Trước vẻ ung dung của Fiennes, nhất thời hắn chỉ thấy tức khí không chịu nổi, như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, nhiệt tình ngùn ngụt tức khắc bị dập tắt ngóm, ra sức kìm chế để không làm gì quá đáng, lần đầu tiên hắn thực sự muốn tránh né ánh mắt một người, làm như thản nhiên, hắn đáp bằng giọng có chút uể oải: “Nhờ phúc của anh, cũng tạm.”
“Vậy thì tốt.” Đối phương hơi gật đầu, có vẻ cũng chẳng còn gì để nói.
Dù Trần Cận thường ngày mồm miệng nhanh nhảu cỡ nào, giờ cũng chỉ biết đứng đực tại chỗ làm bộ bí hiểm, thẳng đến khi người kia nói “Xin lỗi, tôi bận.” rồi cùng cả đám vệ sĩ bước sượt qua hắn, không hề tỏ ra một chút thân quen nào chứ đừng nói muốn ngừng lại trò chuyện, Trần Cận mới cười khổ nhạt thếch, bất quá chỉ hai tháng trôi qua, đến chào hỏi lấy lệ người đó cũng không buồn làm nữa, xem ra hắn đã cương quyết đẩy mình về vị trí ban đầu, mà thậm chí còn xa lạ hơn thế, hoặc biết đâu đối phương căn bản là đã kiêng kỵ, không muốn nhắc đến tình cảm cũ nữa.
Trần Cận thừa nhận, nhỏ đến lớn hắn đã nếm qua không ít chuyện tồi tệ, nhưng chỉ có lần này khiến hắn thấy lòng tự tôn bị tổn thương ghê gớm, cứ như một thằng ngu một mình ôm khư khư thứ tình cảm chẳng ra gì, đừng nói đối phương thấy hắn kỳ dị, còn coi hắn như đồ ôn dịch đáng tránh xa, đành là có mặt người ngoài, nhưng ý chối từ sao phải lộ liễu thế, trong ấn tượng của hắn Fiennes chưa bao giờ lạnh nhạt đến vậy.
Thật ức nghẹn họng, Trần Cận siết chặt nắm tay, đầu mày nhăn nhíu, không gian bao quanh như bốc cháy ngùn ngụt… Giang Uy đứng ngay cạnh đó đã thầm cảm thấy không ổn, tuy không biết hắn gặp chuyện gì rồi, nhưng cũng thừa sức đoán được rõ ràng sự tình có liên quan đến gã đàn ông vừa nãy.
Quen biết Trần Cận chẳng phải mới ngày một ngày hai, nhưng tính thẳng thắn phóng khoáng của hắn ai cũng nghe tiếng, không có chuyện chấp nhất chuyện nhỏ, gặp khó khăn lớn cũng dễ dàng cười cho qua, quyết không để người khác nhìn ra tâm trạng của mình, còn ủ dột chán nản lộ liễu như hôm nay thật chưa bao giờ gặp.
Cho đến khi Trần Cận hít sâu một hơi, quay lưng khoác vai Giang Uy, làm như chẳng có gì xảy ra, kéo hắn rời khỏi nhà hàng, Uy ca càng thấy nguy tợn, giờ thì có đến ba sự khác thường: một là A Cận không hề cười hai là vào nhà hàng chưa ăn uống gì đã lôi nhau xuống coi nhạc jazz biểu diễn lúc chập tối ba là giờ hắn đã bị quăng sang một bên, còn A Cận cứ thế rót rượu Tây uống hết ly này tới ly khác, ngăn sao cũng không được.
Đến lúc xốc vai Trần Cận, chuẩn bị dìu hắn về phòng, ai đó còn cứng đầu loạng choạng đòi tự đi, Uy ca bị một tràng phản ứng quái gở của hắn hại cho không hiểu mô tê gì nữa, tự nhiên cũng thành ra rầu ruột theo: “Thằng phá gia này, một mình bây uống hết mấy chục ngàn đó, có thằng nào nốc rượu Tây như nước lã thế không hả!?! Mai còn phải đi thể hiện đó, liệu mà tỉnh đi, bằng không anh cũng bó tay không cứu được bây đâu!”
“Yên chí yên chí.” Trần Cận đường nào cũng là tay trăm chén không đổ, giờ bất quá chỉ mồm miệng líu ríu, chân cẳng liêu xiêu tí chút thôi, hắn vừa chỉ trỏ cho Uy ca vô thang máy, còn ra vẻ ta đây vỗ bồm bộp vô ngực người ta.
Giang Uy bị vỗ thiếu điều nội thương, thầm rủa: Thằng nhỏ này say xỉn đúng là kinh dị, sức như hổ vầy, rõ là vì vừa xong không tẩn được thằng cha kia nên giờ ấm ức…
Tội thân Uy ca lôi được Trần Cận vào phòng khách sạn, quẳng phịch xuống giường, rồi tiện thể xuống lầu kêu tay vệ sĩ của hắn đi kiếm ít đồ giải rượu và nhớ để mắt đến hắn, đừng để hắn làm gì điên khùng, dù sao cũng chưa bao giờ thấy Trần Cận say đến mức này, ai biết hắn sẽ gây ra những trò kinh khủng gì, việc liên quan đến thể diện, đâu thể để bị mất mặt trước đại ca các phân bộ khác.
Trong cái rủi còn có cái may, Trần Cận nằm ngủ thẳng cẳng, không làm loạn gì hết, giữa chừng dậy ói một lần, đến nửa đêm mới giật mình tỉnh dậy, kể từ lúc ấy không cách nào ngủ lại được, cứ thế nằm vắt tay lên trán thần người đến sáng. Sáng hôm sau ngồi dậy ngoài sắc mặt không tốt lắm, còn thì các loại bệnh trạng khác đã không thấy đâu nữa, bất quá gã đàn ông dạ dày ngoại cỡ, thường ngày dễ ăn dễ uống, sáng sớm bụng rỗng là sẵn sàng quét sạch cả bàn ăn, bữa nay chỉ dùng vỏn vẹn hai quả trứng chần coi bộ hơi bị nhỏ nhẹ quá đà.
Tiện tay vớ tờ nhật báo khách sạn để sẵn, coi qua mấy đề mục, trong đầu tự nhiên nảy ra cảnh mình và Fiennes ở Hồng Kông hồi đó, đối phương lịch lãm ngồi lật coi đống báo chí quá đát… tức khắc đầu lại bốc hỏa, thiếu điều quăng cả xấp báo vô góc sô pha.
Bực bội rảo bước trong phòng, rốt cuộc lại ngồi xuống soát lại tài liệu tổng hợp của Xích bộ trong máy tính, hết sức tập trung nghĩ đến cuộc họp ba tiếng nữa.
Đến khi hắn vào ngồi ngay ngắn, đàng hoàng tại bàn hội nghị siêu cấp, Giang Uy vừa vào sau tự nhiên còn A! lên một tiếng ra chiều ngạc nhiên, rồi cũng lẳng lặng ngồi xuống cạnh Trần Cận, nhân lúc đại biểu chưa tới đủ, hắn ngả qua hỏi nhỏ: “A Cận, không sao chứ bây?” Nếu bảo vụ trả treo A Long ở thang máy là bản tính thường ngày của Trần Cận, thì màn nhẫn nhịn kỳ dị ở nhà hàng rõ là trái thói quá mức, bất quá vụ sau đó Giang Uy không dám hỏi thẳng, sợ lại đạp trúng đuôi ai đó
Trần Cận khẽ liếc nhìn xung quanh: “Tôi thì làm sao được?”
“Cơ mà ánh mắt bây hôm qua như muốn giết người luôn a.”
“Uy ca, tại anh già quá nên hoa mắt đó.”
Vừa lúc ấy, Thôi Minh Long xuất hiện, bước lại ngồi xuống ghế đối diện, làm như không thấy bọn họ, Trần Cận được yên thân cũng mừng, chẳng bụng dạ đâu để ý đến hắn ta, mà Giang Uy chẳng hiểu sao lại thở dài đánh thượt một cái, thằng nhỏ Trần Cận này đâu ra lắm sao quả tạ vậy, chưa đầy hai ngày đã có cả đống oan gia mò ra diễu võ dương oai.
Fiennes tuy không có mặt trong hội nghị phân bộ, nhưng Trần Cận biết, nhất định hắn nắm rõ như lòng bàn tay diễn biến hội nghị, hơn nữa lãnh đạo các tổ Trung Đông, Bắc Mỹ, Nam Á cũng tham gia qua vệ tinh, hội nghị tiến hành từ mười giờ sáng thông tới tận bốn giờ chiều mới nghỉ, các vấn đề còn lại để mai thảo luận tiếp.
Thực tình, ngồi được bốn tiếng đồng hồ Trần Cận đã bắt đầu nhấp nhổm không yên, coi đám già đầu lời qua tiếng lại khí thế ngất trời, mí mắt hắn cứ sùm sụp xuống, chỉ đến khi loáng thoáng nghe thấy vụ gì liên quan đến trách nhiệm của mình Trần Cận mới ngồi được thẳng lên, còn thì các loại thảo luận hầm bà lằng khác đều đẩy hắn vào trạng thái lơ mơ như trong cõi mộng Ừ thì hình tượng chàng mộng mơ coi bộ cũng gợi cảm lắm, bất quá rõ ràng chẳng ăn nhập gì với hội trường căng thẳng lúc này, thành ra mỗi lần cả người nhũn nhẹo trượt trượt xuống ghế, lại được Giang Uy ngồi kế bên đạp cho một cái thiếu điều nhảy nhổm.
Tan họp, Trần Cận lập tức chuồn về phòng dỗ giấc, sâu sắc ghi nhận rằng họp hành còn hao sức quá đánh nhau.
Ngày hôm sau lại y hẹn vác xác đến chịu tra tấn, bất quá thật bất ngờ là gặp cả Michael, rốt cuộc Trần Cận cũng tìm được đối tượng giải sầu, ngay lúc Michael đứng lên phát biểu tình hình hoạt động của tổ bắn tỉa và vấn đề phối hợp với các phân bộ khác, Trần Cận liền xen vào chất vấn vài câu, có những câu dễ đáp, cũng có những câu rất chi ma mãnh, đến lúc đó tài ăn nói vụng về của Michael mới được thể lộ bem, bất quá Trần Cận chỉ thích chí tí chút rồi thôi, không chọc dai Mặt cá gỗ đã bắt đầu gân xanh nổi đầy trán.
Được cái hội nghị tổng kết hôm nay không đến nỗi quá dài dòng, trước khi giải tán, đại diện thừa hành Palio tuyên bố đêm mai sẽ tổ chức tiệc tại khách sạn, hiếm khi có dịp tập hợp đông đủ ở Seattle, mọi người nên tận dụng mà bồi đắp quan hệ, lãnh đạo cấp cao của tổ Trung Đông và tổ Bắc Mỹ đều đến dự.
Sau vụ lạnh nhạt của Fiennes, Trần Cận không muốn ở lại đây thêm giây nào nữa, vụ ăn chơi thừa thãi này tự nhiên làm hỏng bét kế hoạch chiều nay bay về luôn của hắn, đã định giơ tay la “Tôi phản đối!” rồi, nhưng đám lãnh đạo hầu hết đều tỏ vẻ sung sướng, mà hắn đâu tính giơ đầu chịu trận, thành ra đành nhăn nhó rầu đời quay sang nhìn Giang Uy.
“Uy ca, mai ra ngoài hóng gió đi.”
Giang Uy đáp thẳng tuột: “Đây phải Hawaii đâu, có gì mà hóng! Ở nhà học tập thiên hạ, tập tành đặng thăng chức đê.”
Cũng từng có cơ hội như vậy, là chính hắn bỏ qua, bởi hắn không muốn đánh mất bản thân vì sự nghiệp, sức uy hiếp của Diệm tới bất cứ kẻ nào đều quá lớn, là không muốn bị đồng hóa với hắn, càng không muốn để mất thế cân bằng hiện tại vì ở bên nhau quá lâu, nói cho cùng, là hắn không đủ lòng tin vào chính mình… Chậc, thế quái nào cứ phải nghĩ hoài về tên đó vậy! Trần Cận chán nản lắc lắc đầu, người ta đã chẳng còn chút kiên nhẫn hay hứng thú gì với mình nữa rồi, còn ngồi đây tơ tưởng gì nữa a!
Rốt cuộc bao nhiêu nguyện vọng Trần Cận đành trút đỡ vào hành động, nguyên một ngày trời hắn lòng vòng quanh thành phố, giữa đường có hai em tóc vàng xinh đẹp vẫy xe đi nhờ, bất quá đến khi một em chủ động gợi chuyện cùng nhau qua một đêm thần tiên thì hắn quyết định bò về làm nhiệm vụ: tham gia bữa tiệc Hào Môn hại thân hại sức, đùa nghe tên đã thấy chẳng hay hớm gì rồi, mà sự tình thật đúng không sai.
Một cô bé bí ẩn sâu sắc, một tuần là đủ cho Trần Cận phơi phới lại như thường… nhưng đổi lại là một gã đàn ông không thể lý giải nổi, thì hắn chẳng biết phải làm sao để thoát thân, loại chuyện thế này, hắn quá sức thiếu kinh nghiệm, mà cũng chẳng hiểu vì sao mình bị cuốn vào cái vòng xoáy ấy.
Đêm đó, hệ thống bảo vệ của khách sạn được củng cố dày đặc chưa từng thấy, thành viên Hào Môn bí mật tụ tập vốn là một sự kiện rất lớn, đương nhiên tình hình phải ồn ào hiếm có. Trần Cận bị Giang Uy ép uổng phải tròng vô người bộ lễ phục đen, ờ thì vừa vặn thiệt, nhưng hắn không vừa ý một tí nào. Cho đến khi được vị phu nhân thứ sáu mời khiêu vũ, rốt cuộc hắn tâm đắc nhận ra mình là hàng hiếm, và vô cùng được chị em ngoại quốc ưa thích.
Thực tình tinh thần Trần Cận từ đầu chí cuối vẫn rất căng thẳng, hắn luôn vô thức đưa mắt nhìn quanh quất, hy vọng thấy Fiennes giữa đám lãnh đạo ăn bận là lượt, hắn biết đối phương nhất định sẽ đến. Nhưng tầm giữa tiệc rồi vẫn không thấy bóng dáng người ta, còn Michael hình như chịu trách nhiệm bảo an, cũng chẳng thò mặt ra.
Trần Cận coi bộ không hề nhận ra sự nôn nóng của mình, bất quá có người khác để ý thấy, còn cười mỉm tiến lại chỗ hắn: “Sao hả, có nhiều người đẹp bầu bạn mà vẫn cô đơn sao?”
Trần Cận không buồn quay đầu lại: “Thích hả, cho hết đó.”
“Xong nhiệm vụ rồi, tình cảm lạnh nhạt luôn thế à, cũng đáng tiếc quá a.” A Long nói đầy châm chọc.
Rốt cuộc Trần Cận cũng chậm rãi quay lại, bất quá ánh mắt sắc bén hại đối phương hơi giật mình: “Anh rảnh lắm à? Dư hơi lo chuyện thiên hạ, sao không tự ngồi nghĩ mình ấy, đỡ khỏi bận sau lại la làng kêu bị người ta hãm hại này nọ, tôi thì đang bận lắm đây.”
Trần Cận nói thẳng tuột rồi cũng chẳng thèm để tâm người ta tức muốn bốc khói, cứ thế đặt luôn ly rượu xuống rồi tính bỏ ra ngoài, thế nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên có cảm giác vô cùng kỳ dị, hắn ngẩng phắt đầu lên, đã thấy một cô gái xinh đẹp duyên dáng như người mẫu đang nắm tay Fiennes bước vào hội trường, người kia bận cả bộ lễ phục màu trầm, vóc dáng cao lớn đường hoàng đủ khiến người ta hoa mắt, biểu cảm rất điềm tĩnh, cũng không có vẻ gì là định đứng lại dông dài, chỉ lễ độ trao đổi vài câu với mấy vị lãnh đạo tổ Trung Đông.
Đành rằng đã tính trước cả rồi, nhưng đến khi Andre Fiennes thực sự xuất hiện trước mắt, hắn vẫn thấy rùng mình. Fiennes đêm nay khí thế át người, mỗi cử chỉ hành động đều vô cùng tao nhã lịch thiệp đậm chất quý tộc, mà khiêm nhường đúng kiểu quân nhân, ý cười nhàn nhạt thường trực trên khóe môi vẫn đầy sức hút, nhưng không một ai dám tùy tiện, vì quanh hắn luôn tồn tại một sự mãnh liệt… người đàn ông này chưa bao giờ lạnh lùng, nhưng khí thế khác thường không thể che giấu, nếu bảo trên đời này còn có kẻ có thể khiến Trần Cận nảy sinh một chút nào khao khát, vậy không thể là ai khác ngoài Diệm, bản thân hắn giống như một ngọn lửa xanh rực, cháy bỏng cùng sự nguy hiểm, sự âm trầm sâu sắc, mà bất kể có đến gần tới mức nào cũng không sao đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhất thời, Trần Cận chỉ cảm thấy không gian xung quanh dậy sóng, chân hắn cứ thế bước về phía đó trong vô thức, dần già, một vòng vây người bắt đầu lẳng lặng hình thành quanh hắn, với người lãnh đạo tối cao của Hào Môn, bảo vệ chặt chẽ đến đâu cũng không thừa, dù Fiennes không hề công khai địa vị của mình ở đây, nhưng sự nổi bật của Diệm là vô phương che giấu. Trần Cận dư sức hiểu, lúc này nếu có ai đột nhiên tiến về phía Fiennes, sơ sơ cũng phải có hơn chục họng súng sẵn sàng nhắm vào tên liều mạng đó.
Có lẽ bình thường ở cùng Fiennes quá sức thân mật, chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị đẩy ra khỏi thế giới hào nhoáng của hắn ta, giờ này bọn họ gần đến vậy, xa đến vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội nhận ra khoảng cách giữa mình và Fiennes lớn đến mức nào, bọn họ là những gã đàn ông chung cá tính, nhưng vĩnh viễn không thuộc cùng một nơi.
Cuộc sống của bọn họ khác nhau, khoảng trời khác nhau, tầm nhìn khác nhau, và cả… người phụ nữ đứng bên, cũng khác nhau. Mà biết đâu đối lập như vậy lại chẳng là lý tưởng, để đôi bên cùng gỡ được những gút mắt vốn không nên có, đã vậy vì sao đến cuối cùng vẫn không thể buông tay?!
Trần Cận dừng bước, cố ý nhìn theo cặp tình nhân chướng mắt kia một cách kín đáo, lòng thầm chán nản, thành ra thái độ tự nhiên cũng có phần lưỡng lự.
Fiennes bàn công chuyện qua loa mấy câu, lại quay lại lắng nghe người đẹp thì thầm một cách rất chi thân mật, đối phương say sưa hôn phớt lên cái cằm cương nghị của hắn… được một lát, hắn đã tỏ ý muốn rời đi, xem ra bị người đẹp khiêu khích đến chẳng còn lòng dạ chinh chiến nữa rồi, vội đến vội đi, như Diệm cũng có lúc phong lưu phóng túng ghê gớm.
Đến khi Fiennes và người đẹp cùng nhau âm thầm rút lui, hai chân Trần Cận đã mất kiểm soát, cứ thế bước thẳng về phía đó, cảm giác mình ngày càng tiến đến gần bóng lưng cao lớn kia, tim hắn cũng đập thình thình theo, ngay lúc chỉ còn cách nhau chừng năm chục mét, có người đột ngột tóm cánh tay hắn, liền sau đó là giọng nói khẽ đầy căng thẳng, còn có vẻ quở trách lọt vào tai.
“A Cận, cậu tính làm gì?” Giang Uy nghiêm mặt nhìn hắn.
Một phút trước, Giang Uy nhìn quanh tìm Trần Cận, chưa gì đã thấy hắn đương cắm đầu đuổi theo gã đàn ông vô danh đụng độ ở nhà hàng hôm bữa, gã đó vừa xong còn trò chuyện với quan chức cấp cao của tổ Trung Đông, đủ biết địa vị không vừa, cộng thêm trực giác nghề nghiệp với động tĩnh xung quanh, lòng hắn lập tức rung chuông báo động, liền vội vàng chạy tới can ngăn chiến hữu, tuy không biết Trần Cận đang có ý gì, nhưng cứ đơn thương độc mã phăm phăm chạy theo một gã nguy hiểm thế kia thì thật quá ẩu, giữa lúc họp mặt đông đủ, đặc biệt gay cấn này, không thể để sơ suất một li nào.
Trận Cận cũng giật mình sực tỉnh, lúc đó mới ý thức được mình thất thố đến mức nào, bọn vệ sĩ lẫn tay súng xung quanh xem ra đều đã để mắt đến hắn, hắn lại còn hùng hùng hổ hổ muốn tiếp cận thủ lĩnh Hào Môn… rõ ràng trong đầu không hề nghĩ vậy, nhưng chân tay lại cứ không kiểm soát nổi.
Mà nguy hiểm hơn là, Fiennes cũng đã nhận ra ánh mắt theo dõi sau lưng, hắn lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng về phía đó, đã thấy Trần Cận bị Giang Uy kéo lại, giờ đương đứng có vẻ chưng hửng. Hắn liền thả tay người đẹp ra, bước trở lại, hành động này thực là nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Sảnh tiệc vẫn chơi nhạc ồn ào, nhưng trong một góc này sóng gió đã cuộn trào mãnh liệt.
Giang Uy thấy vẻ mặt Trần Cận thoáng có vẻ bình tĩnh lại, cũng tạm yên tâm, liền chủ động lùi lại, tự nhủ không phải để ý nữa.
Phút giây bốn mắt chạm nhau, không gian xung quanh dường như ngưng đọng, trái tim trong ***g ngực giống như một con thuyền vừa đụng dải đá ngầm, điên cuồng đập loạn, không cách nào ức chế nổi, trong khoảnh khắc Trần Cận bắt gặp tia nhìn sắc bén quen thuộc từ đáy mắt Fiennes, là mê mải, say đắm, là cuồng si, là từng biểu cảm xúc động, ăn ý, từng cử chỉ cổ vũ lẫn nhau, là kích tình mãnh liệt, chiến đấu, và chiến thắng, nếu lại được trở về ngày đó, liệu ta còn có thể chia sẻ cùng ai? Chỉ một phút chốc, bao nhiêu điều tự hỏi đã ập đến.
Ngay khoảnh khắc đó, Fiennes quả thực chỉ muốn cười phá lên chế nhạo chính mình, sao có thể sơ sảy buông mình vào cái bẫy ấy? Đã tìm cả trăm lý do để ép mình thôi nhớ đến gã đàn ông không hề biết đáp lại ái tình này, nhưng cơ man những sự quan tâm vô thức lại bóc trần hắn, chưa bao giờ biết trên đời còn có kẻ Diệm không thể chiếm được, nhưng ép buộc không bao giờ là cách của hắn, mà hắn càng không muốn làm những điều tổn hại đến lòng tự trọng của mình, cũng biết rõ dù cúi mình nhún nhường cũng chẳng thể có được trái tim người này. Đã chực buông tha, cắt đứt mọi tình cảm cá nhân với hắn, để tất cả trở về xa lạ như trước, chỉ từ xa nhìn nhau, không khao khát, cũng không nhung nhớ… thế nhưng, thực sự có thể được ư?
Mỗi đêm đều điên cuồng nhớ đến sự thẳng thắn, gan góc, nhiệt tình, phóng túng, khôn ngoan, quật cường nơi hắn ôm bất cứ ai đều không thể tìm lại cảm giác đắm chìm mãnh liệt mỗi khi có hắn trong vòng tay… thứ cảm giác tột cùng như trao gửi cả linh hồn mình vừa kết thúc hội nghị Liên minh Châu Âu lại vội vàng bay về trụ sở nhận fax từ bệnh viện bờ bên kia… báo cáo tình hình gã đàn ông ưa khiến mình bị thương tích để rồi khiến hắn yêu thương đến bất đắc dĩ ấy vốn dĩ xong việc ở Phoenix là quay về, nhưng rốt cuộc vẫn kìm không được đổi máy bay đến Seattle, mượn danh nghĩa hội nghị phân bộ để được trông thấy hắn một lần, kết quả là đối phương lại nổi giận đùng đùng với hắn ngay tại nhà hàng. Lúc ấy, vẻ mặt Trần Cận khiến tâm tình hắn bị một phen rúng động, nếu như không phải đang cố tỏ ra lạnh lùng, thực sự hắn sợ mình sẽ ghì lấy Trần Cận mà hôn ngay trước mặt mọi người.
Nhưng giờ này, nhìn đôi con ngươi đen thẫm thẳng thắn của Trần Cận, hắn quyết định buông tay chịu trận, bởi Trần Cận sẽ không bao giờ đầu hàng Diệm, tuyệt đối không bao giờ.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn nửa bước, gần thêm chút nữa, không chừng có thể nghe rõ nhịp tim đập của nhau, Fiennes khẽ cúi đầu, thấp giọng nói bên tai hắn: “Mười giờ tôi tới tìm cậu, chúng ta cần nói chuyện.”
———