Rời khỏi phòng họp sáu người liền đi xuống tầng, Phạm Đức cùng Hoàng Tú đã ngồi bên dưới văn phòng đã lâu, nhìn thấy bọn họ đi xuống liền vội vàng chạy lại.
Hai người hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe Phạm Tuy nói có chuyện quan trọng cần sử lý người bình thường không thể vào nên hai người mới ở đây chờ.
Từ đầu họ chỉ đơn thuần là quan tâm con dâu nhỏ của mình mà đến trường thăm hỏi mà thôi.
"Xong rồi chứ.
Huyền Lân con có về nhà không." Hoàng Tú nhìn đứa con thứ ba của mình mà hỏi.
Phạm Huyền Lân lắc đầu: "Con phải về quân bộ báo cáo rồi về nơi đóng quân."
Hoàng Tú thở dài, bà biết con trai mình chắc chắn không thể nào ở lại nhà được nhưng người làm mẹ như bà lại không khỏi hỏi một câu.
Phạm Đức nắm lấy tay vợ mình ăn ủi, cho dù đã qua rất nhiều năm rồi nhưng người làm cha làm mẹ như bọn họ không thể quen được việc con cái đi xa nhà như thế.
Tuy buồn bã nhưng ít nhất con trai họ vẫn an toàn có thể về bên cạnh họ.
"Vậy chúng ta đi trước.
Hai đứa nhỏ chắc cần nói rất nhiều chuyện với nhau." Phạm Tuy khẽ ho khan rồi dẫn đầu rời đi.
Những người khác thấy vậy cũng hiểu chuyện mà đuổi theo bọn họ biết không thể làm kỳ đà cản người khác nói chuyện yêu đương.
Nguyễn Hàn Minh thoải mái nằm trong lòng anh hoàn toàn không có tính tự giác trước mặt người lớn phải rụt rè.
Từ đầu đến cuối cậu luôn nằm im lặng nhìn bọn họ trao đổi sau đó nhanh chóng rời đi.
"Gia đình anh đều rất tốt." Cảm nhận được hiện ý cùng sự quan tâm xuất phát từ chân tâm cậu không khỏi nhỏ giọng cảm khái.
"Cũng là gia đình của em." Phạm Huyền Lân cau mày nhìn người trong lòng đính chính lại.
Sau này hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau không thể phân biệt là gia đình của ai được mà phải là gia đình chung.
Nguyễn Hàn Minh cạn lời nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc lạnh lùng nhưng lại vô cùng chấp nhất về chuyện kết hôn này.
Tuy cậu cảm thấy phiền phức nhưng không thể không thừa nhận cậu lại thấy vẻ mặt này của anh rất đáng yêu.
Phạm Huyền Lân ôm cậu ngồi vào phi hành khí sau đó điều chỉnh lái chậm hướng đi là cổng trường.
Nguyễn Hàn Minh được anh đặt ngồi xuống nhưng cả người cậu như không có xương mà nhào vào tiếp tục nằm trong lòng anh.
Lần đầu tiên trong cuộc sống độc thân mấy ngàn năm cậu cảm thấy tư thế có phần dựa dẫm này lại thoải mái cùng vui sướng đến như vậy.
"Anh có cảm thấy ánh mắt bọn họ kỳ lạ không."
"Đừng quan tâm, tôi sẽ khiến bọn họ dám nghĩ nhưng không dám làm." Phạm Huyền Lân nghe cậu hỏi liền lạnh lùng nói.
Anh biết sự quyết định của hôm nay sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức cho sau này, nhưng anh không thể trơ mắt ra nhìn những mầm non của tương lai chỉ vì sai lầm cùng sự tham lam của kẻ khác mà gánh chịu hậu quả nặng nề như vậy.
Trùng tộc càng lúc càng lớn mạnh, không chỉ vậy anh cảm thấy bên trong dãy ngân hà kia có một thứ gì đó rất khủng khiếp, nó có thể là một thứ có thể thủy diệt cả một hành tinh của loài người.
Không chỉ trùng tộc mà những hành tinh của những chủng tộc không mấy thân thiện với nhân loại thậm chí là những chủng tộc bằng mặt không bằng lòng kia.
Tất cả bọn chúng đều đang nhâm nhe hành tinh của nhân loại, vì vậy việc hiện tại của loài người chính là bảo vệ nơi mình đang sinh sống, mà trường học quân đội chính là một trong những trường học đào tạo quân nhân trong tương lai.
Tuy anh biết những con người ngu xuẩn bị phù hoa che mắt kia đang không ngừng tìm đường chết nhưng ít nhất hiện tại anh cần bảo vệ những mầm non đầy hứa hẹn này.
Vì vậy vợ của anh có bị lộ ra cũng không sao bởi vì cho dù tất cả bọn họ hợp lại cũng chẳng thể cướp người từ tay anh.
Mà một khi bọn họ có tâm tư không an phận thì cũng nên cân nhắc trước quân đoàn của tướng quân trẻ tuổi này chưa từng là quân đoàn để trưng bày.
Thế lực của anh vẫn để nguyên ở đó chỉ cần một con chuột không có mắt chạy vào thì đừng nghĩ có thể thoát ra được.
Nguyễn Hàn Minh thích thú nhìn anh tản ra khí lạnh quanh người liền bật cười, hình như anh đã đoán đúng có lẽ một cụ già như cậu đã thực sự yêu thích người nhỏ tuổi là anh mất rồi.
Tuy nhiên chỉ là hiện tại mà thôi cậu không biết với tình điên khùng của mình sự yêu thích này có thể giữ được bao lâu, nhưng chỉ cần anh vẫn như thế này thì cậu vẫn sẽ hướng mắt về phía anh.
"Bọn họ không đánh lại tôi." Cậu híp mắt cười sau đó chậm rãi mở đôi môi xinh đẹp của mình mà nhấp nháy nói.
"Tôi biết." Phạm Huyền Lân không nghi ngờ: "Nhưng ít nhất đừng quá lộ liễu, em phải biết đừng để bản thân dính vào phiền phức không đáng có."
"Tôi hiểu." Nguyễn Hàn Minh gật đầu rồi cười tà: "Tôi rất rõ đạo lý ném đá giấu tay."
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền bật cười, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt ngoan ngoãn của cậu sau đó lại nhẹ nhàng chà sát bờ môi luôn nói ra lời kiêu ngạo mà anh thích nhất sau đó thì thầm:
"Tôi chờ em nghỉ hè.
Tuy còn rất lâu nhưng thật sự rất mong chờ."
Danh Sách Chương: