghét.
Đào Hựu Tình thấy tình thế không ổn, nhanh nghiêm trang mà hống cô: "Không, lúc trước khi thêm cô, tôi cũng thật cao hứng, chẳng qua khi đó tôi tương đối rụt rè, là cao hứng trong lòng, bên ngoài không nhìn ra được, cho nên cô mới nhìn không ra là tôi cao hứng."
Viên Sơ Nhụy trêu đùa: "Nga? Vậy vẫn là tôi sai rồi?"
Đào Hựu Tình lời lẽ chính đáng: "Không, là tôi sai, đều do tôi quá mức rụt rè! Nhưng ngài nếu muốn nhìn, tôi hiện tại lại diễn cho ngài xem? Phiên bản lộ rõ ra bề ngoài?"
Viên Sơ Nhụy dễ dàng giúp nàng thuyết phục Trì Tuyết Oánh như vậy, nàng lại tốt với Viên Sơ Nhụy chút, không, đối với cô đặc biệt tốt!
Trong mắt Viên Sơ Nhụy mỉm cười, véo véo mặt nàng: "Được rồi, tôi còn không hiểu cô sao? Thêm cậu ấy đi thôi."
Đào Hựu Tình cao hứng ôm lấy cô, hung hăng mà hôn cô một ngụm, miệng đều trở nên đặc biệt ngọt: "Tiểu Viên nhà chúng ta là tuyệt nhất trên thế giới!"
Nhà chúng ta......
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà cười cười.
Cô rất thích cái tiền tố này.
Kết quả sau khi Đào Hựu Tình kết bạn với Trì Tuyết Oánh liền thủ tập, cầm bút, ánh mắt rốt cuộc không rời khỏi điện thoại, cứ như vậy suốt một buổi tối cũng chưa nhìn qua cô.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Mục đích ngay từ đầu cô lại đây là vì bây giờ nhìn đến cái tình huống này sao?
Nhưng nhìn đến Đào Hựu Tình học nghiêm túc như vậy, cô lại không đành lòng đi quấy rầy. Bạn nhỏ cầu tiến là chuyện tốt, cô không lý do đi ngăn cản. Nghĩ như vậy, cô đứng dậy, ở trên đầu Đào Hựu Tình trên mà nhẹ nhàng sờ soạng một chút: "Tôi đi về trước, đừng cùng nàng học quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút."
Đào Hựu Tình ôn thanh đáp: "Tốt, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngủ ngon, nếu không có việc gì phát sinh ban đêm.
......
Ngày hôm sau, Đào Hựu Tình đúng giờ đến Nguyệt Vịnh cùng đoàn đội chạm mặt, bắt đầu một ngày sáng tác mới.
Ngày hôm qua Trì Tuyết Oánh dạy cho nàng rất nhiều, trong đó quan trọng nhất vẫn là nhiều nghe nhiều xem nhiều rồi áp dụng.
Thế giới mỗi ngày đều phát sinh thay đổi mới, chào đón sẽ là thay đổi tốt hoặc thay đổi xấu, Trì Tuyết Oánh kêu nàng phải đi ra ngoài nhiều hơn đi lại đi lại, nhìn thế giới nhiều hơn một chút, nghe âm thanh thế giới nhiều một chút, linh cảm liền giấu ở trong mấy góc này.
Mặt khác còn phải chú ý internet, bởi vì internet cũng có thế giới của nó, mọi người có thể ngồi ở trong nhà là có thể cảm nhận được hỉ nộ của người ở chỗ khác của thế giới, người sáng tác cũng có thể từ trong đó thu hoạch linh cảm.
Ở trên đời này, một cây cỏ, một đóa hoa, một câu, một cuộc sống đều có thể kích linh cảm phát ra, linh cảm chính là thứ hư vô mờ mịt như thế.
Trì Tuyết Oánh còn căn cứ phương thức ngày hôm qua nàng tìm linh cảm, dẫn đường nàng khai thác một cái ý nghĩ mới —— điên đảo thế giới.
Bế tắt của nàng được giải khai, tư như suối phun, dự định viết một ca khúc về điên đảo thế giới được thu nhận sử dụng. Vũ trụ mênh mông, cuồn cuộn vô biên, có lẽ ở nơi mọi người không biết tồn tại phương thức đảo ngược tinh cầu cùng người trên địa cầu sinh sống. Trên tinh cầu kia người sẽ như thế nào sinh sống? Nàng không biết, nhưng nàng có thể tưởng tượng, sức tưởng tượng của con người là vô cùng vô tận, sinh động thú vị.
Trì Tuyết Oánh thật cao hứng nàng có thể suy ra, lại hỏi hỏi nàng chủ động phát ra nhạc demo, cuối cùng tỏ vẻ thực chờ mong ca khúc mới của nàng phát hành.
Có đại tiền bối như Trì Tuyết Oánh cổ vũ, cả người Đào Hựu Tình tràn ngập nhiệt tình, cả ý nghĩ cũng rộng mở rất nhiều.
Giữa trưa, nàng dừng ăn cơm trưa, vừa ăn vừa xem Weibo, không có gì bất ngờ xảy ra tìm tới tin tức của Giang Nhã Lăng —— cô ấy đang tuyên truyền một bộ phim truyền hình làm nữ chính.
Trọng tâm của Giang Nhã Lăng một năm này cơ hồ thiên hướng vòng điện ảnh, thời điểm ở Nguyệt Vịnh liền có dấu hiệu rõ ràng, đi Hưng Lan phát hành ca khúc một hồi, không bao lâu liền bắt đầu tuyên truyền tin tức phim truyền hình.
Đào Hựu Tình lặng im mà tra tin tức người kia, nàng mơ hồ cảm nhận được Giang Nhã Lăng nôn nóng. Người kia đang sợ hãi bị nàng đuổi kịp, cho nên vắt hết óc mà muốn dựa vào số lượng trước ổn định địa vị.
Nếu Giang Nhã Lăng có thể chuyển vòng điện ảnh trước Đào Hựu Tình cũng phải bắt lấy vòng nguyệt quế nữ chính xuất sắc nhất, như vậy thì ở trước mặt Đào Hựu Tình là đại tiền bối, tự tin đã có thể tốt lên nhiều. Trừ phi Đào Hựu Tình phản sát nàng, hoặc là lấy giải thưởng trước, hoặc là lấy nhiều hơn nàng thôi, tự tin càng nhiều hơn.
Nhưng...... Tiền bối nơi nào có dễ làm như vậy. Thực lực vận khí, thiếu một thứ cũng không được.
Đào Hựu Tình bình tĩnh mà nhấp một ngụm canh, nhận được tin nhắn mới của Quan Mỹ Lâm.
[ Mỹ Lâm ]: Đào Nhã Lăng có phải tính toán chuyển hình hay không a?
[ Đào Hựu Tình ]: Không biết, có thể?
[ Mỹ Lâm ]: Tớ nhớ rõ rốt cuộc cậu nói muốn cùng cô ta đối nghịch, vậy cô ta đi diễn, cậu cũng sẽ đi sao?
Đào Hựu Tình thật là muốn ở trong các phương diện của giới giải trí nghiền sát Giang Nhã Lăng, làm người kia biết bản thân vĩnh viễn đều không thể thắng được nàng, từ nay về sau cũng sẽ không có như Chu Dĩ Nhu năm đó tới chèn ép nàng vì người kia mở đường, người kia vĩnh viễn đều chỉ có thể làm lá xanh phụ trợ hoa hồng.
Nhưng hiện tại Đào Hựu Tình còn chưa có đạt được hạng nhất song âm, còn chưa có đánh vỡ thành tích của Giang Nhã Lăng ở phương diện âm nhạc.
Giang Nhã Lăng trong thời gian ba năm lấy được âm nhạc Cốc, đến nay cũng chưa có thể đạt được thành tựu huy hoàng là hạng nhất song âm. Đào Hựu Tình càng muốn thêm hữu lực mà đánh tan người kia, nhất định phải muốn bắt lấy thành tích này đạt được hạng nhất song vị —— càng sớm càng tốt.
Như vậy mới càng có thể để Giang Nhã Lăng thấy rõ chính mình đến tột cùng có thực lực như thế nào—— 5 năm trước dùng thủ đoạn khiến người khinh thường vặn ngã nàng là vô dụng, bởi vì 5 năm sau nàng vẫn có thể ấn người kia ở trên mặt đất cọ xát!
[ Đào Hựu Tình ]: Không gấp, chờ tớ phá hết thành tích ca hát của người kia rồi lại nói
Đào Hựu Tình nghĩ nghĩ, cúi đầu nửa nói giỡn mà nhắn một câu ——
[ Đào Hựu Tình ]: Chờ tớ bắt lấy hạng một của song âm, tớ liền bắt đầu diễn cùng bẻ đầu cô ta?
Nhưng nếu nàng muốn bắt đầu diễn, nhất định sẽ tôi luyện kỹ thuật diễn thật tốt, khi có thực lực mới có đủ tự tin.
[ Mỹ Lâm ]: Được lắm, tiên nữ chúng ta phải cố lên! Tớ nghe bảo bảo nhà tớ nói, hai người đã thêm bạn, có cái gì muốn hỏi thì cậu đừng khách khí, chị ấy là người rất tốt, đều sẽ dạy cho cậu!
[ Đào Hựu Tình ]: Biết rồi, cảm ơn Quan đáng yêu chúng ta!
Đào Hựu Tình kết thúc nói chuyện phiếm với Quan Mỹ Lâm, lúc sau, liền đi tìm Lận Uyển Thanh, bắt đầu thăm hỏi hằng ngày, thuận tiện hỏi tình hình học tập Giang Thu Dương gần đây một chút.
[ Mẹ ]: Đừng lo lắng, gần đây nó học rất thuận lợi
[ Đào Hựu Tình ]: Cuối tháng có phải em ấy có bài kiểm tra hay không?
[ Mẹ ]: Đúng, cho nên gần đây ba mẹ cũng hạn chế số lần nó dùng thiết bị điện tử
[ Mẹ ]: Bất quá nó rất ngoan, nói con ở bên ngoài nỗ lực làm việc, làm em trai không thể ở nhà làm con mất mặt, nhất định phải đứng hạng nhất năm học cho con nở mày nở mặt mới được
Đào Hựu Tình xem nhìn tin nhắn đến vui vẻ.
[ Đào Hựu Tình ]: Con đây lại nỗ lực một chút, ca khúc lần sau sẽ lấy thành tích tốt cho mặt em ấy nở mặt mới được
[ Mẹ ]: Được được được, các con đều rất tuyệt. Bất quá ba mẹ không ở bên cạnh con, con làm việc vất vả cũng không cần quên ăn uống cùng nghỉ ngơi cho tốt nga
[ Đào Hựu Tình ]: Biết rồi, ba mẹ cũng vậy nha, cũng phải chiếu cố thân thể thật tốt.
[ Đào Hựu Tình ]: Sau đó......
[ Mẹ ]: Hả? Sau đó cái gì?
[ Đào Hựu Tình ]: Sau đó bảo hộ con, để người xấu không có biện pháp hại con!
[ Đào Hựu Tình ]: 【 khả khả ái ái.JPG】
Có Giang gia cùng Viên Sơ Nhụy, những ai muốn ở trong tối xuống tay với nàng đều sẽ kiêng kỵ vài phần, đặc biệt là những người muốn trực tiếp chèn ép nàng, tâm tư đều có thể nghỉ ngơi ngủ đi.
[ Mẹ ]: Đây là đương nhiên, tiểu công chúa của chúng ta chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt
[ Mẹ ]: Có ba mẹ, con cứ việc yên tâm lớn mật mà đi hoàn thành ước mơ của con!
Lúc trước bạn họ đã vắng mặt ở lúc nàng cần bọn họ nhất bọn họ, sau này bọn họ sẽ đem hết toàn lực đền bù, sẽ bồi ở bên cạnh nàng, đem hết toàn lực bảo vệ tốt, không để nàng lại chịu nửa điểm khi dễ.
Đào Hựu Tình cầm điện thoại, lặng im mà nhìn những lời này, khóe môi nhẹ nhàng hướng về phía trước giơ lên.
—— nàng tin tưởng ba mẹ.
[ Đào Hựu Tình ]: Cảm ơn ba mẹ
Đào Hựu Tình cầm điện thoại trả lời, cùng Trần Sâm Vũ từ nhà ăn đi về phòng sáng tác, trên đường đi ngang qua phòng luyện tập lơ đãng thấy vài thực tập sinh ngồi vây quanh ở bên nhau biểu tình ngưng trọng mà nói cái gì. Mà nàng bất quá là nhẹ nhàng thoáng nhìn, đã bị thấy.
Một thực tập sinh nhỏ xinh nhìn thấy nàng nhất thời đứng lên, kinh hỉ mà hô một tiếng: "Chị ơi chờ một chút!"
Đào Hựu Tình hoảng sợ, Trần Sâm Vũ cũng hoảng sợ, thời điểm nàng đang nghi hoặc, đối diện đáng thương hề hề mà thỉnh cầu nói: "Chị ơi, chị có thời gian không ạ? Giúp chúng em xem mấy động tác được không?"
Chuyện Hồng Đào Q hóa giải động tác vũ đạo vừa nhanh lại chuẩn, trong giới là ai cũng biết. Vừa lúc họ đang phiền não video nhiệm vụ giáo viên vũ đạo để lại, trong video có một phần động tác quá mức phiền toái, họ luyện theo nửa ngày cũng chưa luyện tốt, không phải động tay tác rơi xuống, chính là bước không chuẩn, tay chân luống cuống, hỏng bét.
Đào Hựu Tình cùng Trần Sâm Vũ nhìn nhau một cái, vài thực tập sinh bên trong như bầy ong ùa ra, đối điên cuồng phóng ra ánh sáng xin giúp đỡ với nàng, một ngụm một cái kêu chị ơi đến mềm như bông, làm nàng vô pháp cự tuyệt. Nàng dứt khoát gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vén tay áo lên đi vào giúp họ giải động tác.
Giúp họ chính là giúp Nguyệt Vịnh, giúp Nguyệt Vịnh chính là giúp Tiểu Viên Đổng, làm bạn của Tiểu Viên Đổng, nàng cần phải giúp!
Đào Tiên Nữ: Tôi quá trượng nghĩa!
Đào Hựu Tình hơn mười phút đã giải xong động tác, trong lòng đã khuôn mẫu để dạy, chỉ có xem qua video, nhưng lại những động tác rất chuẩn, làm vài vị thực tập sinh hậu bối đều cảm thấy kinh ngạc mà cảm thán —— ngọa tào, trí nhớ của tiền bối này quá mạnh! Chua quá chua quá!
Đào Hựu Tình đem các động tác mà họ cho rằng phức tạp giải đến rành mạch, dạy một lần đã ba giờ, nhóm thực tập sinh cảm kích đưa nàng ra khỏi phòng tập, cùng nàng hẹn có thời gian sẽ cùng nhau liên hoan.
Đào Hựu Tình khách khí lễ phép cười nói: "Có thời gian lại hẹn, có thời gian lại hẹn."
Trần Sâm Vũ bồi nàng cùng về phòng sáng tác, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian tan tầm vui vẻ lại sắp tới rồi."
Đào Hựu Tình cười nói: "Vậy anh đi về trước, tôi sẽ ở lại, cảm nhận điểm linh cảm nhỏ này đã."
Trần Sâm Vũ: "Vẫn là Tiểu Viên Đổng cùng em trở về sao?"
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Sâm Vũ: "Vậy đi, tôi đây liền an tâm rồi, thời điểm hai người trở về trên đường cẩn thận một chút."
......
Sau khi tan tầm, ở trên đường trở về Đào Hựu Tình quay đầu nói với Viên Sơ Nhụy: "Trong khoảng thời gian này tôi không đi câu dẫn cô được."
Viên Sơ Nhụy: "Hả?"
Đào Hựu Tình đầy mặt nghiêm túc: "Bởi vì tôi phải sáng tác, chờ tôi bắt tay viết ra được rồi lại tiếp tục đi nhà cô câu người."
"Cho nên," nàng nói, "Cô không được mất kiên nhẫn mà từ tôi, không thể vượt rào đi tìm người khác!"
Nàng quyết không cho phép Viên Sơ Nhụy ở thời điểm nàng bận rộn công việc, biến ra cái đối thủ cạnh tranh với nàng —— như vậy không công bằng!
Viên Sơ Nhụy cười hỏi: "Làm sao vậy, cô rất sợ tôi tìm đối thủ cạnh tranh với cô sao? Cô không tự tin vào bản thân như vậy?"
Đào Hựu Tình im lặng không nói nhìn chằm chằm cô, một lát sau lấy lại sĩ khí, mở miệng nói: "Đương nhiên tôi tin tưởng bản thân!"
Viên Sơ Nhụy: "Có tin tưởng liền không cần lo lắng nhiều như vậy."
Đào Hựu Tình nhỏ giọng nói thầm: "Tôi chỉ muốn cùng cô nói rõ trước thôi......"
Viên Sơ Nhụy nghe thấy nàng như đứa nhỏ dường như lẩm nhẩm lầm nhầm, không khỏi cười khẽ, nói: "Được, tôi nhớ kỹ."
Đào Hựu Tình này liền cao hứng, mặt mày hớn hở.
Viên Sơ Nhụy cũng nhịn không được nhẹ nhàng mà than một tiếng: "Như con nít như vậy."
Đào Hựu Tình mừng rỡ nhìn như đứa nhỏ, bởi vì cô sẽ không lừa nàng, cũng sẽ không tức giận với nàng, cô chỉ biết sủng nàng, ai không muốn được người khác sủng như một đứa nhỏ?
......
Đào Hựu Tình hoa một vòng trái phải mới bắt tay đầu viết ra tới nền của ca khúc mới 《 Điên đảo thế giới 》, tuy rằng toàn bộ ca khúc trong album còn chưa có hoàn thành, nhưng cho dù là hoàn thành một phần cũng đủ để cho nàng thở một hơi, cả người tự tại hơn nhiều.
Nàng ở trên WeChat hàn huyên cùng nhóm sáng tác, báo tiến độ một chút, còn mọi người nhất trí tán thành năng lực sáng tác của nàng, vui mừng mà khen nàng một phen, bắt đầu bàn bạc phong cách của ca khúc chủ đề không có gì phải điều chỉnh.
Đoàn đội tôn trọng ý kiến Đào Hựu Tình, lấy ý tưởng nàng làm chủ đạo, ngay từ đầu quyết định nhạc nền chính là nhiệt tình trào dâng, giống ngọn lửa cực nóng, giống hoa hồng ngạo mạn.
Linh cảm của nàng xuất hiện từ lễ phục màu đỏ của ngày yến hội ngày đó, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn đến lễ phục, liền cảm thấy như là một đóa hoa hồng nở đến nhiệt liệt, khiến người khác trong mắt kinh diễm không dứt.
Mọi thương lượng một hồi, cuối cùng người phụ trách đoàn đội quyết định, để mỗi người tự do sáng tác, nếu ca khúc của Đào Hựu Tình cùng những người khác so sánh không bị đánh kiện bản quyền, bọn họ lại từ thành phẩm chọn lựa ca khúc chủ đề khác.
Đào Hựu Tình vui vẻ tiếp thu đề nghị này, mục đích của mọi người đều là vì làm album càng thêm hoàn mỹ, người có lợi đều là nàng, nàng không lý gì không thể tiếp thu.
Đúng lúc này, Trì Tuyết Oánh đột nhiên gửi tin nhắn tới thăm hỏi nàng, nói phải cho nàng xem một thứ.
......
Viên Sơ Nhụy mang kính viền càng của mình lên đi vào thư phòng, đầu ngón tay trắng vạch trang giấy mỏng, mạch lạc rõ ràng có thể thấy được là kẹp sách màu vàng.
Sau khi nhìn, cô đem thẻ kẹp bỏ vàng trang sách, quay đầu cầm lấy văn kiện trên bàn sách, bên trong văn kiện giấy trắng mực đen rành mạch mà viết các đối tác gần đây hợp tác với tập đoàn Viên Thị.
Tuy rằng hiện tại quản lý Viên thị là cha của cô Viên Diệu Văn, nhưng cô thân là chủ tịch thứ hai, liền không thể để tin tức của Nguyệt Vịnh rơi xuống mà không nhìn. Tựa như khi cô xem Viên thị, Viên Diệu Văn cũng để cô hiểu rõ đối tác.
Đối tượng hợp tác của Viên Diệu Văn cùng đối tượng hợp tác của cô đều quan trọng, nhưng không nhiều lắm, đa số là đối tác lâu năm của Viên Diệu Văn. Mà cô thì khác, cô thích sáng lập đường mới, không ngừng tìm nhân mạch mới trống trải các loại, rót vào càng nhiều người hợp tác có năng lực.
Nàng nghiêm túc nhìn một lần, đôi mắt đặt ở trên kim loại bị ánh lại trên mặt bàn, để khí chất trầm ổn của nàng trầm ổn tẫn hiện ra không bỏ sót.
Thời điểm nhìn đến tờ cuối cùng, cô lấy bút ở nơi trống vẽ một vòng, vẽ một dấu chấm hỏi.
Những văn kiện này là 4 ngày trước sửa sang lại, hôm nay mới đưa đến trên tay cô, mà hôm nay vừa vặn phát sinh một việc—— cha cô nói về chuyện con của người hợp tác —— xác thực tới nói, là cho đứa nhóc kia một cái tát.
Theo Hoắc Minh Ân nói, là đứa nhỏ kia mơ ước cô, cư nhiên còn cà lơ phất phơ mà làm trò trước mặt Viên Diệu Văn miệng nói lưu manh, nháy mắt liền chọc Viên đại chủ tịch giận, vén lên tay áo tiếp theo chính là một cái tát, đem người đều đánh ngốc, cũng hung tợn mà nói: "Nếu như cậu không biết nói chuyện như thế nào, hôm nay lão tử phải dạy cậu cho tốt!"
Viên Diệu Văn vị cha già này, ghét nhất người khác chỉ chỉ trỏ trỏ với con gái mình trước mặt ông, động tới chuyện đó sẽ không khách khí.
Viên Sơ Nhụy dùng bút nhẹ nhàng mà đẩy đẩy mắt kính, ngược lại gọi điện cho Viên Diệu Văn, mới vừa mở miệng hô một tiếng "Cha", Viên Diệu Văn bên kia liền trước nói: "Hôm nay là tên kia hỗn, con đừng để ở trong lòng, ba đã giúp con giáo huấn nó." Sau đó trái lại an ủi cô một trận, giống như căn bản cô ở hiện trường bị thiên đại ủy khuất.
Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Ba, ba đánh cậu ta, người hợp tác với cha thì sao?"
"Thì sao?" Viên Diệu Văn hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ trái lại còn phải hỏi một chút tay ba có đau không không!"
Viên đại chủ tịch, tự tin mạnh thật sự!
Viên Sơ Nhụy hiểu rõ, nâng bút trực tiếp đem cái công ty đó xóa bỏ.
Viên Diệu Văn hỏi: "Con ở Nguyệt Vịnh thế nào?"
Viên Sơ Nhụy đóng lại văn kiện: "Khá tốt."
Viên Diệu Văn thử tính hỏi: "Có người thích?"
Viên Sơ Nhụy tay hơi hơi dơ: "Cha."
Viên Diệu Văn: "Ai, cha chính là hỏi một chút, hỏi một chút thôi! Con có người thích thì đến nói với cha a, để cha giúp con xem mắt, đôi mắt ba rất lợi hại đây!"
Tiếp theo lại là một lời thoại lải nhải quen thuộc, Viên Sơ Nhụy kiên nhẫn đáp lời: "Được, được, đã biết, đúng, đương nhiên, đại Viên đổng chúng ta nói đều đúng, tốt tốt tốt."
Viên Diệu Văn: "Được, không có chuyện gì nữa thì cha tắt! Đi ngủ sớm một chút, đừng ỷ vào tuổi trẻ đi thức đêm! Quay đầu lại làm cha thấy quầng thâm mắt của con cha liền ——"
"Ngài liền thế nào?" Viên Sơ Nhụy cười hỏi.
Viên Sơ Nhụy lớn lên, về sau, rất có chủ kiến của mình, cha Viên Diệu Văn này đương rất nhiều thời điểm đã không quản được cô. Các chiêu đánh đánh chửi mắng này nọ, cô căn bản không ăn, Viên Diệu Văn cũng sẽ không dùng.
"Cha liền đánh bản thân một cát!" Viên Diệu Văn ngạnh thanh nói.
Đại Viên đổng: Đánh ở cha, đau tâm con gái, như vậy con mình khẳng định liền không ngao, tôi quả nhiên rất thông minh!
Ý cười trong mắt Viên Sơ Nhụy càng sâu: "Đã biết, sẽ không đánh, mong ngài cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Viên Diệu Văn vui mừng cúp điện thoại.
Viên Sơ Nhụy đầu này mới vừa kết thúc trò chuyện, lập tức liền nhận được tin nhắn mới của máy bay yểm trợ tình yêu Trì Tuyết Oánh.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tôi phải nói cho cậu một chuyện lớn
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cái gì?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tớ đưa đồng văn của hai người mà cậu viết cho bạn nhỏ của cậu xem
Viên Sơ Nhụy dừng một chút.
Viên Sơ Nhụy: "???"
Có người tồn tại, cô sẽ chết —— tỷ như Trì Tuyết Oánh!
[ Trì Tuyết Oánh ]: Đừng hoảng hốt a chị em tốt, là tôi cho em ấy dùng để kích ra linh cảm!
Tác phẩm đồng nhân đáng giá để đọc, thậm chí có thể làm nhóm người sáng tác từ trong đó phát ra chút linh cảm mới. Tâm thái Trì Tuyết Oánh chính là căn cứ như vậy đem văn chương chia Đào Hựu Tình, nói dối là không biết người nào viết.
Trì Tuyết Oánh: Không biết tên, căn bản không biết tên, Tiểu Viên Đổng chúng ta ở trong giới sáng tác căn bản không tên!
[ Viên Sơ Nhụy ]: Trì Tuyết Oánh, cậu biết cậu sắp chết không?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tôi không biết, nhưng tôi biết......
[ Trì Tuyết Oánh ]: Bạn nhỏ của cậu nói em ấy đã được hướng dẫn rồi
Viên Sơ Nhụy: "......?"
Này cũng được sao?!
Viên Sơ Nhụy nhịn không được hỏi thêm một câu.
[ Viên Sơ Nhụy ]: Hướng dẫn cái gì?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Em ấy chưa nói
Viên Sơ Nhụy: "......"
Thời điểm cô đang nghi hoặc, cửa nhà cô đột nhiên bị người mở ra.
—— Đào Hựu Tình tới.
Danh Sách Chương: