• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Nhớ những gì cô vừa nói đấy, lát nữa cô thử mò xuống xem tôi có tát vỡ mồm cô không?" An Lư Nguyện hằn học mắng, cặp mắt trừng to đe dọa người phụ nữ đang tức đến mức tái xanh mặt mũi kia.

Cô ghét bỏ lườm Thái Hy Tịnh từ nãy đến giờ, hận chẳng thể dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.
Người gì đâu không á!
Cô chả hiểu nổi tại sao trên đời này lại tồn tại kẻ như Thái Hy Tịnh nhể? Tính tình khó chịu, suốt ngày vênh mặt lên, cứ cho rằng bản thân cô ta là trung tâm vũ trụ vậy.

An Lư Nguyện ngứa mắt Thái Hy Tịnh từ trước khi hai người chạm mặt nhau rồi, nay đui đèn diện kiến vị công chúa khó tính trước mặt, An Lư Nguyện biết bản thân mình không nhìn nhầm người mà.

Hết muốn nói, Thái Hy Tịnh tồn tại nổi trong giới giải trí đến bây giờ mới hài chứ.

An Lư Nguyện có quyền lực trong tay thì đã sớm phong sát cô ta rồi.
Tức quá đi mất.
Thái Hy Tịnh vẫn cứng miệng, hất cằm đầy coi thường: "Tôi có thèm vào, thà về phòng ngủ còn hơn." Dù trợ lý đứng đằng xa liên tục ra hiệu nhắc nhở cô ta, Thái Hy Tịnh cứ bất chấp lên mặt mặc cho máy còn đang quay.

Bởi cô ta cho rằng đạo diễn không để những hình ảnh xấu xí như vậy lên truyền hình đâu.
Kiểu gì chả bị cắt hết.

An Lư Nguyện tức càng thêm tức, vốn muốn xông tới đánh nhau cùng Thái Hy Tịnh một trận ra trò, tuy nhiên, Diệp Chân Chân nhanh chóng kéo tay cô ấy lại, lên tiếng: "Cậu mặc xác cô ta đi.

Nói chuyện với động vật, đương nhiên cô ta không hiểu rồi, chỉ tội tốn nước bọt thôi.

Mặc xác Thái Hy Tịnh, cứ coi cô ta như đống rác nằm một góc là được rồi."
"Cũng đúng nhỉ! Đánh cô ta thì mình phạm tội ngược đãi động vật rồi." An Lư Nguyện giễu cợt cong môi cười, chế nhạo ném cho Thái Hy Tịnh cái nhìn ghét bỏ.
Ai kia bị xúc phạm tức sôi máu: "Mấy người!!!"
"Tưởng cô về phòng rồi cơ mà, còn lì lợm đứng ở đấy à?" Diệp Chân Chân gằn mạnh từng chữ nhắc nhở, dọa Thái Hy Tịnh thẹn quá hóa giận, hậm hực trở về phòng ngủ, thề rằng mối nhục ngày hôm nay cô ta gặp phải chắc chắn sẽ đòi lại toàn bộ.
Mất vài phút để ổn định tình hình, ai nấy đều tập trung bắt đầu thực hiện công việc được giao.

Người nấu ăn, người đun nước, người ra ngoài kiếm thêm ít rau củ, củi khô, thoáng chốc mọi thứ đã xong xuôi.

Cơm nước xong xuôi, An Lư Nguyện phụ Diệp Chân Chân dọn thức ăn ra bàn, rồi hai người cùng đi tắm rửa.
Cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, ai nấy đều rất vui vẻ, thỉnh thoảng tám nhảm mấy câu, đặc biệt, Diệp Chân Chân khiến mọi người cực kỳ hài lòng.

Cô nàng An Lư Nguyện luôn miệng khen nấy khen để đồ ăn Diệp Chân Chân làm ngon, vừa khẩu vị với họ.

Hạ Chi Quang tuy kín tiếng nhưng anh phải công nhận đồ cô làm rất ngon.
Họ đều không để tâm tới Thái Hy Tịnh đang ôm theo bụng tức liên tục đi qua đi lại trong phòng ngủ kia, dường như cô ta đang tìm thứ gì đó cho bản thân phát tiết mà chẳng thể được.

Thỉnh thoảng, Thái Hy Tịnh hé cửa nhìn ra ngoài, thấy những người ở đó đang thu dọn mọi thứ, cô ta càng thêm hậm hực, khó chịu.

Người phụ nữ đay nghiến, bàn tay nổi đầy gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, thế mà bọn họ dám bơ Thái Hy Tịnh luôn.
Chẳng tài nào chịu được mà.
Thái Hy Tịnh điên cuồng vò đầu bứt tai, dám bỏ mặc ngôi sao nổi tiếng như cô ta ư? Suốt mấy tiếng đồng hồ, Thái Hy Tịnh luôn khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng, dù sao vị thế của cô ta trong chương trình cũng là lớn nhất, đạo diễn chỉ tức giận nhất thời, đằng nào chả phải đi mời cô ta tới.

Vừa chẳng cần làm việc, vừa được thoải mái, Thái Hy Tịnh ghét cay ghét đắng khi bắt cô ta động tay động chân vào mấy công việc bẩn thỉu kia.
Tuy nhiên, cô ta đã nhầm.
Thái Hy Tịnh hoàn toàn bị gạt sang một bên, bụng người phụ nữ thì đói cồn cào, thật muốn ăn gì đó.


