Trần Quốc Anh vò nát đống ảnh mà thám tử vừa mới mang về. Siếc chặt nắm đấm dọng xuống bàn một tiếng rầm kinh tai.
- Tiếp thục theo dõi.
- Dạ....
Tay thám tử run lẩy bẩy chuồn ra với tốc độ ánh sáng. Làm việc cho Trần Quốc Anh tiền kiếm được rất hời nhưng phải nói là nguy hiểm hơn làm tình báo khủng bố.
Quốc Anh la thét như tên điên. Toàn bộ những thứ có thể đập có thể ném anh đều không thương tiếc ra tay. Bên ngoài người hầu giả điếc nhưng vẫn bị tiếng đập phá không ngừng làm cho giật mình co rúm người. Trần Quốc Anh không ngờ tới Lưu Thế Hiển và Nguyễn Hà My lại nảy sinh tình cảm từ bao giờ. Phòng giặc trăm đường lại để lọt vào một tên. Nguyễn Hà My là của anh. Dù chết cũng phải chôn chung với anh. Trần Quốc Anh một khi đã yêu thì có là thủ đoạn nào cũng không buông tha.
Quốc Anh tàn phá thư phòng xong đứng thở hổn hểnh rồi mở cửa bước ra. Vài người hầu đứng gần đó vừa thấy anh liền xoay người giả vờ lau dọn hay kiểm tra tường không chút chuyên môn.
- Mang vài chai rượu vào phòng tôi.
Nói xong anh đi thẳng về phòng lửa giận vẫn muốn đốt chết người.
Lưu Thế Hiển sau khi trở về lại hồi phục nguyên hình. Chiếc quần jean rách tơi áo thun ôm sát vòm ngực rắn chắc nam tính. Khoác chiếc áo da đen anh phóng mô tô như con ngựa chiến lao trên đường đua. Nam Tuấn Kỳ không biết qua Nhật làm gì lại giao Hà My cho anh. Hôm nay cục nợ kia lại muốn đi ăn cái món chè gì đó nên anh phải đành làm tài xế.
Mô tô đang lượn cong trên đường thì bỗng phát hiện bất thường. Phía sau có cảm giác bị theo đuôi. Lưu Thế Hiển hừ lạnh không phải bị theo đuôi mà có kẻ muốn đâm chết anh. Chiếc xe hơi màu đen phía sau đang đuổi theo với vận tốc không hề chậm như điên cuồng muốn chạy qua cán nát anh mới hài lòng. Con đường này không đông lại ít ngã rẽ xem ra muốn cắt đuôi phải ra khỏi đoạn này. Thế Hiển lên ga tăng tốc phía sau anh cũng gầm gừ mạnh hơn. Chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ anh tăng thêm tốc độ đến mức cao nhất có thể đằng sau cũng rất nhanh thể hiện rằng đã tăng tốc theo. Thế Hiển nhếch môi giảo huyệt dồn lực vào hai tay chắc chắn hơn bẻ tay lái nghiêng người chân phối hợp chống xuống đường vòng xe hướng ngược lại lách qua hiếc xe hơi màu đen đang lao đi không phanh về phía trước. Động tác nhanh gọn lại vô cùng đẹp mắt như chàng cao bồi giữa sa mạc mênh mong đơn độc mà oai phong. Bị hố một đoạn rất xa rồi mà biểu tình mấy tên trong xe còn ngơ ngác lúc định thần quay đầu xe lại thì Lưu Thế Hiển đã mất hút.
Phải đi đường vòng đến nhà Hà My, Lưu Thế Hiển không quên gọi người điều tra đám người chán sống lúc nãy. Là ai chống lưng mà cả anh cũng dám chọc vào?
Bấm chuông cửa xong không phải đợi lâu đã thấy bóng dáng tuyệt mỹ kia bước ra nhưng nộ lực lại như muốn giẫm nát nền nhà theo mỗi bước chân. Cô mở cửa hậm hực.
- Lưu Thế Hiển anh nhìn xem đã là mấy giờ rồi trễ gần 1 tiếng đồng hồ. Anh là đi xe hay bò tới đây?
Thế Hiển cho xe vào đỗ đại trước sân rồi mới tháo nón bảo hiểm ra lắc lắc đầu cho những sợi tóc được tự do đung đưa.
- Trên đường gặp chút chuyện. Hôm nay em cũng đừng đi lung tung đề phòng...
- Chuyện gì?
- Bị vài tên chưa rõ là ai sai khiến truy sát.
Hai má Hà My có cảm giác sắp chảy xuống chân ủ dột thất vọng quay vào nhà. Lưu Thế Hiển lê chân theo cô. Anh vào phòng bếp nhỏ xinh lục lội tủ lạnh lấy ra vài trái táo. Hà My lúc này đã nằm dài trên so pha chăm chú xem hoạt hình chuyện không được đi ăn hình như đã quên sạch.
Thế Hiển xem đến sắp ngủ gật mà vẫn không hiểu nổi nội dung phim hay cơ bản nó hoàn toàn không có nội dung? Anh chán chường nhai tiếp trái táo trên tay. Điện thoại đặt trên bàn run lên.
- Nói!
Đầu dây bên kia nói vài câu gì đó khiến khuôn mặt sắp hóa đần vì bộ phim hoạt hình trẻ con bỗng lộ ý cười ma quái. Tắt máy xong anh giật lấy cái điều khiển trong tay Hà My.
- Này đừng có mà chuyển kênh.
Hà My trừng mắt đe dọa. Anh nhún vai tỏ ý không phải như cô nghĩ.
- Đã điều tra ra vụ sáng nay là do ai làm?
- Ai?
Cô hỏi xong quay qua xem phim trông không có vẻ gì là chờ đợi đáp án.
- Trần Quốc Anh.
Ba từ này thành cô khiến cô hoàn toàn cho mấy nhân vật hoạt hình kia ra rìa.
- Trần Quốc Anh? Tại sao là anh ta? Anh đã gây thù oán gì?
Thế Hiển ấn nút tắt tivi rồi vứt điều khiển lên bàn. Vương vai ngáp một cái ngã người tựa xuống so pha mềm mại.
- Không phải anh gây thù oán mà là em.
- Gì chứ? Liên quan gì đến em!
- Trần Quốc Anh là đang ghen.