• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Dật sau khi nhìn chằm chằm chiếc hộp, không dám chạm nó lần thứ hai. Tận đáy lòng anh đang sợ hãi. Đồ vật kia thật kì lạ, chúng mang lại cho anh một đoạn kí ức xa lạ mà anh lại cảm nhận rất rõ nỗi thống khổ của nhân vật trong đó. Tống Dật không hề tin những chuyện kiếp trước kiếp sau, đồ vật kì lạ kia rốt cuộc có ý nghĩa gì? Và tại sao mẹ anh lại đem đến cho anh? Có lẽ anh cần phải suy nghĩ thật kĩ mọi vấn đề và hơn hết là anh muốn biết câu chuyện trên phải hay không là chuyện xưa của anh..Tống Dật vừa suy nghĩ đến vấn đề mà Trần Vĩ nói liền gọi cho mẹ anh hỏi cho ra lẽ. Cố Nhu nói:

"Lúc con ba tuổi thì đột nhiên bị bệnh rất nặng, đến bác sĩ đều từ chối chữa trị, ba mẹ lúc ấy rất đau khổ, cũng may có một vị cao nhân đến nhà nói là có thể trị hết bệnh cho con. Trong lúc mất hết hi vọng mà nghe được lời này ba mẹ đành phải thử tin ông lão kia cũng là vì để con họ có cơ hội sống sót. Thật may mắn từ khi gặp ông ấy sức khỏe con ngày một tốt hơn. Ông ấy cũng không hề cho con dùng bất kì thuốc gì nhưng kì lạ con thật sự tỉnh lại và rất khỏe mạnh. Sau đó ông ấy từ chối tấm lòng báo đáp của ba mẹ, mà rời khỏi nói là phải về Thiên Sơn. Trước khi đi ông ấy có để lại chiếc hộp kia còn dặn dò khi nào con yêu một cô nương thì giao lại cho con còn nói là vật hoàn cố chủ. Khi nào tìm ra ý nghĩa của chiếc hộp đó thì đến Thiên Sơn tìm ông."

"Thiên Sơn?" Tống Dật vẫn còn nghi vấn mà nhắc lại.

"Ây da, ông lão đó nói là khi con tìm ra bí mật kia thì có thể tự biết tìm ông ấy ở chỗ nào.. mẹ cũng không rõ cho lắm"

"Vâng con biết rồi!"

Còn đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe có tiếng gõ cửa:

"Cậu Tống, bên ngoài bảo là đến giao đồ cho cậu"

Vừa hồi thần thì Tống Dật mới nhớ đến, hẳn là tiểu Cat đã được đưa đến nên đáp:

"Được, tôi biết rồi"

Vừa nói dứt anh hướng ngay cửa mà đi tới, tiểu Cat vừa nhìn thấy anh không khỏi kêu hai tiếng 'meo meo~', lòng Tống Dật cũng có chút dịu đi, đưa tay nhận lấy chiếc hộp nhỏ đựng tiểu Cat cùng với thức ăn của nó rồi thong thả mà mang nó lên phòng mình. Lúc đầu anh cũng không hề hứng thú với động vật càng không nghĩ tới một ngày nào đó nuôi thú cưng mà giờ đây thoáng chốc chăm sóc nó trở thành điều bình thường, tự nhiên hơn bao giờ hết. Ban đầu xuất phát điểm là từ cô, nó là sủng vật cô muốn nuôi, anh tự nhiên cũng không chán ghét nó nhưng mà dần dần giống như lời cô nói mèo là động vật quấn người có nó anh cũng bớt cô đơn, cuộc sống cũng bớt nhạt nhẽo hơn. Bất tri bất giác anh mang cảm tình của mình đạt lên nó. Hiện tại cô đem lòng thích người khác đau khổ... nhưng nếu ngay cả tiểu Cat cô cũng mang đi thì cuộc sống hắn sẽ tẻ nhạt lắm!! Ôm tiểu Cat trong ngực đôi tay vuốt ve lông nó càng thêm dịu dàng, Tống Dật lên tiếng tựa than thở:

"Tiểu Cat, nếu mẹ con muốn tách con ra khỏi ba thì phải làm sao đây? Đến lúc đó con phải là kiên cường không muốn tách ra ba nghe không? Nếu con nhớ mẹ ba còn có một cái lý do chính đáng mà dẫn con đi xem mẹ. Nếu con cũng đi rồi thì sợ là ba đến nói chuyện cùng cô ấy đôi ba câu cũng khó! Nhớ đừng làm ba thất vọng, nếu con nghe lời ba sẽ kiếm cho con một người vợ chơi với con có chịu không?"

"meo~" tiểu Cat thật kêu thật đúng lúc!

"Được, xem như con đã đồng ý, nhớ giữ lời!"

Tay Tống Dật lại tiếp tục vuốt ve chú mèo nhỏ chờ khi nó thiu thiu ngủ thì bỏ nó vào ổ rồi cầm một sấp tài liệu bắt đầu xử lý công việc của mình...

--*--*--*--

Lâm Y Tình trở về thu dọn đồ đạc, cô muốn đi đâu đó khoay khỏa vài ngày cũng có thể là vài tháng. Cô cũng nên tìm nơi công tác mới cho mình, xa nơi này càng xa càng tốt, cô thật không muốn phải chứng kiến người đàn ông mà tâm mình từng nhận định "người sẽ mang lại hạnh phúc cho mình" ngày càng lạnh nhạt, hờ hững. Cô nên rời đi! Rời đi để giữ hình ảnh tốt đẹp về anh và về tình yêu của hai người!

Cô bắt chuyến bay đến thành phố Z - một vùng đất không phát triển như thành phố A nhưng nơi đó khung cảnh vô cùng xinh đẹp, người ta có thể nhìn nó mà lãng quên những thứ xô bồ, lắng mình cảm nhận sự hùng vĩ của thiên nhiên, của đất trời tâm hồn cũng vì thế mà thư thái và thoải mái 

hơn không ít.

Hai thành phố cách nhau cũng không xa chỉ mất hơn hai tiếng ngồi máy bay, Lâm Y Tình đem hành lý đến khách sạn mà mình đã đặt trước rồi nhận lấy phòng, phong cảnh ở khách sạn cũng không tệ, từ phòng cô có thể nhìn thấy dãy núi cao vót đằng xa, 'sáng sớm leo núi thư giản cũng không tệ nhỉ!' - Lâm Y Tình thầm nghĩ và cũng là dự định cho kế hoạch ngày mai đầy hứa hẹn của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK