"Nếu về nhà thì cũng đừng trở lại." Thu thẩm ở bên cạnh vừa dùng sức nện chày gỗ trong tay vừa nhàn nhạt nói với Bình An.
Bình An cười nói: "Người khác khi ly biệt đều hay nói: có rảnh rỗi thì thường tới. Sao Thu thẩm không hiếu khách vậy a?"
Thu thẩm liền giương mắt nhìn nàng một cái rồi lại rũ hai mắt xuống: "Những nơi đó nào giống chỗ này, đi rồi cũng đừng quay lại nữa, đó là vì tốt cho ngươi!" Công việc trên tay vẫn không ngừng, suy nghĩ một chút lại nói,"Nếu ta có thể đi sẽ mang theo Xuân Nhi đi cùng, dù có phải ăn xin ta cũng chấp nhận."
"Xuân Nhi? Xuân Nhi là ai vậy?" Đây là Bình An lần thứ hai nghe được cái tên "Xuân Nhi" này.
Có lẽ Thu thẩm cũng không ý thức được mình sẽ nói ra hai chữ này, cho nên nghe Bình An vừa hỏi, cũng ngây ngẩn cả người, còn Tôn ma ma ở bên cạnh lại thở dài, nói: "Ta biết rõ trong lòng ngươi oán trách ta, nếu không phải ta ngăn cản, cũng sẽ không. . . . . ." Lời này là nói với Thu thẩm.
Bình An vào trong phòng mang chiếc ghế dài ra ngoài ngồi xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Ma ma, thẩm tử, nói cho ta nghe một chút đi, ta ở đây cũng không lâu nữa, cũng có cảm giác ở đây có gì đó kỳ lạ. Nếu các ngươi không nói với ta, ngày mai ta liền hỏi thúc ta vậy." Thúc trong miệng nàng nói chính là Hà chưởng quỹ.
"Ài, ngươi hỏi thúc ngươi có ích gì chứ?" Tôn ma ma thấy Bình An nhu thuận, khuôn mặt lại có mấy phần giống Xuân Nhi, cũng đối đãi với nàng như cháu gái, "Ngươi trẻ tuổi, có một số việc không hiểu được, vẫn là đừng hỏi nhiều."
Bình An liền lôi kéo tay của Tôn ma ma nhẹ nhàng lắc lắc: "Coi như là kể cho ta chuyện xưa, ở nhà, lão tổ mẫu cũng thường tán gẫu với ta mấy chuyện này, ta thật nhớ bà rồi, ma ma, ta thấy ngươi cùng lão tổ mẫu của ta có mấy phần giống nhau, nhìn rất thân thiết."
Tôn ma ma cũng mềm lòng, trong thoáng chốc cảm thấy là Xuân Nhi đang lôi kéo bà làm nũng: "Mỗ. . . . . ."
Bà đang muốn đưa tay xoa đầu Bình An, chợt nghe một tiếng "loảng xoảng", có người đá lăn chậu giặt quần áo ra đất, người kia bộ dáng như nha hoàn bước chân không yên chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng như con ruồi không đầu ở trong sân phịch mấy cái, đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Tôn ma ma: "Ma ma, cứu ta với, bọn họ. . . . . . bọn họ muốn bắt ta đi làm thuốc dẫn. . . . . ."
Đồ trên tay Thu thẩm liền rơi vào trong chậu, Tôn ma ma cũng quá sợ hãi không biết nên đáp lời ra sao, chợt nghe từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân cùng tiếng ồn ào đang đến gần.
Trong mắt nha hoàn kia lộ vẻ hoảng sợ, quỳ đi vài bước ôm lấy chân của Tôn ma ma: "Ma ma, ma ma cứu ta với...ta không muốn làm thuốc dẫn, ta không muốn chết. . . ."
Chợt thấy Thu thẩm đột nhiên đứng lên, không nói hai lời tiến lên kéo nha hoàn kia đi về phía cửa gỗ lớn. Tôn ma ma phản ứng kịp hiểu rõ nàng muốn làm cái gì, vội vàng tiến lên khuyên can: "Không được không được, nếu bên chủ viện biết ngươi tự ý mở cửa viện để cho nàng chạy, bị đánh giết chính là ngươi đấy."
Thu thẩm ngừng lại, quay người về lấy ra một thanh chìa khóa từ trên người Tôn ma ma, lôi kéo nha hoàn kia muốn đi mở cửa chính.
"Thu Nhi, Thu Nhi, thực không được." Tôn ma ma bổ nhào lên phía trước muốn đoạt lại chìa khóa, nhưng bị Thu thẩm nhanh nhẹn tránh thoát.
"Cửa này không được, cửa này mà mở mấy người chúng ta đều bị liên luỵ a! Ngươi đừng. . . . . ."
Thu thẩm căn bản không nghe, dẫn theo nha hoàn kia chạy về phía cửa chính, vừa mở cánh cửa kia ra, người của chủ viện liền đuổi theo, dẫn đầu chính là bà tử giữ cửa.
"Lục soát cho ta!" Những người kia không nói hai lời liền lôi kéo toàn bộ y phục đang trong phơi nắng xuống đất, rất nhanh đã phát hiện ra nha hoàn ở cửa chính, "Ở chỗ kia!"
Thu thẩm thấy việc này không nên chậm trễ, lấy chìa khóa ra nhanh chóng mở cửa, một tay đẩy nha hoàn đi ra, lại kéo cửa vào khóa lại, bà tử giữ cửa và mấy người khác đuổi lên trước muốn đoạt chìa khóa trên tay nàng nhưng bị Thu thẩm giống như sư tử đang phát giận hung hăng đẩy ra, chạy vài bước đến bên cạnh giếng ném chìa khóa xuống dưới.
"Lần này tốt lắm, lần này tốt lắm, ta không cứu được Xuân Nhi của ta, nhưng cuối cùng đã cứu được người khác." Thu thẩm nói xong thì cười lên ha ha, cười đến mức bà tử giữ cửa phải sợ hãi trong lòng, còn lầu bầu: "Điên, điên rồi!"
Đám người lập tức phá khóa mở cửa ra, đã sớm không thấy bóng dáng của nha hoàn kia. Mấy người sợ không giao được người, liền dẫn theo Tôn ma ma, Thu thẩm và Bình An đi.
"Cái gì? Chạy rồi?" A Tam chọn người luyện đan cho Ngụy Hoằng Trạch rất cẩn thận, thân thể phải trong sạch bộ dáng xinh đẹp, số tuổi lại vừa phải, sau khi chọn xong còn sai người nuôi dưỡng thêm mấy ngày, quan sát không có bệnh kín, chờ tất cả điều kiện đều phù hợp, lại dùng thảo dược đặc biệt nấu nước cho người đó ngâm mấy ngày, như vậy thì máu mới thơm, sau cùng rót thuốc rồi đưa cho Ngụy Hoằng Trạch. Nha hoàn lần này đã dưỡng tốt thân thể còn ngâm qua thảo dược, chỉ chờ đến đêm thì đưa đến chỗ Ngụy Hoằng Trạch, không ngờ lại để cho nàng chạy trốn, A Tam nhất thời không làm được chủ việc này, liền đi xin chỉ thị của Ngụy Hoằng Trạch, dẫn toàn bộ những người liên can tới nghe bề trên xử lý.
"Lão nô đáng chết lão nô đáng chết!" Bà tử giữ cửa dập đầu đến chảy máu, bà ta cũng biết chủ tử của mình không phải là người dễ đối phó, nha hoàn kia lại vượt qua tay mình trốn chạy khỏi cửa, vô luận thế nào bà ta cũng không trốn thoát khỏi liên quan.
"Lão nô phát hiện người chạy đã lập tức dẫn người đuổi theo, vốn đã chặn được nàng ở phòng giặt quần áo, nhưng không ngờ bị Thu thẩm ở đó ngang ngược can thiệp, tự mình mở cửa thả nha hoàn ra." Bà tử kia nóng lòng thanh minh có mình, đẩy toàn bộ trách nhiệm tới trên người Thu thẩm.
Ngụy Hoằng Trạch mới vừa ngủ trưa dậy, đang ở phòng trong uống một chén đường phèn tổ yến, lúc này cách bình phong nghe được một trận ầm ĩ khe khẽ ở phòng ngoài, có chút tức giận phiền lòng.
"Đi bẩm với phu nhân một tiếng, nói nha đầu kia trộm đồ trong phủ, còn không giữ được cửa, mấy người này đều là đồng bọn tự ý mở cửa viện cho nàng, cứ theo gia pháp kéo xuống đánh gậy." Nghe một lát, rốt cuộc Ngụy Hoằng Trạch không kiên nhẫn được hờ hững nói ra lời này, mọi người ở bên ngoài nghe được mà sắc mặt trắng bệch, như sấm sét giữa trời quang, lập tức liền có người khóc lóc xin tha.
"Hừ, giữ lại cũng lãng phí lương thực. A Tam, còn chờ cái gì, đều kéo đi xuống, làm đau cả tai ta." Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "A Tam, ngươi cũng chịu hai mươi gậy đi, làm việc không tốt."
Bị đánh hai mươi gậy, không chết cũng lột da, gương mặt A Tam nhất thời trở nên xám trắng, ngoài miệng vẫn nói: "Đa tạ Thiếu gia khai ân." Nói xong định đưa mọi người lui ra.
"Chờ một chút." Đột nhiên Thu thẩm quát một tiếng, "Thiếu gia, ta có lời phải nói."
Ngụy Hoằng Trạch uống một hớp tổ yến cảm thấy hơi ngấy, tức giận ném cái thìa vào trong chén: "Đây là ai?"
Chỉ nghe A Tam ở phía ngoài đáp lời: "Là Thu thẩm ở phòng giặt quần áo . . . . . . . nương của Xuân Nhi." Suy nghĩ một chút vẫn bổ sung thêm một câu.
"Xuân Nhi nào?" Ngụy Hoằng Trạch nghe tên cảm thấy có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ nổi, A Tứ đợi ở một bên khẩn trương tiến lên ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu, hắn mới chợt hiểu: "À, nha hoàn thông phòng hả, không phải đã chết nhiều năm rồi sao?" - Khi đó hắn mới vừa luyện tà thuật không lâu, thủ pháp còn chưa quá lưu loát, cũng không biết dùng đến mê hương, hắn nhớ Xuân Nhi kia lúc chết còn giãy dụa một hồi, mặt mũi tay chân đều vặn vẹo không còn hình người.
"Nói đi, chuyện gì."
Liền nghe thu thẩm nói: "Ta chỉ nói một câu, mở cửa để cho người chạy là ta, khóa cửa cũng là ta, ném chìa khóa đi cũng là ta làm, không liên quan đến phòng giặt quần áo và những người khác, thiếu gia muốn phạt thì phạt một mình ta, cho dù muốn mạng ta đây cũng chấp nhận, hãy thả các nàng đi, cũng đừng đưa tới chỗ phu nhân làm vướng mắt phu nhân, mong rằng thiếu gia thành toàn."
Ở trong mắt Ngụy Hoằng Trạch, những hạ nhân này sống hay chết đều không liên quan đến hắn, cũng chỉ là mệnh ti tiện mà thôi, hắn phất phất tay, muốn sớm đuổi mấy người này đi, không kiên nhẫn nói với A Tứ: "Theo nàng."
Thu thẩm ở bên ngoài bình phong nghe được câu này, quay đầu lại nhìn Tôn ma ma một cái, lộ ra tươi cười như chưa bao giờ thoải mái như vậy.
"Nương, ta bồi Xuân Nhi đi." Nói xong liền đâm đầu về phía cây cột, tất cả mọi người không kịp phản ứng, Tôn ma ma vẫn còn đang suy nghĩ đến chỗ phu nhân cầu tình, nể tình mình làm ở Ngụy gia mấy chục năm, lại thêm một cháu gái bị liên lụy, có thể tha cho Thu thẩm một mạng.
Lúc này đã thấy Thu thẩm đầu vỡ rách cả ra, máu me đầy mặt, mắt thấy người không cứu kịp, Tôn ma ma kêu thảm một tiếng: "Con à!" Tiến lên ôm lấy nàng, tê tâm liệt phế kêu gào: "Sao con luẩn quẩn trong lòng như vậy a? Giờ bảo ta sống thế nào đây? Con làm gì vậy? Con không mang theo nương đi cùng với. . . . . ." Người ở một bên thấy thảm cảnh như vậy, nhìn mà ghê người, đúng là máu chảy ruột mềm a.
Bình An ở một bên trơ mắt nhìn Thu thẩm tự sát, thời gian chỉ trong nháy mắt, nghĩ đến vừa rồi nàng còn khuyên mình sau khi về nhà thì không nên trở lại, đảo mắt đã thay đổi thành một khối thi thể lạnh lẽo. Trong viện chậu y phục của nàng còn chưa giặt xong, chày gỗ của nàng còn rơi trên mặt đất chưa nhặt lên, còn có chén nước lạnh nàng còn chưa kịp uống một hớp, như thế nào nói đi là đi như vậy? Bình An cảm thấy cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ, chỉ còn lại vũng máu đỏ tươi vô cùng chói mắt trước ngực Thu thẩm kia, Tôn ma ma vẫn ôm Thu thẩm vô cùng bi thương, nhưng nàng đã không nghe được tiếng khóc của bà, bên tai âm thanh gì cũng không có, chỉ còn dư lại tiếng kêu bén nhọn.
"Xúi quẩy! Còn không mang xuống?" Âm thanh phảng phất như truyền đến từ phía chân trời xa xôi, kéo Bình An về thực tế. Ngụy Hoằng Trạch đã từ trong phòng đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt chỉ hơi nhíu mày, giống như y phục của mình bị người khác làm dơ bẩn, có chút chán ghét nhưng cũng không cảm thấy là chuyện to lớn gì, nói những lời này xong thì quay đầu muốn vào trong phòng, trong lúc lơ đãng lại phát giác một cô nương mười ba mười bốn tuổi đứng ở một bên, mi thanh mục tú, so với tất cả nha hoàn trong phủ của hắn đều trắng nõn hơn, tươi mới đến chảy cả ra nước.
Bình An không chú ý đến cặp mắt âm lãnh kia rơi vào trên người mình, chỉ thấy có người đi lên kéo Tôn ma ma, muốn kéo thi thể của Thu thẩm đi, Tôn ma ma liều mạng bảo vệ không cho người ta đụng vào Thu thẩm, liền có người bắt đầu tay đấm chân đá vào bà. Bình An sợ bà bị thương, vội vàng tiến lên bảo vệ bà, giúp đỡ bà kéo xác đến một bên, Tôn ma ma mắt thấy Thu thẩm như đồ vật bị người khác kéo đi, đẩy Bình An ra muốn đi lên phía trước, đuổi theo mấy bước liền ngã nhào trên đất ngất lịm hôn mê.
Tôn ma ma nằm trên giường khoảng mấy ngày, cả người bà càng thêm già nua gầy yếu, nhờ có Bình An ở bên cạnh trông nom chú ý chăm sóc, Hà chưởng quỹ mỗi ngày đều mang đến chút đồ ăn thuốc bổ tới cho bà điều dưỡng, mặc dù tinh thần rất kém cỏi, nhưng cũng may thân thể bà vẫn gắng gượng được.
Biết được Thu thẩm qua đời, Hà chưởng quỹ cũng tiều tụy đi rất nhiều, có mấy lần Bình An còn thấy hắn đứng ở trước cửa phòng Thu thẩm len lén gạt lệ, "Ta nên sớm đưa nàng rời khỏi đây a!" Thỉnh thoảng Hà chưởng quỹ đều thở dài nói câu này, hắn cũng không thúc giục Bình An rửa hạt châu nữa, chỉ cầu xin nàng giúp chăm sóc Tôn ma ma. Bên chủ viện phái người tới đây thay thế công việc của Thu thẩm, là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, gọi Vương mụ. Vương mụ cũng là người ít nói, mỗi ngày làm xong chuyện của mình thì trở về trong phòng cũng không để ý đến ai, mỗi lần Hà chưởng quỹ tới bà đều làm bộ như không thấy, có lúc Bình An bận không đến được bà sẽ giúp nấu cơm cho Tôn ma ma ăn.
Về sau Hà chưởng quỹ nói cho Bình An, Tôn ma ma lúc còn trẻ là người trong phòng của Ngụy phu nhân, là người rất có năng lực, sau đó lại được gả cho một quản sự trong phủ, cũng rất phong quang (nở mày nở mặt) mấy năm, trong phủ này không có mấy người là không được bà dạy bảo, phần lớn đều kính trọng bà, trước kia Vương mụ làm người hầu trong phủ từng phạm phải sai lầm, suýt nữa bị đánh chết, là Tôn ma ma nói giúp mới cứu được một mạng của bà ấy, nhắc tới cũng là nhận một ân tình của Tôn ma ma, có lẽ sẽ không ở giữa làm chuyện xấu.
Trong lòng Bình An đã hiểu rõ mấy phần, có lúc cũng tìm cơ hội nói chuyện với Vương mụ, mọi người đều sợ cô đơn, Vương mụ đến phòng giặt đều làm việc cả ngày, trong lòng khó tránh khỏi muốn tìm người để nói chuyện, thấy Bình An tuy là tiểu nha đầu nhưng cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, cũng bắt đầu nói với nàng một hai câu.
"Tôn ma ma là người tốt, năm đó nếu không nhờ bà ấy ta đã sớm chết rồi, tuy nói đã nhiều năm như vậy, nhưng phần ân tình này không thể vứt bỏ, dù sao con người cũng không thể quên nguồn gốc, ngươi nói có đúng không?" Vương mụ vẫn luôn sống ở tầng thấp nhất trong phủ, ngày thường cũng ít có người nghe bà nói chuyện, giờ một khi gặp người nguyện ý nghe bà nói đôi lời thì nói liên mồm rồi, "Ngươi nói người mệnh tốt hay mệnh xấu cũng thật không chính xác. Vốn tưởng rằng Tôn ma ma gả cho quản sự trong phủ, cuộc sống nên tốt hơn, nhưng không nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy. Phải nói mấy năm trước, thời điểm Thu Nhi và Hà chưởng quỹ vẫn đang tốt, bà mà nhận mối hôn sự này thì thật tốt rồi."
Thu thẩm lại từng có hôn ước với Hà chưởng quỹ, tuy Bình An có chút giật mình nhưng cũng nằm trong dự liệu, nàng đã sớm nhìn ra Hà chưởng quỹ đối với Thu thẩm không tầm thường.
"Nhưng bà lại khăng khăng không đồng ý, gậy đánh uyên ương gả Thu Nhi cho một bả thức (người làm canh gác trông coi) trong phủ, một năm kia, bả thức đánh xe mang theo phụ thân của Thu Nhi đi ra ngoài làm việc, xa giá rơi xuống rãnh ngầm, hai người cũng không trở về được nữa, khi đó Xuân Nhi còn chưa được một tuổi. Sau đấy cuộc sống của hai mẹ con cùng đứa bé cũng không tốt, may khi đó Hà chưởng quỹ có địa vị rồi, thỉnh thoảng giúp đỡ, cuối cùng cũng nuôi lớn được Xuân Nhi." Vương mụ nói chuyện, phảng phất như Xuân Nhi sống lại đang đứng ở trước mặt bà vậy, "Chậc chậc, phải nói bộ dáng kia của Xuân Nhi, gương mặt trong sáng xinh đẹp, làn da vừa trắng vừa mịn, dáng người đẹp tính tình cũng lanh lợi, ai gặp qua nàng đều nói nàng về sau gả ra ngoài sẽ được làm chủ mẫu. Ài, nhưng nào có mệnh chủ mẫu gì, về sau bị thiếu gia nhìn trúng, chọn đi làm nha hoàn thông phòng. Khi đó phu nhân thích nàng, nói chờ thiếu gia cưới thê sẽ nâng nàng lên. Nhưng đâu đợi được ngày đó, suy cho cùng là phúc bạc, mới qua một năm liền mất, lúc đó ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy, chỉ nói là bệnh nặng bộc phát. Thu thẩm không chịu nổi đả kích này, ngu dại vài năm, để tiện chăm sóc cho nàng, Tôn ma ma liền cầu xin phu nhân cho hai mẹ con bà đến phòng giặt quần áo này làm việc vặt, mặc dù sống mệt mỏi, nhưng được cái thanh tịnh, chăm sóc mấy năm, mắt thấy bệnh tình Thu thẩm ngày một chuyển biến tốt, nhưng người cuối cùng cũng không còn nữa." Vương mụ nói xong không nhịn được rơi vài giọt nước mắt, Bình An lại âm thầm nắm chặt bàn tay.