Vốn dĩ có thể hạ mình chạy ra ngoài cầu xin, nhưng Thái Hy Tịnh quan trọng mặt mũi vô cùng, cô ta chưa bao giờ chịu cảnh tượng thê thảm đến mức nhục nhã trước mặt những kẻ thân phận thấp kém hơn mình, cho nên kiên quyết ngồi im trong phòng.
Cho đến nửa đêm, Thái Hy Tịnh đói đến mức rã rời chân tay, mặt mũi cô ta vô cùng khó coi, hết cách, người phụ nữ đành lết xác dậy ra bên ngoài.

Quan sát xung quanh, xác nhận mọi người đã ngủ hết, Thái Hy Tịnh mới rón rén nhẹ nhàng từng bước hướng về phòng bếp.

Ngửi mùi thức ăn thơm nức phả thẳng vào mũi, bụng Thái Hy Tịnh càng réo gọi mãnh liệt hơn.

Cô ta vươn tay, lục lọi gì đó để lót dạ.
Đúng lúc ấy, thanh âm vang lên bên tai dọa Thái Hy Tịnh giật bắn mình, tim trong lồng ngực thiếu chút nữa rớt ra ngoài: "Cô đang làm gì ở đây? Tính ăn trộm à?" Diệp Chân Chân ngạo nghễ khoanh tay trước ngực, cặp mắt sắc bén lạnh lùng ẩn hiện trong bóng tối dọa người ta lạnh hết cả sống lưng.
Đặc biệt đi cùng cô còn một An Lư Nguyện đằng đằng sát khí nữa.
"Cô… cô… mấy người tới đây làm gì…?" Thái Hy Tịnh run rẩy thu tay về, hoảng hốt đến mức tim đập thình thịch, liên tục cắn môi ra vẻ bình tĩnh, hai bả vai bất giác run lên cầm cập.

Trông dáng vẻ cô ta hiện giờ cứ như kẻ trộm bị bắt tại trận vậy.
An Lư Nguyện nhếch môi, hừ lạnh: "Bọn tôi đi uống nước, lý do đường đường chính chính.

Thái Hy Tịnh, còn cô, tới đây ăn trộm à? Hay đói quá chẳng chịu nổi nữa nên mới mò xuống kiếm đồ ăn? Chẳng phải vừa nãy cô dõng dạc tuyên bố rằng dù chết đói cũng không thèm ăn những thứ bẩn thỉu ở đây còn gì? Lật mặt nhanh thế, bộ nhà cô bán bánh tráng à?" Từng câu hỏi sắc bén như dao tuôn ra từ miệng An Lư Nguyện, làm Thái Hy Tịnh nhất thời á khẩu luôn.
"Còn… còn lâu… tôi mới thèm nhá." Người phụ nữ vẫn cứng miệng phủ nhận: "Chỉ là tôi định ra ngoài hít thở không khí trong lành nhưng chẳng tìm được cửa ra, tình cờ lạc vào đây thôi.

Nghĩ sao kêu tôi sống chung với những thể loại như mấy người?"
Dứt lời, Thái Hy Tịnh vội vàng quay lưng, hốt hoảng trở về phòng ngủ trong tình trạng hai chân cô ta mềm nhũn từ lúc nào chả hay.
An Lư Nguyện tiện thể trêu chọc: "Cô nói ra ngoài hít thở còn gì, đường ngoài kia kìa, tự dưng chạy về phòng chi?"

"Gặp cô tôi hết hứng đi rồi."
Diệp Chân Chân cười, kéo tay An Lư Nguyện: "Thôi, đừng trêu nữa, kẻo cô ta đột quỵ ra đấy thì khổ lắm, nhất là người chăm sóc Thái Hy Tịnh." Cô nàng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Cậu nói xem, cô ta rốt cuộc sĩ diện đến mức nào nhỉ?" An Lư Nguyện vẻ mặt hào hứng huých vai Diệp Chân Chân: "Chết tới nơi rồi mà miệng vẫn cứng ghê gớm.

Đói thì bảo là đói, bày đặt, đứa trẻ lên ba nó cũng không tin.

Cửa ra ngay trước mặt kìa." Nhắc đến, cô chỉ muốn vạch trần Thái Hy Tịnh ngay tại chỗ, làm cô ta mất hết mặt mũi, lúc ấy An Lư Nguyện mới cảm thấy vừa lòng.
Diệp Chân Chân nhún vai: "Từ trước Thái Hy Tịnh vẫn luôn như vậy mà.

Chấp nhặt cô ta cho phí công.

Chỉ là mình chẳng ưa người phụ nữ đó chút nào, nên muốn cô ta cực khổ, như vậy càng vui."
Đoán được kiểu gì Thái Hy Tịnh cũng đói đến mức tới đây tìm đồ, Diệp Chân Chân mới cùng An Lư Nguyện trực sẵn tại phòng bếp, bắt cô ta tại trận.

Để cô ta nếm ít mùi vị đau khổ mới biết mặt.
Còn Thái Hy Tịnh sau khi về phòng, cô ta lục tung đồ đạc, gọi điện thoại đánh thức trợ lý còn đang ngủ, ra lệnh: "Mau đến đây, có việc cần cô làm.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK