Liễu Thừa Ân đối đãi hạ nhân cực kì nghiêm khắc, giờ này còn có ai dám tùy ý đánh đàn như thế?
Hắn lấy một áo khoác ngoài mặc vào, ra khỏi phòng đi về hướng tiếng đàn, thấy dưới tàng cây lựu có một bóng dáng mảnh mai. Đứng im tại chỗ nghe tiếng đàn một lát, ánh mắt nhìn vào bóng dáng kia, quần áo theo gió khẽ bay lên, cảm thấy phiêu linh, da thịt trắng nõn, lại là người mình quen biết. Khúc nhạc sâu kín tựa như bị quấy rầy, hơi ngừng lại, Liễu Phương Hoa ngoái đầu nhìn qua, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hai bên đều có chút kinh ngạc.
"Sư huynh." Ngữ điệu của Liễu Phương Hoa không nhanh không chậm, không phập phồng, rõ ràng không có chút tâm tình nào lại giống như có cảm giác cự nhân ngoài ngàn dặm.
Cố Uyên nhìn nàng một cái, nói: "Vì sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"
Liễu Phương Hoa hơi sững sờ, đáp: "Còn chưa buồn ngủ."
Cố Uyên nhíu mày, nói: "Ta cũng không có ý quan tâm ngươi có nghỉ ngơi hay không, nhưng mà ngươi quấy nhiễu người khác ngủ." Dứt lời, hắn cũng không nhìn vẻ mặt Liễu Phương Hoa mà nhàn nhạt liếc qua đàn cổ, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi muốn đánh đàn, có thể đánh vào ban ngày, đêm lạnh ngón tay đông cứng, tiếng đàn có khá hơn cũng phá hư ý cảnh."
Hắn vốn muốn đi, không ngờ vừa nói xong, Liễu Phương Hoa đã đến đứng cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt, nói: "Đã sớm nghe cha nói sư huynh có tài đánh đàn, không biết có may mắn được nghe sư huynh đàn một khúc?"
Cố Uyên không nghĩ tới nàng không những không thấy phiền mà còn đưa ra yêu cầu này, hơi sững sờ do dự, im lặng một lát, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của nàng, hắn rũ mắt xuống.
Tiếng đàn như khóc như kể mang theo lưu luyến hàm súc, trong bóng đêm lương bạc phảng phất như một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng trêu chọc trái tim, có cảm giác ngột ngạt đè nén, lại không hiểu sao khiến lòng người sinh ra cảm giác tịch mịch.
Liễu Phương Hoa đứng bên cạnh nhìn thiếu nhiên gảy đàn, đáy mắt khẽ nhoáng một cái, đột nhiên nhẹ nhàng chạm vào bả vai hắn, nhàn nhạt nói: "Thật cảm ơn sư huynh, đủ rồi."
Tư thế Cố Uyên bỗng nhiên dừng lại, tiếng đàn im bặt, lúc quay đầu nhìn thấy trong đôi mắt như hàn băng kia mang theo vài phần bất an, tâm tình nơi đáy mắt có cái gì chợt lóe lên, liền đứng dậy trực tiếp trở về phòng.
Từ nay về sau, mỗi lần vào đêm, trong sân vẫn giống như thường ngày yên tĩnh không tiếng động. Ban đêm mỗi khi rơi vào giấc mộng, có những thứ hình ảnh dữ tợn như máu gần trong gang tấc, mấy lần hắn từ trong mộng cảnh bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.
Hai năm thoáng cái đã trôi qua, cho đến một ngày nọ, Liễu Thừa Ân lấy lý do xuất môn du học, một mình cùng Cố Uyên ra cửa.
Lên xe ngựa không lâu, hắn cho Cố Uyên uống một viên thuốc, một lát sau hắn đã ngủ thật say.
Đến khi tỉnh lại, hắn đã ở trong một hang đá trang nhã, bài trí bên trong giống như phủ đệ bình thường, chỉ là mấy hòn non bộ như rừng rậm ở trên đỉnh thạch động, có loại cảm giác kì dị không nói nên lời.
Liễu Thừa Ân thấy hắn quan sát, ung dung cười một tiếng: "Thích sao? Chúng ta sẽ ở lại chỗ này thật lâu."
Cố Uyên thu hồi ánh mắt, trên mặt không có tâm tình gì.
Liễu Thừa Ân nhàn nhạt quan sát thần sắc hắn, khóe môi giương cao: "Uyên nhi, ngươi cũng đã biết, chính cái tính tình không kiêu ngạo không nóng nảy đó rất hợp tâm ý ta."
Cố Uyên im lặng không nói, đi theo người dẫn đường trở về phòng mình nghỉ ngơi, qua buổi trưa lại có người dẫn hắn ra ngoài.
Cái động này rất lớn, các huyệt động uốn lượn phức tạp thông ra bốn phương tám hướng, nếu không có người dẫn đường, chỉ sợ một mình hắn khó có thể phân biệt được phương hướng. Người dẫn đường hiển nhiên đã cực kì quen thuộc với nơi này, liên tiếp qua mấy cái ngã ba, cuối cùng cũng dừng trước một gian mật thất lành lạnh, làm động tác mời vào.
Một cảm giác khác thường tràn vào lòng, thần sắc Cố Uyên khẽ rung động, nhấc chân đi vào.
Đây là một gian phòng tối bốn bề bịt kín, ánh lửa trên tường như ẩn như hiện chiếu sáng xung quanh làm nổi bật một đống lồng sắt lành lạnh phá lệ dọa người. Mấy bóng dáng trong lồng sắt hoặc cuộn mình, giãy giụa, hoặc nằm ngang, đều là những hài đồng nhỏ nhắn gầy yếu, rơi vào mắt phảng phất như hồi tưởng lại bộ dáng ngày đó mới bị mang vào phủ, những hồi ức không muốn nhớ lại khiến hắn vô thức quay mặt đi.
Bóng dáng thon dài của nam tử in trên thạch bích, vuốt vuốt bình thuốc đang cầm trong tay, thần sắc âm lệ khiến người khác theo bản năng muốn cách xa hắn.
Nghe được tiếng bước chân, Liễu Thừa Ân ngẩng đầu lên, động tác đùa bỡn bình thuốc hơi chậm lại, nở nụ cười dịu dàng đến cực điểm: "Uyên nhi, ngươi tới rồi."
Lời nói rơi vào lòng có cảm giác rung động khó có thể ức chế, Cố Uyên âm thầm nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lẳng lặng không nói.
Liễu Thừa Ân đi qua, đột nhiên duỗi tay, đầu ngón tay mơn trớn mặt hắn, dùng sức nắm cằm hắn, giơ tay đem bình thuốc đổ hết vào miệng hắn, ánh mắt sáng lên hưng phấn: "Uyên nhi, không phải sợ, chúng ta rất nhanh có thể thành công. Ngươi nhìn xem, ta tìm cho ngươi nhiều con mồi như vậy, rất nhanh, ngươi có thể hảo hảo mà hưởng thụ tư vị cực kì sung sướng, cuối cùng chúng ta sẽ trở thành cường giả không ai có thể so được..."
Chất lỏng mang theo hương vị kích thích làm người ta buồn nôn tràn xuống cổ họng, Cố Uyên vô thức muốn giãy giụa, trong nháy mắt Liễu Thừa Ân buông tay trầm trầm ngã ngồi dưới đất, cảm giác quay cuồng trong cơ thể so với bất cứ lần nào trước kia đều kịch liệt hơn, bên tai "Ong~~" một tiếng, trong chốc lát, trừ tiếng tim đập của mình cũng chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp trầm trầm thô trọng.
Trong mơ hồ, phảng phất như có một người từ trong phòng tối chậm rãi đi ra, im lặng đóng cửa lại.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, ánh lửa xung quanh không hiểu sao đều dập tắt, hắn tựa như sa vào bóng tối vô cùng tận, trong đầu tràn ngập một thanh âm, giống như có rất nhiều tiếng reo hò, lại như là một người khác trong hắn, thanh âm lạnh băng vô tình rơi bên tai phá lệ rõ ràng - máu, muốn máu...
Không biết qua bao lâu, tựa như có cái gì trong nội tâm chậm rãi thức tỉnh, hắn mở mắt ra, không phải hờ hững như trước kia mà là một loại âm hàn đến mức không hề có sinh cơ, ánh mắt nhìn về phía lồng sắt, bởi vì nhịn đói nhịn khát mà trong mắt lóe lên sự hưng phấn cực hạn.
Nhặt binh khí lên, từng bước tiến đến gần.
Ngày đó, trong mắt vẻn vẹn chỉ có một mảnh huyết sắc, tiếng kêu rên, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên xung quanh, làm hắn càng cảm nhận được một loại khoái cảm trước nay chưa từng có.
Nhìn đứa bé gái nghiêng ngả lảo đảo liên tục lui về góc hẻo lánh, thét chói tai, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Nhưng hắn lại nhấc chân chậm rãi tiến lên, trên nét mặt như Tu La nở một nụ cười hết sức sung sướng.
Giơ tay chém xuống, máu văng lên tường loang lổ, có một giọt dính vào khóe môi hắn quỷ dị, bị đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi, mùi máu tanh lập tức tràn ngập trong miệng, tựa như rất hưởng thụ.
Cho đến khi hết thảy xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ còn một mình tiếng thở dốc của hắn, cửa phòng mở ra, tiếng vỗ tay sâu kín vang lên, xuyên thấu qua vách tường vang vọng tầng tầng lớp lớp.
Nét mặt Liễu Thừa Ân thản nhiên tươi cười, trong mắt lộ vẻ hài lòng: "Rất tốt, thật phi thường tốt."
Gió lạnh khẽ lướt qua thân thể phảng phất làm thần trí tan rã của Cố Uyên thoáng thanh tỉnh một chút. Xung quanh nồng nặc mùi máu khiến lồng ngực hắn quay cuồng muốn nôn mửa, tất cả khí lực như nháy mắt bị rút hết, tiếng binh khí "tranh" trầm trọng rơi trên mặt đất, xung quanh thi thể đầy đất, một lát sau chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.
Cố Uyên đờ đẫn ngẩng đầu lên thấy người nam nhân kia vẫn tươi cười như cũ, khuôn mặt vô hại không hợp với cảnh tượng xung quanh, ôn hòa nói: "Uyên nhi, ngươi quả nhiên vĩnh viễn không bao giờ để ta thất vọng. Nhất định chỉ có ngươi mới có thể trở thành tác phẩm kiệt xuất nhất của ta."
Cơ hồ mỗi đêm đều phải vượt qua bằng phương thức như vậy, người trong lồng sắt cũng đổi từ hài tử thành đại hán cao lớn, thậm chí đến cuối cùng là võ sư, sát thủ mà Liễu Thừa Ân tỉ mỉ huấn luyện.
Hắn không nhớ nổi rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu người, cũng không nhớ hắn ở trong đó bao nhiêu ngày đêm, vẫn nhớ rõ bị thuốc dẫn dụ xao động trong cơ thể, tựa như một lời nguyền vĩnh viễn không có cách hóa giải.
Trong này là Tu La luyện ngục, mà hắn, cũng đã sớm nhất định mãi mãi không thể siêu sinh.
Cũng là những ngày ở trong cái động đó, Cố Uyên đã tinh tường công nhận trong đầu mình tồn tại một thanh âm khác, đó là linh hồn bị buộc tạo ra trong cơ thể hắn, mỗi khi hắn ngủ say đột nhiên bừng tỉnh lại phát hiện khắp người mình toàn là vết máu, chỉ có thể biết rõ là "Người kia" lại đi ra.
Không lạnh lùng vô tình giống hắn, người kia thị huyết quái đản.
Mỗi lần bị tâm ma thao túng, hắn có thể mơ hồ nhớ được một đoạn kí ức ngắn ngủi, nhưng chỉ có thể cường ngạnh dùng tâm trí của chính mình làm cho mình tỉnh lại trong thời gian ngắn nhất, sau đó, sức cùng lực kiệt...
Chút kí ức vốn đã sớm chôn sâu trong trí nhớ, lúc ở trong sơn động lại lần nữa tràn ra, tựa như "người kia" trong cơ thể bị phủ đầy bụi không chịu cô đơn khẽ nguyền rủa, bất cứ lúc nào ý chí hắn yếu ớt lại chiếm cứ thân thể hắn.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Cố Uyên cảm thụ được mùi rượu nồng nặc khắp phòng, trong lòng phảng phất như có một tảng đá lớn trầm trọng đè nén hô hấp.
Hắn đã không còn là thiếu niên năm đó nhẫn nhục chịu đựng nữa, cũng không muốn mình giẫm vào vết xe đổ năm đó. Liễu Thừa Ân đã chết, bất kể là ai không cam lòng âm thầm tiếp tục làm những hành động quỷ dị kia, hắn nhất định phải khiến người đó nếm thử tư vị đời đời kiếp kiếp không trở lại được...