Đầu năm lúc Tiêu Minh Triệt bị phạt ở hành cung hối lỗi, Lý Phượng Minh từng lời ít ý nhiều nhắc nhở, bảo hắn khi cần thiết phải học cách khoe khoang trước mặt Tề đế, để đổi lấy những suy nghĩ mình cần.
Sau đó Tiêu Minh Triệt thao tác cụ thể ở trước mặt Tề đế như thế nào, Lý Phượng Minh cũng không có cơ hội tận mắt chứng kiến.
Nhưng trong đêm hôm đó, nàng biết rất rõ, Tiêu Minh Triệt chẳng những nghe vào những lời nàng lúc trước, mà còn học được cách suy một ra ba, dùng trên người nàng rất thuần thục.
Đoạn thời gian ngắn trước đó, đầu tiên là Tiêu Minh Triệt bận rộn, đi sớm về khuya, hắn và Lý Phượng Minh liền phân biệt ngủ ở các viện.
Sau đó Lý Phượng Minh lại bị bệnh, Tiêu Minh Triệt mặc dù hằng đêm ở bên, nhưng cũng không thể làm cái gì.
Bất tri bất giác, hai người cứ như vậy trải qua hơn nửa tháng “cuộc sống bình dị.”
Lúc hoàng hôn ở thư phòng làm một trận “cắn tới cắn lui”, quả thực là thiên lôi động địa hỏa*. Đêm xuống liền thuận lý thành chương ở phòng ngủ bắc viện hợp trướng.
*Thiên lôi câu động địa hỏa = sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái k1ch tình nóng bỏng giữa hai người.
Tiêu Minh Triệt cực kỳ nhu thuận, lần lượt dụ dỗ, hoàn toàn nhắm trúng vào tâm địa hoa hoa của Lý Phượng Minh.
Nàng căn bản không có cách nào cự tuyệt, mà cũng không nghĩ sẽ cự tuyệt.
Đêm nay hai người lớn mật khám phá ra một số trò mới đa dạng, thật sự là tận hứng vui vẻ mà xưa nay chưa từng có.
Nửa đêm, cả thể xác lẫn tinh thần Lý Phượng Minh đều mềm nhũn, nằm liệt trong chiếc chăn mới đổi, hồi lâu mới bình phục lại hơi thở.
Đầu óc choáng váng, hai má đỏ bừng, hai hàng nước mắt lưng tròng. Nàng thầm nghĩ: “Sau này không thể lại tham hoan nữa. Mọi việc dù tốt đến đâu cũng nên có chừng mực.”
Tiêu Minh Triệt chính mình gây chuyện chính mình tự dọn dẹp hiện trường xong, một lần nữa trở lại trong chăn, ôm nàng vào trong ngực, thỏa mãn buồn cười.
“Ta quyết định rồi.” Lý Phượng Minh lẩm bẩm: “Sau này chúng ta cũng sẽ giống như các vương phủ khác, mỗi tháng cố định mùng một, mười lăm hợp trướng, mỗi lần hành sự không thể quá ba lần.”
Giọng nói mệt mỏi tinh tế khàn khàn, rơi vào trong tai Tiêu Minh Triệt lại giống như sét đánh ngang tai.
“Thứ cho ta khó có thể tòng mệnh. Nếu làm theo lời nàng nói, ta sẽ bị ‘đói’ đến chết.”
Lý Phượng Minh thản nhiên mà hợp tình hợp lý: “Trong hai khả năng ‘ngài chết đói’, cùng ‘mệt chết ta’, ta đương nhiên lựa chọn tử đạo hữu bất tử bần đạo* rồi.”
*Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu “Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi”.
Tiêu Minh Triệt: “Thể lực của nàng quá kém. Không bằng sáng mai gia tăng thời gian luyện công buổi sáng ở diễn võ trường…”
“Ngài câm miệng, rồi lăn đi cho ta.” Lý Phượng Minh vô tình xoay người đưa lưng về phía hắn.
Còn muốn tăng cường độ luyện công buổi sáng? Sáng mai nàng có dậy nổi hay không cũng khó mà nói trước.
Tiêu Minh Triệt siết chặt vòng tay, cằm chống lên xoáy tóc trên đỉnh đầu nàng: “Đây là giường của ta.”
“Sau này mỗi tháng hai lần hợp trướng, liền định ở viện của ta.” Lý Phượng Minh nhắm mắt lẩm bẩm.
Tiêu Minh Triệt giơ tay phải ra, làm bộ hư hư siết chặt cổ nàng: “Để thuận tiện cho nàng bảo ta lăn về bắc viện?”
Nàng không bị uy hiếp chút nào:”Đúng vậy.”
“Mới vừa rồi còn quấn lấy ta rầm rì, vừa quay đầu liền nghĩ làm thế nào đuổi ta xuống giường.” Tiêu Minh Triệt hậm hực thu tay lại, cúi đầu khẽ c ắn vành tai nàng.
“Rốt cuộc là ai quấn lấy ai vậy?!” Lý Phượng Minh khóc không ra nước mắt, muốn cười không ra tiếng, muốn trốn mà vô lực.
“Đừng làm loạn. Ngày mai là ngày kết thúc vòng tập nhìn, nàng phải đến trường tranh luận để lộ mặt.”
Tiêu Minh Triệt muốn đi lộ mặt, đồng nghĩa với việc nàng cũng phải đi theo. Nàng cũng không phải là làm bằng sắt, không chịu nổi một lần làm bậy nữa.
***
Vòng tập nhìn tổng cộng ba ngày.
Buổi chiều ngày thứ ba, tất cả các sĩ tử thông qua tập nhìn đứng xếp hàng trước lều gấm chính bắc, tiếp nhận bảng chữ “Vọng” do Lại bộ và viện Đại học sĩ cùng trao tặng.
Nhận được tấm bảng “Vọng” này, có nghĩa là người này sẽ tiến vào vòng “so văn” được sàng lọc trong hai ngày tới.
Dựa theo lệ thường, nếu Thái tử hoặc chư vị vương gia trong lều gấm có đặc biệt coi trọng đối với sĩ tử nào, thì trong khi trao bảng chữ “Vọng” sẽ gọi người nọ vào gặp mặt một mình.
Thái tử đi ngược lại với dự đoán của mọi người, sai người đi gọi vị trí đầu tiên, đúng là tiểu công tử Hầu Doãn nhà Chính định bá phủ.
Trong lúc chờ đợi tiểu lại đi mời Hầu Doãn, đám người bằng mặt không bằng lòng bắt đầu nghị luận về mấy vị sĩ tử tương đối xuất chúng hôm qua.
Hầu Doãn kia cũng xuất chúng, nhưng hôm qua hắn mới ở trước mặt mọi người phát ngôn bừa bãi, mà dụng ý Thái tử gọi hắn tới gặp hiển nhiên cũng vi diệu, cho nên mọi người đối với hắn chỉ có vài câu tượng trưng.
Bởi vì mẫu thân của Hằng vương phi xuất thân từ Văn gia, Dung vương thúc liền thuận miệng gọi Văn Trường Trị, là hậu nhân của Văn gia.
Kỳ thật Văn Trường Trị đã xuất hiện vào ngày đầu tiên.
Người nọ ôn tuấn tú nho nhã, nội liễm khiêm tốn, ở từ phú có nội tình gia học thâm hậu. Làm quan thì khó có thể nói sẽ như thế nào, nhưng nghiên cứu học vấn nhất định sẽ không kém.
Có tầng quan hệ này của Hằng vương phi, việc đưa con con cháu của Văn gia vào triều đối với Hằng vương mà nói cũng không tệ.
Vì thế vợ chồng Hằng vương người ca kẻ xướng, khen ngợi Văn Trường Trị đến mức nở hoa.
Thái tử nghe xong cười cười: “Văn Trường Trị sao, trong số các sĩ tử được tuyển chọn năm nay coi như cũng khá. Nhưng so với Văn Thanh ba năm trước, hình như kém đi không ít.”
Hắn đây là ám chỉ con cháu Văn gia đời sau không bằng đời trước, sắc mặt vợ chồng Hằng Vương đương nhiên khó coi.
Nhớ tới “Văn Thanh” mà bọn họ nói chính là “Tứ ca miệng độc” trong lời Văn Âm, Lý Phượng Minh ngược lại rất có hứng thú, dựng thẳng lỗ tai chờ đợi câu nói tiếp theo.
Dung vương già nua híp mắt hòa giải: “Ai mà ngờ được, Văn Trạch lại có thể nuôi ra một đứa con trai đảm nhiệm chức vụ võ quan? Văn gia mấy đời thế hệ, cũng chỉ có Văn Thanh này là tiếng độc nhất phân. Mới ba năm đã thăng lên làm Tư trực hình án của Đại Lý tự, tương lai hẳn là có thể làm nên chuyện lớn.”
Tư trực hình án Đại Lý tự, quan vị không cao không thấp, nhưng trách nhiệm không nhỏ. Chuyên môn xem xét trọng án hình ngục các nơi, bình oan định nghi.
Ở loại chức vị này mài giũa vài năm, nếu làm ra chút thành tích thực sự, lại có Văn gia hỗ trợ, con đường lên mây xanh nhất định rất thuận lợi.
Hằng vương phi lấy khăn lụa che miệng, cười nói: “Dung vương thúc quá khen rồi. Văn Thanh chỉ có chút bản lĩnh ít ỏi, nhưng cái miệng kia của hắn thật sự là khiến người ta đau đầu. Mẫu thân hắn mỗi lần nói chuyện với ta, đều lắc đầu cay đắng.”
Lý Phượng Minh nhịn không được xen vào: “Văn Thanh đại nhân tính tình không tốt sao?”
“Không biết nên nói như thế nào nữa.” Hằng vương phi cười trả lời nàng: “Dù sao Văn Âm luôn nói, tứ ca của nàng ngoài miệng có độc.”
Trong lều gấm cũng chỉ có một mình Lý Phượng Minh hoàn toàn không biết gì về Văn Thanh. Thế là tất cả mọi người đều cười, ngươi một lời ta một câu mà nói ra.
“Văn Thanh nói chuyện, lúc nào cũng quá mức thẳng thắn.”
“Nghe nói lúc hắn thẩm án không thích dùng hình, chỉ cần mở miệng ra là từng chữ từng chữ đều như đao, mấy tên phạm nhân tâm lý yếu căn bản không chịu nổi.”
“Mẫu thân hắn nói, hắn về nhà cũng như thế. Có đôi khi ngay cả cha hắn cũng bị chọc tức tới đấm tim.”
Lý Phượng Minh càng nghe càng cảm thấy người tên Văn Thanh này rất thú vị. Nhưng mà mọi người nói qua nói lại một hồi, lại chuyển sang tán gẫu về những người khác.
Hôm qua nàng chỉ thấy Hầu Doãn xuất hiện, còn mấy người phía sau thì một người cũng chưa gặp, cho nên không tiếp lời nữa.
Thế là nàng lại treo mặt cười đoan trang lên nghe vài câu, thừa dịp người ta không chú ý, liền lấy miếng dưa ngọt trong đ ĩa ăn.
***
Quả dưa này là buổi sáng ngâm trong băng đá, mới cắt xong đưa vào không lâu, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được mát mẻ đập vào mặt.
Lúc này thời tiết khô nóng, giải nhiệt cực tốt.
Nhưng tay nàng vừa mới vươn ra, lập tức bị Tiêu Minh Triệt vỗ nhẹ trở về.
“Chẳng lẽ dưa này có độc?” Lý Phượng Minh liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng phát ra nghi vấn biết rõ còn cố hỏi.
Tiêu Minh Triệt cũng liếc xéo nàng, trên mặt lộ vẻ thản nhiên, thấp giọng đáp lại: “Quá lạnh, nàng không thể ăn.”
Nữ nhân này mỗi tháng khi đến quỳ thủy đều giống như hồn lìa khỏi xác, hắn đặc biệt tìm phủ y hỏi qua, nhận được lời khuyên là ít chạm vào đồ lạnh.
Quả dưa kia ngâm cả ngày trong nước đá, quá mức lạnh lẽo, ăn vào lúc nắng nóng gay gắt này, nghĩ cũng biết không tốt cho nàng.
“Ăn ít không sao đâu. Ta chỉ ăn một miếng thôi.” Lý Phượng Minh cố gắng giảng đạo lý.
Tiêu Minh Triệt cầm một quả mật đào kín đáo đưa cho nàng, dùng cái này bày tỏ quyết tâm phòng thủ nghiêm ngặt không cho nàng ăn dưa lê ướp lạnh.
Đúng lúc này, tiểu lại mang theo Hầu Doãn tiến vào.
Đợi hắn làm lễ xong, Thái tử liền giống như một người khẩu phật tâm xà, nhìn như tùy ý cùng hắn nói chuyện phiếm, nhưng thực chất là xoi mói từng chữ một.
Tất cả mọi người đều chú ý đến cuộc đối đáp của Thái tử và Hầu Doãn, mỗi người đều có tâm tư phỏng đoán thâm ý sâu xa trong từng câu từng chữ của Thái tử.
Lý Phượng Minh ngược lại không cần đoán.
Thái tử các nước trên thế gian, gặp phải một tên nhóc bốc đồng vội vàng muốn chủ trương làm rung chuyển hệ thống quốc gia trước công chúng như Hầu Doãn, suy nghĩ, cách làm cũng sẽ không khác quá nhiều.
Nàng chỉ cần nghe vài câu, đại khái có thể hiểu Thái tử đang định đánh phủ đầu Hầu Doãn, để hắn tìm cơ hội một mình nói rõ là bị người nào sai khiến.
Lời đã nói ra, nếu Hầu Doãn sau đó vẫn cứng đầu cắn chặt răng, thì Đại trưởng công chúa có lẽ còn có thể tìm cách bảo vệ hắn cùng nhà hắn.
Nếu hắn ngốc đến mức lại bán đứng Đại trưởng công chúa với Thái tử, vậy cả hai bên đều sẽ không để cho nhà hắn được dễ chịu.
Nếu cuối cùng Hầu Doãn cùng Chính định bá phủ nhà hắn lựa chọn cái sau, vậy thì không còn gì đáng phí tâm nữa.
Lý Phượng Minh rũ mắt trầm ngâm, một lòng hai dụng bắt đầu xé vỏ mật đào.
***
Thái tử và Hầu Doãn cũng không nói chuyện quá lâu, vừa vặn chính là thời gian Lý Phượng Minh bóc xong mật đào.
Sau khi Hầu Doãn đi ra ngoài, Hằng Vương đột nhiên mở miệng: “Sầm Gia Thụ kia thật sự là một người tuyệt vời. Hoàng huynh có muốn triệu kiến không?”
Thái tử đối với Sầm Gia Thụ hình như không có hứng thú lắm. Hắn nhìn quanh mọi người ở đây: “Ý của mấy vị hoàng thúc thế nào?”
“Ngày hôm qua hắn không nói lời nào, chỉ dùng tài đánh đàn để bộc lộ quan điểm, có phần ý vị sâu xa, gặp một chút cũng được.”
Thái vương thúc vuốt râu cười ha hả. Hai vị Vương thúc khác lên tiếng tán thành.
Thái tử lại nhìn về phía Tiêu Minh Triệt: “Lão Ngũ cảm thấy thế nào?”
Tiêu Minh Triệt đang muốn nói chuyện, lòng bàn tay liền có thêm một quả đào đã lột xong.
Lý Phượng Minh nhanh chóng nháy mắt với hắn, ý cười trong suốt cũng sắp theo khóe mắt chảy ra.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là mong Tiêu Minh Triệt cũng đồng ý triệu kiến Sầm Gia Thụ. Nàng rất muốn nhìn xem người thật cùng bức họa chân dung có chênh lệch nhiều không.
“Thần đệ hôm qua vắng mặt, nghe Thái vương thúc nói như vậy, đối với người này cũng thấy tò mò.”
Nói thì nói như vậy, nhưng gương mặt lạnh lùng của Tiêu Minh Triệt thoạt nhìn thật sự không giống bộ dáng tò mò.
Cũng may hắn luôn luôn như thế trước mặt người khác, không ai nghiên cứu sâu xem hắn là thật tâm muốn gặp hay là chiếu lệ theo dám đông.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phong thái chân thật của Sầm Gia Thụ ở cự ly gần, dáng vẻ tươi cười mừng rõ của Lý Phượng Minh sắp vặn ra cả mật.
Tiêu Minh Triệt càng nhìn càng không vừa mắt, nén giận nhét quả mật đào kia vào miệng nàng, lúc này mới trút được nửa cơn buồn bực.
Chỗ ngồi của hai người bọn họ ở bên phải vợ chồng Thái tử, bên cạnh cũng chỉ có vợ chồng Dung vương giả cả mắt mờ.
Hai người nói chuyện, động tác đều rất chú ý chừng mực, liền cho rằng không ai nhìn thấy.
Nhưng lại không biết, Thái tử phi trông như toàn bộ quá trình đều nhìn thẳng về phía trước, nhưng thực ra vẫn luôn dùng khóe mắt liếc nhìn hai người bọn họ.
Trong mắt Thái tử phi, mọi chuyện hoàn chỉnh bày ra chính là ——
Hoài vương phi muốn ăn dưa ngọt, Hoài vương “ác ý” cản trở, mặt lạnh ném cho nàng một quả mật đào.
Nàng “nén giận” tiếp nhận, sau khi lột xong lại dùng khuôn mặt tươi cười cầm đến lấy lòng Hoài Vương.
Hoài Vương xụ mặt, “hung ác vô tình” nhét lại vào miệng nàng.
Trước mắt đã thành hôn hơn nửa năm, thấy Hoài vương phi vẫn không được phu quân yêu quý như thế, Thái tử phi thật sự nhịn không được sinh lòng thương hại.
Sau đó lại có chút khinh miệt không thể chối cãi ——
Nhìn quả hồng mềm nhẫn nhục chịu đựng kia đi, tuy trên mặt cười tủm tỉm, nhưng trong lòng chắc chắn rất khổ sở.
Không phải mọi người đều nói nữ tử nước Ngụy rất uy phong sao?
Hoài vương phi này còn xuất thân là công chúa, ở trước mặt phu quân ngay cả nửa điểm khí phách cũng không có, thật quá mất mặt.
***
Trong lúc chờ đợi tiểu lại đi mời Sầm Gia Thụ đến, Lý Phượng Minh nhã nhặn cắn mật đào, nhìn như không chút để ý, nhưng thực ra đang quan sát biểu tình của mỗi người.
Sự lãnh đạm của Thái tử đối với Sầm Gia Thụ thật sự quá mức đột ngột, đây là chuyện Lý Phượng Minh khó hiểu nhất.
Nhớ lúc trước, Hoàng hậu mặc dù là vì phối hợp với Thái tử gây áp lực cho Hằng vương trong dư luận, cũng không phải thật lòng muốn vì quý nữ các nhà chưa lập gia đình chọn con rể, nhưng công phu tràng diện vẫn rất chu toàn.
Những người trong các bức chân dung được bà chọn trúng đem ra triển lãm đều có tướng mạo không tồi. Nhưng xét về hai điểm là gia thế, tài năng và học thức, thì rất ít người trong số họ có thể coi là cực kỳ nổi bật.
Chưa nói, Hoàng hậu là vì phối hợp với Thái tử, vậy bà chọn ra chân dung, trước đó tất cũng sẽ để cho Thái tử nhìn qua, sau đó mới có thể cầm tới trước mặt các quý nữ.
Điều này chứng tỏ, ít nhất một hai tháng trước, khi Hoàng hậu chọn chân dung, Thái tử vẫn có phần coi trọng đối với Sầm Gia Thụ.
Vậy mà chưa đầy hai tháng, thái độ của Thái tử đối với Sầm Gia Thụ đã từ đồng ý biến thành lãnh đạm, thậm chí có vài phần kháng cự. Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó? Đúng là ý vị sâu xa mà.
So với sự lạnh nhạt của Thái tử, sự nhiệt tình của Hằng Vương đối với Sầm Gia Thụ lại cao hơn hẳn.
Hắn thậm chí còn chủ động chuyển hướng về phía Tiêu Minh Triệt và Lý Phượng Minh, mỉm cười đáp lời: “Lão Ngũ hôm qua không có ở đây, hẳn là không biết nhiều về Sầm Gia Thụ nhỉ?”
“Xin rửa tai lắng nghe, làm phiền Hằng vương huynh.” Tiêu Minh Triệt qua loa lấy lệ một câu.
Hằng vương thuận thang leo lên, lúc này chậm rãi kể lại.
Thì ra tổ tiên của Sầm Gia Thụ là “Lương Tiến Quý”, tức là đã cống hiến một khoản tiền lớn cho triều đình, nên được ban thưởng tước.
Lần ban thưởng tước này truyền đến đời tổ phụ của Sầm Gia Thụ, tính đến nay đã được ba đời.
Theo Tề chế, nếu tổ phụ hắn qua đời, lần ban tước này sẽ bị triều đình thu hồi, Sầm gia sẽ trở về làm thường dân.
Trong lòng Lý Phượng Minh có nghi hoặc, nghiêng đầu lại gần Tiêu Minh Triệt, thấp giọng hỏi: “Đến đời cha hắn vì sao không mưu cầu xin ban tước nữa?”
Điều này là không hợp lý.
Hạn ban tước trong nhà sắp hết, dưới tình huống bình thường, cha của Sầm Gia Thụ sẽ tích cực vơ vét của cải, sau đó quyên góp cho triều đình để xin ban thưởng tước.
Tiêu Minh Triệt chưa trực tiếp trả lời, mà thử hỏi Hằng Vương: “Hằng vương huynh, trong danh sách ban tước năm nay hình như không có Sầm gia. Chẳng lẽ là Sầm gia suy tàn rồi?”
Hằng Vương cười nói: “Nói là suy tàn, coi như đúng, mà cũng không đúng. Lời này cũng còn phải xem muốn nói thế nào.”
Tài phú tích lũy được của mấy thế hệ nhà họ Sầm, hầu như đều dồn hết vào việc giáo dục thế hệ trẻ.
Nhưng loại chuyện như tư chất của con người, thật sự còn phải phụ thuộc vào ý trời. Đập vào nhiều tiền như vậy, mấy đời con cháu chân chính có bọt nước, hình như chỉ có một Sầm Gia Thụ.
Trong số các sĩ tử được tuyển chọn của Hạ vọng năm nay, con cháu thế gia quý tộc không ít, càng không thiếu các tài tử đã thành danh có những tác phẩm hay được lưu truyền khắp cả nước.
Sầm Gia Thụ cũng không phải người trong kinh, lại có thể dưới vòng vây toàn các đối thủ mạnh mà nổi bật sớm như thế. Trước khi Hạ vọng thủ sĩ chính thức bắt đầu đã tạo dựng được tên tuổi vang dội trong kinh, đây cũng không phải chỉ dựa vào gương mặt đẹp mắt là có thể làm được.
Cho dù có nhà họ Sầm ở sau lưng dốc hết tài sản để trải đường cho hắn, thì chính bản thân hắn cũng phải có đủ tự tin, tự mình chống đỡ bức tường đổ mới được.
Và hắn đúng thật là đỡ được tường.
“… Sầm Gia Thụ năm nay trong số các sĩ tử ứng tuyển, tuy gia cảnh không chiếm ưu thế, nhưng tài học và sư thừa* lại rất ít người có thể so sánh.”
*Sư thừa là một tư tưởng nho giáo trong đó coi việc học tập chủ yếu là việc thừa hưởng các kiến thức của người thầy (sư).
Hằng vương quá quen thuộc, hiển nhiên đã sớm bỏ ra một phen công sức với Sầm Gia Thụ.
“Nhóm ân sư thụ nghiệp của hắn đều không ở trong triều, nhưng họ lại là các ẩn sĩ và nhà nho nổi danh Tề quốc.”
Nghe đến đây, Lý Phượng Minh thật sự nhịn không được tò mò: “Hằng vương điện hạ nói, ân sư thụ nghiệp của hắn là… Nhóm?”
“Đúng, sư phụ dạy học cho hắn không phải chỉ có một người.” Lão Dung vương vui vẻ tiếp lời: “Mà là bốn người, được xưng là Sơn Tây Tư Dạ Lão.”
Bốn vị này tuổi tác tương đương với Thái hoàng thái hậu trong hành cung, lúc Hoàng tằng tổ phụ Tiêu Minh Triệt còn sống, tài danh của họ đã vang dội khắp cả nước.
Chẳng qua, sau khi tiên đế đăng cơ, bốn người này đồng loạt từ quan quy ẩn, đi đến sông Sơn Tây ở quận Bảo Sơn xây nhà ở, ẩn thế nghiên cứu học vấn.
Bây giờ đã mấy chục năm trôi qua, các hậu sinh trẻ tuổi đều không rõ bốn người này năm đó ở trong triều vang danh như thế nào, chỉ biết bọn họ là ẩn sĩ uyên bác đức cao vọng trọng mà thôi.
Người ta nói rằng họ thường mở đàn giảng dạy, giáo dục không phân biệt giống nòi. Nhiều người ở huyện Bảo Sơn đã từng đến nghe giảng, không câu nệ dân thường hay là tài tử trẻ tuổi.
Lão Dung vương nói xong, nở nụ cười: “Mấy lão hồ ly này, xác thực có tài học chân chính, nhưng tuyệt đối không thanh cao như người đời vẫn nghĩ. Bọn họ ý, năm đó ở trong triều có ai không phải là yêu tinh? Sau khi từ quan quy ẩn thì chơi trò mua danh chuộc tiếng. Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, hù dọa người trong thiên hạ tin là thật.”
Lý Phượng Minh cười nhìn Dung Vương thúc: “Dung vương thúc sao lại nói như vậy?”
Kỳ thật nàng đã đoán được là chuyện gì xảy ra, chẳng qua là mở đường cho Dung vương thúc nói tiếp mà thôi.
Các quốc gia trên thế gian, các triều đại thay đổi đều không thiếu người như vậy.
Loại người này bình thường đều có vài phần bản lĩnh thật sự, nhưng lại bởi vì các loại lý do bất khả thi, bất đắc dĩ bị ép rời xa triều đình.
Nhưng bọn họ sẽ không thừa nhận với thế nhân là bị ép buộc, thường thường sẽ giả tượng tạo ra biểu hiện thanh cao lánh đời.
Sau đó mở đàn giảng bài, dạy đệ tử, bán tài học của mình với giá cao mà không để lại dấu vết.
Loại chuyện này, song phương một người muốn đánh một người chịu đánh, chỉ cần không dạy tà thuyết xuyên tạc gì đó, thì bình thường triều đình cũng chẳng hỏi qua. Có khi thậm chí còn thuận theo ý dân, phong cho bọn họ các loại chức suông như “thần tử áo vải.”
“À, ngươi là từ Ngụy quốc gả tới, trước đây chắc là chưa từng nghe qua danh hào của bọn họ, đương nhiên không biết chuyện cũ trong đó.”
Lão Dung Vương tươi cười hiền lành, kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc của nàng: “Bốn lão già kia đến nay vẫn không ngừng gây chuyện thị phi. Người bình thường nói đến bọn họ, đều nói bọn họ rời xa triều đình, cao khiết không hỏi trần tục. Mấy chục năm qua liên tiếp mở đàn giảng dạy, nói là người nào cũng có thể đi nghe giảng, nhưng thật sự có bao nhiêu người đi nghe giảng mà hai tay trống trơn đây?”
Nếu như chân không bước vào, chỉ sợ ngay cả cửa lớn cũng không vào được.
Mấy chục năm nay, đệ tử nhập môn mà bọn họ công khai thừa nhận, chỉ có hai vị, mà một trong số đó chính là Sầm Gia Thụ.
“Ngươi chỉ cần ngẫm lại, tổ phụ hắn còn sống khỏe mạnh, trong nhà ban tước vẫn còn, lại không có tài lực tiếp tục gia hạn ban tước, là có thể hiểu được mấy năm nay Sầm gia mang tới sông Sơn Tây bao nhiêu vàng thật bạc trắng.”
Sầm Gia Thụ từ lúc vỡ lòng, thời gian ở Sơn Tây còn nhiều hơn so với ở Sầm gia, cũng xem như lớn lên trước mặt bốn người bọn họ.
Thẳng đến năm nay vào kinh tham dự Hạ vọng thủ sĩ, mới tính là chính thức xuất sư.
Cho nên hắn tuy còn trẻ, trước kia ở phương diện tài học cũng chưa từng được thế nhân nhìn nhận, nhưng lại gây được nhiều sự chú ý trong giới cầm quyền và phe đối lập.
“Thì ra là như vậy. Đa tạ Dung Vương thúc.”
Còn đang nói chuyện, hai mắt Lý Phượng Minh lập tức tỏa sáng ——
Sầm Gia Thụ đi vào.